Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 120




Lúc quay lại phòng, Lâm Linh kinh ngạc phát hiện trên bàn cư nhiên có một bình sữa lạc đà cùng vài món mà trước đó đã bị đem đi khỏi bàn tiệc.

“Công tước đại nhân, đây là những món mà bệ hạ hạ lệnh mang tới cho ngài.” Người hầu thông báo rồi vội vã rời đi.

Nàng gật đầu, chậm rãi đi tới cạnh bàn, cầm lấy sữa lạc đà nhấm một ngụm, cả người như được bao phủ bởi một cảm giác ấm ấp, như cánh hoa nhẹ nhàng rơi trên mặt nước.

Giống như ở trong phòng hắn.

Xem ra…tên kia vẫn còn một mặt tốt mà.

Ở buổi tiệc rượu nàng đã sớm bị món bánh kem hình ốc sên làm cho hết muốn ăn, giờ mới cảm thấy cái bụng đói kêu vang, không khách khí ăn ngấu nghiến từng món. Ngay lúc nàng đang ăn ngon lành, đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng nói:“Tướng ăn khó cơi như vậy, thật mất hết thể diện của ta.”

“Oái……” Lâm Linh hết hồn đặt nhanh ly sữa xuống. Chất lỏng bên trong vì bị chấn động đột ngột mà dây ra, tạo thành vài vệt màu trắng trên chiếc khăn trải bàn, nhẹ nhàng lan ra trên chiếc khăn thành những đốm lớn.

“Này, cậu dám bước vào phòng tôi mà không thèm gõ cửa đấy à!” Tay chân Lâm Linh vội vàng luống cuống xoa xoa cái bàn, thuận tay giựt lấy cái rèm cửa mỹ lệ mà nặng trịch, ánh trăng nhẹ nhàng tràn vào phòng.

Không khí thanh lương mà an tĩnh bao phủ cả căn phòng.

“Bất cứ chỗ nào ở đây ta đều có quyền tự do ra vào.” Arthur vô tư nhấc chân tiến lên.

“Vậy cậu tới là có việc gì?” Lâm Linh bất đắc dĩ nhìn hắn, tại sao tên này lúc trước mặt người khác thì nho nhã lễ độ, còn trước mặt nàng thì lại là cái bộ dáng kiêu ngạo đó? Cái gì mà phong độ kỵ sĩ, mấy cái thứ quy tắc kỵ sĩ gì đó đều bị chó gặm rồi đi…… Nếu không thì làm sao lại làm ra loại người như này?

“Đang chán nên tìm nàng tâm sự thôi.” Hắn không khách khí ngôi lên giường nàng.

“Chán?” Lâm Linh chợt nhớ tới bộ dáng nói chuyện hăng hái giữa hắn và công chúa Guinevere, trong lòng nổi lên một tia ghen tuông không rõ,“Mới vừa rồi không phải là nói chuyện với công chúa rất vui vẻ sao? Vậy thì cứ tiếp tục nói về bãi biển Aegan kia đi!”

“A? Ta có thể cho đây là nàng đang ghen không?” Hắn tiếp lời.

Lâm Linh ngẩn người, híp mắt nhìn Arthur đang khom khom khóe miệng cười mập mờ, mập mờ đến nỗi toàn thân hắn như được bao phủ một tầng sương, như ẩn như hiện, như thật như giả.”

“Ai ghen chứ!” Mặt nàng nhanh chóng đỏ như thiêu, vội vàng phủ nhận.

“Đừng phủ nhận.” Hắn đột nhiên nhích lại gần, duối tay nắm cái cằm nhỏ của nàng, cười vui vẻ,“Thi thoảng ghen chút cũng không phải là xấu.”

“Tôi không có ghen!” Nàng thẹn quá hóa giận né tay hắn ra. Hừ, còn lâu nàng mới thừa nhận là mình ghen, thật mất mặt!

“Được rồi được rồi,” Ngữ khí đột nhiên mềm nhũn, đôi mắt màu tím vẫn còn mang theo ý trêu chọc. Hắn lấy ra một tấm da dê từ trong lồng ngực, giọng nói ý như đối phương không được cự tuyệt,“Ta muốn ở đây viết vài thứ.”

“A!” Da đầu Lâm Linh tê rần, không nghĩ ngợi liền cự tuyệt ngay,“Giờ đã khuya, một người như cậu ở trong phòng của con gái hình như không ổn đâu.”

“Vậy thì sao, nàng cũng đâu phải cô gái khác.” Vẻ mặt của hắn lộ ra vẻ như đó là điều tất nhiên, vô tư ngồi xuống cái bàn gần đó.

“Khuya rồi, tôi muốn đi ngủ!” Nàng tiếp tục phản kháng tên quốc vương bệ hạ độc đoán chuyên quyền này.

“Chẳng lẽ là nàng muốn ngủ với ta?” Hắn cười đến cổ quái.

“Cậu, viết xong rồi thì lập tức rời đi đấy!” Lâm Linh đỏ mặt, ảo não nhảy lên giường, kéo tấm chăn lên phủ kín bản thân từ đầu tới chân.

“Nàng không có quyền chỉ thị một quốc vương khi nào là có thể rời đi.” Hắn chậm rãi đáp lại nàng một câu.

“Hừ!” Nàng lôi mền, xoay người, không thèm nói lý với tên này nữa. Qua khoảng mười phút, nàng chẳng còn nghe thấy tiếng gì nữa, vì vậy lại lén lút xoay người nhìn lén về phía cái bàn. Từ góc của nàng nhìn lại, có thể thấy rõ hình dáng của Arthur.

Hắn ngồi trước bàn, dùng chiếc lông ngỗng mềm mại đã được chấm mực uyển chuyển viết. Theo ngòi bút thong thả của hắn, vài vết mực thanh thoát lưu lại trên tấm da dê vàng. Hoa nến không quá tối, cũng không chói mắt, ánh sáng ấm áp chiếu vào đôi mắt tím trong suốt của hắn, yên tĩnh và an dật, mái tóc màu vàng óng ánh nhu hòa.

Arthur như vậy, thật khiến nàng không nỡ rời mắt.

Không được không được, nếu để hắn phát hiện nàng đang nhìn lén hắn, nhất định hắn sẽ lại giễu cợt nàng. Nàng vất vả lắm mới thu được ánh mắt mình lại, chợt nghe hắn mở miệng:“Đồ ngốc, nàng xem.”

Nàng vội vàng nhắm hai mắt lại giả bộ ngủ. Hừ, nàng không thèm để ý đến hắn.

“Nàng mà giả bộ ngủ, ta sẽ không đưa nàng đi biển Aegean.” Hắn dường như đã dự đoán trước phản ứng này của nàng.

Nghe được những lời này, nàng không nhịn được mở mắt ra:“Cậu nói cái gì?”

Hắn khom môi, đưa tấm da dê tới trước mặt nàng,“Bữa tiệc vừa rồi ta đã hỏi Guinevere rõ lộ tuyến, từ nơi này có thể đi thuyền tới thẳng Hy Lạp.”

Lâm Linh tập trung nhìn tới, lúc này mới phát hiện hóa ra đó là một tấm bản đồ, phía trên còn ghi rõ một số chú thích các con đường.

“Nàng nhất định là rất muốn đi đúng không? Ánh mắt vừa rồi của nàng không gạt được ta đâu.”

“Tôi –”

“Không nên nói dối, cũng chỉ có người ngốc như nàng mới biểu lộ hết ý nghĩ của bản thân trên mặt mình.” Gương mặt của hắn vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng đuôi lông mày lại hiện lên vẻ sủng nịnh hiếm thấy mà chính hắn của không nhận ra.

Giọng nói của hắn cũng bất giác nóng lên,“Ta hứa với nàng, chờ sau khi ta dẹp được quân La Mã, ta sẽ đưa nàng đi thăm biển Aegan.”

“Ân.” Nàng nhỏ giọng lên tiếng, lập tức xoay người. Lời nói ôn nhu trong tích tắc đó khiến cho nàng không nhịn được rơi nước mắt. Nàng đã đưa lưng về phía hắn, hắn sẽ không thấy nàng đang khóc chứ.

Hóa ra hắn trò chuyện với công chúa lâu như vậy, là muốn tìm đường đưa nàng tới biển Aegan……

Giữa bóng đêm mê ly mùa hạ. Một ngôi sao sáng vụt qua bầu trời đầy sao, những con đom đóm lại vui đùa trong vườn hoa. Gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương bách hợp thần bí thu hút lòng người.

Trong không khí như phảng phất mùi hương tình yêu. Độc dược tình yêu, khiến cho người ta trầm luân khó dứt……