Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 104




Lâm Linh quay đầu lại, chợt thấy Lancelot đang đứng dưới một tán cây cách đó không xa nhìn nàng. Khóe miệng của hắn hơi khom về trước, tựa như ao nước yên bình tĩnh lặng mùa xuân, vậy thì nụ cười nhợt nhạt bên môi đó chính là một chút gợn sóng của chiếc ao.

“Tiểu Lan, cậu tới từ khi nào vậy?” Nàng hưng phấn vẫy vẫy tay về phía hắn.

Lancelot khẽ mỉm cười:“Từ lúc cô nói toàn thân con nhím đều là gai, ddiều đó ám chỉ tương lai của chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn a.”

“Được lắm, hóa ra cậu đã tới từ sớm, vậy tại sao lại không cứu bé nhím a?” Lâm Linh quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.

Lancelot đi tới cạnh nàng:“Có cô ở đây rồi, tôi đâu cần ra tay nữa.”

“Ân, vậy cũng phải.” Lâm Linh nở một nụ cười thuần túy, lôi kéo ống tay áo Lancelot,“Chúng ta cùng đi ăn sáng đi. A, đúng rồi, cậu nghe gì chưa, mới sáng sớm Morgan phu nhân đã tới phòng bếp phụ việc đấy.”

“Morgan phu nhân, hồi sáng tôi cũng có gặp qua cô ấy, nhìn qua thật đúng là một vị phu nhân vừa ưu nhã lại xinh đẹp.” Lancelot ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, ánh mắt thoáng trở nên phức tạp,“Nhưng mà Tiểu Linh, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nhìn qua vẻ bề ngoài mà phán đoán cả bên trong.” Vừa nói, hắn lại nhu thuận vỗ vỗ đầu nàng,“Đi thôi, cùng đi ăn sáng. Mới nãy tôi ghé qua nhà bếp thấy có nho mà cô thích ăn nhất đấy.”

“Thật sao, vậy phải đi mau lên, nếu không sẽ bị Đặc Lý Ti ăn sạch mất.” Trước mắt Lâm Linh sáng ngời, nho chính là món trái cây nàng yêu thích nhất ở Trung cổ. Vưga nghĩ tới tên bị bệnh ưa sạch kia cũng vô cùng thích món này, bước chân cũng không tự chủ lướt nhanh hơn.

“Yên tâm đi, hắn một cái cũng sẽ không ăn.” Lancelot trừng mắt nhìn nàng,“Mới nãy tôi vừa nói nho này vừa bị rớt trong chuồng heo a.”

Lâm Linh ngẩn người, bật cười ha hả,“Tiểu Lan, không ngờ cậu cũng xấu xa như thế! Thế này thì Tiểu Tư dù một cái cũng không dám đụng tới!”

Lancelot không nói lời nào, khẽ nhếch môi cười, sau đó tiến lên phía trước.

Lâm Linh cũng ôm cái bụng cười đến quặng thắt đuổi theo.

Hai người im lặng một trước một sau đi về phía trước. Lá cây hai bên hoa viên đã bắt đầu đâm chồi, Lâm Linh nghe được tiếng bước chân hai người gõ lên thềm gạch đá, tạo thành một tiết tấu hài hòa thanh thúy. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khẽ lá, biến ảo nhảy trên mặt đất, mơ hồ tạo nên một loại ảo giác. Mọi thứ đều rất yên tĩnh, nhưng nàng lại rất thích hưởng thụ cảm giác yên bình này, rất hiền hòa, rất mềm mại, những đám mây điềm nhiên trôi nổi trên bầu trời xanh lam, lá rụng dưới những gốc cây bay múa.

Nàng có cảm giác thật an tâm khi đi bên cạnh Lancelot.

Màn đêm mùa đông buông xuống, sao Bắc Đẩu bắt đầu le lói chiếu sáng ở đằng xa. Ngoài vương cung, giọng hú cao ngạo của con cú mèo liên tục gào thét trong đêm. Nhưng lúc này trong đại sảnh vương cung lại vô cùng ồn ào, các quý tộc mặc những bộ dạ hội lượn qua lượn lại, ánh sáng dập dờn thay đổi, mấy nam nhân bàn luận chiến sự, các nữ nhân lại lại tụm năm tụm bảy tám chuyện.

Đương nhiên, trong đám mấy bà cô ầm ỹ này không thiếu chàng kỵ sĩ Khải.

Sau khi kiếm được kha khá tin tức, Khải lập tức quay lại chỗ ngồi của mình, đem mớ thông tin mình vừa thu thập được rải cho từng người,“Này này, các ngươi có biết gì không, hóa ra trước đây Morgan phu nhân từng được gả cho tử tước Ireland, nhưng cuộc đời của vị này vốn chẳng có gì đặc biệt, trước đó không lâu vừa qua đời vì bạo bệnh, kết quả để lại một đứa con tên Mordred, nghe nói đứa trẻ này sau khi trải qua một cơn bạo bệnh cũng không còn nói chuyện được nữa, hơn nữa cũng không thích tiếp xúc với người khác, tính cách trở nên rất quái gở……blablabla……”

“Tiểu Linh, mau lại đây, há miệng ra nào, ta vừa mới lột cho nàng mấy quả nho này ———” Gawain lại sát Lâm Linh, đưa dĩa lên trước mặt, không quên vứt thêm một cái mị nhãn hoa lệ. May mà hắn cơ trí, tranh thủ kiếm cơ hội.

Lâm Linh cười khan,“Đại thúc, đừng khách khí vậy …… Chính ngài ăn đi.”

“Tiểu Linh thân ái của ta, chẳng lẽ nàng muốn công lao của ta trở nên uổng phí sao?” Gawain chớp đôi mắt xanh biếc như hồ nước, lộ ra ánh mắt bị đả kích đến khoa trương.

Nghĩ đến lần trước nàng gặp nguy hiểm, vị đại thúc đẹp trai này cũng đã ra tay giúp nàng, quả thực cũng khiến nàng rất cảm động. Lâm Linh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, cố đưa tay nhận lấy một quả.

Đặc Lý Ti ngồi một bên u oán nhìn mấy quả nho, chỉ có thể nặng nề dùng dao cắt thịt để phát tiết. Cái tên Lancelot kinh tởm này, làm hắn ăn món gì cũng ngửi thấy mùi chuồng heo.

“Gawain, Tiểu Linh cô ấy tự có tay chân, ngài làm vậy nhỡ bệ hạ thấy thì không hay đâu.” Lancelot ngồi một bên nói nhỏ, giọng nói và gương mặt vẫn ôn nhu như trước, nhưng trong đáy mắt lại chứa một hàm ý.“Bệ hạ cũng thể ngăn cản ta thích Tiểu Linh a, hơn nữa Tiểu Linh vẫn độc thân, cơ hội mọi người là như nhau.” Tư tưởng hầu tước Gawain thực ra lại rất hiện đại, khiến Lâm Linh có cảm tưởng như hắn cũng là người xuyên không. Lamorak và Juatan Just thì đang vùi mặt vào mâm mà ăn, thậm chí còn nhàm chắn hơn so với ngày thường.“Juatan Just, ăn rất ngon sao?”

“Ăn – rất – ngon.”

“Đệ thích nhất món nào?”“Thích – tất – cả.”

“Ăn xong rồi thì xuất cung một chuyến với ta đi.”“Đệ - không – muốn.”

“Đệ không thèm nghe lời ca ca?”

“Vậy – được – rồi.”

Nói thật, Lâm Linh thật sự rất bội phục Juatan Just, mọi người cũng từng cố nghĩ xem có cách nào khiến hắn nói hơn ba chữ được hay không, nhưng lần nào cũng chỉ là tốn công vô ích. Nên trong vương cung Camelot, nếu hỏi việc nào mà mọi người cảm thấy thấy bất khả thi nhất, tất cả mọi người sẽ trả lời bằng một câu—— khiến Juatan Just nói hơn ba chữ! Khải đáng thương của chúng ta nói đến khô cả lưỡi khản cả cổ, nhưng hai người bàn bên lại không thèm nghe gì, việc này khiến hắn có cảm giác thật thất bại…… Kết quả, vẫn là Đặc Lý Ti vốn đang buồn bực vỗ vỗ vai hắn đồng tình an ủi, kéo hắn đến cạnh mình cùng nhau buồn bực……