Kỷ Nguyên Máu

Chương 45: Cạm bẫy ký sinh trùng




Địa điểm đó là một con ngõ sâu trong hẻm số 33 gần lối rẽ vào Kim Giang. Trần Phong đứng nhìn tấm biển trước mặt, trầm ngâm một lát rồi thận trọng tiến vào. Hắn dựa nào năng lực cảm nhận thần bí của mình mà dẫn dắt mọi người luồn qua từng lối nhỏ. Nhà cửa nơi đây san sát, ánh sáng hầu như bị che khuất đi bởi từng mái hiên chen chúc xây chìa ra ngoài. Khung cảnh trong ngõ rất tối, phải nheo mắt thật kĩ may ra mới mờ mờ nhìn thấy được phía trước.

Xác chết nơi đây không nhiều, cách một đoạn lại có một cái. Trong không khí truyền đến một mùi ẩm mốc, xen lẫn hương vị tanh nồng nhàn nhạt. Nguyễn My không chịu được phải đưa tay lên bịt mũi. Thứ ánh sáng yếu ớt, chập chờn từ bên ngoài len lỏi vào trong ngõ nhỏ làm không gian tăng thêm một phần đìu hiu rùng rợn, giống như là quang cảnh của bãi tha ma. 

Nhóm Trần Phong cẩn thận di chuyển, trên tay ai nấy đều cầm theo vũ khí, sẵn sàng ứng phó. Dũng nhón chân nhảy qua một cái xác đang nằm úp mặt dưới đất. Hắn có thể thấy được phía sau đầu của người này có một lỗ thủng to tướng, từ đó nhung nhúc dòi bọ trắng xóa không ngừng di chuyển. Dũng nuốt nước bọt, vô thức nắm chặt cây búa lớn trên tay.

_Sắp đến nơi!

Tiếng Trần Phong thì thầm trong không khí, lộ ra sự thận trọng rõ ràng. Không biết vì sao từ khi bước chân vào con ngõ này, hắn bỗng có cảm giác lạnh sống lưng, giống như là đang bị thứ gì đó nhìn chằm chằm. Càng tiến vào sâu, cảm giác này lại càng rõ rệt làm cho Trần Phong không khỏi tập trung cảm nhận từng ngõ ngách trong phạm vi ba trăm mét.

“Lạ thật, rõ ràng là ngoài mười lăm người kia thì không còn dấu hiệu sinh mệnh nào khác cả.”

Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, thấy được ở gần cuối ngõ có mười mấy người nằm la liệt đủ tư thế. Người thì tựa vào tường, người thì nằm dưới đất, người thì đang dựa vào nhau.

Nhóm Trần Phong dần dần áp sát đám người này, thấy rõ được bọn họ có cả phụ nữ, người già, trẻ con, thanh, thiếu niên đủ các thể loại. Có điều dường như tất cả đều đang ngủ hoặc là bất tỉnh, không thấy có cử động gì cả. Thứ duy nhất để xác định được rằng họ còn sống chính là bầu ngực còn đang phập phồng hít thở.

Mọi người chia ra tiến lại gần từng người để xem xét. Trần Phong cúi xuống chỗ một bé trai đang nằm trên mặt đất. Hắn nâng cậu bé này dậy quan sát.

“Có lẽ chỉ khoảng sáu tuổi.”

Hai mắt cậu bé nhắm nghiền, bờ môi nhợt nhạt, làn da lộ vẻ xanh xao yếu ớt, giống như là người bị bệnh lâu ngày. Trần Phong lay nhẹ, thử gọi đối phương vài lần thế nhưng không thấy có phản ứng gì cả.

Đột nhiên ánh mắt Trần Phong bắt được thứ gì đấy. Rõ ràng rong một khoảnh khắc dường như môi cậu bé khẽ mấp máy. Hắn cho rằng mình hoa mắt, cúi xuống thêm một chút nữa để nhìn cho rõ.

Vào giây phút này, bỗng dưng giác quan thứ sáu của Trần Phong xuất hiện. Hắn cảm giác có một mối nguy hiểm kinh khủng đang ập đến làm cho hắn cảm thấy sau gáy lạnh toát, lông tóc trên cơ thể dựng đứng.

Trong một khoảnh khắc, suy nghĩ của Trần Phong vận chuyển cực nhanh, lấy một tốc độ không tưởng mở ra năng lực cảm nhận tầng hai, tiến vào trạng thái kì lạ như lúc chiến đấu với mấy con quái vật lần trước.

Hắn cảm giác được rất rõ ràng, mọi vật giống như cảnh phim quay chậm. Cơ mặt của cậu bé bắt đầu di chuyển, bờ môi lấy một tốc độ rất chậm khẽ nhếch lên, từ từ mở ra. Vào giây phút này dù không có năng lực cảm nhận, Trần Phong cũng có thể thấy được thấp thoáng phía trong miệng cậu bé có một thứ gì đó giống như xúc tu đang thập thò ngoe nguẩy.

_Nguy hiểm!

Trần Phong hét lớn, đồng thời trong lúc đó cũng làm ra phản ứng cực nhanh. Bàn tay hắn đẩy vào vai cậu bé, hai chân dậm mạnh xuống đất, cả người ngã ngửa ra phía sau.

“Sụt…”

Chỉ nửa giây sau khi hắn phản ứng, cậu bé kia bỗng dưng mở mắt. Tròng mắt cậu ta trắng dã, nào có nửa điểm giống người bình thường. Chỉ thấy chỗ cằm cậu ta cử động, đột nhiên tách ra làm đôi như một cái miệng lớn. Phía bên trong có chi chít răng nhọn lởm chởm. Cái miệng này vừa được mở liền lấy một tốc độ như sét đánh cắn vào chỗ mà nửa giây trước còn là vị trí đầu của Trần Phong.

Giác quan thứ sáu kì lạ một lần nữa cứu mạng hắn. Trần Phong ngã người ra sau, cả người lăn tròn trên mặt đất tthêm một vòng nữa kéo dài khoảng cách. Vũ khí đeo ở lưng đập mạnh xuống đất làm vỏ kiếm rạn vỡ, lộ ra một góc lưỡi kiếm sáng loáng. 

Nhờ Trần Phong hét lên một tiếng cảnh báo sớm nửa khắc, đám người Lê Thành đều kịp thời phản ứng. Ngạc nhiên nhất là Lê Thành lại là người làm ra hành động đầu tiên. Chân phải hắn móc vào chân người trước mặt, cánh tay co vào trong, dùng cả bên vai phải huých mạnh vào thân thể đối phương. Một chuỗi động tác liền mạch được thực hiện trong khoảnh khắc.

Chỉ thấy người đàn ông bị Lê Thành đánh bay ra phía sau đồng thời cũng lập tức mở ra một cái miệng đầy răng cực lớn cắn tới hắn. Thế nhưng may mắn thay nhờ cú huých kia mà cái miệng chỉ táp được tới trước mặt Lê Thành chừng một sải tay thì thụt lại.

Dũng là người phản ứng nhanh thứ hai. Cậu ta gầm lên một tiếng, cả cơ thể bỗng dưng cao vọt lên hơn ba mét. Cơ bắp trên người Dũng phồng to, hai cánh tay như hai cây cột gỗ vung lên che trước mặt.

“Phập…”

Một cái miệng cực lớn táp thẳng vào cánh tay của Dũng, thế nhưng bị cơ bắp cứng rắn của cậu ta chặn lại. Hai mắt Dũng vằn lên tia giận dữ, miệng sói há lớn, cắn ngược lại vào con quái vật.

Huy và Nguyễn My là phản ứng chậm nhất. Năng lực của cả hai đều cần thời gian để kích hoạt. Họ đứng ở phía sau Trần Phong, trong mắt lộ vẻ tuyệt vọng nhìn vào hai cái miệng quái vật đầy răng đang càng lúc càng gần

Năng lực cảm nhận của Trần Phong vẫn đang được mở ra. Hắn có thể thấy được toàn bộ tình huống hiện tại đặc biệt là hai người Huy và My.

Tình huống nguy cấp, Trần Phong bắt buộc phải kích hoạt năng lực cảm nhận tầng hai. Thời gian giống như bị ngưng đọng, vạn vật ngừng trôi, đình chỉ mọi di chuyển. Lúc này dường như chỉ còn đại não Trần Phong là hoạt động. Nó tính toán cực nhanh, phân tích vận tốc, sức mạnh, tình huống, vị trí của hắn và hai người Huy, My, cũng như hai cái miệng lớn của quái vật. Nếu lúc này Trần Phong không làm ra hành động gì, hai người kia chắc chắn sẽ phải chết.

“Hai cái miệng quái vật còn cách hai người một mét, trong một giây nữa sẽ không còn khoảng cách. Miệng quái vật bên Nguyễn My dường như chậm hơn nửa khắc, có lẽ sẽ mất một phẩy năm giây nữa. Khoảng cách từ chỗ ta đến chỗ họ cũng là một mét, nếu xoay người sẽ mất thêm một giây nữa, ra tay cũng mất thêm một giây, mà lại chỉ kịp cứu một người. Vậy chỉ còn một cách!”