Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 167: Đều do tình yêu gây họa




Editor: Waveliterature Vietnam

Hàn gia đã chết.

Nhưng lại không thấy xác.

Cô Cô chạy thoát, để lại bộ da đẹp đẽ, kết quả điều tra cuối cùng khiến người ta không mở miệng được. 

Ít nhất là Huyện lệnh đại nhân huyện Vương Hà không mở miệng được. 

Không chỉ không mở miệng được, ông ta còn hạ lệnh không được truyền tin tức này ra ngoài, nếu người nào truyền ra ngoài sẽ bị trị tội nặng vì nói lời yêu quỷ quấy nhiễu lòng dân.

"Đến nỗi như vậy sao?" Đường Lăng bắt chéo chân, nửa nằm trên ghế xích đu bằng gỗ hồng mộc chạm khắc hoa văn đẹp đẽ, lắc lư. 

Mưa hai ngày đã tạnh, bầu trời xanh ngắt như được rửa sạch, vừa đúng gặp ánh mặt trời ấm áp, ấm đến nỗi người ta không muốn mở mắt ra.

Tiểu viện tĩnh mịch, trên bàn trà bên cạnh xích đu, bày ra hai đĩa hoa quả khô, hai đĩa hoa quả tươi, bốn đĩa điểm tâm, còn có một bình nước ô mai ướp lạnh. 

Cảnh mộng thật tốt, nếu như bà ngoại và em gái đều ở nơi này thì Đường Lăng tình nguyện kéo bọn họ vào mộng không tỉnh lại. 

Đáng tiếc chính là tư thái nhàn nhã như vậy nhưng trong đầu của hắn lại hoàn toàn không lúc nào thanh tĩnh được, quyển sách bìa da màu đen trong tay nhìn có vẻ như đã đọc xong. 

Huyện lệnh đại nhân đương nhiên bịt miệng mọi người rồi. Ai có thể nghĩ tới tấm da đẹp đẽ kia vậy mà lại chính là của cô con gái bệnh nặng mà chết một năm trước của ông ấy.

Rốt cuộc đã " trá thi" rồi hay là thế nào? Huyện lệnh đại nhân không muốn biết, chỉ cần nghĩ tới con gái đã chết một năm trước chạy tới trấn Thanh Khê này cùng với một lão già hộ viện ăn thịt người, là đầu óc của ông ta muốn nổ tung.

Còn về xác của Hàn gia? Đương nhiên là bị "Cô Cô" mang đi rồi. 

Tối qua, Hàn gia phun ra luồng sương mù cuối cùng, diễn cho Đường Lăng một cảnh quen thuộc sau đó ngưng tụ thành một "hoa nấm" màu tím xanh trên bầu trời. 

Cái này giống hệt với đóa " hoa nấm" nhảy ra từ trong cơ thể của Vua zombie ở khu vực nhà kho, chỉ có điều màu sắc và cánh hoa là không giống mà thôi. 

Trên người Vua zombie là màu trắng xám, có ba cánh hoa. 

Đây là một đóa hoa màu tím xanh, nhưng lại có năm cánh. 

Đóa hoa kia của Vua zombie giống như một đóa hoa bị đứa trẻ nghịch ngợm xé ra, còn đóa hoa trên người Hàn gia rất hoàn chỉnh. 

Nhưng mà Đường Lăng là ai? Hắn sẽ không bị vẻ bên ngoài mê hoặc, mặc kệ ngươi có màu gì, có khiếm khuyết hay không? Phản ứng đầu tiên của Đường Lăng chính là một cước đá bay Hàn gia, sau đó vội vàng nhảy ra xa. 

Hết cách rồi, hắn không có thủ đoạn của thành chủ kia, hắn biết tiếp theo cánh hoa kia sắp phát tán ra thứ hạt bụi đáng sợ giống hệt như vi khuẩn nấm thật sự, ở đây hắn không có thuốc ức chế vi khuẩn vì vậy chỉ có thể né tránh. 

Nhưng đòi mạng chính là lúc tìm được Hàn gia thì trong đầu truyền đến nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành. Cho dù để tâm phân tích, mưu tính như vậy, đóng đinh Hàn gia, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy mức độ hoàn thành ba mươi phần trăm. 

Còn lại bảy mươi phần trăm cuối cùng vẫn là rơi trên người "Cô Cô". 

Đường Lăng xông vào trong phòng đuổi theo Cô Cô. 

Nhưng mà sau khi vào phòng, đâu còn bóng dáng của người nào nữa, hơi tốn tâm tư, Đường Lăng tìm được một mật đạo, nhưng mà nếu đuổi theo, trong bóng đêm mịt mờ Đường Lăng ở đâu tìm được đóa hoa nấm đây? 

Thứ hắn tìm được chỉ là cái xác đẹp đẽ của con gái huyện lệnh đại nhân. 

Hắn lại quay đầu lại, cũng không nhìn thấy xác của Hàn gia. 

Chuyện này rất bình thường, Hàn gia không bỏ chạy mới lạ, ông ta không bỏ không rời Cô Cô như vậy, cho dù chết rồi, ông ta cũng phun ra đóa hoa nấm kia để đuổi hắn đến một nơi xa nào đó.

Nghĩ tới đây, Đường Lăng bốc một nắm hạt dưa từ đĩa hoa quả khô, nhai mấy hạt, sau đó cảm khái mở miệng nói: "Thì ra đều là vì yêu."

Đây là đáp án chân thật nhất, nếu như Huyện lệnh đại nhân nhất định phải chất vấn, xác của con gái ông ta tại sao lại xảy ra chuyện vậy, chắc chắn Đường Lăng sẽ trả lời như thế.

Đọc Huyện chí một lát thôi, manh mối bắt đầu tình yêu này đã giấu ở trong Huyện chí này rồi. 

"Đêm tháng bảy năm Tân Dậu thứ mười một, khu vực trấn Chuyển Khê có một vật màu đỏ rực, to hơn mười trượng, từ nam đến bắc, đuôi kéo theo ánh sáng như lửa, phủ khắp mặt đất đỏ như cầu vồng, những người nhìn thấy không ai là không kinh sợ. 

Đây là ý gì chứ? Ý chính là cái ngày mà Huyện chí ghi lại một nơi của trấn Chuyển Khê ở huyện Vương Hà từ trên trời xuất hiện một món đồ chơi kỳ lạ, kích thước của nó chắc khoảng hai ba chục mét ( dù sao ghi chép cũng không nói rõ, cũng không chính xác) kéo theo cái đuôi dài đỏ rực, cũng chính là ánh sáng màu đỏ thắm, chiếu xuống mặt đất, tóm lại là đã khiến dân chúng nơi đó bị dọa sợ. 

Đây là lần đầu xuất hiện.

Mà trấn Chuyển Khê là ở đâu? Mặc dù cách trấn Thanh Khê mấy chục dặm, nhưng vừa vặn ở ngay phía nam của trấn Thanh Khê, điểm ghi chép quan trọng chính là câu "từ nam đến bắc."

Tiếp theo, lại có một dòng trong Huyện chí ghi lại chuyện vật kỳ lạ từ trên trời rơi xuống kia, chỉ có điều là lần này chắc hẳn rất ít người nhìn thấy, Huyện chí ghi chép không hề rõ ràng, Đường Lăng chỉ nắm lấy hai điểm quan trọng. 

Một là màu đỏ thắm. Đúng, cũng là màu đỏ thắm. 

Thứ hai, lần này nó xuất hiện ở Ngọa Ngư Bình, là một thôn ở cạnh thôn Bôn Ngưu, tóm lại mặc dù lần này quỹ tích di chuyển không phải là đường thẳng, nhưng vẫn là càng dựa sát trấn Thanh Khê hơn, vẫn là hướng từ nam đến bắc.

Cuối cùng bên trong Huyện chí xuất hiện một ghi chép như thế này. 

Nguyên ngày mùng bốn tháng mười một năm thứ mười một, trấn Thanh Khê nửa đêm gió lớn đột nhiên nổi lên, cây đổ rạp, khí đỏ ngút trời, giống như có vật gì từ nam tới bắc rớt xuống đất. 

Đây chính là manh mối cuối cùng có giá trị, xâu chuỗi toàn bộ sự kiện lại với nhau.

Cũng là dựa theo ngày tháng ghi chép của Huyện Chí, trấn Thanh Khê nửa đêm đột nhiên nổi lên cuồng phòng càn phá, ngay cả rất nhiều cây trên núi cũng bị bứng ngã, ánh sáng đỏ rực khiến cho bầu trời giống như bị ánh nến soi sáng, tựa hồ là thứ đồ to lớn gì đó từ nam đến bắc phóng đến, rớt xuống, hơn nữa còn kèm theo tiếng vang cực lớn. 

Đọc đến những thứ này, nếu như Đường Lăng vẫn còn chưa rõ vậy hắn chính là kẻ ngu đần.

Bởi vì những manh mối này đã ghi chép rõ ràng quá trình bị thương nặng cho đến lúc rớt xuống của vật lạ từ bên ngoài đến. 

Mà cuối cùng là rớt xuống ở trấn Thanh Khê. 

Cái từ vật thể là từ bên ngoài này, Đường Lăng hoàn toàn không cảm thấy xa lạ. Bình thường hắn sẽ đều dành thời gian đọc sách, để làm giàu thêm kiến thức của mình. Trong nhiều ghi chép của nền văn minh trước kia đều nhắc đến loại hiện tượng thần bí này, chỉ là thiếu chứng cứ xác thực mà thôi. 

Có lẽ cũng có chứng cứ xác thực nhưng tuyệt đối những thứ đó chỉ nằm trong tay một số người mà thôi.

Sau đó nương theo sự hủy diệt của nền văn minh trước kia, những thứ này đã không còn cách nào để kiểm tra đối chứng nữa rồi. 

Đường Lăng sẽ không bỏ qua loại trùng hợp này, tư duy của hắn sinh động lại dám giả thiết, ở thời Hoa Hạ cổ đại lại xuất hiện thứ zombie này, vứt bỏ hết tất cả lời giải thích về quái lực loạn thần, chỉ có thể giải thích từ góc độ sinh vật học.

Nhưng ở trên địa cầu này, bất cứ sinh vật nào cũng có quỹ tích tiến hóa của nó, đột biến gen cũng không biến tới mức độ này. 

Điều này chỉ có thể đặt tại thời đại Tử Nguyệt mới thành lập, bởi vì hết thảy các loài vật của thời đại Tử Nguyệt đều đều tiến hóa một cách nhanh chóng không thể khống chế.

Vậy thì ở một địa cầu cố định sinh thái quyển và tiến hóa không bị quấy rầy nếu như xuất hiện hiện tượng sinh vật lạ thì giải thích thế nào? Lời giải thích chỉ có thể đến từ trên trời, là vật chủng đến từ bên ngoài phá vỡ "Quy luật" nơi này. 

Tạm thời xưng là quy luật đi.

Thật ra Đường Lăng cũng không dám khẳng định có thể tìm được manh mối như thế nào trong Huyện chí này, nhưng mà khi hắn có được nhắc nhở của hệ thống, vô số manh mối vẫn là có liên quan đến zombie, hắn chỉ có thể dựa vào Huyện chí. 

Người Hoa Hạ cổ đại thành thực, văn nhân cũng rất có khí khái. 

Tuy rằng cũng sẽ che đậy lịch sử, nhưng không sẽ không che đậy quá mức, hơn nữa trên thứ ghi chép "Kỳ văn Dị sự:" như huyện chí này, càng không cần thiết phải che giấu. 

Lúc bắt đầu tâm tư của Đường Lăng chẳng qua chỉ là muốn dưới tình huống thiếu hụt manh mối, chủ động đi tìm manh mối. 

Chuyện này không có mâu thuẫn gì với việc đóng đinh Hàn gia. 

Nhưng mà Đường Lăng tuyệt đối không nghĩ đây lại là bắt đầu của một tình yêu vĩ đại. 

Nói đến, chuyện này lại kéo đến việc từ trong phòng của Hàn gia tìm được quyển sách bìa da màu đen này. 

Đây là một quyển "Nhật ký" của Hàn gia? Ừ, tần suất ghi chép của ông ta sẽ không ít hơn một hàng, cứ tạm thời cho là như thế đi. 

Đường Lăng hoàn toàn cũng không muốn đến tìm thứ đồ chơi này, hắn là nhìn trúng võ cổ của Hoa Hạ, lật đổ cái nhìn của hắn đối với võ học, hắn muốn đến tìm bí kíp võ công. 

Nhưng lại lật ra được thứ trò chơi này. 

Mộng Chi Vực thực sự là một tồn tại " vắt cổ chày ra nước", hoàn toàn không cho chiếm chút của hời nào?

Nói tóm lại, chính là quyển "Nhật ký" như vậy, đại khái là ghi chép lại một cuộc mạo hiểm của Hàn gia vào hai mươi năm trước. 

Cũng là vào hai mươi năm trước trấn Thanh Khê có vật lạ rơi xuống. 

Từ trên Nhật ký có viết, một sự kiện thanh thế to lớn như vậy, dẫn tới quan viên địa phương trong huyện bắt đầu tìm kiếm, nhưng mà sau ba ngày tìm kiếm, ngoại trừ vùng đất cháy khét ra, cũng không thu hoạch được gì. 

Lời giải thích này không thỏa mãn được lòng tò mò của mọi người, đương nhiên cũng không thỏa mãn được lòng của Hàn gia. 

Khi đó ông còn là trai tráng chính trực, cũng đã làm hộ viện của Đường gia được mười mấy năm rồi. 

Nhưng ông ta thường cảm khái, một thân võ công lại chỉ có thể bị vây kín ở chỗ thôn quê hẻo lánh này, có lòng muốn xông pha giang hồ nhưng bất đắc dĩ không cách nào vứt bỏ được vợ con trong nhà. 

"Ông ta có vợ con sao?" Lúc đọc đến đây Đường Lăng hơi nghi ngờ, cũng gọi người làm đến hỏi. 

Người làm kia đối với những trò đùa quái ác của Đường nhị thiếu, thật sự là không chịu nổi, lúc trả lời câu hỏi gần như run lẩy bẩy.

Bởi vì nơi Đường Lăng nằm thảnh thơi sưởi ấm, thoải mái ăn uống chính là sân trong nhà của Hàn gia, Nhị thiếu này là có sở thích thế nào chứ?

Tuy rằng sau khi người làm đã trả lời xong câu hỏi, giống như chạy bay đi, nhưng mà cũng đã xác thực chuyện Hàn gia có vợ con. Chỉ có điều hai năm trước vợ con của ông ta mất tích một cách kỳ lạ. 

"Ha ha" Đường Lăng lắc lắc đầu. 

Tiếp tục đọc, chính là cuộc mạo hiểm của Đường gia, ông ta tự xưng là người quen thuộc nhất đối với hòn núi bên cạnh trấn Thanh Khê, quan binh không phát hiện, ông ta nhất định sẽ có phát hiện. 

Ông ta muốn mạo hiểm, muốn có danh tiếng, thậm chí còn theo đuổi chức quan bán chức, dưới tâm thái này ông ta hoàn toàn không chút do dự lên núi. 

Sau đó không đề cập đến khúc khuỷu ở giữa, cuối cùng ông ta thật sự có phát hiện. 

Bên trong nhật ký, ông ta ghi chép tỉ mỉ cái nơi cháy khét kia thật ra ở gần một khe núi bí mật. Ông ta mạo hiểm đi xuống khe núi bí mật cuối cùng tìm được một hang núi cực lớn. 

Bên trong toàn bộ đều là "thi thể" kỳ lạ như khỉ. 

Đường Lăng nhíu mày "Giống khỉ? Không phải là nói là nấm đấy chứ?" 

Sau đó, trong đám thi thể này, ông ta phát hiện một cái lồng trong suốt, cái lồng này trong mắt Hàn gia lúc đó chính là bảo vật thiên hạ. Bởi vì không biết là vật gì, có thể trong suốt như vậy, lại nhẹ như không, còn chọc cho người khác yêu thích hơn cả bảo thạch tốt nhất. 

Thứ này Đường Lăng cũng tìm thấy trong phòng của Hàn gia, hắn rất muốn nói cho Hàn gia biết, đây chính là cái lồng cao su, cho dù là cao su đặc biệt gì đi nữa, dù sao nó cũng chỉ là cái lồng cao su. 

Mạo hiểm tới nơi này, Hàn gia tìm được một thứ cao su. Đặt ở Hoa Hạ cổ đại đó cũng là một thu hoạch khá dồi dào, nếu đem đến chỗ hoàng đế nói không chừng có thể dỗ hoàng đế vui vẻ. 

Nếu như chỉ có như vậy thì sẽ không bắt đầu câu chuyện tình yêu sầu triền miên này. 

Vì thế Hàn gia phát hiện cái lồng hoạt động, có thể mở ra. Sau khi mở ra ông ta phát hiện trong lồng có đầy chất lỏng màu tím nhạt, trên chất lỏng màu tím nhạt có "nấm".

Nấm nhỏ xanh biếc, lộ ra sức sống, giống như còn hiểu ý người, lúc Hàn gia phát hiện ra nó, dáng vẻ của nó giống như chắp tay, giống như cúc cung xin bỏ qua. 

Vật kỳ lạ như vậy khiến cho Hàn gia có ý nghĩ muốn chiếm làm của riêng. 

Đây cũng là lần đầu tiên Cô Cô và Quá Nhi gặp nhau trong huyệt động. 

"Quả nhiên lòng tham của con người là nguồn gốc của tội lỗi" Đường Lăng tổng kết ra một câu, nhưng lại nghĩ nếu đổi lại là hắn, chẳng lẽ sẽ không tham hay sao? Ngược lại cũng không phải, dựa theo mô tuýp hành vi của Đường Lăng, nếu chứng minh nấm không có độc, chắc chắn hắn sẽ đem đi luộc ăn. 

Chuyện tới đây thì mọi chuyện thuận lý thành chương. 

Hàn gia nuôi nấm. 

Quyển sách này vốn dĩ chỉ là muốn ghi lại một lần mạo hiểm đắc ý nhất trong cuộc đời, kết quả bởi vì "Nấm" nên trở thành nhật ký ghi chép việc nuôi "Nấm". 

Quá trình ở giữa không hề đề cập đến. 

Tóm lại đều là vì "Nấm" hiểu tính người, cần gì cũng đều có thể trao đổi với Hàn gia một cách thần kỳ. 

Mà Hàn gia lại cố gắng hết sức chăm sóc "Nấm". 

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã qua sáu năm, chất lỏng màu tím nương theo "nấm" trong lồng đã hoàn toàn xài hết, lúc này, "Nấm" đưa ra yêu cầu mới, nó cần máu thịt.

Hơn nữa không phải là máu thịt bình thường, mà nó cần máu thịt của con người. 

Hàn gia đã đáp ứng. 

Chỉ vì qua sáu năm ở chung với nhau Hàn gia đã biết nếu như "Nấm" lớn lên, có thể khiến cho người ta "trường sinh bất tử". 

Trường sinh bất tử? Đây là mê hoặc cỡ nào? Cho dù chỉ là một tia hy vọng, nhưng rất nhiều người cũng có thể vì theo đuổi nó mà giết chết hàng nghìn, hàng vạn người. 

Hơn nữa, trong lòng Hàn gia đây là hy vọng chắc chắn, trong thiên hạ này nơi nào có thể tìm được "nấm" có thể trao đổi với con người? Hơn nữa, nấm này càng trưởng thành, linh tính càng đủ, ngoài ra sáu năm chung đụng, Hàn gia cũng biết không ít bí mật. 

"Bí mật, bí mật gì?" Đường Lăng hơi căm hận cuốn nhật ký này của Hàn gia thực sự là viết quá mơ hồ. 

Thế là Hàn gia bắt đầu tìm kiếm máu thịt cho "nấm". 

Lấy võ công của ông ta, muốn giết người không phải là chuyện khó, nhưng Hàn gia cẩn thận đều là chọn kẻ lang thang và ăn mày để ra tay. 

Ông ta không gây án ở trấn Thanh Khê mà là chọn những vùng quê xa xôi hẻo lánh. 

Vì thế, liên tiếp mười năm, tên quỷ giết người điên cuồng này cũng không bị phát hiện bất cứ dấu vết nào. 

Còn "nấm" thì sao? Vừa bắt đầu sức ăn của nó rất nhỏ, máu thịt của một người có thể đủ cho nó ăn một năm. 

Đến cuối cùng, nhu cầu của "nấm" càng ngày càng lớn, chỉ có điều lúc này không cần Hàn gia vất vả quá nhiều, chỉ cần ông ta giết người, sau đó để nấm ở chỗ đó, ngày thứ hai nấm có thể trở về bên cạnh Hàn gia. 

Còn về những xác người bị giết kia, lại có thể biến mất sạch sành sanh, cứ giống như chuyển nhà hoặc cả nhà mất tích vậy. 

Mà chuyện mất tích như vậy đừng nói là Hoa Hạ cổ đại cho dù là nền văn minh trước mỗi ngày cũng đều xảy ra, đa số kết cục là không có kết cục, từ đó sống không thấy người, chết không thấy xác.

Thêm vào đó, Hàn gia luôn lẩn trốn gây án, càng thêm sẽ không ai chú ý, cho dù là ở trên Huyện chí cũng không tìm ra được bất cứ manh mối nào. 

Cứ như vậy, hai ác quỷ một người một nấm ở huyện Vương Hà này nuốt chửng hơn một trăm mạng người. 

Lúc này đây thời gian ròng rã trôi qua mười sáu năm, cuối cùng nấm đã trở thành một thể trưởng thành, Hàn gia cũng đã già. 

Chỉ có điều là bởi vì trở thành một thể trưởng thành, nấm có thể ban tặng cho Hàn gia trường sinh bất tử, hơn nữa nó quyết định không chỉ để cho Hàn gia trường sinh bất tử, nó còn muốn suốt đời bên nhau như hình với bóng với Hàn gia. 

"A..." Đường Lăng xem tới đây, không biết phải nói gì? Là nói Hàn gia tỉ mỉ che chở cho nó mười sáu năm, nên cuối cùng đã có hồi báo, thuận tiện thu hoạch được tình yêu? Hay là nói nấm kia từ nhỏ người đàn ông đầu tiên mà nó gặp chính là Hàn gia, nên cả thế giới đều là Hàn gia, nên cuối cùng yêu thầm ông ta đây?

Đường Lăng là không thể hiểu được, bởi vì phản ứng của hắn không giống với người thường. Hắn tương đối có thể nắm bắt được bản chất của vấn đề - nấm cũng chia ra là nấm đực và nấm cái hay sao? Không phải chỉ là bào tử sinh chất thôi à?

Dù sao, cho dù Đường Lăng phản đối thế nào, mối tình thâm này của nấm là sẽ không thay đổi. 

Đương nhiên, Hàn gia là một người đàn ông mặc kệ là về sinh lý hay là tâm lý cũng đều bình thường, cho dù già rồi, muốn ông ta chấp nhận nấm cũng hơi khó khăn. 

Nhưng cũng không phải là không có cơ hội. 

Nấm làm một thể trưởng thành có sứ mệnh của mình, nó dẫn Hàn gia trở lại "quê hương" của mình một chuyến, đúng, chính là hang núi kia. 

Bên trong nhật ký của Hàn gia, không viết rõ rốt cuộc ông ta đã nhìn thấy thứ gì ở quê hương của nấm, nhưng ông ta hưng phấn ghi lại, ông ta đã chứng kiến kỳ tích trời cho. 

Vì thế, ông ta trở thành người của Vu quốc, tiếp nhận ban tặng quý nhất của nấm. 

Ông ta không còn là loài người thấp hèn nữa, ông ta đã có huyết mạch cao quý. 

Đương nhiên, ông ta cũng quang vinh cưới nấm "Vu Quốc chi mẫu."

"Cái quái gì chứ?" Cuối cùng Đường Lăng không nhịn nổi phun ra một câu, cho dù lời lẽ ghi chép của Hàn gia không rõ ràng, nhưng Đường Lăng không cần suy nghĩ cũng biết, cái gì mà huyết mạch cao quý chứ, chẳng qua là ông ta đã bị bào tử nấm, hoặc là vi khuẩn tách ra ký sinh trong người ông ta rồi. 

Xem tới đây Đường Lăng đối với mọi chuyện cũng đã phác họa ra được, cũng nhìn thấu bản chất nhiệm vụ ở trấn Thanh Khê mà Mộng Chi Vực đưa ra. 

Nhưng phải làm đến bước nào đây? Đường Lăng không dám xác định, nếu như tiến một bước, đó chính là sợi dây sinh tử, chết sống đan xen, nói không chừng còn là chỉ có chết mà không có sống. 

Nhưng nếu lùi một bước thì độ hoàn thành nhiệm vụ rất thảm, cũng đừng nghĩ tới chuyện mộng tệ. 

Đường Lăng ngồi dậy, hắn không còn hứng thú gì đối với quyển nhật ký kia nữa rồi. 

Bởi vì phía sau đều là ghi lại những chuyện hoang đường. Bị thứ giống như vi khuẩn ma quỷ ký sinh trong người thì có thể có kết quả tốt đẹp gì? Cho dù là ký sinh trên cơ thể sống, cũng chạy không thoát số mạng trở thành quái vật ăn thịt người. 

Hàn gia cho rằng mình không có thay đổi, thật ra trong quá trình chung đụng với nấm nhân tính của ông ta đã bị tiêu diệt sạch sành sanh. 

Cuối cùng vì bày tỏ sự chung thủy với nấm thậm chí ông ta còn để mặc cho nấm giết chết vợ con mình. 

"Người vợ duy nhất, mong nhớ duy nhất trong lòng, thâm tình là ở nơi đây" Ngày vợ con chết, Hàn gia lại ghi chép thâm tình của mình đối với nấm, giống như đã hoàn thành một chuyện vô cùng quan trọng. 

Làm khó Hàn gia là một võ phu, có thể nặn ra những lời lẽ như vậy, cũng không biết là do yêu sâu đậm nấm hay là mê luyến thân phận "Vu quốc chi phu" đây. 

Mà nấm đương nhiên phải hồi báo lại tấm chân tình của Hàn gia. 

Lúc Hàn gia ở tuổi trai tráng, đã từng nhìn thấy con gái của huyện lệnh đại nhân từ xa. Lúc đó cô gái này mười lăm mười sáu tuổi, xinh đẹp động lòng người, chỉ một cái chớp mắt, Hàn gia đã kinh động như gặp tiên trên trời. 

Đương nhiên với thân phận của Hàn gia, đối với con gái của huyện lệnh, ngay cả YY ông ta cũng phải cẩn thận từng ly từng tí. 

Nhưng mà nấm lại thỏa mãn ông ta. 

Không biết nó đã dùng cách gì giết chết con gái của huyện lệnh đại nhân đã gả cho người khác làm vợ, sau khi người khác chôn cất xong, nó ký sinh lên xác người khác. 

Dùng cách sống sót như vậy, để suốt đời bên nhau với Hàn gia, chuẩn bị sống những ngày tháng thần tiên ở trấn Thanh Khê. 

Đợi đến sau khi có thể tiến hóa một lần nữa, nó có thể lập quốc ở Hoa Hạ cổ đại, để cho Vu Chi Quốc hiện ra trên mặt đất, đến lúc đó Hàn gia là hoàng đế, nó chính là hoàng hậu. 

Mà lúc đó nó sẽ mãi mãi là "Cô Cô" của Hàn gia. 

Còn về Hàn gia, trên thực tế là nhận được cuộc sống mới ở chỗ nó, cũng là con của nó, vì vậy Hàn gia mãi mãi là "Quá nhi" của nó. 

"Thực sự là một giấc mơ đẹp, đây cũng là xem như là có "bào tử" cùng bay trong giấc mơ với ngươi?" Đường Lăng "phì" một tiếng. 

Không muốn nhớ lại nội dung phía sau nhật ký, chỉ hận đồ chó Hàn gia chân thành nuôi dưỡng mười sáu năm, cộng thêm bốn năm trưởng thành một lần nữa của nấm, đã nâng độ khó của nhiệm vụ lên rất nhiều. 

Đọc xong quyển sách màu đen, tiến độ điều tra nhiệm vụ của Đường Lăng đã hoàn thành sáu mươi phần trăm. 

Đây là đường đạt tiêu chuẩn, nhưng Mộng Chi Vực không có đưa ra phản ứng nào. 

Theo suy nghĩ của Đường Lăng, lúc nhiệm vụ điều tra đạt được một trăm phần trăm thì hắn sẽ tỉnh mộng. Chỉ có điều cho dù nhiệm vụ điều tra đạt được một trăm phần trăm thì dựa theo đánh giá cấp bậc của Mộng Chi Vực, hắn chỉ đã hoàn thành được đánh giá tệ nhất. 

"Ai, Cứ không thể nhàn nhã một chút sao? Đánh đánh giết giết không tốt chút nào?" Đường Lăng đứng lên duỗi thắt lưng.

Cuối cùng liếc mắt nhìn nhà họ Đường, nhìn những người làm rẻ mạt và những người thân còn rẻ mạt hơn. 

Hoạt động cơ thể một chút, sau đó nhân lúc không có ai, một cú nhảy vọt lên hắn đã có thể dễ dàng trèo lên tường cao, vươn mình nhảy ra khỏi nhà họ Đường. 

Hắn muốn đi tìm "Cô cô và Quá nhi", hắn cũng muốn đi đến quê hương của cô cô xem thử một chút.