Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 244: Trại của dân du cư




Editor: Waveliterature Vietnam

Lạc Tân một lần nữa chứng minh khả năng của mình bởi vì công thức thay đổi màu sắc của cô có thể che dấu thành công những vết màu xanh kỳ lạ trên người Đường Lăng.

Còn công thức của Đường Lăng lại không tốt lắm, sẽ có một màu xanh nhạt vẫn còn sót lại trên cơ thể anh.

Trên thực tế, hai công thức cũng tương giống nhau theo, nhưng công thức của Lạc Tân lại có thêm ba loại thảo mộc.

"Ngươi ở đâu lại có công thức này? Ông ta đã chi rất nhiều tiền để có được nó từ một thị trường chợ đen." Sau khi nhìn thấy công thức của Đường Lăng, Lạc Tân có phần ngạc nhiên.

"Vậy ư? Chú của ta đã cho ta công thức này." Đây không phải là lời nói dối, nhưng chủ nhân thực sự của công thức là Ngàn Mặt Quân, tại sao nó lại lưu hành ở chợ đen? Đây quả thực là một điều thú vị.

"Ngươi thực sự một chàng trai may mắn." Lạc Tân nhận xét, và sau đó nói: "May mắn thay, ta đã cải tiến công thức, nếu không những màu sắc khó chịu này trên cơ thể ngươi cũng không thể hoàn toàn xử lí tốt được."

"Ngươi quả thực rất lợi hại." Đường Lăng lại mặc thêm một chiếc áo choàng đen.

Lúc này, anh đã trở thành một thiếu niên có làn da trắng bệch, nhưng cũng chỉ vì vội vàng, những chỗ khác đều không có thời gian để thay đổi.

Do đó, Đường Lăng vẫn phải che đi diện mạo của chính mình.

Đi hết con đường này.

Băng qua hai ngọn núi thấp, là sẽ đến thung lũng nơi có trại dân du cư.

Theo lời của Lạc Tân, không bất ngờ gì xảy ra. Họ sẽ cắm trại ở đây một tháng và thu thập đủ nguồn cung cấp trước khi họ có thể tiến tới địa điểm tiếp theo.

Nhưng tiếp theo sẽ đi đâu thì còn tùy thuộc vào hoàn cảnh cụ thể của doanh trại.

Tuy nhiên, Đường Lăng không còn thời gian nữa, anh phải nhanh chóng đến cảng bóng tối trước tháng 12.

Vì vậy, anh ta chỉ có thể ở trong doanh trại tối đa nửa tháng.

Và trong vòng nửa tháng này, không có cách nào để Lạc Tân chữa trị hoàn toàn cho anh, không ai có thể đảm bảo điều này.

"Mặc dù ngươi chỉ có nửa tháng và không có cách nào để chữa trị hoàn toàn cho ngươi, nhưng nếu phương pháp này hiệu quả, ngươi có thể làm điều đó khi đang đi trên đường, và nó không ảnh hưởng gì cả." Lạc Tân nói với Đường Lăng.

Điều này khiến Đường Lăng rất yên tâm. Anh ta đột nhiên hỏi Lạc Tân: "Vậy, sau này nếu ta muốn tìm ngươi, ngươi sẽ đến núi Lạc Kì chứ? 

Mỗi mùa thu, ngươi sẽ lại xuất hiện ở Thác Tư đúng không?"

"Không có bất ngờ gì xảy ra cả." Lạc Tân trả lời theo cách này, vẻ ngoài của cô rất bình tĩnh, nhưng trái tim lại có một chút khác biệt. Tại sao anh ta lại đến tìm mình?

Là một kẻ lang thang, trái tim của cô cũng rất tự do.

Vì vậy, cô đã quen với việc chia ly, đã quen với việc người lạ đến và đi rất nhanh chóng và sau đó sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Ngoại trừ người trong doanh trại của mình, tất cả những người khác đều coi như là không có duyên phận đi.

Đường Lăng kia, lại còn muốn giữ liên lạc với mình sao? Lạc Tân nghĩ rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ trở thành những người xa lạ đi ngang qua nhau mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lạc Tân nhìn thoáng qua Đường Lăng ở bên cạnh, trong tương lai, cô sẽ có thể có một mối quan hệ thân thiết với anh chứ?

Nhưng vào lúc này, Đường Lăng đột nhiên "oa" một tiếng và chỉ vào thung lũng dưới chân mình, quay đầu lại trông rất vui mừng nói với Lạc Tân: "Đây có phải là doanh trại của ngươi không?"

Lạc Tân hoảng sợ, nghĩ về những suy nghĩ của chính mình lúc nãy, và cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu, cô đơn giản là chỉ cần bỏ qua Đường Lăng thôi mà.

Trong thực tế, Lạc Thị dân du cư quả thực rất giỏi.

Từ đầu thời đại Mặt trăng tím, nó đã tồn tại và được truyền lại cho đến ngày nay.

Cho dù ở cả trên toàn thế giới, bọn họ vẫn được coi là một doanh trại có chút danh tiếng. Do đó, doanh trại này vẫn có một chút khác biệt.

Nhìn ra từ sườn đồi này, có 8.000 người dân du cư đang ở đây, thoạt nhìn so với ngôi làng Ba Ba Thác trong sáu ngôi làng của đồng cỏ thì nơi này có vẻ lớn hơn một chút.

Trại được cắm trại trong thung lũng, và ở bên ngoài trại, một lớp lưới sắt trông có vẻ rất hung dữ được kéo lên.

Những lưới sắt này cao tới 30 mét, tất cả đều được tạo thành từ các thanh sắt to bằng ngón tay cái dày đan xen để tạo thành một bề mặt lưới sắt rộng khoảng 10 mét vuông. Các bề mặt lưới sắt này dài khoảng một mét và được phủ bằng kim loại đặc trưng. Các trang lá lỏng hợp kim bóng được nối với nhau.

Rất xa xỉ, mặc dù nó chỉ là một chiếc lá lỏng lẻo được làm bằng hợp kim E-class, nhưng nó trông vẫn rất sang trọng. Nó gần như phá vỡ nhận thức của Đường Lăng về trại Lạc Thị. Không phải bọn họ đều rất nghèo sao?

Ngoài ra, lưới sắt cũng được kéo dài với một cái gai sắt cực kỳ sắc nhọn. Những chiếc gai này dài khoảng 1,5 mét. Có thể tưởng tượng rằng nếu có một cuộc tấn công bầy đàn thì nó có sức mạnh lớn đến mức nào. 

Trong sáu ngôi làng của đồng cỏ, chỉ cần có một ngôi làng có lưới bảo vệ như vậy thì liệu thảm họa sói có trở thành vấn đề không?

Rõ ràng, những thứ này vẫn là không đủ cho trại dân du cư. Hãy nhìn kỹ cứ sau 100 mét thì những cái lưới sắt này có một máy phát điện nhỏ của nền văn minh trước đây.

Những máy phát điện này được kết nối với lưới sắt, vào thời điểm mấu chốt nó có tác dụng như thế nào thì không cần nói ai cũng biết.

Nhìn chung, mặc dù nó không cao bằng bức tường của khu vực an toàn số 17, nhưng nó lại vô cùng mạnh.

Ở phía trong lưới sắt, đó thực sự là doanh trại.

Không phải là một cảnh tượng hỗn loạn mà nó được sắp xếp gọn gàng và ngăn nắp theo nhu cầu nhất định.

Ở bên ngoài là những người trẻ tuổi và mạnh mẽ, mặc đồng phục chiến thuật không có dấu hiệu, tuần tra ở bên ngoài.

Theo hướng của doanh trại, đó là khu vực sinh sống.

Các khu vực sinh sống dường như được phân chia theo chức năng của họ.

Nhưng đây không phải là những điểm chính. Trọng tâm là doanh trại của trại dân du cư này. Chúng đều là những hình chữ nhật kỳ lạ. 

Nếu xem xét nó một cách cẩn thận thì sẽ biết rằng đây là phòng mà hội đồng văn minh trước đây hoạt động!

Bọn họ tại sao lại chia thành nhiều phòng nhỏ như vậy? Cái này rõ ràng là thuận tiện và nhẹ hơn so với lều, và nó cũng phù hợp với nhu cầu của trại dân du cư.

"Ngươi đang nhìn gì vậy? Bước xuống đi." Lạc Tân thực sự rất tự hào khi Đường Lăng ngạc nhiên với doanh trại như vậy.

Nhưng nhớ lại tình hình hiện tại của trại dân du cư, cô nhịn không được thở dài một tiếng.

Đi theo Lạc Tân, Đường Lăng đã đến trại dân du cư.

"Tiểu thư, cô đã trở về rồi sao? Cô đã đi ra ngoài một ngày một đêm khiến cho các tộc trưởng rất lo lắng. Nếu cô không quay lại vào tối nay, chỉ sợ rằng thiếu gia sẽ cử người đi tìm tiểu thư."

Bởi vì đi với Lạc Tân nên không ai hỏi danh tính của Đường Lăng, và hai người đã vào doanh trại rất suôn sẻ.

Chỉ sau chưa đầy một phút, có một ông già trông rất lo lắng, cưỡi một con ngựa sắt, vội vã chạy qua, dường như muốn xác nhận xem liệu Lạc Tân có trở lại hay không.

"Ta không sao, bây giờ ta sẽ đến thăm cha và anh trai ta để họ không phải lo lắng." Lạc Tân chỉ đơn giản trả lời một câu.

Ông lão gật đầu, ánh mắt cuối cùng lại rơi trên người Đường Lăng.

Lúc này, Đường Lăng mặc một chiếc áo choàng đen và kéo mũ trùm đầu. Phần dưới khuôn mặt cũng đeo một chiếc mặt nạ đơn giản mà Lạc Tân tạm thời khâu cho anh ta, che kín toàn bộ khuôn mặt.

Mặc quần áo như vậy, cho dù là một người bình thường cũng sẽ nảy sinh nghi hoặc.

Ánh mắt của ông già bắt đầu tỏ vẻ dò xét, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hơi gay gắt của Lạc Tân, rốt cuộc ông ta cũng không nói gì, nhưng hỏi Lạc Tân: Thưa tiểu thư, người có định cưỡi ngựa không?

"Không, doanh trại cũng không phải quá lớn, ta sẽ tự đi." Nói đến đây, Lạc Tân đột nhiên quay sang phía Đường Lăng và nói: "Đồ ngốc, đi thôi."

Ngốc ư? Đường Lăng sửng sốt, cái quỷ gì đây?

Nhưng sau đó, anh liền hiểu được ý nghĩa của câu nói đó. Tất nhiên, cô không thể tiết lộ tên thật của anh được, đó chỉ là một cái danh xưng... Anh nghĩ rằng Lạc Tân đã cố tình nói như vậy.

Nhưng hiện tại anh làm sao có thể bác bỏ nó được? Rõ ràng anh chỉ có cách chấp nhận thôi nên anh bình tĩnh gật đầu.

Ông lão thấy thế, cũng không nói gì thêm. Ông ta hành lễ với Lạc Tân rồi lên ngựa rời đi.

Nhìn vào bóng lưng của ông lão, đôi mắt của Lạc Tân có vẻ hơi khó chịu, nhưng cô không nói gì với Đường Lăng mà trực tiếp mang theo Đường Lăng tiến về phía trước.

Toàn bộ doanh trại chiếm gần một nửa thung lũng, khi đi bộ trong đó liền cảm thấy so với cái nhìn trước đó ở sườn đồi thì ở đây thực sự rộng hơn rất nhiều.

Đường Lăng vừa suy nghĩ vừa đi theo sau Lạc Tân.

Anh có thể cảm thấy rằng ngay khi trở về doanh trại liền có cảm giác Lạc Tân trở nên khó hiểu hơn một chút.

Anh cũng quan sát thấy một chuyện rất kỳ lạ, trong suốt quãng đường anh cùng Lạc Tân đi, có rất nhiều người yêu mến và thích Lạc Tân. Khi thấy Lạc Tân trở về, họ rất háo hức chào hỏi và bày tỏ sự quan tâm chân thành đối với cô.

Tuy nhiên, vẫn có một số người, mặc dù ở bên ngoài vẫn rất tôn trọng Lạc Tân nhưng trong ánh mắt họ lại có những cảm xúc phức tạp, họ luôn cố tình giữ khoảng cách với Lạc Tân.

Mặc dù tình huống này rất kì lạ nhưng Đường Lăng cũng không ngạc nhiên.

Một doanh trại gồm 8.000 người, nếu bên trong mà không có đấu tranh giành giật thì mới là chuyện lạ.

Lạc Thị dân du cư, một cái tên đã được mô tả rất nhiều, có lẽ người đã tạo ra nhóm dân du cư này là tổ tiên của Lạc Tân.

Ông lão kia cũng đã tiết lộ rằng tộc trưởng là cha của Lạc Tân.

Hiện giờ, ông ấy hẳn là đang rất lo lắng.

Chỉ trong vài phút, Đường Lăng cơ bản là đã biết được tình hình trong doanh trại, anh đương nhiên sẽ không muốn tham gia vào cuộc chiến nội bộ này. 

Nhưng anh cũng quyết định rằng trong thời gian ở đây, nếu Lạc Tân cần, anh sẽ không ngần ngại đứng lên.

Bởi vì Lạc Tân đối với anh là có ơn cứu mạng.

Cứ như vậy đi suốt một đoạn mà không nói chuyện, Đường Lăng theo sau Lạc Tân đi vào trung tâm của doanh trại. Ở đây, có một số nhà ván di động lớn hơn một chút.

Lạc Tân dừng lại quay đầu vừa định nói gì đó với Đường Lăng thì một giọng nói thô lỗ vang lên bên tai của hai người.

"Lạc Tân, sao ngươi lại ra ngoài lâu như vậy? Ngươi có biết cha đã rất lo lắng không?" Theo âm thanh vọng tới, Đường Lăng thấy một chàng trai trẻ cao lớn.

Anh ta trông rất giống với Lạc Tân, ngoại hình đẹp, chính là bộ râu lớn với khuôn mặt và dáng người vạm vỡ khiến anh ta thoạt nhìn trông già hơn mười tuổi so với tuổi thật.

Nếu Đường Lăng không có bản năng chính xác, anh có thể dễ dàng loại bỏ một số ảnh hưởng không cần thiết và nhìn thấy bản chất, không chừng Đường Lăng sẽ nghĩ rằng với một cặp lông mày lớn thì thanh niên ăn mặc đẹp này là một ông chú cũng nên.

"Anh ơi." Lạc Tân mỉm cười. Đây là lần đầu tiên cô mỉm cười sau khi trở về doanh trại, cô không hề quan tâm tới việc chàng trai trẻ kia trách mắng mình mà thay vào đó, cô chạy thẳng về phía anh ta và nắm lấy tay anh ta: 

"Em có một chút việc, vậy mà anh cũng trách em sao?"

Chàng trai trẻ này quả thực không thể trách mắng Lạc Tân được nữa. Anh ta chỉ có thể nhìn Lạc Tân với đôi mắt mở to và trông anh có chút ngốc nghếch.

Đường Lăng thấy có chút buồn cười, trái tim cũng có chút đau nhói. Anh tự nhiên nhớ tới Khoan Thai.

"Anh ta là ai?" Chàng trai trẻ kia cuối cùng cũng chú ý đến Đường Lăng.

"Không phải ai cả, là bạn của ta, gọi anh ta là ngốc cũng được." Lạc Tân nói nhẹ nhàng.

"Ngốc sao? Anh ấy đến từ đâu? Làm sao hai người lại quen nhau? Tại sao em lại đưa anh ấy trở về doanh trại? Em không biết tình hình hiện tại của trại sao?" Chàng trai đưa ra rất nhiều câu hỏi.

Lạc Tân cau mày và buông tay của chàng trai trẻ ra: "Lạc Ly, anh đừng hỏi quá nhiều. Em không thể đưa một người ngươi trở lại à? Anh là đang nghi ngờ em sao? Anh không tin đứa em gái duy nhất của mình ư?"

Lạc Ly? La Lị? Đường Lăng trên lưng đổ mồ hôi lạnh. Anh thực sự không hiểu một người đàn ông to lớn như vậy thì sẽ có mối liên hệ nào với La Lị đây?

"Ta..." Lạc Ly vừa rồi trông rất ngốc, anh ta đã bị Lạc Tân trách móc một phen khiến anh không thể nói thêm gì nữa.

Tuy nhiên, Lạc Tân cũng không quan tâm đến anh nữa, trực tiếp nắm lấy cánh tay của Đường Lăng đi về phía một trong những ngôi nhà hội đồng quản trị.

"Lạc Tân, em không thấy kì cục sao? Tại sao em lại kéo tay một người đàn ông? Em là một cô gái đấy em biết không? Này, em sẽ đưa anh ta đi đâu? Em sẽ không phải là muốn đưa anh ta về phòng đó chứ? Không, em đứng lại đó cho anh, Lạc Tân. "Lạc Ly nhảy cao tám mét, đi theo sau Lạc Tân, bắt đầu lẩm bẩm những câu nói vô cùng điên rồ.

Tuy nhiên, Lạc Tân không quan tâm đến anh, kéo Đường Lăng đi ngày càng nhanh hơn.

Khi đến một căn phòng hội đồng màu xanh nhạt và trông rất nữ tính, Lạc Tân dừng lại, nhanh chóng mở cửa, đẩy Đường Lăng vào đó, và nhanh chóng bước vào phòng, sau đó dùng lực đóng cửa thật mạnh.

Lạc Tân dựa vào cánh cửa, và âm thanh lải nhải của Lạc Ly ở bên ngoài vẫn không ngừng truyền đến.

Đường Lăng kéo mũ trùm xuống và có chút vô tội nhìn Lạc Tân.

Lạc Tân có một chút xấu hổ nói với Đường Lăng: "Anh trai ta, anh ấy có chút dài dòng."

Nói tới đây, Lạc Tân nghĩ ra điều gì đó, vội vã kéo tay Đường Lăng, trực tiếp kéo Đường Lăng đến trước gương và nói: "Anh trai ta thực sự rất phiền phức, lát nữa anh ấy chắc chắn sẽ đưa cha ta đến đây, như vậy ta cũng không thể phản kháng được cho nên bây giờ ta sẽ phải cải trang cho ngươi."

Đường Lăng từ ban đầu cũng không hề để ý, nhưng khi anh cảm nhận được một cảm giác kỳ lạ từ cánh tay truyền đến anh liền cảm thấy mặt mình hơi nóng.

Đây là cảm giác khi nắm tay con gái sao? Quả thực nó rất mềm mại và mỏng manh, mặc dù không mềm mại và dịu dàng như bàn tay của Khoan Thai, nhưng nó lại có chút tinh tế hơn hoàn toàn khác biệt so với bàn tay của Dục và Áo Tư Đốn.

Tuy nhiên Đường Lăng không phải là cùng bọn họ nắm tay mà thường là vật tay nhau.

"Ngồi xuống đi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Lạc Tân vẫn không phản ứng nhìn thấy trên mặt Đường Lăng hiện lên một cảm xúc khó hiểu, nhịn không được thúc giục anh một tiếng.

Lúc này, Lạc Tân mới bắt đầu phản ứng, bây giờ cô mới để ý là mình đang nắm tay Đường Lăng khiến cho mặt cô cũng nóng bừng. Cô nhanh chóng rút tay lại, coi như không có gì xảy ra và nói: " Là bạn bè thì việc nắm tay là chuyện bình thường. Ngươi nhanh ngồi xuống đi."

"Ồ." Hóa ra là bình thường, và Đường Lăng đột nhiên cũng cảm thấy như vậy rất bình thường.

Sau đó, Lạc Tân mở tủ trước gương và vội vàng lục lọi: 

"Ta phải hóa trang cho ngươi thật hoàn hảo trước khi cha ta tới đây."