Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 202: Mỗi lần gấp rút




Editor: Waveliterature Vietnam

"Dục, em nên nghỉ ngơi đi." Một chàng thanh niên trông gần giống như Dục lúc này đã bước vào phòng.

Anh ta đứng trước cửa sổ, nhìn về phía ngọn lửa xa xăm, lắng nghe âm thanh khốc liệt của trận chiến, và không hề buồn ngủ.

"Em phải rời đi với anh vào ngày mai. Anh nghĩ rằng tốt nhất là em nên nghỉ ngơi để giữ sức cho ngày mai." Chàng trai trẻ không hề nhận được phản ứng từ Dục, nhưng anh ta không hề tức giận mà chỉ kéo một chiếc ghế đẩu và ngồi xuống, rất kiên nhẫn nhìn Dục.

Nhà của gia tộc Qua Đinh mặc dù nằm trong nội thành, nhưng vẫn có một khoảng cách nhất định với quảng trường vinh quang. Cho nên, đứng ở đây liệu có thể nhìn thấy được gì đây?

"Anh, cho em một điếu thuốc." Cuối cùng Dục kéo rèm cửa lên và quay trở lại phòng.

Người được Dục gọi là anh trai sửng sốt khi nghe yêu cầu của Dục, nhưng cuối cùng anh ta không hỏi gì mà lấy một điếu thuốc ra và đưa cho Dục.

Hút thuốc là một thói quen xấu đã được truyền lại từ nền văn minh trước đó. Một thảm họa lớn như vậy đã phá hủy đến 80% quyền thừa kế của nền văn minh. Tại sao việc hút thuốc lại là một việc có sức hấp dẫn đến như vậy?

Dường như mọi cậu bé ở tuổi trưởng thành đều sẽ phải đứng trước thử thách cám dỗ của thuốc lá. Hiển nhiên, Dục đã không vượt qua bài kiểm tra và anh đã học được thói quen xấu này.

Dục châm một điếu thuốc và nhấp một ngụm. Trông anh thực sự rất bình tĩnh. Sau đó anh ngước mặt lên và nói với chàng thanh niên kia: "Anh nhất định cảm thấy rằng em đối với gia tộc này là vô cùng oán hận."

"Không, anh không nghĩ như vậy. Anh vừa rồi chính là tự hỏi, khi anh rời khỏi học viện Phổ Lý này, làm thế nào để anh có thể trở nên mạnh mẽ hơn và nhận được sự chú ý của Đại học Thanh Đằng."

"Anh chỉ nghĩ về điều này."

"Thật sao?" Thanh niên này nhướng mày. Anh ta thực sự khó có thể tin rằng người em trai tuyệt vời của mình lại có thể bình tĩnh nhanh đến vậy.

Ngay từ khi còn nhỏ, ở trong gia đình, nhất nhất vâng lời như vậy chắc chắn không phải là thái độ bình thường vốn có của anh ấy mà thái độ đối đầu với gia tộc mới chính là bản tính thực sự của anh.

"Đúng vậy." Bóng dáng của Dục có chút ngây ngô, nhưng đôi mắt điềm tĩnh và cứng rắn của Dục khiến cho mọi người có ảo giác rằng anh đã trưởng thành trong nháy mắt.

"Anh nghĩ rằng, em có thể nhận ra rằng danh tính của bằng hữu của em thực sự rất phức tạp, em nhất định hiểu rằng thực tế không chỉ có màu đen và trắng mà còn..." Thanh niên kia vẫn không an tâm và anh ta cố gắng dùng lời nói để lay động tâm hồn của Dục.

Nói ra mọi chuyện sẽ an toàn hơn là che giấu chúng.

"Không, cái gì mà bằng hữu gì đó đối với em không hề có quen biết, anh không cần phải cố tình đề cập đến những chủ đề này." Dục cau mày và nói tiếp: "Anh, đúng sáu giờ ngày mai, chúng ta hãy xuất phát đi. Em đã muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này."

"Bây giờ, em đang rất mệt, em cần phải đi ngủ."

"Được rồi, em trai thân yêu." Chàng trai bất lực đứng dậy và vỗ vào vai Dục.

Trong thực tế, làm thế nào mà anh ta không phát hiện ra được sự kháng cự từ Dục chứ? Chỉ một số thứ mới có thể được trao theo thời gian. Sau một thời gian dài, liệu Dục sẽ quên được nỗi đau này chứ?

Thanh niên kia lắc đầu và rời khỏi phòng.

Ít nhất bây giờ Dục đã bình tĩnh hơn. Có lẽ sau khi trở lại vào hôm nay, mạo hiểm khiến cho anh ta và những người còn lại, cuối cùng cũng đã gặp nhau trong vòng một giờ, và đưa ra một quyết định đúng đắn nhất, đó chính là mấu chốt của sự bình tĩnh của Dục.

Không có gì là quá tồi tệ cả bởi vì đến cuối cùng Dục đã đồng ý cùng anh rời khỏi khu vực an toàn số 17.

Trên thực tế, khi nghĩ đến đây, thanh niên trẻ đi dạo ở sân trước của biệt thự, nhìn vào ngọn lửa không chắc chắn ở phía xa và châm một điếu thuốc.

Gia đình anh sẽ sớm rời khỏi đây, bởi vì khu vực an toàn số 17 không còn phù hợp với gia đình Qua Đinh nữa.

Đây không phải là khu vực an toàn số 17 mà gia đình Qua Đinh muốn bảo vệ.

Theo cách này, nó có phải là sự cống nạp cho người anh hùng một thời không? Rốt cuộc, một gia tộc nhỏ chỉ có thể đi theo làn sóng của thời đại, vậy thì so với người thường nó mạnh mẽ hơn bao nhiêu chứ?

Nhả ra một ngụm khói thuốc, thanh niên trẻ nhìn vào ngọn lửa, và âm thầm cầu nguyện "Đồng đội của Dục, hãy sống sót trở về, nếu ngươi thực sự trung thành với người kia, mà Dục lại có thể kết giao với ngươi, ta cũng rất tự hào vì điều đó."

Bước chân của anh trai đã đi rất xa.

Dục muốn vứt điếu thuốc trong tay, nhưng khi nghĩ đến một số cảnh tượng, anh cuối cũng vẫn là không vứt bỏ nó.

"Mười năm sau, ta sẽ lại đến gặp họ."

"Đừng quên." Đây là câu nói cuối cùng của Đường Lăng trước khi bị tiểu đội Mãnh Long bắt.

Sau khi nói hai câu "Tạm biệt, Vi An", "Tạm biệt, A Thước", Đường Lăng còn lặng lẽ nói bên tai Dục: "Hãy bảo vệ hành lý của ngươi." 

Với sự hiểu biết về Đường Lăng của Dục, làm sao anh lại không biết ý tứ trong câu nói của Đường Lăng được chứ

Đường Lăng hẳn đã giấu thứ gì đó trong hành lý.

Lẽ nào anh ta đã đoán trước được mọi chuyện? Dục nghĩ đến điều này, anh nghĩ rằng trong những ngày tháng cuối cùng của đội mãnh long, nếu đổi lại là anh, căn bản sẽ không xuất hiện bất cứ nguy hiểm nào.

Nhưng, đó là Đường Lăng, cậu bé phép thuật Đường Lăng, anh ta có thể trước được mọi chuyện, rốt cuộc có điều gì kì lạ xảy ra không?

Vì vậy, sau khi anh ta bị bắt đi, Dục đã cẩn thận thu thập hành lý của mình, và có một lá thư ở trong hành lý.

Nội dung của bức thư rất đơn giản nhưng cũng lại rất phức tạp.

Đơn giản chính là, bản thân Đường Lăng chỉ để lại một câu: " Đội mãnh long của chúng ta, mười năm sau, nhất định phải đoàn tụ ở hàng rào hy vọng, tuyệt đối không được thất hứa."

Điều phức tạp hơn đó là anh ta đã đưa ra những hiểu biết mới chưa từng có về "ngàn đoạn công". Cuối cùng, có một nhận xét từ chính Đường Lăng. "Thay đổi những điểm mấu chốt và thực hành "ngàn đoạn công" nhất định sẽ giúp cơ thể mạnh mẽ hơn. Ta chính là người thử nghiệm đầu tiên."

Trên thực tế, thực sự không cần phải đưa ra thêm nhận xét cuối cùng để thuyết phục bản thân. Đối với những hiểu biết mới này, chỉ cần là ngươi có hiểu biết về tu luyện thì đều sẽ biết rằng điều đó hoàn toàn đúng.

Đường Lăng, thế nhưng lại chia sẻ một bí mật như vậy.

Nghĩ đến đây, Dục lại nhả ra một ngụm khói khác. Anh hiểu được, hiểu được rằng đây là một lời thú nhận của Đường Lăng – các ngươi đều phải mạnh mẽ đứng lên và không được để cho bản thân mình trở nên tầm thường! Đây là cách duy nhất Đường Lăng ta có thể giúp các ngươi. Tất nhiên, nếu các ngươi ngu ngốc không hiểu thì cứ coi như ta chưa nói gì.

"Haha." Dục không thể nhịn được cười, là vì ở với nhau được vài tháng, thế nhưng anh lại hiểu quá rõ Đường Lăng chăng?

Khi nghĩ về điều này, Đường Lăng như thể đang đứng trước mặt anh, sử dụng sự độc đáo vốn có của anh ta cộng với một chút giọng điệu tùy hứng nói với anh bằng giọng nghiêm túc, nhân tiện, Đường Lăng lại còn chế giễu anh vài câu.

Tiểu tử này, cũng không biết mười năm sau, sẽ có cơ hội để đánh bại anh ta một lần nữa không?

Dục đã mất đi những người đồng đội của mình, anh cũng trải qua sự phản bội và trong trái tim đau đớn của anh dường như xuất hiện một tia hạnh phúc.

Vì vậy, việc gặp nhau khi còn trẻ sẽ giúp mọi người có những tình bạn thuần khiết nhất mà khi ở tuổi trưởng thành mọi người khó có thể có được.

Và tình bạn này đã được định sẵn là sẽ đi cùng nhau cả đời.

**

Trong nội thành.

Ở một mái nhà rất cao.

Áo Tư Đốn lặng lẽ đứng trên mép mái nhà chờ đợi.

Ngoại trừ một vài quý tộc, hầu như không ai biết rằng tòa nhà cao tầng này là một điểm giao thông bí mật.

Theo luật, cứ mỗi tháng vào ngày 15, một con chim phật Di Lặc sẽ bay tới đây. Nếu có ai đó đứng đợi ở đây, nó sẽ đón người đó đi theo.

Nếu không, người kia sẽ đợi 10 phút sau đó âm thầm rời đi.

Chim phật Di Lặc ư? Con thú cấp bốn này đã được ghi lại trong cơ sở dữ liệu bí mật của gia tộc.

Đôi cánh của nó có thể rộng tới 120 mét và dài 50 mét.

Một con chim đại bàng khổng lồ như vậy, vô tình sẽ nhắc nhở mọi người nhớ về huyền thoại "côn bằng" trong truyền thuyết Trung Quốc cổ đại.

Nhưng nếu không phải là những người mạnh mẽ thì căn bản không thể tìm dễ dàng phát hiện ra nó.

Bởi vì nó được gọi là "đám mây đen", nó luôn hoạt động vào ban đêm và khi nó bay ở độ cao thấp, sẽ luôn có một đám mây đen che phủ nó.

Mà vào ban đêm những đám mây màu đen này là một hiện tượng vô cùng bình thường! Do đó, những người mạnh mẽ đã thuần hóa nó và sử dụng nó như một phương tiện giao thông tạm thời, bí mật.

Nếu một người biết rằng mình có thể ngồi trên chim phật Di Lặc thì hẳn là ngươi đó sẽ rất phấn khích.

Nhưng bây giờ, Aó Tư Đốn lại không hề cảm thấy phấn khích một chút nào.

Theo tin tức anh nhận được, hành trình của anh thực sự còn rất dài. Chim Di Lặc sẽ đưa anh đến một thành phố an toàn, và sau đó trong thành phố an toàn đó, anh sẽ còn phải dùng một công cụ kĩ thuật bay siêu lớn mới có thể đến được đích. 

Đó là ở giữa sa mạc - trại huấn luyện lính đánh thuê Apollo.

"Áo Tư Đốn, có phải là ngươi rất ngạc nhiên không? Cho dù ngươi đi máy bay thì cũng sẽ mất rất nhiều thời gian mới đến được địch sao? Rốt cuộc, theo hồ sơ của nền văn minh trước đây, kích thước của hành tinh này từ lâu đã không còn là một bí mật..." Vào thời điểm đó, đứng bên cạnh Áo Tư Đốn, là một chàng thanh niên trẻ khác có dáng vẻ cao hơn Áo Tư Đốn.

Anh ta là anh trai thứ bảy của Áo Tư Đốn, ngoài anh trai thứ năm của Áo Tư Đốn thì anh ta là anh trai tốt nhất của Áo Tư Đốn.

Tuy nhiên, bí mật mà thường ngày thu hút sự quan tâm của Áo Tư Đốn lần này lại không thể khiến cho Áo Tư Đốn có bất kì phản ứng nào, anh thậm chí còn cau mày, thấp giọng nói: "Ta không muốn nghe, ta muốn yên tĩnh một chút. "

Khi nghe câu nói này, Thất ca nắm chặt tay và anh muốn đánh chết tên tiểu tử này.

Gia tộc đã nhận được một số thông tin, và chính anh ấy cũng đã ám chỉ một vài thứ, đồng đội của anh ấy thực sự không thể đủ khả năng để làm điều đó, tại sao tiểu tử này còn không chịu tỉnh ngộ chứ?

Không, cũng không thể nói là không tỉnh ngộ.

Ít nhất là anh ta đã chịu thua, vâng lời và im lặng, cũng không cần người của gia tộc thay phiên nhau đánh anh ta.

Đồng đội của anh ta thực sự có thể tụ họp lại một cách thần kì như vậy sao? Thất ca không quá tin vào điều đó.

Anh ta hẳn là đã có mục tiêu cho riêng mình? Nghĩ đến đây, Thất ca cầm một điếu thuốc, đi đến nắm lấy gốc áo của Áo Tư Đốn và nói: "Tiểu tử, ngươi đang làm trò ma quỷ gì vậy? Ta kì thực xem đều hiểu hết đấy! Ta nói cho ngươi biết, đừng có hy vọng gì cả. Khi ngươi đến Trại huấn luyện lính đánh thuê Apollo, ngươi cho dù có biến thành một con thú cấp chín cũng sẽ không thể trốn thoát được đâu. Ngươi chỉ có duy nhất một lựa chọn đó là lấy về cho ta một cái bằng tốt nghiệp thật sự. "

"Ồ, phải không? Điều đó rất phù hợp với ta! Ta muốn mạnh mẽ hơn, ý tưởng ma quái là như thế nào?" Áo Tư Đốn đột nhiên đoạt lấy điếu thuốc từ trong miệng anh trai và hít một hơi thật sâu.

Tư thế hút thuốc của anh ta rất giống với Dục mà Dục lại hút thuốc rất giống với Đường Lăng, còn Đường Lăng thì lại đang bắt chước Tô Khiếu.

Họ là những người có tư thế hút thuốc giống nhau.

"Được rồi, tốt nhất là ngươi nên cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn." Đối với hành động cướp lấy điếu thuốc vừa rồi của Áo Tư Đốn, Thất ca thoáng có chút tức giận, nhưng cuối cùng anh lại chịu đựng và kìm cơn tức lại.

Anh ta đột nhiên cảm thấy rằng Aó Tư Đốn đã trưởng thành, không phải là một cậu bé mà có thể dễ dàng lừa gạt bằng một vài câu nói.

Anh có một tâm sự, nhưng anh lại không thể nói gia đình anh về tâm sự đó nữa. Trước sự trưởng thành này, không còn cách nào khác, chỉ có thể để mặc cho thời gian mà thôi.

Cách tòa nhà cao tầng không xa, vào lúc này có một đám mây đen dần trôi gần hơn đến đây. Vào thời điểm tiếp, ở cận tòa nhà cao tầng này, xuất hiện một cơ thể to lớn, toàn thân là màu đen không có chút tạp màu nào và có thể miễn cưỡng nhìn thấy đó là bóng dáng của một con chim khổng lồ. 

Nó không hề do dự chút nào mà bay thẳng, nhẹ nhàng và lặng lẽ rơi trên đỉnh tòa nhà cao tầng.

Ánh mắt của Áo Tư Đốn liền đặt trên người của con chim khổng lồ này, ngay cả khi nó đang đứng trước mặt, anh vẫn không hoàn toàn nhận ra đó là chim phật Di Lặc mà nó giống như một con bọ nhỏ hơn.

"Là ngươi đặt một dịch vụ di động hàng không tạm thời đúng không?" Ngồi trên con chim khổng lồ, một giọng nói vang lên, nhưng không ai có thể nhìn thấy thân ảnh của hắn ta.

Anh trai của Áo Tư nhanh chóng nói: "Đó là dịch vụ mà gia đình chúng ta đã đặt. Vui lòng mang anh ấy đến nơi được chỉ định."

Thất ca lúc này chỉ chỉ vào Áo Tư Đốn.

"Mật khẩu." Đúng vậy, những chuyển động trên không như vậy rất tốn kém, chưa kể đến việc đặt chỗ tạm thời, đây là một mức giá mà người bình thường căn bản không thể tưởng tượng nổi.

Tất nhiên, tiền không thể được trả trên cơ sở đặc biệt, mà là tại thời điểm lịch trình được thực hiện thành công, nó sẽ được thanh toán thông qua các phương tiện khác nhau.

Nhưng vì Áo Tư Đốn, gia đình Qua Đinh không ngần ngại trả một số tiền lớn như vậy! Dù sao, anh đối với gia tộc từ trước đến nay, là niềm hy vọng lớn nhất, là người có đầy đủ hình xăm và tố chất để có thể duy trì gia tộc.

Không ai trong gia tộc nói bí mật này với Áo Tư Đốn, họ sợ là tiểu tử này sẽ trở nên rất kiêu ngạo.

Tất nhiên, bây giờ bọn họ cũng sẽ không nói ra điều đó!

Thất ca đã nói ra một con số phức tạp, và khi con số được nói ra, một cơn gió mạnh thổi qua, quấn lấy Áo Tư Đốn và đưa anh ta đến phía sau lưng của chim phật Di Lặc.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trái tim của Thất ca đột nhiên rất khó chịu? Nhanh như vậy liền mang Áo Tư Đốn đi sao? Một lời chia tay cũng không kịp để nói?

Thất ca ngẩng đầu nhìn lên và anh muốn nhanh chóng nói vài lời chia tay với Áo Tư Đốn. Đáng tiếc là, anh ta không giỏi về câu từ lắm cho nên trong vài giây, anh ta vẫn không thể nói ra một lời nào cả.

Tuy nhiên, chỉ sau vài giây, chim phật Di Lặc đã bay lên bầu trời và một đám mây đen bao phủ nó một lần nữa.

Áo Tư Đốn ở trên lưng chim phật Di Lặc, ở đây chỉ có một chỗ ngồi nho nhỏ, không biết như thế nào anh lại bị cố định vào một chỗ ngồi, thậm chí còn có một cái dây an toàn và một chuỗi tương tự để giúp đỡ bảo vệ cơ thể.

Áo Tư Đốn vẫn không thấy người lái con chim phật Di Lặc này, anh cảm thấy cô đơn hoảng loạn, vô cùng bất lực bởi vì anh và gia đình anh đã không có thời gian để nói lời tạm biệt.

Điều này khiến cho Áo Tư Đốn đột nhiên muốn khóc, có phải anh nên bỏ đi không? Anh khẽ quay đầu, và qua một góc nhìn nhất định, anh có thể thấy khu vực an toàn số 17 ngày một nhỏ dần, và anh cũng nhìn thấy một đám cháy trong khu vực nội thành.

Anh biết rằng thân phận của Đường Lăng thực sự rất phi thường. Trận chiến này là do Đường Lăng tạo ra. Anh không phải là một tên ngốc vì vậy anh có thể hiểu được những gợi ý từ gia tộc của anh.

Nghĩ đến Đường Lăng, trái tim của Áo Tư Đốn dần dần bình tĩnh lại, và như lời anh nói, anh đã thực sự đạt được sự tu luyện của mình.

Đây không phải là rời đi, mà là cùng chờ đợi mười năm sau gặp lại! Vào ngày này mười năm sau, anh sẽ trở lại và trở thành thần mặt trời thực sự!

Phía trên cùng của tòa nhà cao tầng, Thất ca của Áo Tư Đốn nhìn vào làn sương mù phía xa, từ nơi này anh có thể nhìn quảng trường vinh quang đang bốc cháy, nắm chặt bàn tay.

"Đường Lăng, ta hy vọng ngươi có thể sống sót, bởi vì ngươi là bằng hữu mà Áo Tư Đốn rất coi trọng. Nếu ngươi thực sự trung thành với người kia, ta tin rằng tiểu tử Áo Tư Đốn này nhất định có thể theo kịp ngươi. "

"Về phần gia tộc Qua Đinh, họ sẽ thủ vững ở khu vực an toàn số 17, chỉ để các chủ sở hữu thành phố không bị cô lập."

"Gia đình Qua Đinh, gia đình chiến đấu, gia đình anh hùng".

**

"Mẹ ơi, mẹ ngồi ở đây đi, để con dọn dẹp cho." Giọng nói của Andy vô cùng bình tĩnh, mà vẻ mặt cũng rất bình thản.

Cho dù đây là con trai của bà ấy, thì lần này mẹ của Andy cũng cảm thấy rằng nhìn con trai của mình có chút gì đó là lạ.

Đứa con trai rụt rè, nhút nhát dường như trong nháy mắt đã biến mất hoàn toàn.

Bây giờ lại trở thành một cậu bé bình tĩnh, trầm ồn và thậm chí là vô cùng dũng cảm.

Nếu không phải vì sự nhạy cảm của phụ nữ, ngay cả mẹ của Andy cũng không thể nhận ra nỗi buồn ẩn giấu trong mắt anh, nhưng liệu anh có thể nói ra không? Căn bản là không có gì có thể nói.

Andy đang rất bận rộn, và dọn dẹp những đồ vật trong nhà một cách gọn gàng và có hiệu quả.

Anh ấy là một người không có lý tưởng sống gì quá lớn lao. Anh ấy được sinh ra ở khu vực an toàn số 17 nhưng lớn lên ở bên ngoài khu vực an toàn cho nên thế giới của anh ấy vô cùng rộng lớn.

Vì vậy, mong muốn đầu tiên của anh ấy là để có thể sống trong nội thành, giúp đỡ cho cha mẹ để họ không cần phải làm việc quá nhiều, sau đó kết hôn với một người vợ hiền, có một vài đứa con, chỉ là như vậy thôi!

Nhưng nếu không phải vì lý tưởng này, anh sẽ không nộp đơn vào trại dự bị chiến binh, nhưng nếu anh không nộp đơn vào trại dự bị chiến binh, làm sao anh có thể gặp Đường Lăng? Gặp gỡ đồng đội của anh?

Anh có hối hận không? Cả đời này cũng sẽ không hối hận, bởi vì trong một vài tháng ngắn ngủi, anh đã có cho mình một nguyện vọng mơ hồ thứ hai, bởi vì đã trải qua một ngày buồn bã đau đớn cho nên chắc chắn nguyện vọng thứ hai này sẽ kiên định hơn.

Nguyện vọng đó rốt cuộc là gì? Đó là nhìn thấy bóng lưng của Đường Lăng, và anh cũng sẽ đi theo bước chân của Đường Lăng.

Nếu đi theo Đường Lăng thì anh sẽ được trải nghiệm rất nhiều điều thú vị đúng không? Anh có thể sẽ có một cuộc sống khác? Sẽ được thưởng thức rất nhiều phong cảnh đẹp, đi qua hàng ngàn nơi trên thế giới, phải không?

Một người đàn ông đều thường sẽ có những tham vọng phiêu lưu mạo hiểm. Tham vọng của Andy được lấy cảm hứng từ Đường Lăng, và anh cũng không có kế hoạch lùi lại mà sẽ cứ tiếp tục bước theo Đường Lăng!

Nghĩ đến đây, Andy đã đem bức ảnh chụp chung của gia đình anh trước đây đặt vào vali.

Đó là khi gia đình anh vừa mua ngôi nhà bằng đá này ở ngoại ô, anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc cho nên đã chụp lại một bức ảnh!

Vào thời điểm đó, Andy cũng nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ rời khỏi khu vực an toàn số 17.

Ở đây thực sự rất tốt, rất an toàn, rất thoải mái, cho dù có chút nghèo khó, nhưng anh cảm thấy khu vực an toàn số 17 như một bức tường tường khổng lồ sẽ không bao giờ sụp đổ.

Không ai nghĩ rằng mình sẽ rời đi nhanh như vậy!

Ngay sau khi anh ấy tham dự buổi họp mặt cuối cùng của đồng đội, anh ấy đã nghe được những lời nói của Đường Lăng thông qua Dục, và nhận được buổi tập luyện mà Đường Lăng để lại.

Có một người đàn ông lạ mặt lặng lẽ lẻn vào nhà.

Người đàn ông này không nói nhiều lắm, từ đầu đến cuối anh ta căn bản chỉ nói năm câu.

"Đây là một con dấu điển hình của nền công nghiệp. Ngành công nghiệp này nằm ở thành phố an ninh La Mạn. Nó không phải là một ngôi nhà quá lớn, nhưng đủ để ba người sống."

"Đây là một lá thư giới thiệu. Có một khu học viện không tồi chuyên đào tạo binh lính ở khu vực an toàn trong thành phố La Mạn, nó chuyên đào tạo chiến binh tài năng với một thuộc tính phong cách. Nó được gọi là học viện Bá Lợi tổng hợp nhiều binh lính."

"Hãy yên tâm, lá thư giới thiệu này sẽ giúp cho Andy vào trường một cách thuận lợi. Ngươi phải cố gắng chăm chỉ học tập sau khi vào trường, đừng lo lắng về cha mẹ của ngươi, họ sẽ có một công việc ổn định ở thành phố an toàn La Mạn và sau đó sẽ liên lạc với ngươi."

"Cuối cùng, đây là một số tiền nhỏ, đủ để ngươi chi tiêu trên đường đi. Tối nay, ngươi sẽ đi ra khỏi ngoại ô, tiến vào đường hầm, đi theo bản đồ này, sau đó đi đến chợ đen được đánh dấu trên bản đồ. Khu vực an toàn số 17 đang rất hỗn loạn, cho nên khi đến chợ đen ngươi hãy lẫn vào những người mua bán ở đó để rời khỏi đây. "

"Ta đã trả tiền số tiền còn lại và danh sách gia đình của ngươi cũng đã được báo cáo rồi. Ngươi chỉ cần chứng minh danh tính của mình bằng chứng minh thư là được."

Đúng vậy, những câu nói này không được chi tiết cho lắm.

Trên tay Andy bây giờ là con dấu, thư giới thiệu, bản đồ và túi tiền, chúng đều là những thứ không thể làm giả ngay từ cái nhìn đầu tiên được.

Bởi vì con dấu chính của chứng chỉ công nghiệp được phủ bằng mực kết tinh, các dao động năng lượng ở trên là vô cùng đặc biệt cho nên Andy có thể phân biệt được.

Thư giới thiệu đã thực sự được ký bởi chủ sở hữu của thành phố, Ốc Phu.

Và chữ ký của Ốc Phu rất đặc biệt, nó có cảm giác mơ hồ nhưng cũng rất rõ ràng, phải chăng nó có liên quan đến khả năng không gian? Nhưng ít nhất là những người không có khả năng không gian không bao giờ có thể bắt chước nó.

Bản đồ rất chi tiết, tiêu chuẩn rất chính xác, và nhất định không phải chỉ để lừa gia đình Andy mà phải kì công làm ra một tấm bản đồ phức tạp như vậy.

Về phần túi tiền, cha mẹ anh đã không nhận ra loại tiền này, nhưng sau khi xem qua ba đồng tiền đầu tiên, đây là đồng tiền La Mã có mệnh giá 100 nhân dân tệ thì họ chắc chắn đây không phải là tiền giả.

Trong thực tế, những điều này không quan trọng. Điều quan trọng là khi người đàn ông kia rời đi, ông ta đã nói câu thứ sáu.

Câu này khiến Andy kiên định tin vào một cái gì đó.

"Cố lên, chàng trai. Ngươi phải tự hào về Đường Lăng, và Đường Lăng nhất định cũng sẽ tự hào vì có một người đồng đội như ngươi."

Vì vậy, hãy xuất phát đi!

Trong thời gian mai táng Vi An và A Thước, Andy đã cảm thấy rất bất lực và bấp bênh bởi vì anh không biết rằng mình có thể bảo vệ cha mẹ, bảo vệ ngôi nhà này khỏi những chuyện sắp xảy ra được hay không.

Cho dù anh ấy không phải là người thông minh, những anh ấy có biết mình sắp phải đối mặt với điều gì tiếp theo không? Cho dù là Dục, Áo Tư Đốn hay Christopher Đế Na an ủi anh rất nhiều nhưng nó cũng không thể khiến anh ấy thực sự yên tâm.

Bởi vì, bọn họ ở trong gia tộc rốt cuộc có bao nhiêu quyền hạn đâu? Mà chính anh lại còn muốn làm liên lụy đến họ sao?

Mãi đến buổi họp chiều, khi nhận được những bài tập của Đường Lăng, Andy mới dần dần ổn định lại tâm trạng.

Ngay lúc đó, anh đã hiểu được ý tứ trong câu nói của Đường Lăng, anh cùng bọn họ sẽ cùng nhau trở nên mạnh mẽ, và đoàn tụ trong mười năm sau.

Mà nhớ tới tình cảnh lúc này của Đường Lăng, anh ấy chưa bao giờ từ bỏ sự ngoan cường trong bất cứ thời điểm khó khăn nào và chính bản thân Andy cũng là một nam tử hán! Vì vậy anh phải cố gắng đối mặt với nó một mình, cố gắng lớn lên một cách độc lập và khi nhìn thấy bóng lưng của Đường Lăng anh không để anh ta tiếp tục kéo mình về phía trước được nữa.

Nhưng... Andy ngẩng đầu lên và nhìn vào nội thành.

Ngay cả những bức tường cao cũng không thể ngăn được lửa từ nội thành! Trận chiến đã bắt đầu rồi sao? Vào buổi chiều Dục đã nói rằng Đường Lăng không phải là một người bình thường. Nếu tối nay khu vực an toàn bị hỗn loạn, thì chính là do Đường Lăng tạo nên!

Đúng vậy, chính là anh ấy! Trong tình huống này, anh ta vẫn được Đường Lăng chiếu cố. Làm sao anh ta có thể cam lòng bị bắt vào tù mà không phản kháng được chứ?

Câu nói "nhất định phải nhớ rõ", đương nhiên sẽ không bao giờ bị lãng quên!

Mười năm sau, anh chắc chắn sẽ trưởng thành và trở nên mạnh mẽ để gặp lại mọi người!

Đường Lăng, đây là lần cuối cùng ngươi chiếu cố ta, ta hứa là như vậy! Bởi vì, ta muốn trở thành một đồng đội sánh vai với ngươi, cùng chiến đấu với ngươi, ta – phải trở nên mạnh mẽ hơn!

"Mẹ, ba. Gói nó lại đi, chúng ta hãy xuất phát thôi," Andy nói.