Kỵ Sĩ Của Ma Nữ

Quyển 2 - Chương 29




Vó ngựa bước qua mặt cỏ ướt đẫm, xuyên qua dòng suối nhỏ, hất tung cỏ và đất cát, đá vụn cùng bọt nước.

Con tuấn mã chạy băng băng ở phía trước, kỵ sĩ ngồi trêи ngựa sau khi xuyên qua con suối nhỏ thì bắt lấy một gốc cây thấp rồi phi người lên cây, ẩn thân giữa lá rừng.

Con ngựa đen tiếp tục chạy vội về phía trước, nửa ngày sau, ba gã kỵ binh mặc áo giáp màu bạc vội vàng đuổi tới. Hắn buông tha kẻ đầu tiên, rồi treo ngược người trêи cây tóm lấy kẻ thứ hai, vặn gãy cổ hắn. Bởi vì bị kinh hách nên con ngựa của gã thứ ba lập tức nhảy dựng lên. Nam nhân kia lập tức xoay người xuống đất đồng thời đem tên kỵ sĩ kia kéo ngã trêи mặt đất, chộp lấy cổ hắn rồi rút chủy thủ chọc vào mắt hắn.

Tên kỵ sĩ thứ nhất nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, trong tay cầm trường mâu, thế tới ào ào, hắn vội động thân lăn tròn trêи mặt đất, chộp lấy lấy tấm khiên rơi trêи mặt đất, nâng lên đập thẳng vào con ngựa đang chạy tới.

Nam nhân bước từng bước đến phía trước, nhặt lên cây rìu rơi trêи mặt đất, tên kia bị đập cho choáng váng, hoảng sợ nhìn hắn, một bên cố ý bò về phía sau.

“Xin ngươi, đừng, đừng giết ta, ta chỉ là nghe lệnh làm việc thôi —— ”

Lời khẩn cầu kia không khiến hắn dừng lại. Hắn đã bị truy kϊƈɦ hai mươi ba ngày, thậm chí hắn đã rời khỏi đường cái, đi vào rừng rậm nguyên thủy, những người này tùy thời có thể quay đầu, hắn biết có vài người đã chạy nhưng mấy tên này thì không.

Tiền thưởng cho cái đầu hắn rất cao, trêи người lại có nhiều vết thương, mà những người này thì quá tham lam.

Hắn đứng thẳng dậy, ném cái rìu ra, cái rìu đó xoay tròn bay trong rừng rậm, bổ thẳng vào mặt tên kia, đóng đinh hắn ở trêи cây.

Nam nhân cũng chẳng thèm nhìn ba kẻ kia mà chỉ lung lay người, đi vào trong rừng rậm.

Mặt hắn đầy máu, tay cũng thế.

Hắn cần phải cầm máu đã, bằng không những kẻ truy tung có thể lần theo dấu vết này mà tới. Hắn đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ, bước vào trong nước và đứng đó một lúc lâu. Trong lúc đó, hắn cũng không biết mình đang làm cái gì nữa.

Chờ hắn hoàn hồn thì hắn đã cởi phần che tay cùng áo giáp trêи người và trêи đùi, thậm chí hắn còn đem ủng sắt cởi ra ném hết vào trong nước.

Hắn không nên làm như thế, những thứ đó có thể bảo vệ hắn, nhưng hắn đã chịu đủ những thứ này rồi.

Rồi sau đó, hắn phát hiện chính mình quỳ rạp xuống dòng suối.

Nước rất lạnh, phản chiếu bầu trời tối tăm cùng lá cây rừng và máu đầy người hắn.

Hắn thở phì phò, ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám không biết khi nào sẽ mưa.

Gió thổi qua lá rừng tạo ra tiếng soàn soạt soàn soạt, hắn có thể cảm nhận máu tươi từ miệng vết thương ồ ồ chảy ra, trong nháy mắt, hắn rất muốn trực tiếp ngã vào làn nước lạnh trong suốt kia để nó mang cả người đầy máu của hắn đi. Thế giới này thật con mẹ nó đáng chết, mà hắn cũng chẳng có chỗ nào để đi.

Cho nên, đến cùng hắn vì sao phải tiếp tục đi về phía trước?

Gió chợt nổi lên, thổi tung mái tóc ướt mồ hôi và máu của hắn.

Đột nhiên, phía sau truyền đến động tĩnh, hắn nhanh chóng cầm lên một viên đá ở bên cạnh, vội vàng quay đầu, lại nhìn thấy một nam nhân đang cưỡi ngựa đến và cả dấu hiệu trêи người hắn. Cả người hắn cứng lại.

Hắn trừng mắt nhìn kẻ kia, mà người kia cũng trừng mắt nhìn lại hắn, cơ hồ hai người đang nhìn thấy bản sao của mình.

Bọn họ rất giống, không phải hoàn toàn nhưng vẫn rất giống. Bọn họ có cùng một mái tóc đen, một cái mũi cao thẳng, cằm ngay ngắn và môi dày.

Chính là kẻ đang quỳ gối trong suối là hắn thì có làn da đen, đầy người là máu, còn để râu.

Mà kẻ ngồi trêи lưng ngựa thì da trắng hơn, sạch sẽ và không để râu.

Nhìn nam nhân ngồi trêи lưng ngựa, cùng với biểu cảm khϊế͙p͙ đảm của hắn, dấu hiệu con diều hâu và tổ hợp chữ thập bằng sắt trước ngực người kia, hắn đột nhiên biết mình đang ở đâu. Không biết từ lúc nào mà hắn lại không tự giác trở về chỗ này.

Thực là vận cứt chó mà!

Trong lòng hắn thầm mắng một tiếng, ném xuống hòn đá trong tay, xoay người bước nhanh tránh ra.

“Đợi chút!”

Nam nhân lên tiếng kêu to, nhưng hắn chẳng thèm để ý.

“Bonn!”

Hắn tiếp tục đi nhanh về phía trước, động tác này khiến viết thương trêи người hắn càng chảy máu ròng ròng.

“Đáng chết! Bonn!”

Nam nhân giục ngựa đuổi theo, ngăn đón ở trước mặt hắn.

Hắn trừng mắt nhìn tên kia, âm thanh lạnh lùng nói.

“Tránh ra.”

Nam nhân nắm dây cương, ngồi trêи ngựa, nhíu mày nhìn hắn.

“Ngươi cần cầm máu.”

Hắn vẫn trừng mắt nhìn tên kia, chỉ lặp lại cùng một câu nói.

“Tránh ra.”

Biểu cảm âm ngoan cùng khí thế hung ác của hắn khiến con ngựa nam nhân kia cưỡi trở nên bất an.

Nam nhân nắm chặt dây cương, khống chế con ngựa kia, nhìn hắn nửa ngày, rồi cuối cùng cũng tránh ra.

Hắn bước về phía trước, lại nghe thấy tên kia giương giọng mở miệng.

“Phụ thân đã chết.”

Hắn không có dừng lại, nhưng vai lưng lại không tự giác buộc chặt.

Trời mưa rất lớn, hắn lại vẫn cảm nhận được tầm mắt tên kia.

Hắn chui vào trong rừng rậm, ở trong màn mưa tầm tã, tiếp tục đi về phía trước, máu tươi không ngừng theo miệng vết thương chảy ra, khiến hắn có chút mê man, hắn xé một khối y phục để buộc miệng vết thương.

Nếu phải chết, hắn cũng tuyệt đối không muốn chết tại nơi chết tiệt này.

Cho nên, hắn chống thân thể, từng bước một đi về phía trước, thẳng đến khi rời xa khỏi lãnh địa của tên kia thì mới đồng ý để bản thân mất đi ý thức.

*******************

Mưa phùn tầm tã, bắt đầu từ buổi sáng liền rơi không ngừng, làm cho cả thế giới đều như phủ một tầng sa mỏng, ʍôиɠ ʍôиɠ lung lung, tựa như ảo mộng, thấy không rõ lắm.

Khải đứng ở cửa tu viện, nhìn lên chữ thập trêи công trình bằng đá đó.

Tu viện này rất rộng, trong này có cả ruộng và nơi nuôi gia súc, cơ hồ giống một trang viên loại nhỏ, ngoài phòng ở của nhóm tu sĩ thì còn có một giáo đường nhỏ.

Trước khi tu sĩ bị bệnh chết thì tu viện này cũng coi là giàu có, nhưng giờ chẳng còn gì, ngoài dãy phòng ốc để hoang.

Để tránh sự tình kéo dài có cái gì đó cản trở, lại cũng sắp đến thời điểm gặt lúa mạch nên hắn rất nhanh đã đem hôn kỳ định xuống.

Tu sĩ Johan mới tới cùng với cha sứ Charlie nghe thấy hôn sự thì sửng sốt, nhưng Bonn là thành chủ, hắn lại kiên trì định ngày. Tại nơi biên giới này nếu giáo hội còn thu được thuế, mà thành chủ có thể đảm bảo an toàn cho tu viện để họ có thể nộp thuế lên tòa thánh thì hai bên cũng không có làm khó nhau.

Cho nên, cha sứ cũng đáp ứng sẽ thay bọn họ chủ trì hôn lễ.

Trong tình cảnh nghèo đói do nạn đói và ôn dịch hoàng hành này thì đoạn hôn lễ này là điều duy nhất đáng ăn mừng.

Tuy rằng còn có không ít người bệnh, nhưng tình huống đều đã ở trong sự khống chế.

Nhìn tòa kiến trúc màu xám trước mắt, một thoáng này vẻ mặt Khải có chút hoảng hốt trở lại mấy ngày trước.

Thời gian này, ngày trôi qua rất nhanh, giống như trong nháy mắt đã qua.

Sau trò khôi hài ngày đó, Sophia kiên cường mang theo những nữ phó khác quay lại tháp cửa thành để chiếu cố bệnh nhân, y theo chỉ thị trước đây của Khải lúc trước.

Điều này khiến Khải có chút bất an. Ngày thứ ba sau hôm suýt bị thiêu nàng tỉnh lại, phát hiện cái hộp nhỏ mình để ở phòng bệnh đã được Bonn cầm đến, lúc đầu nàng còn tưởng Sophia cầm đến nhưng nàng kia nói không phải.

Nàng hoài nghi hắn đã biết cái gì, có lẽ ngày đó nàng trị liệu cho Johanna thì hắn đã thấy cái gì đi?

Mà nếu quả hắn thật sự thấy được, thì tất cũng sẽ hoài nghi, làm sao còn có khả năng cưới nàng?

Bất an ẩn ẩn dưới đáy lòng di động.

Hắn thấy vết sẹo cũ trêи chân nàng, nàng cũng không nhỡ rõ lúc đó mình đã nói cái gì, nàng cũng không có thật sự thừa nhận cái gì, mà hắn cũng chưa từng ép hỏi nàng.

Vì cứu nàng, hắn muốn kết hôn với nàng.

Có lẽ hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy, mặc dù trêи hoa văn gia tộc hắn có chữ thập sắt nhưng nàng biết hắn cũng chẳng thành kính lắm. Cho tới giờ nàng cũng chưa từng thấy hắn đi giáo đường hoặc mở miệng gọi tên chúa.

Trận ôn dịch và nạn đói cướp đi tính mạng mọi người này khiến nhiều người trở mặt không còn tin tưởng tu viện và chúa trời.

Khải đem tảng đá lạnh như băng màu đen nắm trong tay, cúi đầu nhìn.

Hắn không tin thần tồn tại, cũng không tin thật sự có phù thủy, hắn nghĩ phù thủy chỉ là nữ nhân ở trong rừng rậm, hiểu được việc sử dụng dược thảo mà thôi.

Hắn không tin những chuyện thần thoại, năng lực siêu nhiên này.

Dù vậy, nàng vẫn không dám sử dụng nói, không dám mạo hiểm, cho nên nàng chịu đựng đau, nàng đem tảng đá kia để vào trong hộp.

Rất nhanh hôn kỳ đã tới.

Sáng sớn hôm nay, Lysa đến gõ cửa.

Thiếu nữ mười lăm tuổi kia nhìn thấy vết bầm trêи mặt nàng còn chưa tan hết thì không yên bất an nhìn nàng, nói: “Khải phu nhân, ta thật xin lỗi, ca ta hắn không cố ý đâu, hắn chỉ là nghe mấy lời đồn đãi về phù thủy…”

Khải biết, Lysa rất bất an, sợ nàng sẽ gây phiền toái cho ca ca mình.

“Ta tin tưởng đội trưởng đã hiểu rõ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.”

Tuy rằng không hoàn toàn tha thứ cho trận đánh vô cớ mà nàng phải chịu, còn có việc nàng suýt bị thiêu chết nhưng nàng quả thật chỉ muốn trừ đi khả năng uy hϊế͙p͙ của nam nhân kia.

Nhìn thiếu nữ vẫn khẩn trương, Khải thở sâu, mỉm cười, nói: “Hiện tại, nếu ngươi có thể nghĩ biện pháp giúp ta đem vết bầm này che đậy một chút thì tốt quá.”

“Nha, đương nhiên, không thành vấn đề.” Lysa mắt rưng rưng liền nhẹ nhàng thở ra: “Ta nghĩ ta biết nên làm thế nào.”

Nói xong, nàng vội vàng xoay người, kéo cửa chạy đi.

Chỉ chốc lát sau, Anna cùng Lysa, Sophia cùng nhau xuất hiện, trêи tay ôm một đống đồ vật, bắt đầu giúp nàng trang điểm.

Nàng thật không ngờ sẽ thấy các nàng, nàng vốn tính toán cứ như vậy xuống lầu , nhưng mấy nữ nhân này hiển nhiên là không nghĩ như vậy.

Kết quả, các nàng đã sáng tạo ra một cái kỳ tích.

Lysa đem mái tóc đen của nàng xõa ra, chải qua rồi lại cuộn quanh vết bầm trêи trán nàng cùng bên mặt, khéo léo che khuất.

Anna giúp nàng thay một kiện áօ ɭót trắng, lúc các nàng giúp nàng kéo chặt cái áօ ɭót, nàng nhịn không được mở miệng.

“Ta sắp không thể thở nổi rồi, các ngươi xác định cái này cần sao? Hơn nữa, cáo cổ áo này có phải quá thấp không?” Nàng cúi đầu có thể hai bầu ngực đầy đặn của mình, cảm thấy lúc nào bọn nó cũng có thể bật ra.

“Đương nhiên là cần rồi.” Lysa nhìn nàng, nói: “Cổ áo rất thấp sao? Không đâu, cái này là bình thường đó. Hồi nhỏ ta tham gia một cái đám cưới gần đây, cô dâu của hắn cũng mặc thế này mà.”

Nàng vuốt thắt lưng giống như đang được quấn hàng trăm tầng vải, nói: “Ta thật sự không nghĩ ta có cách nào để cởi cái này ra.”

Anna cười khoát tay: “Nha, ngươi yên tâm, đại nhân sẽ có biện pháp.”

Nàng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại, thì các nàng đã giúp nàng mặc lên lễ phục mà nữ nhân hay mặc rồi kéo lại làn váy.

Lễ phục kia tuy rằng không phải màu trắng nhưng cũng thập phần thanh lịch hào phóng. Nó có cổ tay rộng khảm màu vàng và tím, chẳng qua cổ áo của nó và váy lót đều thấp.

Nhưng nó rất đẹp, tuy có vài chỗ nhìn như lấy vải từ chỗ khác đắp vào nhưng vẫn rất tốt. Bọn họ nhất định đã tốn nhiều tâm tư, và tài năng để làm được bộ lễ phục này.

Sophia lúc này mới cầm đến một khối khăn trùm đầu bằng ren màu trắng, để nàng đội lên, sau đó tiểu Annie cầm một vòng hoa và bó hoa cột chắc đi vào.

“Đây không phải mân côi nhưng giờ chúng ta chỉ có cái này.” Sophia nhìn nàng nói: “Đây là bọn nhỏ sáng sớm đã ra cửa hái, rồi tự tay làm.”

Khải nhìn những nữ nhân trước mắt, còn có tiểu Annie đang cười vui vẻ thì thấy mũi và mắt đều chua xót.

Nàng nhịn xuống xúc động muốn khóc, ngồi xổm xuống, để đứa nhỏ thay nàng đội mũ hoa làm bằng cúc dại kia rồi nàng lại cầm bó hoa có bồ công anh, cỏ thơm, dương cam cúc, mê điệt hương cùng huân y kia lên.

“Annie, cám ơn ngươi.” Nàng rưng rưng mỉm cười.

Tiểu Annie lộ ra nụ cười vô cùng vui vẻ, sau đó hôn lên mặt nàng.

Trong lòng Khải co lại, nắm chặt bó hoa kia, thẳng đứng dậy, cố lấy dũng khí, dưới cái nhìn chăm chú của mấy nữ nhân, xoay người xuống lầu.

Lúc nàng xuống lầu, đi đến quảng trường thì nam nhân kia đang chờ ở đó. Hắn đã cạo sạch râu, trêи người mặc một bộ quần áo chỉnh tề khó có được.

Bên hông hắn vẫn đeo một thanh kiếm, tóc đen ở trong gió bay lên, đang nói chuyện cùng với Louis.

So với bộ lễ phục tương đối tú lệ thanh lịch của nàng thì lễ phục trêи người hắn lại thiên về sắc trầm, rồi hắn như cảm nhận được nàng đang đi đến nên xoay người hướng nàng nhìn lại.

Lúc hắn thấy nàng thì đột nhiên dừng lại mọi động tác.

Trong nháy mắt nàng có chút bất an, cơ hồ muốn đổi ý, không khỏi cũng dừng bước chân.

Như là nhận thấy được sự chần chờ của nàng, hắn rất nhanh phục hồi tinh thần rồi không nói một lời mà đi lên phía trước, đem nàng bế lên.

Tim nàng đập thình thịch, không thể không ôm lấy cổ cường tráng của hắn.

Vốn tưởng rằng, hắn sẽ nói chút gì, nhưng hắn cái gì cũng không nói, chỉ ôm nàng xoay người, lên ngựa, rồi cả đoạn đường ngồi sau nàng không nói gì. Hắn lấy áo choàng cuốn nàng lại, giúp nàng che mua phùn không ngừng rơi xuống, giục ngựa xuyên qua thôn trang, cưỡi đến giáo đường trong tu viện.

Thế là, nàng ở trong này, nắm chặt trong tay bó hoa cô dâu, đứng ở đây, nhìn cái địa phương mà cả đời này nàng bài xích.

Nàng chưa từng đi vào một giáo đường nào.

Nóc giáo đường có một cái giá chữ thập như một thanh kiếm chĩa thẳng lên bầu trời u ám.

Có lẽ nhận thấy sự khẩn trương của nàng nên nam nhân bên cạnh nắm chặt tay nàng, mang theo nàng đi vào.

Bọt nước trêи chân nàng vẫn chưa hoàn toàn khỏi, mỗi bước nàng đi vẫn đau đớn, nháy mắt bước qua cửa kia, nàng thấy tim mình đập nhanh hơn, thánh đường trang nghiêm đã đầy người ngồi trêи ghế.

Trừ bỏ những người ở lại thủ thành thì cơ hồ toàn bộ binh lính, thôn dân cùng nông nô đều đến, ngay cả đội trưởng Sebastian cũng ngồi ở ghế trước.

Vị cha sứ từng muốn thiêu chết nàng kia đứng ở cuối giáo đường, một căn cửa sổ cao ngất với những mảnh kính màu ở ngay sau lưng ông ta. Mặc dù ngoài trời vẫn mưa nhưng kính cửa vấn vạn phần sáng ngời.

Hoa văn trêи cửa sổ có hình một nữ nhân trùm đầu bế một đứa trẻ.

Nàng biết, nữ nhân này được tôn là Đức Mẹ, phía trước cửa sổ có một cây thánh giá, một người bị đóng đinh lên đó, đầu đội mũ gai, chính là con của chúa trời.

Nàng bị hắn dắt đi, từng bước một đi về phía trước, đi tới trước mặt cha sứ cùng tu sĩ. Nếu có thể thì nàng không muốn cái tên cha sứ này chủ trì hôn lễ, nhưng sự tình hiển nhiên không do nàng lựa chọn. Nàng chỉ có thể may mắn là tên cha sứ này sẽ sớm rời đi, còn vị tu sĩ kia mới ở lại.

Trình tự tiếp theo khiến nàng có chút hoảng hốt, chỉ nghe thấy vị cha sứ kiêu ngạo kia lần tràng hạt và đọc từ quyển kinh thánh những câu kinh văn.

Những câu chữ này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.