Kỷ Nguyên Xem Mắt

Chương 42




Buổi chiều ngày hai mươi chín Tết, tôi lang thang trên đường phố vắng người, buồn bã như lời nhạc trong mấy bài hát, nhưng mà thật đấy, chỉ có ai rơi vào hoàn cảnh này, mới biết được mùi vị của nó. Ban đầu, tôi có chút tê tái, tôi đau đến không còn biết thế nào gọi là đau nữa. Mãi cho đến khi có một tiếng nổ vang ngay bên cạnh tôi, tiếng pháo đinh tai nhưc oc đó mới làm tôi tỉnh táo lại, tôi ngây dại nhìn đứa bé nghịch dại đang hí hửng đó, va bông khóc òa lên. Tôi khóc rõ to, khóc như mưa, khóc đến nỗi đứa bé đó sợ chết khiếp.

“Cháu không cố ý, cháu không cố ý mà.”

Đứa bé đó vừa chạy vừa hét, còn tôi chỉ biết khóc mà thôi. Tôi khom người xuống, tay xiết chặt lấy túi xách, vào lúc này đây tôi mới biết rằng, những diễn viên trong tivi tại sao cứ ôm lấy gốc cây mà khóc, bởi vì vào lúc này đây, bạn thật sự cần một cái gì đó để nâng đỡ cả người bạn.

Nhưng mà vào lúc này đây, bên cạnh tôi chẳng có gì cả, tôi đành phải xiết chặt lấy túi xách của tôi, xiết chặt vào bề mặt da trên đó: “Lưu Thụy Căn, Lưu Thụy Căn... đau quá... đau quá...”

Kiểu đau đó, giống như toàn bộ xương khớp trong người bạn đều bị lộ ra bên ngoài ấy, trái tim giống như bị ai đó khóa chặt lại, gân trong người giống như bị ai đó rút ra, giống như vừa có một con dao, đâm vào phía sau lưng của tôi, sau đó tung hoành bên trong cơ thể tôi.

Tôi khóc, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ lại, hơi thở càng lúc càng không ổn định, cuối cùng, tôi ngồi bệt trên mặt đất. Nhưng tôi vẫn còn khóc, khóc đến run rẩy. Cuối cùng tôi cũng đã biết được một người có thể chịu đựng được cơn đau đến mức nào, cuối cùng tôi cũng đã biết được, thế nào là đau rồi.

Hóa ra không phải là gõ vào một cái, đụng vào một cái, không phải là kim đâm vào thịt, không phải là bị gãy xương... Những kiểu đau đớn này tôi đã từng gặp, nhưng lúc này đây, những thứ này đều chẳng là cái gì. Hóa ra nỗi đau đớn thật sự, có thể làm bạn có ý định đâm đầu vao đâu đo đê chết quách đi cho rồi, vào lúc này đây, đó không phải là tư lam cho minh thanh tan phê, mà là giải thoát.

“Mẹ ơi, mẹ ơi...” Tôi kêu lên, nhưng mà tôi không có mẹ, mẹ của tôi sẽ chẳng đến cứu tôi vào lúc này đâu.

“Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu...”

Không biết qua bao nhiêu lâu, tôi cảm thấy có người ôm lấy tôi, hớt hải gọi tên tôi, tôi ngẩng đầu lên, hoảng hốt nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc>

“Phiêu Phiêu! Phiêu Phiêu!”.

Người đó vẫn tiếp tục gọi, thần trí của tôi đã quay trở lại đôi chút, tôi mở miệng ra, nhưng không tài nào nói được.

“Phiêu Phiêu, mày không sao chứ hả, mày sao thế Phiêu Phiêu, Phiêu Phiêu!”.

Người đó vẫn gọi, chuẩn bị lấy điện thoại ra, cuối cùng tôi cũng đã có thể cất giọng nói: “La Lợi...”

“Trời ơi, mày rốt cuộc bị gì thế hả!”. La Lợi thở dài cái thượt, “Tết nhất đến nơi rồi, mày thế này là... mày thế này là... Thôi không nói nữa, đi theo tao cái đã, đi nào.”

Tôi đứng dậy không nổi, cuối cùng La Lợi phải vừa dìu vừa đỡ, tôi mới có thể đứng thẳng dậy. Hai chân tôi cứ mềm nhũn ra, bước lên xe của cô ấy, thẫn thờ một lúc mới tỉnh táo lại: “Không đến nhà mày được đâu.”

“Đương nhiên là tao biết rồi, để mẹ tao biết thì năm nay khỏi ăn Tết luôn, tao tìm cho mày một nơi ấm áp.”

Một nơi ấm áp chính là Tử Kinh, vào lúc này đây tôi đã không còn suy nghĩ được là đồng ý hay phản đối, cũng không nghĩ rằng thấy tiếc tiền phòng đó nữa. Đến nơi rồi, nhìn thấy những nội thất sang trọng bên trong đó cũng không có cảm giác gì, chỉ là làm theo chỉ huy của La Lợi, từng bước một, từng động tác một, uống nước, tắm rửa, sau đó cuộn lấy áo ngủ ngồi ngơ ngẩn trên chiếc ghế sofa rộng và mềm mại. Trận khóc lúc nãy, hình như là đã rửa trôi hết những đau đớn và phiền muộn của tôi, bây giờ, chỉ còn lại sự đờ đẫn mà thôi.

La Lợi cũng không hỏi tôi là đã xảy ra chuyện gì, chỉ bật ti vi lên, để cho từng tiếng chúc năm mới được lan tỏa đến từng góc phòng.

“Mày về đi.” Không biết qua bao nhiêu lâu, tôi mới có sức để nói lại như vậy.

“Không sao đâu, tao ở lại với mày.”

“Về đi, Tết nhất đến nơi rồi, không nên để cho cô chú>

La Lợi có chút do dự, tôi nói tiếp: “Tao không sao đâu, thật đấy.”

“Phiêu Phiêu...”

“Tao không sao thật mà, bây giờ tao chỉ là, chỉ là không muốn nói chuyện, mày để tao yên tĩnh một lúc thì tốt hơn.”

La Lợi khó xử nhìn tôi, tôi lại thở dài: “Mày nói xem tao còn có thể làm gì nữa hả? Tự tử ư? Tao sợ đau lắm. Khi tao sẽ không làm chuyện này, cái việc mày ngồi đây với việc không ngồi đây có khác gì nhau đâu. Đi về nhà đi, đợi đến khi tao bình tĩnh trở lại, tao sẽ kể cho mày là đã xảy ra chuyện gì.”

“Được rồi, có điều trước khi tao về, mày phải ăn chút gì đi đã!”.

La Lợi gọi cho tôi một đĩa sủi cảo, nhân cá thu, tôi chưa bao giờ từng ăn loại bánh này, mùi vị rất được, tôi vừa ăn vừa nghĩ, thực ra thất tình cũng chỉ như thế này mà thôi, tôi vẫn còn có tâm trạng nhàn rỗi ngồi ăn sủi cảo. Nhìn thấy tôi ăn hết đĩa bánh sủi cảo, La Lợi cảm thấy yên tâm rồi, sau đó lại gọi thêm cho tôi một ít bánh ngọt và trà sữa mới rời khỏi nơi này.

Sau khi cô ấy đi, tôi ngồi trên ghế sofa một lúc, ngắm nhìn đĩa bánh ngọt được làm một cách khéo léo trước mặt, nhớ lại vào giờ này ngày hôm qua tôi còn đang bận rộn trong nhà của Lưu Thụy Căn. Muốn cho anh ăn món củ sen chiên giòn mà ngồi đó lấy từng chút bùn trong củ sen ra, sau đó dùng dao gọt hết vỏ đi, nghĩ đến việc rõ ràng tôi mệt đến nỗi không thở nổi nữa nhưng cũng không dám chậm trễ một giây phút nào. Tôi lại nhớ đến trước đây, để tiết kiệm tiền, khi tôi nấu cơm ở nhà anh, không dám dùng nước nóng, không dám bật máy điều hòa. Mười ngón tay lạnh buốt vào tận trong tim, tôi vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Tôi đạp xe đạp đi đi về về, lượn lờ ở chợ rau chọn từng món, mặc cả với người bán hàng từng xu từng hào, mặc cả đến nỗi một dì lớn tuổi đứng bên cạnh nhìn tôi với một ánh mắt nghi ngờ. Để tiết kiệm tiền, chiếc xe đạp đó tôi cũng mua đồ cũ, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng khi đạp lại rất nặng, mỗi lần đạp, tôi mệt đến nỗi mồ hôi ướt hết cả người, mấy ngày đầu còn mệt đến nỗi hai chân cứ run lên.

Trước khi quen biết với Lưu Thụy Căn, mỗi tháng tôi chi tiêu cho bản thân mình khoảng một ngàn tám trăm tệ, tôi sẽ đi ăn những món ăn ngon, tôi sẽ đi xem triển lãm những nhân vật trong phim hoạt hình, khi thời tiết không tốt, tôi còn đi xe taxi; nhưng sau đó, tôi chi tiêu cho mình không đến tám trăm. Mỗi ngày tôi đều đến nấu cơm cho anh, còn bản thân mình lại không ăn tối, ăn sáng ăn trưa cũng tùy tiện lắm, nói là để giảm béo, nhưng mà cũng là vì tôi không dám tiêu tiền. Tôi tiết kiệm từng xu, chỉ vì muốn trong tương lai có thể sinh con hoặc là mua một căn hộ cũ.

Tôi lấy tiền dành dụm trước đây của tôi ra, chỉ vì để cho anh trả nợ cho người yêu cũ.

Anh Hai trước đây đối xử tốt với tôi như thế, tôi chưa lần nào báo đáp lại anh; La Lợi là người bạn thân thiết của tôi, tôi cũng chưa bao giờ đối xử với cô ấy như thế, thậm chí là bố mẹ của tôi, cũng chưa bao giờ được tôi chăm sóc như vậy. Cả đời này, Hoàng Phiêu Phiêu tôi đây chỉ tốt với một người như vậy, nhưng cuối cùng, còn sót lại là sự lừa dối mà thôi.

Không cam lòng phải không? Tủi thân phải không?

Nhưng mà tôi không thể oán thán cái gì cả, bởi vì đây đều là do tôi tự nguyện. Lưu Thụy Căn không yêu cầu tôi, không ép buộc tôi phải như thế, cho nên tất cả những việc này đều bởi vì tôi ngu đần tôi ngốc nghếch, mỗi lần tôi phát hiện ra có việc gì đó không hợp lý, tôi không tra hỏi cho đến cùng, mỗi lần tôi cảm thấy sự việc có gì đó không đúng, tôi lại nhẹ nhàng cho qua, thậm chí ngay cả khi anh đã lộ ra manh mối, tôi còn ngốc nghếch không nhận ra. Tôi cảm thấy chẳng sao cả, tôi cảm thấy thế nào cũng được, tôi nhắc nhở mình từng lần từng lần một, Lưu Thụy Căn sẽ không như thế.

Tôi thật sự cảm thấy, Lưu Thụy Căn sẽ không như thế!

Làm sao mà anh có thể là kẻ lừa bịp được? Anh ấy lừa tôi cái gì? Tôi có bao nhiêu tiền? Bề ngoài của tôi có xinh đẹp không? Thậm chí là có bao nhiêu tình cảm? Tôi không có tiền, tôi không có sắc đẹp, thậm chí tình cảm của tôi cũng ít ỏi lắm, tôi chưa yêu lần nào, tôi không biết phải bày tỏ tình cảm của mình như thế nào, tôi không biết làm thế nào để lấy lòng người khác, tôi không biết phải hôn người ta như thế nào, không biết làm sao để tỏ ra gần gũi, thân mật với anh, trước mặt anh, tôi cứng nhắc, hay e thẹn rụt rè là thế.

Mặc dù tôi đã cố gắng hết sức, nhưng mà điều đó nhất định chẳng là cái gì cả, chắc chắn có người còn làm tốt hơn tôi nữa. >

Cho nên, dù sự thật có bày ra trước mắt, tôi cũng muốn che đậy lại. Tôi còn ngồi đó nghĩ xem đón Tết như thế nào, làm thế nào để làm món củ sen chiên giòn, mua loại câu đối nào, còn nghĩ cả việc sẽ nói gì với anh vào đêm giao thừa. Trong siêu thị, tất cả những người khác đều chuyển sang xếp hàng ở nơi khác, chỉ có tôi khó xử đứng lại nơi đó, chỉ bởi vì tôi muốn về nhà sớm một chút để nấu cơm cho anh; trước Tết, taxi khó gọi, trên đường mười mấy người đứng chờ, tôi đi bộ qua hai bến xe, cuối cùng mới chen chúc lên được trên xe buýt. Trong hoàn cảnh người người chen lấn lẫn nhau, tôi một tay xách dầu ăn bột mì, một tay xách rau thịt cá, bị người ta chen lấn, hai tay tôi phải giơ lên cao, lòng bàn tay bị lằn lên nhưng trong lòng vẫn thầm cảm thấy may mắn vì thức ăn không bị hỏng.

Trừ đôi bốt ấy ra, tôi chưa để cho anh mua bất cứ thứ gì cho tôi, bất kể vào lúc nào, cho dù là sau khi tôi biết anh làm ở Hợp Nhuận, tôi cũng chưa từng nghĩ bắt anh mua sắm thứ gì, mỗi ngày mua rau vẫn phải tính toán cho thật kĩ, hay là lấy tiền của mình ra bù vào. Tôi thương anh, tôi không muốn làm cho anh khó xử một chút nào cả.

Tại sao tôi lại có thể ngốc nghếch đến mức độ này cơ chứ, tại sao tôi vẫn có thể tỏ ra ngu dốt không biết gì sau khi biết được việc anh làm ở Hợp Nhuận cơ chứ? Làm sao mà tôi có thể như thế được?

Lưu Thụy Căn, em yêu anh yêu anh đến nhường này, tại sao, tại sao anh lại có thể lừa dối em như vậy?

Cuối cùng không kiềm chế được nữa, tôi lao vào nhà vệ sinh, nôn sạch những thứ vừa ăn lúc nãy. Tôi không muốn lãng phí lòng tốt của La Lợi, nhưng mà tôi khống chế không nổi nữa rồi.

Tôi nôn ra mật xanh mật vàng, ngẩng đầu lên, trong gương là một khuôn mặt phờ phạc của một cô gái với đôi mắt đỏ hoe, sưng vù lên, trên mặt vẫn còn dấu vết của nước mắt, khuôn mặt đó nhếch miệng lên: “Hoàng Phiêu Phiêu, mày còn suy nghĩ gì nữa? Với khuôn mặt này của mày, mày còn hy vọng người ta thích mày sao? Người ta vừa có năng lực vừa có tiền vừa có chiều cao vừa có sắc đẹp, thích mày cái gì? Người ta bỏ ra nhiều công sức thế để lừa mày, coi như là đã giữ thể diện cho mày lắm rồi!”.

Đúng thế, giữ thể diện rồi, rất giữ thể diện rồi, mối tình đầu của tôi có thể trao cho người này, kể ra cũng rất oai đấy chứ. Nhưng mà, tại sao Lưu Thụy Căn lại lừa tôi? Tại sao lại lừa tôi? Tại sao lại lừa tôi?!

Từ đêm giao thừa cho đến sáng mồng một Tết, hai ngày đó, tôi cũng không biết là đã trôi qua như thế nào nữa, nhưng mà đến ngày mồng ba Tết, tôi lại có mặt đúng giờ ở trung tâm môi giới hôn nhân. Quả nhiên như lời của nói Diệc Thư[1], công việc là tất cả, cho dù bạn thất tình hay bị ốm, công việc sẽ không chờ bạn.

[1] Diệc Thư: Nhà văn nữ nổi tiếng về tản văn và tiểu thuyết của Hong Kong.

Sắc mặt của tôi cực kỳ tệ, tệ đến nỗi chị Vu tha thiết nói với tôi: “Phiêu Phiêu, còn trẻ ham vui chị có thể hiểu được, nhưng mà cũng đường có ham vui đến điên cuồng như thế này chứ.”

Tôi chỉ biết cười khổ, tôi có thể nói với người khác thế nào đây? Sắp đón Tết thì tôi thất tình, không chỉ là thất tình, lại còn bị lừa dối, đến nỗi tôi suýt nữa đâm đầu tự tử cho xong. Không, những lời này nhất định không được nói ra, nhất định phải giữ cho được vẻ bề ngoài như thế này.

Có điều giữ được vẻ bề ngoài như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng chẳng có tâm trạng, cũng may hôm nay chẳng có ai, tôi ngồi ngơ ngẩn ở đó cũng chả sao cả. Buổi chiều, chị Vu bảo tôi đóng cửa sớm, tôi ngồi trong căn phòng nhỏ của tôi, ngơ ngác nhìn xung quanh, mới phát hiện ra, có rất nhiều đồ đạc của tôi đều để ở chỗ của Lưu Thụy Căn.

Khăn mặt của tôi, bàn chải đánh răng của tôi kem dưỡng da của tôi, cả bảo vật làm ấm tay của tôi nữa. Khi ở Tử Kinh thì không sao, nhưng bây giờ, không có những thứ này tôi cảm thấy thật phiền phức. Tôi ngồi đó, ngẩn ngơ suy nghĩ, rốt cuộc tôi có nên lấy những thứ này về không.

Nên, tôi không muốn gặp lại người đó;

Không nên, tại sao tôi lại phải tốn tiền mua nữa?

Nhờ La Lợi đi lấy giúp tôi, không cần thiết phải làm phiền cô ấy nữa. Tôi nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn chưa đưa ra được kết luận, điện thoại bỗng đổ chuông.