Sang ngày thứ hai, Lâm Linh nghe tin công chúa đã rời khỏi vương cung.
Mặc dù đối với nàng đây là một tin tốt, nhưng nàng vẫn không cảm thấy cao hứng như trong tưởng tượng của mình.
Có lẽ do mình là một loài động vật phức tạp chăng. Mặc dù công chúa đã đổ
oan cho nàng, nhưng đến cùng mà nói thì cũng là do công chúa yêu Arthur.
Nếu không phải do mình xen vào, Arthur và nàng đã là chân chính một đôi.
Lâm Linh vốn tính ngủ trưa một lát rồi mới đi gặp Mặc Lâm, ai ngờ lúc tỉnh
dậy đã là hoàng hôn. Nàng vội vàng thay quần áo, giục ngựa chạy tới phụ
cận giáo đường.
Ánh nến dọc đường thi thoảng nhảy lên trong không khí, xa xa nhìn lại, tựa như những đốm lửa trong đêm đen, mùi hương đèn cầy lượn lờ trong không khí, xen lẫn với tiếng đàn mơ hồ.
Hoa
hồng treo bên cửa sổ ẩn hiện trong bóng tối, đôi mắt lam trong suốt như
thủy tinh của Mặc Lâm, chữ giá thập hoàng kim lóe sáng, lóe lên ánh sáng chói mắt.
“Ôi, bây giờ ngươi mới tới đó à? Ta đợi ngươi từ lúc
mặt trời mọc tới mặt trời lặn, từ mặt trời lặn đến tối hù luôn đây.” Mặc Lâm ai oán nhìn nàng.
Lâm Linh không khỏi bật cười:
“Nghe sao giống – oán phụ thế ~ được rồi, trong khoảng thời gian vừa rồi rốt
cuộc ngươi đã đi đâu thế? Ta còn tưởng ngươi biến mất hẳn khỏi nhân gian luôn rồi chứ?”
“Ta đương nhiên là có chuyện gấp muốn làm.” Thần sắc Mặc Lâm chợt tối, ngẩng đầu nhìn nàng: “Còn ngươi? Gần đây vẫn ổn chứ?”
“Vẫn tốt lắm, ngươi xem chúng ta không những đã đánh bại người Saxon, Arthur đã thống nhất England, kế tiếp còn,” Lâm Linh dừng lại vài giây, lo
lắng một cái gì đó, lại thấp giọng mở miệng:“Mặc Lâm, sau khi trò chơi
kết thúc, ta nhất định phải rời khỏi đây sao?”
Mặc Lâm không trả lời nàng, xoay người gẩy một chút ánh sáng trên ngọn nến.
Ánh sáng chiếu rọi lên khuôn mặt yên lặng của chúa Jesus trên giá gỗ, thân
hình vô lực yếu ớt nằm lên gối Thánh mẫu, như một gốc cây bị cắt đứt
sinh mệnh, ngài còn ngửa mặt lên trời cao, hai tay dang rộng, như đang
chống lại thương đau.
Đá điệp y phất phơ đặt trên nền ngọc thạch, im lặng trang nghiêm mà đau thương.
“Lâm Linh,” Giọng nói của hắn mang theo vài phần mờ ảo, “Ngươi và Arthur yêu nhau, đúng không?”
Mặt Lâm Linh đỏ lên, giọng nhỏ như muỗi.
“Vậy ngươi thấy vô cùng hạnh phúc khi ở cùng với nó sao?” Hắn bình tĩnh hỏi.
Miệng nàng không khỏi hơi cong lên: “Hạnh phúc, rất hạnh phúc.”
Mặc lâm nhẹ nhàng thở dài một hơi, ngẩng đầu lên nhìn Jesus pho tượng thấp giọng nói:
“Thần từng nói với người ta rằng: Ta chữa thương cho ngươi, cũng chỉ để làm
hại ngươi; Ta sủng ái ngươi, cũng chỉ để trừng phạt ngươi. Từng có hạnh
phúc, sẽ có thống khổ. Tất cả mọi thứ đều rất đơn giản, tất cả mọi
chuyện cũng không đơn thuần; trước mặt tốt đẹp bao nhiêu, chân tướng sau lưng lại tàn khốc bấy nhiêu. Hạnh phúc đảo mắt cũng chỉ sẽ trở thành
một ký ức, hạnh phúc cách bất hạnh trong một khoảng rất gần. Mà yêu
chính là lựa chọn tự hành hạ lẫn nhau, chịu hành hạ cùng nhau. Như vậy,
Lâm Linh, ngươi chuẩn bị kỹ rồi sao?”
“Chuẩn bị……cái gì?” Lòng nàng tràn ngập cảm giác bất an.
“Chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón mọi khó khăn phía trước. Có lẽ sẽ có nhiều thứ
khiến ngươi không thể nào chịu đựng được, có lẽ sẽ khiến ngươi thống khổ bi ai, thậm chí còn có thể đưa ngươi vào tận cùng của sự tuyệt vọng,
cho dù như vậy, ngươi vẫn chọn tin tưởng đối phương sao? Ngươi vẫn có
thể tiếp tục kiên trì chứ? Lâm Linh……”
“Nhất định. Vô luận phát
sinh chuyện gì, ta đều sẽ tin tưởng cậu ấy như cậu ấy đã tin tưởng ta.”
Lâm Linh ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt hắn, gằn từng chữ: “Ta muốn ở bên
cạnh cậu ấy.”
“Cho dù chỉ là hư ảo cũng không sao?” Mắt hắn gợn lên một tia phức tạp.
“Cậu ấy không phải hư ảo,” Lâm Linh lắc lắc đầu, “Không chỉ cậu ấy, còn có
Tiểu Lan, Khải, Tiểu Tư,…… kể cả ngươi nữa, Mặc Lâm, đối với ta mà nói,
tất cả mọi người đều không phải hư ảo.”
“Lâm Linh,” Tiếng nói
phập phồng của hắn thiếu vững vàng, tịch liêu, thậm chí còn có một chút
cô đơn phiền muộn, “Nhiều khi ta thấy hâm mộ ngươi, vô luận kết cục như
thế nào, ít nhất, đối phương cũng yêu ngươi.”
“Mặc Lâm……..” Lần đầu tiên nàng thấy Mặc Lâm chán nản như thế.
“Nhớ kỹ lời ngươi, vô luận thế nào, đều phải tin tưởng đối phương.” Hắn xoay người đi ra ngoài, vừa ra tới cửa thì quay đầu lại nói một câu, “Hai
ngày sau ta lại rời đi lần nữa. Khi nào có thể trở về, chính ta cũng
không biết.”
“Vậy là có ý gì?” Lâm Linh ngẩn người, “Ngươi muốn đi đâu?”
Hắn chỉ mỉm cười, tiếp tục tiến lên phía trước.
“A, Mặc Lâm, đối với ngươi, không hề có thứ gì khiến ngươi có thể đánh đổi mọi thứ để bảo vệ sao?” Nàng đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên.”
Sau khi Mặc Lâm rời khỏi, Lâm Linh đứng lại trong giáo đường thêm một hồi.
Nàng đứng trước pho tượng hồi lâu, chẳng suy nghĩ gì sâu xa, mà cảm xúc lại
mịt mờ hải không, đúng là nàng chẳng mong mọi chuyện sẽ thuận theo nước
chảy bèo trôi.
Cô tịch, mờ ảo, khiến nàng dần quên.
Đang
lúc đi ra khỏi giáo đường, nàng phát hiện hoàng hôn đang chói mắt, những đường vệt đỏ kéo dài ở chân trời, nhảy nhót như hỏa diễm, như muốn
thiêu đốt mọi thứ ở đây.
“Đoàng!” Một tiếng kêu vang lên trong
không trung, Lâm Linh không chút phòng bị, trong nháy mắt nàng cảm thấy
đầu vai lạnh như băng, sau đó lập tức nóng rát lên. Đột nhiên bị công
kích, nàng lảo đảo vài cái tiến về phía trước, rồi khuỵu một gối xuống.
Máu sền sệt không ngừng trào ra, mồ hôi chảy ròng ròng xuống vết thương đau đến thấu xương.
Cắn chặt răng, cố gắng không được để cho mình bất tỉnh, ý thức nói cho nàng biết, hình như nàng trúng đạn rồi.
Trúng đạn??
Lúc Lâm Linh nhận ra được nguyên nhân thì bắt đầu cảm thấy run rẩy, tại sao trong trò chơi ở thời Trung cổ lại có thứ này?
Tại sao?
Bốn phía khôi phục lại vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Gió vẫn nhẹ nhàng thanh
lương, chỉ là pha thêm trong đó một chút kinh ngạc và sợ hãi. Lâm Linh
lần nữa cắn chặt môi dưới đang run rẩy, hô hấp gấp gáp nói rõ cho nàng
biết vết thương đang vô cùng đau nhức.
Quần áo bắt đầu nặng trịch bám sát vào người, dùng một thứ chất lỏng dính vào áo.
Mở năm ngón bàn tay trái, nàng giật mình nhìn thấy một màu đỏ sẫm ghê
người, loang lổ mà đau đớn, tàn khốc mà cắn nuốt lấy sinh mệnh.
Là ai? Đến cùng là kẻ nào??
Thu hết sức lực trong cơ thể, nàng miễn cưỡng đứng lên, bất an quay đầu tìm kiếm con ngựa, cố nhích tứ chi, vùng vẫy xiêu vẹo tiến về phía nó.
Nơi đây không thể ở lâu, đứng đó mà đã bị đánh như vậy, rất có thể ai đó đã chú ý tới mình, nghĩ đến đây, đột nhiên một cảm giác sợ hãi dâng lên
trong lòng nàng át đi cả sự đau đớn trên vai.
Không muốn chết, nàng không muốn cứ thế mà biến mất khỏi đây.
Nàng còn bao nhiêu thời gian?
Trước mặt lại thêm một trận choáng váng, máu đã làm ướt sũng cả cánh tay phải và quần áo nàng, từng giọt lại từng giọt nhỏ lên thảm cỏ xanh mướt, có
vẻ quá gây chú ý.
Mang theo một người máu, nàng cố nắm chặt dây
cương, khả năng cuối cùng có thể làm chỉ là nhảy lên lưng ngựa, bám chặt lên nó, để nó tùy ý chở mình tẩu thoát.
Tất cả tư tưởng, tất cả ý thức, cũng chỉ còn một: Mau đi! Rời khỏi nơi này! Mau đi……..
Chính nàng cũng chẳng biết con ngựa đã chạy bao lâu, tất cả sức lực cũng dần đánh mất theo từng hạt huyết châu……
Loáng thoáng thấy đại môn vương cung, nàng khẽ nhích một chút, buông lỏng tay nắm dây cương, cả người ngã xuống ngựa……