Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 276: Lần đầu gặp, mộng loại!




Editor: Waveliterature Vietnam

Bến Cảng Hắc Ám.

Cầu thang ở giữa.

Ở dưới cùng của cầu thang có hai người Hắc Phong vệ thu phí và giữ trật tự.

Kỳ lạ chính là, Bến Cảng Hắc Ám được xưng là nơi không có trật tự, nhưng ở đây lại được sắp xếp một cách rất trật tự, mỗi người đều một tệ, không cần biết bạn là một nhân vật kinh thiên động địa hay là một tên vô danh tiểu tốt, ai nấy đều phải im lặng đưa ra một viên Hắc Phong tệ, sau đó mới có thể bước vào cầu thang, đi vào Bến Cảng Hắc Ám.

Tất nhiên bạn cũng có thể bỏ ra thêm năm Hắc Phong tệ để mua một quyển hắc ám chỉ nam rồi vào thành.

Mà mấy quyển hắc ám chỉ nam đang đặt trên mặt bàn bên cạnh mấy Hắc Phong vệ, chất cao một đống, chỉ cần đưa tiền là có thể cầm đi một quyển.

Đường lăng nhớ đến lời dặn dò của người dẫn đầu thương đội kia, chờ đến lượt ba người đến cầu thang, móc ra tám viên Hắc Phong tệ, ngoại trừ lệ phí vào thành của ba người còn cầm theo một quyển hắc ám chỉ nam.

Vì để tránh cho việc vào thành rồi không biết được những cấm kỵ và quy tắc của Bến Cảng Hắc Ám, Đường Lăng đã ném cái túi hành lý khổng lồ của mình cho Lạc Ly, dưới ánh mắt phàn nàn của cậu ta, mở quyển hắc ám chỉ nam ra, vừa đi vừa đọc.

Quyển hắc ám chỉ nam này thật ra viết cũng rất đơn giản.

Ngoại trừ phần mở đầu là một bức tranh lớn, đại khái chỉ giới thiệu những khu vực của Bến Cảng Hắc Ám, ngoại trừ mấy thứ đó ra còn có những quy tắc cần phải tuân thủ khi vào Bến Cảng Hắc Ám.

Đúng, dù Bến Cảng Hắc Ám là một nơi vô cùng tự do, không có trật tự nhưng cũng có những quy tắc cơ bản cần phải tuân thủ.

Nhưng dù sao thì nơi này cũng là Bến Cảng Hắc Ám, cho nên những quy tắc này cũng không phải là quy tắc chết, một câu thôi, chỉ cần bạn có thể móc ra được một Hắc Hải tệ, chỉ cần nắm đấm của bạn đủ lớn, thì mọi chuyện đều có thể dàn xếp được.

Đầu tiên, Đường Lăng lật sơ qua quyển hắc ám chỉ nam, sau đó mới tỉ mỉ đọc lại.

Bến Cảng Hắc Ám, được chia ra làm ba khu vực.

Khu vực boong tàu -- Tên như nghĩa, chính là boong tàu của thuyền Hắc Ám, nơi này là khu vực mua bán chủ yếu của cư dân.

Khu vực khoang thuyền -- Tên như nghĩa, chính là khoang thuyền bên dưới boong tàu, những người tiến vào được nơi này đều có thân phận nhất định, mà khu vực dưới khoang thuyền cũng được giới thiệu vô cùng đơn giản, sáu chữ đã nói lên tất cả.

Quân sự, tu luyện, lôi đài."Nói cách khác, Bến Cảng Hắc Ám cũng có lực lượng quân sự, khoang thuyền là nơi bộ đội đóng quân.

Lôi đài cũng dễ hiểu, ở cái nơi như Bến Cảng Hắc Ám này, không có lôi đài ngầm mới là chuyện lạ.

Nhưng mà, tu luyện là gì?" Đường Lăng khẽ nhíu mày, không biết khoang thuyền và tu luyện có liên quan gì với nhau, quyển hắc ám chỉ nam này cũng không có nói rõ.

Ngoại trừ khu vực boong thuyền và khu vực khoang thuyền, phần còn lại chính là khu vực đảo Hắc Ám, gọi tắt là khu vực đảo.

Khu vực đảo -- Chúc mừng bạn, nếu như bạn có thể vào được khu vực đảo thì bạn đã trở thành một người thủy thủ có thâm niên vẻ vang, cũng sẽ không bao giờ được gọi cái danh xưng không xứng là ngư dân nữa.

Muốn đạt được vinh quang này, bạn cần phải giá trị Hắc Ám hơn năm sao để đổi lấy huy chương Hắc Ám sơ cấp, có có được tư cách.

Bạn thân, điều kiện này cũng không quá hà khắc, nhưng khu vực đảo là nơi nguy hiểm, muốn ở qua đêm tại nơi đó, nếu như bản thân không có thực lực chỉ sợ sẽ tè ra quần mất.

Được rồi, không nói những điều vô nghĩa nữa.

Trên thực tế, những người không có được huy chương Hắc Ám sơ cấp, thì đừng mơ tưởng có thể vào được tòa nhà Hắc Liên cầu.

Đọc đến đây, Đường Lăng gãi gãi đầu, giá trị Hắc Ám là gì? Còn phải năm sao? Huy chương Hắc Ám lại là cái gì? Mặc dù vừa rồi hắn chỉ lật sơ qua quyển hắc ám chỉ nam, nưng hắn cũng có thể khẳng định chắc chắn là bên trong quyển sổ này không hề giảng giải những vấn đề trên."Thật sự là quá qua loa." Đường Lăng bĩu môi, đến bây giờ hắn cũng không biết cải quyển hắc ám chỉ nam đáng giá năm viên Hắc Phong tệ này là đắt hay rẻ.

Mặc kệ là đắt hay rẻ, nhưng thực sự không có vấn đề gì khi viết quyển sách bằng cái giọng văn cợt nhả như thế này chứ? Vừa mở ra đã thấy một trận qua loa đập vào mặt rồi.

Tuy phàn nàn nhưng Đường Lăng vẫn lật sang trang tiếp theo, trang này ghi chép về những quy tắc cơ bản của Bến Cảng Hắc Ám.

Điều thứ nhất, liên quan đến quy định tiền tệ.

Rất đơn giản và ngang ngược, ở Bến Cảng Hắc Ám, loại tiền tệ được sử dụng duy nhất chính là tiền tệ do Bến Cảng Hắc Ám phát hành.

Bất cứ loại tiền tệ nào khác được sử dụng ở nơi này đều vi phạm quy định.

Một khi phát hiện sẽ lập tức tịch thu toàn bộ tiền, đuổi khỏi bến cảng, ghi tên vào sổ đen của Bến Cảng Hắc Ám, cả đời không được quay lại.

Ghi chú: Nhưng điều này cũng có thể bàn bạc lại được, chỉ cần sử dụng mười nghìn Hắc Hải tệ là có thể gạch tên khỏi sổ đen.

Ngoài ra, hoan nghênh bạn đến khiêu chiến Địa Ngục Nhai."Khiêu chiến Địa Ngục Nhai là gì?" Đường Lăng nhướng mày, trong lòng càng thêm ấm ức, cái quyển chỉ nam này không thể viết rõ ràng hơn một chút được à?Còn về quy tắc thứ hai, thậm chí nó còn ngang ngược hơn nữa.

Đó là quy định về việc đổi tiền tệ ở Bến Cảng Hắc Ám.

Vì Bến Cảng Hắc Ám chỉ chấp nhận tiêu thụ tiền của chính mình, cho nên bên trong thành phố cũng có duy nhất một trung tâm đổi tiền tệ, để tạo điều kiện cho tất cả mọi người đổi tiền khi vào thành phố.

Trung tâm đổi tiền tệ này, chỉ có tiền tệ của thủ đô là có thể đổi theo tỉ lệ hai thành một.

Còn về những tiền tệ của những nơi khác, được dựa theo giá trị lưu thông, cao nhất có thể đổi theo tỉ lệ năm thành một, thấp nhất thì một nghìn thành một.

Còn những loại tiền tệ thấp hơn một nghìn, xin lỗi, chúng tôi không thu tiền rác.

Làm sao có thể phán đoán giá trị lưu thông? Bến Cảng Hắc Ám cũng không có tiêu chuẩn cố định, chỉ mập mờ nói mấy câu: Thế giới này mỗi ngày đều biến đổi, không có cái gì mà sức mạnh vĩnh viễn, cũng không có cái gì là yếu kém vĩnh viễn, cho nên chúng tôi sẽ cố gắng dựa theo tình hình của thế giới mà tính toán giá trị lưu thông một cách chính xác nhất.

Đúng vậy, chỉ dùng mấy câu không có chút trách nhiệm nào như thế, Đường Lăng trực tiếp bỏ qua bốn chữ cố gắng công bằng kia.

Chỉ sợ, thứ được công bằng duy nhất chỉ có tiền tệ của thủ đô thôi.

Nhưng, tiền tệ thủ đô ở nơi này vẫn bị chiết khấu theo tỉ lệ hai thành một, Đường Lăng chỉ có thể cười ha ha.

Tuy nhiên, hắn cũng không than phiền quá nhiều, bởi vì thứ hắn mang theo chính là hàng hóa, hắn tin tưởng giá trị hàng hóa ở Bến Cảng Hắc Ám vẫn còn công bằng, nếu không thì sao có nhiều đội thương buôn đồng ý đến đây giao dịch cùng Bến Cảng Hắc Ám như vậy?Đường Lăng là một người có tính quan sát cẩn thận.

Tóm lại, cái quy tắc thứ hai này, Đường Lăng nhìn thấy nó cũng không mấy liên quan đến mình, nhưng khi thấy ghi chú phía dưới quy tắc thứ hai, Đường Lăng lại tò mò.

Cái ghi chú này rất đơn giản: Quý khách đáng kính, bạn cũng có thể không phục quy tắc của Bến Cảng Hắc Ám và nếu như muốn Bến Cảng Hắc Ám tuân theo những quy tắc trong miệng bạn.

Địa Ngục Nhai hoan nghênh bạn đến khiêu chiến."Cuối cùng thì khiêu chiến Địa Ngục Nhai là cái quái gì?" Liên tiếp hai quy tắc đều nhắc đến khiêu chiến Địa Ngục Nhai, cảm thấy có thể khiêu chiến thắng cái nơi này, liền có thể xưng vương ở Bến Cảng Hắc Ám.

Đường Lăng sao có thể không tò mò được?Đáng tiếc, dù tò mò cũng không tìm được đáp án, Đường Lăng chỉ có thể tiếp tục xem quy tắc tiếp theo.

Quy tắc thứ ba là về quyền hạn ở Bến Cảng Hắc Ám.

Nói đơn giản, chính là quyền hạn cư trú trên boong tàu, ngoại trừ khu vực mua bán ra, thì boong tàu được phân chia thành bảy cấp bậc.

Chi phí sinh hoạt mỗi ngày ở mỗi cấp bật đều khác nhau, khu thấp nhất mỗi ngày chỉ tốn mười Hắc Phong tệ, trong khi, khu cao nhất là cấp bảy thì mỗi ngày lại tốn đến hai đồng Hắc Hải tệ.

Đương nhiên, những phí thu hằng ngày này đều nhắm vào những cư dân phổ thông của Bến Cảng Hắc Ám, tất nhiên quy tắc này sẽ thay đổi khi bạn không phải cư dân bình thường..

Nhìn đến đây, trong lòng Đường Lăng lập tức nặng trĩu, cho dù là ở khu vực thấp nhất, bọn họ ba người mỗi ngày cũng sẽ tiêu phí đi ba mươi Hắc Phong tệ, cái này còn chưa tính đến những chi phí khác của ba người.

Hiện tại, trên người hắc chỉ còn lại bốn đồng Hắc Hải tệ và hơn bốn trăm Hắc Phong tệ, thêm vào đó là một ít tài nguyên có thể trao đổi được.

Mấy thứ này cộng lại, nhìn qua thì thấy rất nhiều.

Thực tế thì những tài nguyên này cũng có thể đổi được khá nhiều tiền tệ của Bến Cảng Hắc Ám, nhưng sau khi đổi hết rồi thì tất cả có thể chống đỡ được bao lâu, Đường Lăng hoàn toàn không biết.

Bởi vì hắn không biết được những chi phí khi sống tại Bến Cảng Hắc Ám này đắt đỏ bao nhiêu, ví dụ như, phải tốn bao nhiêu để uống một chai nước bình thường cấp bốn? Còn tiền cơm và những chi tiêu khác nữa, cần phải tốn bao nhiêu tiền?Nhíu mày, Đường Lăng tiếp tục xem quy tắc.

Những quy tắc đó đều chỉ là những điều vụn vặt, đơn giản chính là, những khu vực bạn không có quyền hạn thì bạn không được vào.

Buôn bán giao dịch, cũng có những quy định giới hạn.

Đường Lăng cảm thấy có chút lo sợ không yên, nhịn không được ngẩng đầu hít sâu một hơi, muốn phát tiết đi những đè nén trong lòng mình.

Đến Bến Cảng Hắc Ám là để tìm kiếm số không, nhưng mà lại hoàn toàn không có được chút manh mối nào của người mang số không này.

Nhưng thời gian lại rất gấp gáp, dựa theo lời của Tô Khiếu, hắn phải tìm được người mang số không này trước đầu tháng mười hai, nếu không thì phải đợi đến năm sau.

Hiện tại, thời gian chỉ còn lại hơn mười ngày.

Ban đầu, Đường Lăng cũng không hoang mang, theo như tính toán, hắn định đến chợ đêm để mua tin tức, tiền tài có thể giải quyết được tất cả phiền toái mà.

Nhưng hiện tại xem ra, hắn cảm thấy cuộc sống bình yên của mình và anh em nhà họ Lạc ở Bến Cảng Hắc Ám còn rất khó khăn, làm sao còn thừa tiền đi chợ đen mua tin tức nữa? Giá trị của tin tức là bao nhiêu chứ?Nhưng mà, cần phải tìm được người mang số không kia!Lỡ như người mang số không kia lại là người có danh phận rất cao quý ở đây thì sao? Bước vào những nơi thế này, nếu như không dựa vào thực lực thì cũng là dựa vào tiền tài…Nghĩ đến đây, đầu óc trước nay luôn bình tĩnh của Đường Lăng bỗng có chút rối.

Lúc này, phía sau cánh tay hắn lại đột nhiên nóng đến kinh hồn.

Nơi này tại sao lại nóng như vậy? Ngay lập tức, Đường Lăng loại bỏ hết mấy suy nghĩ thất loạn bát nháo ra khỏi đầu mình, trái tim hắn bình tĩnh lại, tâm trạng cũng trầm xuống.

Bởi vì cái chỗ nóng lên trên cánh tay của hắn, chính là chỗ có ấn ký khi nhập mộng của hắn.

Hắn cầm quyển hắc ám chỉ nam đưa ra sau cho Lạc Ly, sau đó dùng ánh mắt hờ hững nhìn thoáng qua cánh tay mình.

Trên cánh tay không hề xuất hiện đếm ngược, chứng tỏ bây giờ vẫn chưa đến thời gian hắn nhập mộng.

Cái này là? Đường Lăng ngẩng đầu, giờ vờ tò mò nhìn ngắm xung quanh, thế nhưng khi vừa quay đầu hắn lại cảm thấy được có một ánh mắt đang nhìn mình.

Nơi phát ra ánh mắt đối diện với nơi ba người đang đứng,nằm giữa lối đi không mấy rộng rãi.

Nhìn kỹ thì thấy ở giữa con đường lên boong tàu có một người nam thanh niên đang nằm, bộ dạng lười biếng, dường như là đang nằm phơi nắng ở đó.

Từng dòng người qua lại bên cạnh hắn ta, không ai nhìn hắn ta, hắn ta cũng chẳng nhìn ai.

Phơi nắng ở đó? Không bị đuổi sao?Bến Cảng Hắc Ám nhìn như không có quy tắc, nhưng sau khi Đường Lăng đọc hắc ám chỉ nam thì đã hiểu rõ, nếu như không có thực lực hoặc tiền tài, thì khắp nơi của Bến Cảng Hắc Ám đều là quy tắc.

Có thể nằm giữa cầu thang vào thành thì tuyệt đối không phải là cư dân bình thường của Bến Cảng Hắc Ám có thể làm được.

Mấu chốt nhất là --- người nam thanh niên này là Mộng loại!