“Khụ khụ ~~~~ bệ hạ, chúng ta có phải là nên trở về Camelot rồi không.” Mọi người đang thầm nghĩ thà mưa cũng không dám động tới vị lãnh đạo kia, nhưng Bối Để Uy Nhĩ chính trực lại thật thà cuối cùng cũng đành phải động thân ra.
Lâm Linh lúc này mới ý thức được bản thân cư nhiên lại thân mật với Arthur trước mặt những người khác, lập tức như bị điện giật đẩy Arthur ra, từ mặt tới cổ nhanh chóng đỏ lên.
Arthur không hổ là có phong phạm của một đế vương, trấn định mọi người:“Thời gian cũng không sớm, chúng ta mau lên đường.”
Lâm Linh đỏ mặt trốn ở một bên, ánh mắt trong lúc vô ý xẹt qua tay Lancelot, không khỏi biến sắc, bất chấp cái gì ngượng ngùng, vọt tới bắt lấy cánh tay của Lancelot hỏi:“Tiểu Lan, Tiểu Lan cậu bị thương?”
Trong nháy mắt đột nhiên mọi người cảm thấy nhiệt độ xung quanh bị giảm xuống, hơn nữa còn rõ nhất là từ chỗ quốc vương.
Lancelot mỉm cười, học miệng nàng nói :“Đây là máu của người khác, không phải của tôi.”
“Hoàn hảo hoàn hảo,” Nàng thở phào.“Làm ta sợ muốn chết, nếu Tiểu Lan bị thương tôi sẽ rất lo lắng .”
“Tiểu Linh cô thật bất công, tôi cũng bị thương mà, sao không quan tâm đến tôi một chút.” Khải ở nơi này vẻ mặt ai oán nhìn nàng.
Lâm Linh vội vàng chạy tới, thấy mắt cá chân Khải quả nhiên bị thương, không khỏi đau lòng đỏ vành mắt. Trong lòng của nàng, Khải nhiều chuyện cũng chiếm một vị trí lớn a. Trừ Arthur ra, hắn chính là người bạn đầu tiên của nàng. Nhưng có một chuyện khiến nàng không ngờ là, người đang băng bó cho Khải cư nhiên là Đặc Lý Ti ! Thượng Đế a, tên kia chẵng phải rất ưa sạch sao?
“Hiện tại chỉ có thể băng bó sơ cứu như vậy, đợi đến khi về tới Camelot thì kêu đại phu xem cho cẩn thận.” Đặc Lý Ti thật cẩn thận thu hồi tay. Lúc hắn ngẩn đầu lên, Lâm Linh lắp bắp kinh hãi nhìn vành mắt hồng hồng của hắn. Có thể là do vừa mới được giải độc nên chưa hồi phục hoàn toàn, lúc đứng dậy hắn loạn choạng một cái. Lâm Linh theo tiềm thức vội vàng đưa tay đỡ lấy hắn.
“Oa! Đừng động đừng động!” Hắn như bị sét đánh bật ngược lại, còn không ngừng dùng tay phủi phủi áo mình như thể vừa động vào cái gì bẩn lắm, khiến cho Lâm Linh có ý muốn một chưởng chụp chết hắn.
“Tiểu Linh……” Từ trong góc truyền ra một giọng nói vô lực,“Ta không được rồi, nhớ kỹ a, sau này ta chết, tất cả tài sản đều thuộc về nàng……”
Lâm Linh bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới bên người hầu tước Gawain đang “hấp hối”,
“Đại thúc, sao ngài có thể chết dễ dàng như vậy a.”
Gawain nháy nháy đôi mắt:“Nhưng ta thật là đang bị thương a.”
“Thật sự?” Lâm Linh nhìn kỹ mặt hắn xác thực cũng có chút trắng, nhất thời cũng thoáng lo lắng:“Chỗ nào bị thương?”
Gawain giơ tay phải của hắn lên,“Chỗ này!”
“Chỗ nào?” Lâm Linh mở to hai mắt nhìn một lượt nhưng vẫn không thấy trên tay hắn có bất kỳ vết thương nào.
“Chỗ này a……” Hắn vẫy vẫy tay.
“Chỗ nào a!” Nàng nhanh chóng mất kiên nhẫn .
“Chính là chỗ này a, một mảnh nhỏ móng tay của ta đã bị sứt, đau quá đi…… Vết thương nặng như vậy mà nàng lại nhìn không ra, thật đau lòng a.”
“Ngài ~~~” Lâm Linh không chút do dự đem hắn và Đặc Lý Ti cùng xếp vào danh sách đen cần một chưởng chụp chết.
“Được rồi, chúng ta mau khởi hành thôi!” Sau khi ép không khí xuống không độ, cuối cùng Arthur cũng không nhịn được nữa lên tiếng, nếu còn như vậy thì hắn sẽ bùng nổ mất!
Hắn nhìn một lượt kỵ sĩ chung quanh, cao giọng quát:“Toàn quân chuẩn bị, xuất phát —–” Dưới ánh trăng màu bạc, tiếng tung hô vang cả núi rừng, Lâm Linh nhìn nơi núi non thần bí này lần cuối rồi xoay đầu ngựa, cùng mọi người biến mất trong bóng đêm.
Sau khi trở lại thành Camelot, Arthur được dân chúng nhiệt liệt hoan ngênh. Ai cũng không biết hòa bình rốt cuộc sẽ duy trì được trong bao lâu, nhưng cho dù chỉ là ngắn ngủi, bọn họ vẫn sẽ đấu tranh, vẫn sẽ quý trọng.
Thắng lợi lần này không thể phủ nhận Lâm Linh là người có công lớn nhất.
Sau khi về thành Arthur bàn luận về chuyện ban thưởng cho các kỵ sĩ, ban phong tước vị. Mà Lâm Linh vẫn luôn tỏ vẻ vô tâm với vấn đề này. Đối với một nữ hài tử mà nói, phong tặng tước vị chi bằng tặng một nụ cười của người yêu còn hay hơn.
Nhưng Morgan phu nhân lại có chút bất bình nói :“Tiểu Linh, lần này người có công lớn nhất là muội, sao bệ hạ ngay cả một chút quan tâm cũng không có?”
“Không sao, tỷ tỷ.” Lâm Linh mỉm cười, nhấm một ngụm trà. Đêm hôm đó, cái ôm mất khống chế kia của hắn đã nói rõ hết tâm tình của hắn với nàng. Cho nên, tặng cái gì cũng không quang trọng nữa.
“Tiểu Linh, hóa ra cô ở chỗ này.” Khải đột nhiên xuất hiện trước mặt các nàng, cười hơ hớ bắt chuyện,“Bệ hạ bảo cô tới đại sảnh kìa.”
“Kỵ sĩ Khải, bệ hạ tìm Tiểu Linh có chuyện gì sao?” Morgan phu nhân tò mò hỏi.
Khải nhíu mày. Gương mặt lộ ra vẻ nhiều chuyện, đáp một câu:“Tôi không rõ.”
Lâm Linh không nhịn được cười thầm, đây không phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao? Nàng lôi kéo tay áo của hắn.“Đi thôi đi thôi.” Trên đường thông tới chính sảnh, nàng không nhịn được giễu cợt hắn một phen về chuyện hồi nãy.
“Tiểu Linh.” Đột nhiên Khải trở nên nghiêm túc khác thường, không giống với bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày của hắn,“Kỳ thật từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã không thích vị Morgan phu nhân kia.”
“Tại sao?” Lâm Linh có chút kinh ngạc.
“Tôi cũng không biết tại sao, tóm lại là tôi không thích cô ta.” Hắn tháong dừng lại,“Cô không cảm thấy gì sao? Từ lúc nàng tới đây đến giờ, có rất nhiều chuyện xảy ra không được thuận lợi.”
“Như vậy cũng không thể trách tỷ ấy được.” Lâm Linh vỗ vỗ vai hắn.“Dù sao tỷ ấy cũng là tỷ tỷ của Arthur, là thân nhân duy nhất hiện giờ của cậu ấy.”
Kỳ thật trong lòng của nàng cũng mơ hồ cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng vẫn không rõ là lạ ở chỗ nào.
Lúc tới chính sảnh, Lâm Linh bị dọa xém nữa nhảy dựng lên, tất cả đại quan quý tộc đều đang ỏ đây! Hơn nữa lúc nàng đi vào còn cười khúc khích nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy da gà nổi rần rật.
“Bệ hạ. Cô ấy tới rồi.” Khải đưa nàng vào, quỳ một gối xuống , tất cung tất kính nói.
Đối diện với bọn họ là bóng lưng cao lớn của Arthur, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ tạo nên một sắc thái tươi đẹp, càng bộc lộ thêm vẻ phi phàm của hắn.
Hắn chậm rãi quay đầu lại, bảo Lâm Linh đi tới trước mặt hắn, cũng ý bảo nàng mau quỳ chân xuống.
Cái gì! Còn muốn nàng quỳ xuống? Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Linh nổi vài đường hắc tuyến, cực kỳ không tình nguyện làm theo lời hắn, tên kia đang tính làm cái quái gì vậy, cư nhiên bắt nàng quỳ xuống!
Đúng lúc đó không biết từ đâu xuất hiện một vị lão nhân, Lâm Linh kinh ngạc nhận ra đây là Giáo chủ La Mã Đại nhân Denis. Kỳ quái, giáo chủ đại nhân sao lại tới đây?
Giáo chủ cười cười với nàng, tiếp theo bắt đầu ngâm xướng:“Hành động trung thành với tín ngưỡng, cầu ân điển của đức chủ, tận lực phục vụ ngài. Kết giao với những người thành kính, nghe lời nào cũng phải ghi nhớ trong lòng. Vô luận là có ở đâu, cũng phải luôn khiêm nhường và lễ phép, không được tùy ngôn, mà cũng không được im lặng………..”
Lâm Linh nghe thấy những lời này thì choáng váng, cảm thấy cái chân đang quỳ như chết lặng. Này, tốt xấu gì nàng cũng là – công thần a, không thưởng thì thôi đi, cư nhiên còn hành hạ nàng như vầy thì hơi quá đáng rồi.
Hơn nữa Lancelot với Khải còn cười nhìn nàng chịu trận, thật không nghĩa khí!
Vất vả lắm mới đợi bài diễn văn thao thao bất tuyệt của giáo chủ, lúc nàng ngẩng đầu lên thì thấy thanh Thập Tự Kiếm trong tay Arthur.
“Lâm Linh nữ sĩ, trong cuộc chiến lần này biểu hiện của ngươi rất xuất sắc, England cũng sẽ đem lại vinh quang cho ngươi.” Hắn dùng thanh kiếm ấn nhẹ lên trán và hai vai của nàng rồi nói tiếp,“Nhân danh Thượng Đế, ta, quốc vương England phong ngươi là công tước Barlow, ban tặng cho lãnh địa Ballot.”
“Tiểu Linh, nhanh tạ ơn bệ hạ.” Lancelot thấp giọng nhắc nhở nàng.
“Cám ơn,……..” Nàng vẫn chưa rõ là chuyện gì đang xảy ra, liền thối lui sang một bên. Nếu quỳ thêm tý nữa thì nàng sẽ thành chó gặm bùn mất (ta hăm hiểu ý này :v ).
“Công tước đại nhân, ngài giờ đã trở thành nữ công tước đầu tiên của England rồi a.” Mấy đại thần lập tức vọt tới bên người nàng chúc mừng.
“Đúng vậy, lúc bệ hạ kiến nghị, bọn ta cũng bị dọa nữa đấy.” Một đại thần nói.
Khải trừng mắt với bọn họ, nhỏ giọng nói bên tai nàng:“Mấy lão già này lúc đó chính là người phản đối mãnh liệt nhất đấy.”
Sau khi được phong tước, nàng rời khỏi đại sảnh về phòng của mình, sửa sang lại một ít ý nghĩa gì đó của hoa. Lúc trước cùng Morgan bàn luận về ý nghĩa của cây cỏ, nàng cũng cảm thấy hứng thú, nên lục trong trí nhớ viết lại một ít, chuển bị đưa cho Morgan.
Những thứ nàng vừa viết xong chính là ý nghĩa của hoa, nhan sắc của mỗi loại hoa biểu thị một ý nghĩa khác nhau, ngay lúc nàng mới viết được một nửa, đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng nói,“Hoa hồng đỏ: Yêu nhau tha thiết. Hoa hồng phấn: mối tình đầu là tình đáng quan tâm nhất………”
“Này, Arthur, cậu thật bất lịch sự!” Nàng lập tức lấy tay che kín, gương mặt xấu hổ một trận.
“A, tính tặng ta mớ hoa này sao? Thật sến súa !“Hắn không đổi sắc nhìn tấm da dê.
Đầu nàng toát một trận mồ hôi lạnh:“Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, ở thế giới của tôi, hoa cũng biết nói, với lại chỉ có nam nhân tặng nữ nhân, không có chuyện nữ nhân tặng nam nhân.” Nàng dừng lại một chút, lập tức chuyển đề tài,“Đúng rồi, tại sao lại phong tôi làm nữ công tước? Tôi thừa nhận là nghe có chút ngầu thật, nhưng lại có cảm giác vô cùng chột dạ.”
Hắn nhìn nàng, mặc dù không nói gì, nhưng Lâm Linh nhìn xuyên qua mồm hắn cũng có thể thấy hai chữ đồ ngốc.
“Không phải là muốn trở thành người cùng đi bên cạnh ta sao?” Ánh mắt hắn trầm xuống,“Chờ đến một ngày nào đó, nàng có thể tặng ta loài hoa này, nàng sẽ biết được nguyên nhân .”
Lâm Linh nhìn theo hướng ngón tay của hắn, thấy dưới đó là một dòng chữ của nàng: Ý nghĩa hoa hồng trắng —- ta đủ tiêu chuẩn xứng đôi cùng ngươi.
Tim nàng đánh “thịch” một cái, chẳng lẽ Arthur làm vậy là vì…………
“Tiểu Linh, ý nghĩa của hoa muội viết đến đâu rồi?” Morgan đột nhiên xuất hiện ở cửa, vừa vào trong có chút ngạc nhiên nhìn Arthur,“Hóa ra bệ hạ cũng ở đây, cũng vừa lúc, ta có chuyện muốn hỏi ý kiến của đệ.”
“Chuyện gì vậy, tỷ tỷ?”
“Lúc trước khi trượng phu của ta còn ở trần thế, ta có một vị bằng hữu khá thân, nàng đã giúp ta không ít chuyện. Hiện giờ mọi thứ đã ổn, ta muốn mời nàng ấy cùng ở với ta một khoảng thời gian.“
“Đương nhiên là có thể, bằng hữu của tỷ cũng chính là bằng hữu của ta, cô ấy tính ở lại bao lâu.“Arthur gật đầu tán thành.
“Thật ra, bệ hạ cũng biết người này.“
“Người nào?”
“Chính là công chúa Camland quốc Guinevere.”