Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 211: Vương giả Tô Khiếu




Editor: Waveliterature Vietnam

Về đêm, bóng tối dày đặc, bao trùm khắp không gian.

Một ngọn lửa lớn bốc lên bầu trời, nhà Anse đã thực sự bị thiêu rụi.

Tô Khiếu bế Đường Lăng bước từng bước một, anh ấy có vẻ hơi mệt. Tuy nhiên hai người vẫn cắn chặt những con thú dữ lấy được từ gia đình Anse.

Anh ấy muốn nói điều gì đó nhưng không tài nào nói được.

Mắt Đường Lăng đã khép hờ, anh tựa đầu vào vai Tô Khiếu, căn bản không thể nói thêm được gì.

Mặc dù có quá ít thứ để lấy tuy nhiên làm người k được quá tham lam. Tô Khiếu hình như nghĩ ra được gì đó. Anh đứng lên và cầm theo chiếc ba lô của mình.

Anh ấy nói rằng, ở trong nhà kho của gia đình Anse, anh ấy lấy được ít hơn như thế này.

Tuy nhiên sự thật không phải là ít hơn. Họ đã lấy được khá nhiều. Họ chất đầy túi bằng những con thú và thịt kết tinh của chúng.

Tô Khiếu nói: " Chà, Tôi đã đến trễ"

"Không sao đâu" Đường Lăng nói trong sự mơ hồ: " Nó yếu đến mức nào rôi". Có vẻ như con thú không thể nào hồi phục được nữa.

Tuy nhiên, cơn đau ập tới làm cho Đường Lăng không thể nói thêm được gì nữa.

Đường Lăng trấn an Tô Khiếu rằng mình thật sự không sao, k có vấn đề gì cả.

Tô Khiếu lo lắng nói:" Cái gì mà không quan trọng, nếu chậm hơn một tí nữa, ngươi có mệnh hệ gì thì sao? Ta….ta làm sao dám đối diện với cha mẹ ngươi?. Vào lúc nãy không cần phải che giấu gì nữa. Tiểu tử Đường Lăng này đúng là cái gì cũng nói được.

Mặc dù Tô Khiếu không phải là người nhạy cảm, nhưng thái độ của Đường Lăng đã khiến Tô Khiếu nhận ra điều gì đó.

Lấy một tờ giấy, bằng 6 giác quan của mình Tô Khiếu đã tìm ra bí mật về danh tính của Đường Lăng.

Quả thực Đường Lăng cũng tò mò vô cùng, tuy nhiên đối với bí mật này Đường Lăng rõ ràng vô cùng chán ghét và kiên quyết phủ nhận.

Vậy thì còn gì để nói nữa đây?

Quả nhiên, khi Tô Khiếu nhắc đến từ cha, Đường Lăng không hề có phản ứng gì, dù chỉ là một cử động nhỏ.

Tô Khiếu cúi đầu, bắt lấy một con thú hung dữ nhét vào miệng Đường Lăng.

Anh ấy làm một cách mạnh mẽ và bạo lực, không hề nghĩ rằng Đường Lăng đau đến điếng người.

Trong đầu Tô Khiếu chỉ nghĩ đến việc làm sao để Đường Lăng nhanh chóng bình phục.

"Ta sẽ chiến đấu. Măc dù phía trước còn rất nhiều nguy hiểm, tuy nhiên cũng có rất nhiều người cần ta giúp đỡ. Vì vậy ta vẫn sẽ chiến đấu". Tô Khiếu vừa nói vừa tiến về phía trước. Đường Lăng cũng theo sau mặc dù cả người đang giật lên vì cơn đau.

Đột nhiên, Đường Lăng ấn mạnh vào những ngón tay của Tô Khiếu, lo lắng hỏi:" Chấn thương?"

Ta ổn, vết máu này là của người khác. Bây giờ, sức mạnh thật sự của ta như là chiến binh mặt trăng, là lớp tài năng trên trái đất." Giọng nói của Tô Khiếu có phần tự hào, anh khẽ quay đầu, nhìn Đường Lăng, mặt lộ ra vẻ kì bí.

Ngươi có biết cả một lớp là gì không? Giống như mọi vật đều có chi nhánh. Quả đúng vậy, giống như thần nước, nó chưa rất nhiều nhánh. Ngươi thấy Klein, anh ta chỉ có thể đóng băng nhánh này."

"Tài năng của ta đó là vừa có thể phòng thủ vừa có thể tấn công. Tuy nhiên chỉ có một điểm yếu đó là thiếu đi mất một phần quan trọng của hệ thống trái đất và khả năng đi lai. Ý ta là ngồi xổm?"

Đường Lăng mặc dù im lặng nhưng anh nghe rất nghiêm túc.

Một lúc sau Đường Lăng miễn cưỡng hỏi Tô Khiếu:" Còn họ thì sao?"

Tô Khiếu đáp: "Đương nhiên việc tử nạn là không thể tránh khỏi, tuy nhiên vẫn có một số người may mắn sống sót." 

"Tiếp theo, bọn họ sẽ nói dối một chút, chỉ chờ ngươi lớn lên thôi"

" Đến lúc đó, ngươi chỉ cần vung tay thì những anh hùng trong thiên hạ đều tụ tập lại, ngươi có cảm thấy buồn không?"

"Ngươi có biết có một danh sách được đưa ra không..?"Tô Khiếu vô cùng phấn khích khi nói về vấn đề này"

Trái tim Đường Lăng cảm thấy đau nhói, và anh cố gắng thốt ra hai từ: Đợi….đợi….Chờ đợi.

Tô Khiếu đột nhiên dừng bước chân của mình. Anh quay đầu lại và nhìn Đường Lăng. Đôi mắt anh ánh lên sự tức giận vô cùng nhưng cuối cùng lại biến thành một sự bất lực vô cùng sâu sắc.

"Đừng giải thích cho tôi. Khi anh ta lớn lên, anh ta sẽ nghe thấy tất cả những điều tốt đẹp.

Mặc dù có cả tốt lẫn xấu, anh ta thậm chí sẽ biết rằng mình có một người anh em cùng cha khác mẹ"

"Tô Khiếu, anh nói đi nếu anh ấy giống tôi, anh ấy sẽ tha thứ cho tôi chứ?" Đường Lăng nhìn Tô Khiếu đôi mắt ánh lên hy vọng.

"Nếu anh ta giống như ngươi, ta nghĩ là không…." Tô Khiếu đành phải nói sự thật cho Đường Lăng.

"Không còn gì để giải thích với cậu bé hôi hám này! Nếu anh ta là anh trai tôi, anh ta có thể hiểu tôi.

Nếu anh ta không hiểu tôi, anh ta không phải là anh trai tôi…" Đường Lăng vừa nói vừa đột nhiên cười lớn. Đứa bé nằm trên giường, đôi mắt đang dõi theo một con chim ngoài cửa sổ, cười một mình, la hét cũng một mình. Và liệu có phải ngay bây giờ nó đang giận anh không?

"Có thật là ngươi không muốn giải thích không?" Tô Khiếu nghi hoặc hỏi.

"Đừng giải thích." Đường Lăng không hề nói đùa mà ngược lại vô cùng nghiêm túc. Mắt Đường Lăng chăm chăm nhìn vào con chim. Sau đó anh ấy nói: " Bởi vì anh ấy mang theo cả hy vọng của tôi, cả đời này anh ấy đã được định sẵn để đi cùng tôi. Chúng tôi nhất định phải cùng đi chung đường.

" Nếu anh ấy đi trên con đường giống như tôi, anh ấy sẽ luôn nhìn mọi thứ từ góc nhìn của tôi và sau đó phải hiểu rằng tất cả mọi thứ đều có hai mặt đúng và sai. Anh ấy phải chọn được những điều tốt sau khi nó bị xáo trộn bởi mọi thứ xung quanh, và rồi có lẽ anh ấy sẽ hiểu tôi hơn."

"Tất nhiên nếu anh ta k cản đường tôi, tôi phải khiến cho anh ta có thể ghét tôi, hận tôi thì tôi mới có thể yên tâm để biến anh ta thành một người bình thường, anh có hiểu không Tô Khiếu?" Đường Lăng bế đứa bé lên giường và cưng nựng nó.

Đứa bé với vẻ mặt rạng rỡ không nỡ lòng đẩy khuôn mặt của Đường Lăng ra bằng bàn tay nhỏ bé của mình.

Đường Lăng và anh ta vùng vẫy, rồi cười. Hai người ôm chầm lấy nhau.

"Ta không hiểu, thực sự không hiểu" Tô Khiếu vừa lắc đầu vừa nói.

"Không cần hiểu. Bởi vì anh ta là anh trai của tôi, thứ tôi muốn duy nhất đó là cần anh ta hiếu, tôi không cần giải thích với bất kì ai nữa". Đó là điều duy nhất Đường Lăng có thể làm ngay lúc này.

"Tôi không thể đi cùng anh ấy đến lúc anh ta trưởng thành được. Tôi luôn cảm thấy hơi cô đơn." Đường Lăng mỉm cười, một nụ cười kì quái bởi lẽ chính anh cũng không biết trong lời nói của bản thân đâu là thật đâu là giả nữa.

Bây giờ Tô Khiếu nhớ lại, dường như đối với vấn đề này, anh cũng có chút ấn tượng.

Đường Lăng, anh chàng này thực sự quá ích kỉ với anh trai của mình.

Điều Đường Lăng muốn là anh trai lắng nghe những gì Đường Lăng làm.Quả thực Đường Lăng không thể tự suy nghĩ và quyết định được những gì anh ấy định làm và đương nhiên, nếu tự mình quyết định Đường Lăng có thể phạm phải sai lầm rất lớn trên chính con đường mà anh đang bước đi. Tuy nhiên Đường Lăng cũng sợ rằng anh trai sẽ vượt qua mình, giỏi hơn cả mình.

Anh chàng này quả thực rất tinh vi.

Phải chăng có vấn đề ở đây chăng? Mặc dù chưa biết là Đường Lăng có khó khăn không? Nhưng tuyệt nhiên nó cũng khó khăn đối với Lão Tử.

Tô Khiếu hét lên, và đột nhiên nói với Đường Lăng: "Ta không sao đâu. Ta vẫn có thể tiếp tục chạy".

Đó là điều Đường Lăng không thể ngờ được. Ánh mắt anh ấy ánh lên vẻ khinh thường.

Sau đó, Tô Khiếu chạy lên.

Tô Khiếu chạy nhanh như gió, băng qua bao bức tường, bao ngọn cây. Tô Khiếu chạy đến một đường tắt, có lẽ vì chạy quá nhanh nên vết máu trên tay anh loang lổ trông rất đáng sợ.

Anh đi qua chiến trường nơi có bao nhiêu là xác người, gió đêm thổi mạnh cộng với những thây người chỉ còn lại thân trên. Cảnh tượng quả thật vô cùng ghê rợn. Liệu khi chứng kiến cảnh tượng này có bao nhiêu người có thể bình thản đi qua được đây?

Đi qua quảng trường vinh quang, nơi chứa đựng những kí ức đẹp khi anh ở trong nội thành. Chính những kí ức đẹp đó cũng phần nào giảm bớt những suy tư,suy nghĩ hỗn độn của Tô Khiếu sau khi chứng kiến cảnh tượng ghê rợn ban nãy

Băng qua nội thành, oh, đây chính là quê hương của gia đình Đế Na

Tôi bất ngờ băng qua bức tường của nội thành và đi ra ngoài thành phố

Nhìn mọi thứ xung quanh, Tô Khiếu nhớ đến căn nhà đá từng sống. Ở đó anh được ăn những bữa thịt nướng ấm cùng, anh được chào đón thật nồng nhiệt. 

Tuy nhiên hiện tại mọi thứ đều đang bị đe dọa bởi nguy hiểm, chúng ta không thể biết trước điều gì cả.

Chỉ hi vọng rằng những nguy hiểm sẽ không đến quá sớm.

Đường Lăng không cảm thấy sợ hãi, vì bóng lưng của Tô Khiếu rất rộng và cơ thể anh ta có mùi như khói, khiến mọi người cảm thấy an toàn.

"Ta là em trai của ngươi". Giọng nói của Đường Lăng rất nhỏ, nếu anh muốn nói trôi chảy, anh chỉ có thể sử dụng một giọng nói nhỏ như vậy.

Câu nói nhỏ đến mức ta có thể nghe được tiếng gió thổi.

Tô Khiếu không có bất kỳ phản ứng nào, khuôn mặt anh cứng đờ và cứng ngắc, nhưng mũi anh lại hơi cay cay.

Anh dường như không nghe thấy.

Trong lòng, tôi đã lặp đi lặp lại câu "Đường Lăng, anh sẽ nói ra chứ? Đường Lăng sẽ không bỏ cuộc chứ? Trong lòng Tô Khiếu vô cùng bất an.

Cuối cùng, tôi đã đến bức tường lớn của khu vực an toàn.

Tô Khiếu hít một hơi thật sâu và nhảy thẳng lên. Vô số thang được tạo thành từ bụi xuất hiện dưới chân anh, cho phép anh leo lên đỉnh tường.

"Này..." Đứng trên đỉnh tường, Tô Khiếu có vẻ hơi mệt và hít một hơi thật sâu.

Dưới ánh trăng tím, dưới những bức tường thành cao.

Ở chỗ này, lẽ ra là một khu dân cư sinh sống, Tô Khiếu đã lặng lẽ phục hồi sức sống của nó.

Khi Đường Lăng rời đi, anh không bao giờ quay đầu lại nhìn. Những gì anh nhìn thấy trong mắt anh thực sự rất quen thuộc.

Hãy nhìn xem, những ngọn đồi phủ đầy vỏ bọc màu tím.

Hãy nhìn xem, những bụi cây tròn xanh rờn vì được tắm táp sau một cơn mưa.

Hãy nhìn xem, trong những đám cỏ lộn xộn đó, Đường Lăng có thể tìm ra được lối vào. Chắc hẳn nơi đây đã rất quen thuộc với Đường Lăng.

Nhớ lại, mắt của Đường Lăng đỏ hoe.

Bởi vì anh ta nhìn thấy ngọn lửa, thấy một nhóm người dường như là những kẻ lang thang, tụ tập lại với nhau, đốt lửa, nấu ăn. Ở giữa đám đông, có một nhóm trẻ em đang cười.

"Không có gì tồn tại mãi mãi, vì vậy cũng sẽ không có sự biến mất vĩnh cửu, ngoại trừ thời gian. Nhưng thời gian lúc nào cũng trôi, không bao dừng lại." Tô Khiếu nói với Đường Lăng.

"Vậy, mẹ chồng và chị gái?" Cơ thể của Đường Lăng đã hồi phục phần nào bởi trên đường đi đã nuốt rất nhiều thịt thú dữ, cuối cùng cũng có hiệu quả.

"Họ sống mãi trong ký ức của ngươi."

"Nếu tôi đi rồi?"

"Bọn hó sẽ sống mãi trong trái tim của những người xung quanh bạn".

"Rốt cuộc họ có bị lãng quên không?"

"Khoảnh khắc tại thời điểm họ được lưu giữ, họ được đưa xuống một phần của vũ trụ và một ngày nào đó họ sẽ quay trở lại."

"Anh nghĩ tôi là một đứa trẻ ư?"

"Ngươi không thể chứng minh rằng họ sẽ không quay lại, phải không? Họ chắc chắn sẽ trở lại sớm thôi". Tô Khiếu an ủi Đường Lăng.

Nói tới đây Tô Khiếu vừa cười vừa nhảy khỏi bức tường cao. Anh nhanh chóng chạy ra khỏi bụi rậm đến chỗ mọi người đang tụ tập, khiến những kẻ lang thang sợ hãi đến sững sờ.

Đường Lăng giống như lấy lại sức mạnh. Anh ta đột nhiên quay lại và nói lớn tiếng với họ: "70 mét phía trước, những bụi cây áp chót, lối vào, an ninh ngầm".

Những kẻ lang nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Tô Khiếu bế Đường Lăng và nhanh chóng chạy về phía Ngọc Lâm.

Đứng bên cạnh Ngọc Lâm.

Một người đàn ông có vẻ điềm tĩnh và cao lớn, im lặng nhìn Tô Khiếu chạy trong bụi rậm.

Đằng sau anh ta là sự hối hả và nhộn nhịp của Ngọc Lâm. Những cây cao phủ bóng khắp không gian.

Bước chân Tô Khiếu đột nhiên chậm lại.

Rồi anh dừng lại và ngửi thử một chút, bước chân anh chậm chậm lại.

Có một cái gì đó? Quả nhiên Đường Lăng cũng nhận thấy sự nguy hiểm.

Cũng không biết có phải là Đường Lăng đã nhạy cảm quá không. Đường Lăng thậm chí không còn tỉnh táo để suy nghĩ được nữa.

"Đó không phải là một vấn đề lớn." Tô Khiếu nói một cách bình tĩnh, nhưng sau đó anh nói: "Nhưng nó phải được giải quyết sớm, nếu không sẽ xảy ra chuyện đấy."

"Dù sao, danh tính của ngươi đã được phơi bày."

"..." Đường Lăng không nói nên lời, và anh không biết tại sao. Anh đã cố gắng chuẩn bị tâm lí để gặp anh trai của mình.

Tại sao ngươi phải liên quan đến nhiều người như vậy? Ngay cả khi bọn họ đã chết, tại sao còn muốn liên lụy nhiều người như vậy?

Trên thực tế, trạng thái Tô Khiếu không tốt, Đường Lăng có thể cảm nhận được.

Anh ta dùng một con thú tiếp thêm năng lượng để chạy. Trạng thái này liệu có thực sự ổn không?

**

Hai phút sau.

Ở rìa của Ngọc Lâm, Tô Khiếu và một người đàn ông cao lớn trong bộ đồ safari với khuôn mặt điềm tĩnh và bộ râu rậm trên khuôn mặt trong có vẻ xấu xa.

Tô Khiếu cởi sợi dây trên người, đặt Đường Lăng xuống và đặt chiếc túi với con thú hung dữ trước mặt Đường Lăng.

"Ta thật không ngờ lại là ngươi đấy, Tề Quân." Đây là câu đầu tiên của Tô Khiếu

Anh ấy biết người đàn ông trước mặt và trực tiếp gọi tên hắn ta.

"Nhóm lính đánh thuê của tôi ở gần đây, đó là lí do vì sao tôi có mặt ở đây." Người đàn ông được gọi là Tề Quân nói nhỏ.

"Vậy, nó đã bị truy nã chưa? Lệnh truy nã ở đâu?" Tô Khiếu nhướn mày.

"Vâng, đã bắt đầu truy nã. Anh biết đấy, cậu bé đằng sau anh, cậu ấy có nhiều năng lượng. Tề Quân rút ra một cây gậy ngắn từ lưng và lắc nhẹ. Cây gậy ngắn trở thành một vòng tròn.

"Chà, tôi hiểu rồi." Tô Khiếu kéo con gián lớn màu đen ra và ném nó sang một bên. Bộ giáp lớn là một bộ giáp đơn giản. Thanh kiếm khổng lồ màu đen giống như cánh cửa được giấu dưới con bọ cạp lớn. Tô Khiếu biến thành một người khổng lồ đen. Thanh kiếm nằm trong tay.

"Anh đang cầm thanh kiếm, anh chắc chứ?" Vẻ ngoài của Tề Quân thay đổi một chút, nhưng sau đó anh ta như nghĩ ra một cái gì đó, đột nhiên nói: "Đừng tự hại bản thân nữa, tôi biết bí mật. Anh sẽ có cơ hội sống." ""

"Không đâu, chúng tôi đã chiến đấu bên cạnh nhau, và tôi không bao giờ phản bội đồng đội của mình"

Đối mặt với binh lính, Tô Khiếu bất ngờ thở dài và nhìn lên bầu trời tối, khẽ nói: "Tề Quân, ngươi đã bao giờ hối hận vì sống cuộc sống như này chưa?"

"Ý anh là thứ đã phản bội Quân đội rồng?" Tề Quân dường như biết rất rõ Tô Khiếu muốn hỏi gì?

Tô Khiếu không trả lời mà chỉ chăm chú theo dõi Tề Quân.

"Ông ấy đã chết, những người khác vẫn còn sống." Tề Quân thở dài: "Vì vậy, tôi không hối tiếc."

"Bắt đầu thôi nào, Tô Khiếu". Anh ta cầm cây gậy bằng cả hai tay và chỉ vào Tô Khiếu

Cùng lúc đó, hơn một trăm người ẩn sau anh ta ở Ngọc Lâm đã đứng lên và tạo thành một vòng vây.

Nói tóm lại, rất khó để vượt qua được và đi khỏi đây.

"Tề Quân. Thật ra, tôi không muốn hỏi anh rằng anh có hối hận khi phản bội Quân đội rồng không. Với sự hiểu biết của tôi về anh tôi biết lòng tham của anh rất nhiều, làm sao anh có thể hối hận về sự phản bội được?" Có một cái gì đó trong túi.

Đây là một lọ thuốc màu đen, mặc dù là màu đen, nhưng nó cũng phát ra một màu huỳnh quang mờ nhạt, không thể dễ dàng bỏ qua trong đêm tối này.

Khuôn mặt của Tề Quân thực sự biến dạng.

Tuy nhiên, Tô Khiếu dường như không cho anh ta cơ hội để suy nghĩ. Anh trực tiếp đặt thuốc trong tay và đổ nó vào miệng. Cả người phát ra âm thanh gây sốc: "Tôi thực sự muốn hỏi, anh có từng hối hận dù chỉ một chút ít không?

Chưa kịp nói dứt câu, thanh kiếm khổng lồ màu đen trong tay của Tô Khiếu, lúng túng vung về phía người phía sau Tề Quân. Một ánh sáng màu vàng phát ra từ đầu thanh kiếm, và mặt đất bắt đầu rung lắc dữ dội. Một số người đã bắt đầu đứng không vững và ngã xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, một bức tường đất không cao xuất hiện giữa Tề Quân và những người đứng sau anh ta, mục đích là để ngăn cách họ.

"Ai bước qua bức tường này sẽ chết" Tô Khiếu hét to với những người đứng sau Tề Quân.

Tô Khiếu lấy thanh kiếm chỉ về phía Tề Quân.

Khuôn mặt của Tề Quân rất xấu xí. Anh ta mở miệng và muốn nói gì đó, nhưng sau tất cả, anh ta không nói gì, anh ta giơ tay lên cầm thanh kiếm đâm thẳng vào Tô Khiếu

Lông mày anh ta nhăn lại, dường như để đâm về phía ngực Tô Khiếu anh ta đã lấy hết can đảm và sức mạnh.

Tô Khiếu đặt thanh kiếm lớn trong tay xuống đất những bức tường nổi lên, chặn trực tiếp ánh sáng bạc phía trước.

Phốc, phốc, phốc, đội quân của Tề Quân hét lên và đập cây gậy trong tay về phía trước.

Ánh sáng bạc chiếu thẳng vào tường hết lần này đến lần khác.

Nhưng vào lúc này, Tô Khiếu đang bay bên bụi cây, và một lớp áo giáp dày đột nhiên bao lấy Tô Khiếu

Thanh kiếm khổng lồ được đặt trên mặt đất cũng được Tô Khiếu kéo lên, ngay trước mặt anh ta.

BOM, một tiếng nổ lớn vang lên và cả không gian như nổ tung.

Khóe miệng của Tô Khiếu nở một nụ cười hoang dã, thanh kiếm khổng lồ màu đen chặn ánh sáng bạc.

Khuôn mặt của Tề Quân khẽ thay đổi, cơ thể anh xoay một nửa vòng tròn, cánh tay anh khép lại và ánh sáng bạc nhanh chóng lùi về phía sau.

Tô Khiếu đưa tay ra và cầm thanh kiếm xoay vòng tròn dưới đất.

Sau đó, trong khoảng trống, có một bàn tay rất lớn bắt lấy đuôi của ánh sáng bạc.

Các lớp đất dày, giống như thủy triều dâng cao, bắt đầu lan rộng từ cuối ánh sáng bạc, thẳng đến gói quân đội của Tề Quân.

Sắc mặt Tề Quân xấu đi, và anh ta trực tiếp cất cây gậy trong tay, ánh sáng bạc tương tự được phát ra từ tay anh ta. Anh ta hét lên trên mặt đất.

Oanh, mặt đất ngổn ngang bị cắt đứt bởi ánh sáng bạc của bàn tay Tề Quân, nhưng đồng thời, Tô Khiếu hét lên: "Bạo"

Tô Khiếu vừa dứt câu, bức tường đất được dựng lên bằng cách chặn ánh sáng bạc, bàn tay to nắm lấy thứ ánh sáng màu bạc phát ra từ Tề Quân.

Tạo ra một luồng ánh sáng bằng nắm tay và hét về phía đội quân Tề Quân với tốc độ đáng kinh ngạc.

"À!" Tề Quân khịt mũi, và bộ đồ safari mặc trên người anh mở ra, để lộ một cánh tay đầy vòng tay bạc.

Anh ta khoanh tay trước mặt, và vô số ánh sáng bạc lan ra từ cánh tay và quấn lấy toàn bộ cơ thể anh ta.

Và những ánh sáng bạc này biến thành chất, như dòng nước, như một bộ giáp bao lấy người Tề Quân

- --- Xoẹt, âm thanh vang lên không ngớt bên tai.

Tề Quân đấm lên bức tường và cố gắng phá vỡ nó, nhưng xung quanh anh ta, dưới lòng đất, vô số đất dày trải ra và quấn chân anh ta.

Anh ta chỉ có thể bị động đứng yên bởi chân anh ta đang bị vây quanh bởi một lớp đất dày cộm.

Dần dần, toàn bộ quân lính của anh ta từng chút từng chút bị giết chết.

Lúc này, Tô Khiếu mở chân ra và giơ một tay lên. Anh khịt mũi: "Hãy nhận lấy đây!"

Âm thanh của "Boom", nhấn chìm những sự tự vệ lỏng lẻo của Tề Quân, đột nhiên hai bàn tay to lớn vô hình siết chặt tạo thành một vòng tròn đất. Ban đầu có chiều rộng khoảng mười mét, và cao khoảng bảy hoặc tám mét. Nó trở thành một quả bóng tròn không đều có đường kính chỉ hai mét.

Một vệt máu từ từ chảy ra từ quả bóng tròn.

Sau bức tường đất thấp, những người lính của Tề Quân,khi nhìn thấy cảnh này, vẫn có những người trung thành muốn xông tới để cứu chủ nhân. Tuy nhiên chưa kịp bước lên thị họ đã bị đâm bởi những gai nhọn trên mặt đất.

Tô Khiếu kéo thanh kiếm đen khổng lồ và bước về phía quả bóng đất đẫm máu.

Anh ta đặt một điếu thuốc, có vẻ hơi mệt và hơi buồn. Anh ta nói nhẹ nhàng: "Lúc trước, lúc mà tôi vẫn còn ở trong Quân đội Rồng, tôi đã nhận ra mánh khóe này. Đất dưới áp lực cao có khả năng vô hạn. Ban đầu nó được dự định là sẽ được dùng để chiến đấu chống lại các thành viên của Hội đồng sao. "

Nói tới đây, Tô Khiếu nhổ điếu thuốc, như hút thuốc trong không khí, không tài nào thấy biểu hiện của anh ta: "Nhưng tôi thực sự không nghĩ rằng, các đồng chí thân yêu của tôi, các bạn sẽ không phải là người chịu đựng thứ này."

Ngay khi dứt lời, thanh kiếm khổng lồ trong tay anh ta nổi lên và đâm thẳng vào quả bóng bẩn.