Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 234: Giao thủ




Editor: Waveliterature Vietnam

Về đêm, không khí trở nên tĩnh mịch và sâu lắng.

Ngọn đèn dầu mờ mờ, bầu không khí vô cùng yên tĩnh, ngay cả những con chó săn trong làng cũng không dám sủa, mọi thứ có vẻ hơi bí ẩn và kỳ lạ.

"Xoẹt" một tiếng, một con dao găm lặng lẽ xuyên qua cổ và dễ dàng cắt đứt động mạch chủ. Âm thanh la hét muốn phát ra nhưng lại bị chặn ngay trong miệng, và máu chảy ra, đầu của một người lính khác rơi xuống.

Sau năm giây, Đường Lăng thả tay của người lính ra, anh ta lau con dao găm, chơi đùa một chút rồi sau đó nhét con dao găm vào thắt lưng.

Đây là người cuối cùng. Đường Lăng mặt không chút thay đổi nhặt lấy bộ đàm, sau đó kích động nói vào bộ đàm: "Đội trưởng, có một tình huống bất ngờ xảy ra. Chúng ta tìm thấy một tù nhân bị nghi ngờ, nhưng anh ta lại rất lợi hại và đang phản kháng..."

" Áo Lai đã chết còn tù nhân thì bị thương. Chết tiệt, ta phải làm gì đây? Ta chỉ có thể thủ ở đây. Đây là một công lao to lớn. Ta vẫn phải báo cáo đội trưởng trước."

Người đội trưởng canh giữ bên ngoài làng nghe báo cáo, và tay cầm bộ đàm hơi run.

Không thu hoạch được gì dưới bức tường, và ở trong làng cũng thật sự không có quá nhiều hy vọng, thế nhưng anh ta thật không ngờ lại có thể tìm ra.

Tên lính chết tiệt kia nói đúng. Đây là một chiến công tuyệt vời, hắn ta lựa chọn trước tiên báo cáo quả thực là rất thông minh.

Anh kiềm xuống sự phấn khích và nói: "Báo cáo vị trí của ngươi đi, đừng thông báo cho bất kì ai trước khi ta đến."

"Này, anh ta có bị thương không? Rất nghiêm trọng sao? À, ta hiểu rồi."

Đội trưởng ngắt bộ đàm và lao thẳng vào làng, nhưng ngay khi đến sau cánh cửa, anh ta được chào đón bằng một con dao găm lạnh lùng.

Chỉ trong vòng chưa đầy hai mươi giây, đội trưởng cũng đã ngã xuống.

Trên thực tế, đối phó với anh ta so với chiến binh tinh nhuệ trong vùng an toàn số 17 quả không khác biệt là bao, Đường Lăng căn bản không cần dùng quá nhiều sức lực.

Nếu không phải là mất một chút thời gian để truyền thông tin tuyệt đối, anh ta đã có thể giết 10 người đang tìm kiếm mình, nhưng điều đó cũng không có ý nghĩa gì quá lớn. Nếu thông tin về nơi ở của anh được tiết lộ thì ở trong đồng bằng Lạp Tề Nhĩ thì anh chỉ có chạy đằng trời.

Thay bộ đồng phục của tên đội trưởng, Đường Lăng treo những viên đạn thu được quanh eo, chỉ với một khẩu súng lục và với một khẩu súng máy, anh ta rời khỏi làng.

Đúng vậy, còn có người nào gan lớn dám đánh cắp đồ của kẻ thù, ngoài Đường Lăng thì còn là ai đây?

Trong vài phút cuối, anh ấy đã đưa ra một lựa chọn quan trọng. 

Anh quyết định bỏ qua đồng cỏ, trực tiếp đến nơi thảm họa sói không chấm dứt, hòa vào người dân trong làng, rồi ngụy trang thành Hội đồng sao.

Ý tưởng này phải nói là rất mạo hiểm, nhưng vẫn còn hơn 20 km nữa mới có thể đến được đồng bằng Lạp Tề Nhĩ như vậy sẽ mất ít nhất là 15 phút. Hiệu suất của kế hoạch này sẽ cao hơn rất nhiều. 

Sự quen thuộc với bản đồ trở nên rất thuận lợi vào thời điểm này. Đường Lăng trực tiếp chọn ngôi làng Da Da gần nhất.

May mắn thay, mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

Ở trước mắt mọi người, Đường Lăng bước ra khỏi làng và đi qua một chiếc xe máy mà không có bất kì biểu hiện gì.

Anh ấy sẽ bị bại lộ chứ? Không! Nhưng trong thời gian chết chóc vừa rồi, anh ta căn bản đã hỏi một chút về phương thức lái xe.

Nó rất đơn giản, không khó chút nào, nền công nghệ của nền văn minh trước đây quả thực rất đáng ca ngợi.

Đường Lăng cuối cùng liếc nhìn một góc tường thành rồi sau đó lái xe máy rời đi.

Ở dưới bức tường, Ốc Địch đang không ngừng run rẩy.

Anh ta nhận ra hắn, đó là tên nghi phạm to gan, và hắn thế nhưng đã có thể trốn thoát như thế này.

Nghĩ đến những lời đe dọa trước đây, Ốc Địch đã quyết định sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì.

Một tên tiểu tử đáng sợ, giống như một con quỷ bước ra từ địa ngục vậy, anh ta không chỉ mạnh mẽ, mà còn đem lại cho người khác cảm giác bất an.

**

Trong văn phòng lớn.

Toàn bộ bản đồ của đồng bằng Lạp Tề Nhĩ nằm trên một màn hình lớn trong suốt.

Đường Long nhìn bản đồ này một cách nghiêm túc. Không ai biết anh đang nghĩ gì?

Quân đội đã được cử đi gần 16 phút, nhưng cho đến nay vẫn chưa có tin tức gì.

Trong giây tiếp theo, Đường Long đứng dậy.

Những ngón tay thon dài đột nhiên chỉ vào ba điểm, bao gồm cả làng Da Da.

"Tập trung một phần ba quân số, đi tới ba điểm này! Dùng tốc độ hành quân nhanh nhất, nhân tiện, liên lạc với sáu người lính mặt trăng tím, và ngay lập tức tập kết tại ba điểm này." Đường Long cứ như vậy phân phó một câu.

Anh ta không giải thích, lại càng không cần phải giải thích điều đó. Trong lòng anh ta có một cảm giác tức giận không thể nói ra. Anh vẫn đang suy nghĩ về lần chạm mặt trước đó, tại sao chính mình lại có thể để Đường Lăng chạy thoát được?

Là do màn kịch của anh ta quá chân thật sao? Đúng vậy.

Những người có bản năng chính xác có thể thực hiện bất kỳ biểu hiện nào ngay cả khi cảm xúc của họ không phải như vậy. Chỉ cần tính toán từng biểu hiện và từng chi tiết theo yêu cầu của cơ mặt là được rồi.

Đối với ánh mắt, cũng có thể bắt chước chính xác sao?

Bản năng chính xác, haha, chính là bản năng chính xác!

Em trai của ta, ngươi cũng có bản năng chính xác sao? Khuôn mặt của Đường Long có một nụ cười không rõ ràng, nhưng lại có cảm giác lạnh như băng.

Cách xưng hô em trai quả thực rất kỳ diệu, nhưng đối với Đường Long, nó cũng chỉ là một danh từ mà thôi.

**

Đường Lăng lái một chiếc xe máy và điên cuồng lao về phía nam.

Tâm trí anh không ngừng suy luận, có thể sẽ tìm ra được lộ trình, các địa điểm sẽ được thiết lập cùng với tốc độ của Chiến binh Mặt trăng tím, lúc này họ đang ở đâu?

Trong thực tế, cho dù nó được suy luận như thế nào, cũng hoàn toàn không có cách nào để tránh nó, đường biên giới!

Nếu tên Long Ít đó đủ thông minh.

Làm thế nào mình có thể xác định điểm đến đây? Đường Lăng lắc đầu! Đối về vấn đề bố trí, anh ta luôn rất kiêu ngạo. Mặc dù không phải ai cũng có thể lọt vào mắt anh ta, cũng chính là không có quá nhiều người có thể cạnh tranh với anh.

Liệu cái tên Long Ít đó có được tính vào không?

Đường Lăng lái xe máy với tốc độ đạt đến giới hạn. Tuyến đường này là tuyến đường anh đã tính toán trước.

Dựa theo các lực lượng truy đuổi ở phía nam, trên đồng cỏ chắc hẳn là đang rất hỗn loạn, cần phải có một khoảng cách nhất định để tự mình tìm kiếm.

Anh chọn một trong những con đường tìm kiếm nhất định phải đi, hiện tại chỉ cầ chờ đợi những kẻ không may mắn đang truy đuổi trên con đường đó mà thôi.

Nghĩ đến đây, cái tên xui xẻo kia cũng đã xuất hiện trong tầm nhìn của Đường Lăng.

Có lẽ khi một người tìm kiếm trên đồng cỏ sẽ hẳn là sẽ cảm thấy tĩnh mịch và có một chút sợ hãi, tốc độ của anh ta không nhanh, thỉnh thoảng sẽ nhìn xung quanh, và giữ chặt bộ đàm trong tay.

Làm như vậy sẽ cảm thấy an toàn sao?

Anh ta nghe thấy tiếng xe máy ở phía sau, quay đầu lại và thấy có một người, anh ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, những viên đạn gầm rú xuyên qua ngực anh ta!

Cơn đau dữ dội và đột ngột khiến anh ta đổ máu, sau đó anh ta lập tức mở máy liên lạc.

Thật không may, trong giây tiếp theo, một viên đạn khác trực tiếp xuyên qua cổ họng anh ta trước khi anh ta kịp nói gì đó trên máy liên lạc.

Sau đó có một chiếc xe máy đỗ trước mặt anh ta, cầm lấy bộ đàm bằng một tay, rồi liên tục ho, nói một cách mơ hồ với bộ đàm: Viên đá chết tiệt khiến ta bị lật xe.

"Không có gì, ta nghĩ có gì đó đang xảy ra, nhưng kết quả là ta bị trầy da."

Nói xong, Đường Lăng nghiền nát bộ đàm anh mang trên người, rồi treo bộ đàm mới lên vai. Sau đó, anh nhanh chóng ném cái xác và chiếc xe máy mà tên lính kia vừa lái vào một cái hố và ngay lập tức, anh kéo một đám cỏ lớn để che tất cả những thứ này.

"Đây đều là những thứ tốt." Đường Lăng lấy ra một bao thuốc lá từ người của tên lính và đưa cho mình một điếu.

Bởi vì anh ta không có thuốc lá, nửa gói thuốc lá cuối cùng mà Tô Khiếu để lại trước khi anh ta chìm vào giấc ngủ cũng đã hết.

Anh nhớ cảm giác khi hút thuốc lá, nó làm cho mọi người bình tĩnh hơn.

Anh cúi đầu nhìn điếu thuốc, sau đó ngước lên và thấy hai ánh đèn màu tím đang hướng gần về phía mình.

Đường Lăng lấy điếu thuốc và ngồi lên chiếc xe máy của tên lính xui xẻo kia. Anh tiếp tục lái nó và phi nước đại về phía nam, mặt anh tuyệt nhiên không có bất kì biểu hiện nào.

"Ta lại tiếp tục gặp một đối thủ." Đường Lăng nheo mắt. Dường như không có quá nhiều thời gian yên bình. Mục tiêu còn lại là đi tới biên giới trước khi mọi thứ bị tiết lộ.

Tất nhiên, biên giới phía nam là giữa Thác Tư và dãy núi Lạc Kì, tin đồn về Hội đồng sao phong tỏa hoàn toàn nó căn bản là không có thật.

Họ sẽ bị chặn và thiết lập ở đâu?

Nếu thực sự gặp đối thủ, thì trò chơi hẳn là sẽ rất thú vị đây.

**

Khi hai chiến binh mặt trăng màu tím chạy đến làng Da Da, họ thấy chín chiếc xe máy trống rỗng và một nhóm chiến binh nơm nớp lo sợ đang đứng bất động trong làng.

Với một tiếng nổ, một người lính mặt trăng màu tím ngã xuống đất.

Anh ta không chút biểu hiện lấy bộ đàm ra và nói: "Ở ngôi làng Da Da, tình hình rất kì lạ".

Đường Long cầm bộ đàm và một tay lay thái dương. Anh ta không biết mình đang nghĩ gì? Hai vị tướng đứng cạnh anh ta đều run rẩy lo sợ.

Họ đã nghe thấy những báo cáo liên tục về cuộc tìm kiếm, đó là tìm thấy một thi thể dưới bức tường của làng Da Da. Ở làng Da Da tìm thấy ba thi thể, ở làng Da Da....

Nhiều binh lính truy đuổi như vậy nhưng lại để kẻ thù trốn thoát sao? Đây đúng là một sự xấu hổ lớn.

Tuy nhiên, trong biểu hiện của Đường Long không tiết lộ bất kỳ sự tức giận nào và bàn tay của anh ta dường như vô thức thắp sáng bản đồ.

Nhìn kỹ, đây là một vài lộ trình tìm kiếm, nó bao gồm cả lối thoát được Đường Lăng chọn.

Tuy nhiên, Đường Long không quan tâm đến những lối thoát này. Trong đầu anh ta liên tục tính toán và sau đó liếc nhìn vài đường biên.

"Một nơi, hai nơi..." Anh lặng lẽ tính toán trong lòng, sau đó nhấc máy liên lạc lên.

"Căn cứ số 11, các ngươi đang ở tại tọa độ 33,76, đúng vậy, các chiến binh mặt trăng màu tím hãy đến đóng quân ở đó."

"Căn cứ Ozko, các ngươi đang ở tọa độ 45,90..."

Kể từ khi ra lệnh tới nay, giọng nói của Đường Long không dừng lại, một lệnh chính xác và trật tự đã được đưa ra không chút do dự.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh ta tìm thấy một bức chân dung trên thiết bị liên lạc. Sau khi nhập mật khẩu gồm 21 chữ số, giọng anh ta hơi tôn trọng nói: "Cha".

"Vâng, đó là Đường Lăng, ta chắc chắn."

"Ta cần điều động binh lính ngay bây giờ."

"Tốc độ nhanh nhất thì chỉ có đội Rắn Cạp thôi sao? Được rồi, vậy thì bọn họ. Bây giờ, ta cần họ trước tiên liên lạc với ta."

"Chà, ta sẽ đến thần miếu trước bình minh."

Nói xong, Đường Long cắt thiết bị liên lạc đặc biệt này, và sau đó anh ta phải đợi đội Rắn Cạp liên lạc với mình.

Anh phải chuẩn bị cho trò chơi tiếp theo, và gần như không có trò chơi nào được phép thua.

Đứng dậy và rót một ly nước trắng cho mình, Đường Long nhìn ra bên ngoài cửa sổ và thấy được toàn bộ đồng cỏ: "Em trai yêu quý, em đã sẵn sàng chưa? Đừng nghĩ rằng trò chơi này đã kết thúc vì ta thực sự muốn biết, ngươi làm thế nào để phá vỡ trò chơi này? "

**

Ở đồng cỏ Lạp Tề Nhĩ, biên giới phía nam toàn bộ dài 17 km.

Gần như cứ sau 5 km, có một điểm đánh chặn được thiết lập bởi Hội đồng sao và có ít nhất một Chiến binh Mặt trăng Tím ngồi ở mỗi điểm đánh chặn.

Ở đây, lưới thép được kéo lên giữa mỗi điểm đánh chặn và mỗi lưới thép đều là chuông. Sự sắp xếp này rất kỳ lạ, nhưng ngay khi có người chạm vào đó thì sẽ gây ra hiệu ứng dây chuyền và tiếng chuông sẽ vang lên.

"Có lẽ, chỉ có những con ruồi mới có thể bay qua thôi." Khắc Lạc Tư đứng trước lưới thép, lặng lẽ chờ đợi, và cùng lúc đó có một vài ánh sáng từ đèn pha rọi vào rất chói mắt.

Có cần thiết không? Chỉ là để bắt một anh chàng không phải là một chiến binh mặt trăng màu tím, mà lại cài đặt đèn rọi mỗi ngày.

Một chiếc xe máy đã âm thầm bị vứt cách biên giới phía nam khoảng 3 km.

Mà ở phía trước, có một bóng dáng lặng lẽ lẩn khuất trên những bụi cỏ, đang tính toán và chờ đợi.

Đó là Đường Linh.

Anh đã quyết định vứt bỏ chiếc xe máy đúng lúc và chọn đi bộ trên hành trình cuối cùng, sau đó cẩn thận tiếp cận đường biên giới trong phạm vi khoảng 1 km.

Qua ánh sáng của đèn rọi, Đường Lăng quan sát rõ tình hình ở phía biên giới.

Theo anh tính toán, ở biên giới phía nam, chỉ cần đặt điểm đánh chặn ở ba nơi thì đã có thể bao phủ gần như tất cả các biên giới.

Bởi vì ba điểm này là ba địa điểm nổi bật nhất ở biên giới phía nam, giống như ba góc nhọn được chèn vào thảo nguyên Lạp Tề Nhĩ.

Bất kể ai nếu muốn vượt qua biên giới từ phía nam thì đều sẽ phải đi qua ba điểm này.

Sự sắp xếp này thực sự rất thông minh. Tuy nhiên cũng có nhiều cách để phá vỡ nó. Cách an toàn và tiết kiệm thời gian nhất là đi đến biên giới phía đông nam và vượt biên.

Nơi đây địa hình phức tạp, các điểm không thể được che phủ hoàn toàn, và có nhiều nơi ẩn nấp, có thể nói là điểm đột phá hoàn hảo.

Nhưng Đường Lăng đã từ bỏ kế hoạch này.

Bởi vì rất dễ bị mắc kẹt ở đó, miễn là phía bên kia sắp xếp thêm quân lính, và đường Thác Tư ở phía bên kia đường biên giới cũng đặt thêm một điểm đánh chặn nữa thì rất dễ bị mắc kẹt và có thể chết.

Do không có lối thoát ở phía trước, còn các đơn vị khác ở phía sau có thể dễ dàng tập kết, nhưng do địa hình phức tạp, không có cách nào để rời khỏi đây cả.

Tất nhiên, trong sự sắp xếp bố cục lần này, việc mạo hiểm lãng phí một lực lượng binh lính đòi hỏi một tầm nhìn chiến lược mạnh mẽ, về mặt này Đường Lăng dành cho Long Ít sự tôn trọng hoàn toàn, anh nghĩ rằng anh ta sẽ cho bao vây ở phía đông nam.

Kết quả là, sau khi Đường Lăng cân nhắc, anh đã chọn một tuyến đường mà người bình thường sẽ không bao giờ chọn - vượt qua biên giới từ góc giữa.

Nếu ba điểm ở phía nam là ba góc nhọn, thì góc dài nhất sẽ là góc giữa.

Hơn nữa, vì vị trí ở trung tâm nên hai điểm khác của quân đội có thể đến để hỗ trợ nhanh chóng.

Tuy nhiên, muốn xem xét một việc thì phải nhìn toàn diện, chắc hẳn Đường Lăng đã có kế hoạch của riêng mình.

Anh tính toán rằng từ làng Da Da đến đây, sẽ mất toàn bộ hai mươi bảy phút, và trong hai mươi bảy phút này, có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.

Nếu anh là Đường Long, anh sẽ sắp xếp bố cục như thế nào?

Trò chơi chỉ có đến như vậy thôi sao? Hoàn toàn không! Như vậy thì quá nhàm chán!

Đôi mắt của Đường Lăng nheo lại và lóe lên sự phấn khích. Ở vùng biên giới chật hẹp này,anh đã quyết định được phương thức phá vỡ mọi kế hoạch của Đường Long!