Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 116




Đảo mắt đã tới mùa hạ, không khí trong vương cung Camelot cũng dần dần nóng lên, ánh mặt trời đã chẳng còn hiền hòa như trước nữa, nóng bỏng chiếu xuyên qua những tán lá xuống mặt đất.

Lúc này Lâm Linh đang trốn dưới một tán cây táo lớn, chán chường dùng que chơi trò đếm kiến. Cây trong hoa viên hầu như đã bị nàng phá đến tan tành, cây mới trồng vẫn chưa lớn, chỉ còn có cây táo này là cái cây duy nhất may mắn còn sốt sót nhờ chưa lớn hoàn toàn.

Mấy con kiến bị nàng chọc tới chọc lui, buồn bực không ngừng xoay vòng. Thẩ ra tâm tình Lâm Linh đang không ở đây, trong đầu nàng hiện giờ toàn là chuyện: ba ngày sau, công chúa Guinevere sẽ đến Camelot.

Từ sau lần Morgan phu nhân xin Arthur cho công chúa ở lại một khoảng thời gian, trong lòng nàng cứ như bị một tảng đá lớn đè xuống, hại nàng mấy ngày nay chẳng nhấc tinh thần lên nổi. Vốn cứ tưởng công chúa Guinevere và Arthur sẽ không còn quan hệ gì nữa, ai ngờ công chúa lại là bằng hũu của Maorgan phu nhân…… Thật là trùng hợp mà.

Lâm Linh khe khẽ thở dài, cúi thấp đầu. Nếu nói không thích công chúa Guinevere, không bằng là nói đang sợ công chúa đi. Dù sao, Guinevere mới chính là mệnh vương hậu chân chính của Arthur. Nếu như không phải là do đây chỉ là một trò chơi, theo như trong lịch sử, Arthur đã sớm cùng công chúa Guinevere một đôi mật ngọt.

“Công tước Ballot, Công tước Ballot….” Cách đó không xa ruyền đến tiếng gọi mơ hồ của người hầu, nhưng Lâm Linh lại không có bất kỳ một phản ứng nào, đến lúc người hầu đứng trước mặt nàng, nàng mới giật mình nhận ra là đối phương đang gọi mình. Ôi, cũng không thể trách nàng được a, đến giờ nàng vẫn chưa thể quen được với cách xưng hô mới này.

“Chuyện gì?” Nàng vô lực hỏi.

Người hầu hơi hạ thấp người:“Công tước đại nhân, kỵ sĩ Lancelot mời ngài ghé qua phòng ngài ấy một chuyến.”

Lâm Linh ngẩn người. Tiểu Lan tìm nàng có chuyện gì? Nàng đứng dậy đi theo người hầu.

Vừa vào phòng, nàng đã bị một đống người vồ tới làm cho ngảy dựng lên!

Trong phòng ngoại trừ Lancelot, còn có rất nhiều người bạn quen thuộc của nàng: Khải, Đặc Lý Ti, huynh đẹ Lamorak và Juatan Just, Gawain, thậm chí còn có kỵ sĩ Perth và Bối Để Uy Nhĩ vừa gia nhập, một cái cũng không thiếu!

“Tiểu Lan, cuối cùng là có chuyện gì? Sao lại có nhiều người như vậy?” Khoa trương như vậy làm cho nàng có chút cảm giác chột dạ, một đống mỹ nam trong kỵ sĩ đoàn đó a!

“Tiểu Linh, mấy ngày nay cô làm việc gì cũng đều thất thần, chúng ta đều rất lo lắng. Có chuyện gì không vui có thể kể với chúng ta, mỗi người chúng ta ở đây đều là bạn tốt của cô.” Lancelot mở miệng dẫn trước.

Trong lòng Lâm Linh ấm áp, nở một nụ cười thật lớn:“Không có chuyện gì, tinh thần tôi không tốt khi nào ? Tôi đang tốt lắm a.”

“Phải không? Tiểu Linh thân ái của ta, nàng ngay cả món nho yêu thích nhất của nàng cũng không đụng tới, ngẩn người đến nỗi con chim nhỏ đậu trên đầu cũng không biết, lúc ăn cơm thì lại nhầm dĩa thành táo mà cắn…. cái này mà gọi là tốt ý hả?” Gawain tiến lên hai bước, không chút khách khí đưa tay nhéo mặt của nàng, vẻ mặt vừa đau lòng lại vừa khoa trương,“Nàng xem nàng xem, gương mặt này nhìn vào một cái là nhận ra ngay!”

Trên trán Lâm Linh chảy xuống 3 đường hắc tuyến.

“Hầu tước đại nhân, nói chuyện xin đừng vô lý như vậy.” Lamorak nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tay Gawain. Theo hắn thấy, hành động của hầu tước đại nhân đối với công tước đại nhân như vậy là vô lễ.

“Hầu tước đại nhân, đừng quên tước vị của Lâm Linh hiện giờ cao hơn ngài.” Lancelot mỉm cười lạnh lẽo kéo Lâm Linh ra khỏi móng vuốt của Gawain.

Thấy ánh mắt u oán của Gawain, tâm tình Lâm Linh cũng thoải mái hơn không ít, quả nhiên là cấp bậc quan triều cũng có thể đè chết người a!

Đặc Lý Ti liếc mắt nhìn nàng một cái, chậm rãi mở miệng,“Gần đây nho toàn là do ta ăn…. Không ai đoạt chung thật sự rất chán.”

“Rất – khó – ăn” Juatan Just vẫn duy trì thái độ không mặn không nhạt thêm vào một câu.