Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 262: Mặt trăng vàng? Sương mù màu tím?




Editor: Waveliterature Vietnam

Là Hoàng Nguyệt ư?

Khi Đường Lăng nhìn thấy mặt trăng màu vàng này, trong lòng anh có rất nhiều suy nghĩ.

Những suy nghĩ này khiến Đường Lăng hoàn toàn bình tĩnh lại, và anh không còn vùng vẫy nữa, anh để người đàn ông trung niên kéo tay và đưa anh trở lại một ngôi nhà trong thị trấn.

Mình vừa chứng kiến một cảnh tượng lịch sử sao? Khi Đường Lăng vào nhà, anh bắt đầu suy nghĩ như vậy.

Cho đến bây giờ, anh vẫn không biết kỷ nguyên mặt trăng tím bắt đầu như thế nào?Nền văn minh trước đây bị lật đổ ra sao?

Đây có phải là một quá trình lâu dài? Hay là nó chỉ diễn ra trong một đêm?

Lịch sử đã được che đậy, nhưng Đường Lăng đã tổng hợp lại những tuyên bố khác nhau mà anh đã từng được nghe. Sự xuất hiện của thời đại Mặt trăng tím không trải qua một quá trình lâu dài mà nó đã đến rất nhanh.

Đường Lăng đang suy nghĩ về điều này, và anh cũng nghe thấy những âm thanh khiêu khích, chửi rủa của những người trong nhà.

Phải, từ khi anh vào nhà, những lời chửi rủa lạnh lùng này vẫn chưa dừng lại.

Theo những gì anh nghe được, Đường Lăng đại khái có thể hiểu rằng tên hiện tại của anh là Ước Thư, một thiếu niên được nuôi dưỡng trong gia đình này.

Người đàn ông trung niên vừa kéo anh trở lại là chú của anh, còn người đang liên tục chửi rủa anh chinh là cô của anh, còn hai người không ngừng khinh miệt anh là anh em họ.

Tại sao họ lại đối xử với anh như vậy? Đó là bởi vì bốn tháng trước, cha mẹ Ước Thư đã mất tích và không để lại chi phí sinh hoạt vì vậy Ước Thư trở thành một kẻ ăn bám. Như vậy thì làm sao có thể mong chờ họ đối xử tốt với anh được?

Vừa nãy, khi người chú kéo anh trở lại, không phải vì lo lắng cho sự an toàn của anh ta, mà vì anh cần phải làm bài tập rất quan trọng thay cho một người anh em họ của mình vào tối nay.

"Đi đi, hành động trốn ra ngoài của ngươi hôm nay khiến ngươi không xứng đáng với bữa tối." Người chú kia nói.

"Đi làm bài tập về nhà cho ta, nếu ngươi làm phiền ta thì ngươi biết hậu quả rồi đấy." Người anh em tóc đỏ nói, bộ dạng thoạt nhìn có chút xấu xí.

"Quên chuyện đó đi, đừng để ý đến nó. Ngải Thước, ngươi có cảm thấy rằng tối nay sẽ có sương mù dày đặc màu tím không? Mẹ kiếp, cuộc hẹn hò của ta với Tá Văn sẽ lại bị hủy mất." Một người anh em họ khác ngắt lời Ngải Thước. 

"Bố Lan, đừng làm phiền ta. Không ai quan tâm đến cuộc hẹn của ngươi với Tá Văn cả! Nhưng những màn sương mù khó chịu này thực sự đáng lo ngại, ta vẫn đang nghĩ, cái bóng ta gặp tối qua, có phải là một con chó hoang hay không!"

"Ta nghĩ rằng ngươi bị hoa mắt rồi, làm thế nào ngươi có thể mô tả con chó hoang một cách kỳ lạ như vậy được? Có lẽ vì ngươi đã không đi ra ngoài trong một thời gian dài cho nên chính mình đã tạo ra ảo ảnh rồi?"

"Bố Lan, ngươi muốn chết sao?"

"Ha ha..."

Khi nghe những cuộc trò chuyện rườm rà và nhàm chán này, Đường Lăng quay lại và đi lên lầu.

Anh biến thành Ước Thư, sống trên nóc nhà, trong một căn gác nhỏ.

Gác mái được tạo thành từ những mái nhà nhọn, ở những nơi thấp nhất thì không thể dựng thẳng lưng được, và ở những nơi cao nhất cũng phải cúi lưng xuống.

"Đó là một cuộc gặp gỡ thú vị. Ta là Harry Potter?" Đường Lăng vừa lục lọi khắp nhà vừa nói đùa một câu.

Theo như lời của anh thì Harry Potter là một cuốn sách văn học về nền văn minh có ảnh hưởng của nền văn minh trước đây. Trong những ngày còn ở hàng rào hy vọng, anh thường nghe Christopher Đế Na, người yêu thích nền văn minh và nghệ thuật nói.

Trên thực tế, Christopher Đế Na đã không nói với Đường Lăng, nhưng cô ấy nói với Vi An và Đường Lăng chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên nghe được một ít.

Pháp sư? Được nuôi dưỡng trong nhà của người khác? Có lẽ hai cuộc gặp gỡ này rất giống nhau?

Chỉ là... Đường Lăng hơi nhíu mày, nhớ đến cái tên Vi An, trong lòng anh vẫn không thể tránh khỏi nhói lên một chút.

Hít một hơi thật sâu, Đường Lăng không còn nghĩ về điều đó nữa. Lúc này, một cuốn sách đen được đặt dưới bàn cạnh giường ngủ đã được Đường Lăng mở ra.

"Ta đã nói, sẽ không có manh mối nào." Đường Lăng mỉm cười và mở cuốn sách đen.

Đây là nhật ký của Ước Thư, ghi lại một số điều trong cuộc sống của anh ấy.

Với trí nhớ tuyệt vời của Đường Lăng, cuốn nhật ký dày đã được đọc trong vòng chưa đầy nửa giờ.

Trong nhật ký, cha mẹ Ước Thư, là người bí ẩn, bọn họ từ trước đến giờ luôn bận rộn, và họ ngày càng bận rộn hơn, đó cũng chính là lý do mọi chuyện ngày càng nặng nề hơn.

Cuối cùng, khi Ước Thư lên sáu tuổi, họ gửi Ước Thư tới nhà chú ở thị trấn.

Ước Thư yêu thị trấn này, nó rất yên tĩnh và yên bình, phong cảnh đẹp và con người lại vô cùng thân thiện.

Điều quan trọng nhất là có một cô gái trong thị trấn tên là Đại Tây.

Cô là thanh mai trúc mã của Ước Thư, và ngày đầu tiên Ước Thư đến thị trấn, họ đã gặp nhau.

Nói tóm lại, năm tháng là rất dài, trong đó cho dù là có đau khổ, đẹp đẽ, khó chịu hay là khó khăn thì tất cả những thứ đó đã vun đắp cho tình cảm của Ước Thư và Đại Tây.

Vì vậy, họ đã yêu nhau.

Mặc dù họ chưa trưởng thành, họ chỉ mới 16 tuổi, nhưng tình cảm ở độ tuổi này là thuần khiết và đẹp đẽ nhất, ngay cả khi họ không thể nhìn thấy tương lai thì điều đó cũng không thể ngăn cản họ ở bên nhau trọn đời.

Trên thực tế, mọi chuyện trong thị trấn đều đang rất tốt và nếu cha mẹ của anh ấy không cắt giảm chi phí sinh hoạt thì Ước Thư thậm chí là muốn sống cả đời trong thị trấn này.

Mặc dù cả chú và vợ của ông ấy đều không lo lắng cho Ước Thư, hơn nữa họ lại còn dùng chi phí sinh hoạt của anh để dùng cho việc ăn uống sinh hoạt của gia đình họ, nhưng Ước Thư không quan tâm đến điều này.

Tuy nhiên, sau khi cha mẹ không gửi chi phí sinh hoạt cho anh nữa, mọi thứ trở nên tồi tệ hơn.

Sau giờ học, anh phải làm một vài công việc lặt vặt, nhưng vẫn không đủ để nuôi sống bản thân. Cuộc sống ăn nhờ ở đậu khiến anh ấy thậm chí không bằng một người hầu.

Anh ấy luôn rất bận rộn để kiếm tiền vì vậy cơ hội để được gặp Đại Tây là rất hiếm.

Tối nay, tại quảng trường nhỏ anh và Đại Tây sẽ gặp nhau, nhưng có lẽ vì gió, hay vì lý do gì khác, Đại Tây đã không xuất hiện và anh được chú của mình đưa về nhà.

Nội dung của nhật ký đại khái là như vậy.

Đường Lăng đã rút ra được một vài điểm chính.

Đầu tiên, là Đại Tây.

Thứ hai, những thay đổi mạnh mẽ của thời tiết đều được ghi trong nhật ký. Điều này đã xảy ra khoảng năm ngày trước.

Những thay đổi mạnh mẽ này bao gồm gió giật, cũng không phải là một trận động đất dữ dội và nó không nên xảy ra trong mùa mưa này...

Liên quan đến những điều này, Đường Lăng rất muốn tìm hiểu về một số tin tức trên thế giới, nhưng tiếc là Ước Thư dường như không quan tâm đến những điều này, vì vậy anh đã không ghi lại những điều này trong nhật ký.

Không có tờ báo nào trong phòng của anh ấy chứ đừng nói đến máy tính.

"Chẳng lẽ anh nên đi tìm những con người khó chịu ở tầng dưới để hỏi về điều đó?" Đường Lăng suy nghĩ

Rồi anh tiếp tục rút ra điểm mấu chốt thứ ba trong cuốn nhật ký, đó là sương mù màu tím.

Loại sương mù này đã xuất hiện trong hai ngày gần đây, nó có màu tím, rất nặng, giống như một sự tồn tại thực sự, tựa hồ cảm giác như nó là dòng nước đang chảy.

Liên quan đến loại sương mù này, nhật ký của Ước Thư có nói rằng đây là kết quả của sự hủy hoại môi trường của con người. Thế nhưng Đường Lăng lại hoài nghi về kết luận này. Anh cảm thấy rằng sương mù này rất kì lạ. Cơ thể của anh có chút nhạy cảm với nó. Anh luôn cảm thấy rằng nó đang dần dần thay đổi.

Đường Lăng đứng bên cửa sổ và sờ sờ vào cơ thể. Quả nhiên, nửa bao thuốc lá vẫn còn nằm trên cơ thể anh.

Kì thực, mọi thứ trên cơ thể anh đều không thay đổi, chỉ là anh không biết gia đình này nhìn thấy anh trong bộ dạng như thế nào. 

Đường Lăng châm điếu thuốc và nhìn vào mặt trăng vàng ngoài cửa sổ.

Một mặt trăng rất đẹp, nó dường như làm cho mọi người cảm thấy yên bình, ấm áp và có cảm giác được màn đêm bao bọc một cách nhẹ nhàng.

Không giống như mặt trăng màu tím, nó luôn trông rất kỳ lạ, lạnh lẽo và đầy bí ẩn.

"Vậy, đêm nay sẽ có sương mù màu tím chứ?" Trong lòng của Đường Lăng chứa đầy vô số suy đoán, điều anh đang mong chờ nhất là sương mù màu tím.

Lúc này, Đường Lăng nhìn xuống và thấy có một hình người đứng ngoài sân đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ nhà mình.

Cơn gió trong thị trấn không biết từ khi nào đã dừng lại và âm thanh khóc lóc khủng khiếp của con ma cũng đã biến mất.

Nhìn vào dáng người kia, Đường Lăng làm một cử chỉ ý muốn thể hiện sự chờ đợi, và sau đó trèo xuống cửa sổ một cách nhanh chóng.

Tuy rằng đã mất đi khả năng cơ bản, nhưng bản năng chính xác của Đường Lăng vẫn còn đó, và phản ứng cơ thể linh hoạt vẫn không thay đổi cho nên việc leo lên cửa sổ thực sự rất đơn giản đối với anh.

Nhảy ra khỏi sân, Đường Lăng cầm lấy tay của thân ảnh kia rồi kéo đến một cây cổ thụ.

"Đại Tây, tại sao em lại ở đây?" Đúng vậy, người này là Đại Tây. Trong cuốn nhật ký của Ước Thư, có một vài bức ảnh của Đại Tây cho nên Đường Lăng có thể nhận ra cô ấy trong nháy mắt.

Đại Tây nước mắt đầm đìa, dựa vào ngực của Đường Lăng, mặc dù Đường Lăng hơi ngượng ngùng, nhưng theo một số dự đoán của Đường Lăng thì Đại Tây là mấu chốt của vấn đề, rất quan trọng, vì vậy anh phải kiên nhẫn.

"Em rất lo lắng cho Anh. Em nghe có người nói rằng anh đã bị chú của anh kéo về nhà. Nhưng gió rất lớn, bố mẹ em không cho phép em ra ngoài." Đại Tây vừa nói vừa lau nước mắt và sau đó cô vội vàng lấy ra một cục tiền nhỏ từ quần áo và nhét vào tay Đường Lăng: "Bây giờ em đang trốn ra ngoài, anh hãy giữ lấy số tiền này mà dùng, đừng đưa nó cho chú của anh."

"Em phải lập tức trở về."

"Đại Tây." Đường Lăng giữ cô ấy lại. Kì thực anh đang có rất nhiều câu hỏi trong lòng, nhưng dáng vẻ của Đại Tây hiện giờ thực sự rất vội vàng, có lẽ cô ấy không thể trả lời anh được.

Đường Lăng chỉ có thể nói vội vàng: "Đi với anh, chúng ta hãy cùng nhau bỏ trốn. Anh đã chịu đựng gia đình của chú đủ rồi, chúng ta hãy đi đến nơi khác để sống, được chứ?"

"Ước Thư, anh có điên không? Trước đây anh đã nói, khi anh lên 18 tuổi và chính thức trưởng thành, anh sẽ đến Lạp Duy để học sửa chữa, và em sẽ đợi anh... Tại sao anh lại muốn đi bây giờ?" Khuôn mặt Đại Tây bối rối, nhưng cũng có chút lo lắng. Cô ấy đã ra ngoài rất lâu rồi cho nên cô ấy sợ bị bố mẹ phát hiện.

"Có lẽ, đó là vì những màn sương mù màu tím này làm cho anh thấy bất an." Đường Lăng thản nhiên nói.

"Đừng đùa như vậy. Hiện tại toàn thế giới nơi này cũng có sương mù màu tím như vậy. Ước Thư à, em biết rằng những ngày ở nhà chú anh thật sự đã chịu đựng rất nhiều, nhưng em nghĩ cách mà anh đề xuất trước đây an toàn hơn, anh cần kiên nhẫn." Nói tới đây, Đại Tây hôn lên má của Đường Lăng, rồi nói: "Em tin anh, em nhất định sẽ đợi anh."

Sau đó, Đại Tây ôm chặt Đường Lăng, rồi quay lại và chạy theo hướng khác. Rồi đột nhiên cô quay đầu lại và nói với Đường Lăng kèm theo một nụ cười trên môi: "Em cảm nhận được kĩ năng của anh đang trở nên tốt hơn. Có lẽ, ngày mà anh có thể đứng lên chống lại chú mình sẽ không còn lâu nữa đâu. "

Sau khi nói điều này, Đại Tây chạy nhanh hơn, và hình bóng cô nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Đường Lăng nhìn vào bóng lưng của Đại Tây và thở dài bất lực: "Không phải điều đó là hiển nhiên sao?"

Sau đó, bằng bản năng chính xác, Đường Lăng nhanh chóng quay trở lại căn gác.

Dường như để phá giải trận pháp này, cách để sử dụng các phím tắt là không khả thi, hay đây chỉ đơn giản là một bản tóm tắt trước cố định và không thể thay đổi?

Đường Lăng khẳng định chắc chắn sẽ không làm bài tập về nhà cho Ngải Thước. Sau khi trở về, Đường Lăng chỉ một mực chờ đợi.

Vào lúc 9:21 đêm.

Bầu trời đột nhiên ảm đạm hơn, và mặt trăng ấm áp màu vàng đã ẩn sau những đám mây rồi biến mất.

Sương mù màu tím giống như tự nhiên sinh ra từ thiên đàng và trái đất. Nó đến từ mọi hướng, và nó bao quanh thị trấn.

"Mặt trăng vẫn có thể biến mất sao?" Đường Lăng có chút tò mò, trong thời đại mặt trăng màu tím không hề có tình huống như thế, bất kể thời tiết như thế nào, mặt trăng tím vẫn sẽ luôn xuất hiện trên bầu trời, ngay cả những đám mây cũng không thể che phủ ánh sáng màu tím của nó.

Nhưng đây không phải là mấu chốt của vấn đề. Mấu chốt của vấn đề nằm ở những màn sương mù này.

Đường Lăng nhấp một ngụm sương mù màu tím này, năng lượng tinh khiết và dày đặc khiến anh nhớ đến phòng tu luyện trong Tháp Thông Thiên.

Không, ngay cả khi năng lượng tập trung trong phòng tu luyện cũng không mạnh bằng năng lượng của những đám sương mù tím này, độ tinh khiết của nó căn bản không thể so sánh với với năng lượng sương mù này.

Đây có phải là lý do cho sự lật đổ của thời đại?

Không, chắc chắn có nhiều lý do hơn thế. Câu trả lời mà mọi người chỉ ra rõ ràng là tử nguyệt! Nếu mặt trăng màu tím không xuất hiện thì thời đại cũng không thể bị lật đổ.

Nếu vậy thì đây có phải là một khúc dạo đầu không?

Đường Lăng vừa suy đoán lịch sử vừa mở cửa sổ lần nữa sau đó mạnh mẽ quay người nhảy lên mái nhà.

Trong cuốn nhật ký của Ước Thư, cho dù anh ta bị trầm cảm hay buồn bã, anh cũng đều sẽ đến mái nhà để nhìn lên bầu trời và nhìn xung quanh.

Trong vài tháng gần đây, Ước Thư bị trầm cảm mỗi ngày, vì vậy kể từ khi trở thành Ước Thư, làm sao Đường Lăng có thể từ bỏ những thói quen quý giá như vậy?

Đường Lăng tìm thấy một chỗ ngồi và ngồi xuống, trong lòng anh bắt đầu có một số dự đoán. Anh muốn thử nghiệm nó ở đây.

Vì vậy, trong sương mù dày đặc, Đường Lăng bắt đầu thực hiện Ngàn Đoạn Công.

Quả nhiên, cơ thể anh không hề thay đổi và cơn lốc được hình thành từ việc thực hành Ngàn Đoạn Công ở Đan Điền vẫn tồn tại.

Thật đáng tiếc, nó vẫn chưa hoàn toàn hình thành, so với lần trước trong phòng tập thì nó chỉ có một ít mà thôi.

Hơn một tháng qua, Đường Lăng có chút cảm nhận được nếu không phải vì sự cản trở của năng lượng màu xanh khiến anh không thể tu luyện được thì có lẽ cơn lốc này đã hình thành hoàn toàn rồi.

Nhưng điều đó không thành vấn đề, miễn là cơn lốc vẫn còn đó, Ngàn Đoạn Công vẫn có thể được thực hiện. Tại sao không nhân lúc năng lượng còn dồi dào thử một chút?

Đường Lăng nhắm mắt lại và bắt đầu thực hiện Ngàn Đoạn Công.

Sau một phút, anh đột nhiên mở mắt ra rồi nói nhỏ: "Quả nhiên, Ước Thư, có phải là anh rất ngưỡng mộ Côn đúng không?"