Kỷ Nguyên Ánh Trăng Mờ

Chương 144: Tốc độ của sự sống và cái chết (trực giác không cho phép tưởng tượng)




Editor: Waveliterature Vietnam

Đường Lăng không rõ tâm trạng lúc này, không bình tĩnh, không hồi hộp, nhưng có một sự phấn khích cháy bỏng, ngay cả khi cái chết có thể cận kề.

Nhưng hắn đánh giá cao sự huy hoàng này.

Dị nhân bắt đầu gào thét ầm ĩ, Đường Lăng nheo mắt lại, Áo Tư thì hăng máu, những người kia cũng không còn sợ đau, miễn vết thương không sâu, không mất nhiều máu.

Một tiếng gầm rú – cánh cửa mở ra, trên nóc nhà có thể nghe thấy tiếng, Vi An và Christina nắm chặt tay nhau.

Đường Lăng bước từng bước đến mép mái nhà, cầm một sợi dây leo nhẹ trong tay.

"Ngao ô" dị nhân hô vang một tiếng.

Kêu, các dị nhân bước đi lộn xộn, và tất cả bọn chúng đều đổ dồn về một nơi - nhà kho.

Lúc này, Đường Lăng bước vào một trạng thái kỳ lạ, vô cùng rõ ràng.

Hai mươi ba giây, khoảng 400 dị nhân đã được đổ vào cổng phía Bắc.

Ba mươi sáu giây, chỉ còn 7, 80 dị nhân điên rồ dưới cánh cổng nhỏ ở góc đông nam, và đang điên cuồng muốn vào nhà kho với mùi máu ngọt ngào.

Những kẻ này đã uống nhiều máu, và chúng thậm chí còn thu hút các thi thể của nhà kho số 20 băng qua đường đến đây?

Đường Lăng nở một nụ cười tươi, nhìn thật quả cảm! Nhưng điều đó không thành vấn đề. Miễn là số lượng thi nhân đổ vào kho không vượt quá 2.000, bốn người trong số họ sẽ có chỗ để né tránh và trì hoãn...

Vậy còn ta thì sao? Đường Lăng đã đứng trên rìa mái nhà. Gió đêm vén mái tóc đen của hắn. Hắn sà xuống và toàn thân nhảy lên đỉnh nhà kho.

Ngay lúc nhảy, hắn nhìn lại Vi An và Christina và nói: "Đợi ta, rồi thu dây lại".

Đây là thời điểm tốt nhất. Các dị nhân lang thang ở phía tây nhà kho đã đi đến hai nơi mở cửa, còn hơn mười chỗ chúng chưa đến được.

Nhưng không sao, thời điểm hắn xuống đất chỉ trong chớp mắt, có thể vừa kịp đánh lạc hướng chúng.

Trong không trung, phải khống chế sợi dây thừng đúng góc độ, như vậy khi xuống đất có thể tiến tới sườn núi dễ dàng hơn.

Mỗi giây đều phải suy tính, mỗi bước đều phải so đo, vì đây là một cuộc chiến.

"Phanh" Đường Lăng tiếp đất an toàn, nửa đầu gối khuya rồi bắt đầu đứng lên.

Tuy nhiên Đường Lăng không vội vàng đứng dậy mà lăn bốn hoặc năm mét, sau đó dùng sức lực để đứng lên.

Không có thời gian suy nghĩ, không cần xác định phương hướng, Đường Lăng bắt đầu chạy nước rút.

Với tốc độ của hắn, khoảng cách 100 mét, chỉ vài giây là tới.

Giữa nhà kho với sườn núi, có một khoảng cách khá hẹp, ở đây có hơn 100 dị nhân nhìn có vẻ ngu đần, chúng bước đi vô định, lắc lư đông tây, va chạm vào nhau…

Đường Lăng giảm tốc độ, lao thẳng vào nhóm dị nhân.

Con dị nhân đầu tiên đã phát hiện Đường Lăng, đến con thứ hai, thứ ba….

Đường Lăng dơ con dao găm trên tay, nhắm về con dị nhân thứ nhất, người hắn nghiêng sang trái, tránh đường móng vuốt của dị nhân, giữ bàn chân, bàn tay phải nhanh như con soi chém một đường cung vào cổ con dị nhân…

Con dị nhân ngã xuống đất, cổ gần như bị cắt đi một nửa, nhưng Đường Lăng không dừng lại, ngay sau đó với bàn tay như hổ vồ đâm vỡ đầu con dị nhân thứ hai.

Trong thời gian ngắn, hắn tiếp cận đám dị nhân, tất cả dị nhân đang nhìn vào Đường Lăng.

Đường Lăng mỉm cười, cả người đột nhiên lùi lại bảy hoặc tám bước về phía sau, rạch một vết máu trên cánh tay. Máu tươi chảy mạnh ra, nhỏ giọt, thành dòng chảy trên mặt đất.

Đường Lăng vô cùng ngoan cường.

Đám dị nhân điên cuồng! 

"Đến đây đi, tất cả bọn ngươi." Đường Lăng nói một câu, dơ cánh tay, cho máu chảy nhuốm đỏ toàn đồng phục.

Các dị nhân chạy về phía Đường Lăng.

Đường Lăng lòng đầy nhiệt huyết, sau đó xoay người mang theo nhóm dị nhân hướng tới nhà kho 19.

Khoảng hơn 100 mét, không nên đánh giá thấp sự điên rồ của dị nhân, Đường Lăng chỉ nghe thấy tiếng gió đêm rít bên tai, tiếng bước chân của dị nhân cũng không hề chậm.

"Đùng" Đường Lăng đâm sập vào một con dốc, không biết có dị nhân nào phá vào cảnh cửa, đi vào nhà kho.

Trong thời gian, một phút năm bảy giây. Gần như là thời gian hoàn hảo nhất, đã tới giới hạn khả năng của Đường Lăng!

**

"Huýt", một âm thanh vang lên trong nhà kho hôi thối.

Dưới ánh trăng, những chiếc đèn rọi xuyên qua cổng bắc, và tất cả những gì có thể nhìn thấy là đôi mắt màu xám đám dị nhân dày đặc.

Nhịp tim của Đường Lăng đập nhanh đến nỗi cổ họng anh khô rát, hắn cảm thấy rất lo lắng.

Tiếng này là một tín hiệu, có nghĩa là hắn đã thu hút tất cả các dị nhân của các sườn dốc ngắn ở đây.

Theo kế hoạch trước đó, nếu mọi người vẫn còn sống, họ sẽ trả lời với cùng một tiếng huýt sáo, và sau đó đi theo tuyến đường do Đường Lăng sắp xếp, tập trung tại văn phòng.

"Huýt" tiếng thứ hai vang lên

"Huýt" tiếng thứ ba, thứ tư, thứ năm ….

"Ha Ha" Mặc dù rất muốn kiềm chế, nhưng Đường Lăng vẫn nhịn nở nụ cười trên môi, hắn vượt qua, hắn đảm nhận việc mang những dị nhân ra khỏi nhà kho để cứu sống nhóm người trong đó.

Tiếp theo, sẽ không có vấn đề gì. Trái tim Đường Lang chứa đầy cảm giác thỏa mãn, mặc dù anh không hiểu tại sao nó lại là một sự hài lòng như vậy trên chiến trường?

Hắn đã tiếp cận văn phòng.

Hắn thấy Áo Tư giống như một con gấu ngu ngốc, và trước mặt Áo Tư là Andy đang tỏ vẻ hoảng sợ. 

Hắn thấy Dục nhảy lên cao, vượt qua hai hàng kệ, lại tiếp tục vượt qua Áo Tư, vượt lên tới văn phòng.

Áo Tư cười hét lên, nhưng không muốn Amir chạy về phía trước.

"Mẹ kiếp, ngươi muốn để bọn ta lại cùng đám dị nhân sao?" Áo Tư bất ngờ, khóe miệng nở nụ cười.

Hành động vĩ đại, đây tuyệt nhiên là hành động vĩ đại, có thể là để đời, ai can đảm hơn với việc làm của chiến sĩ, với việc mang hàng trăm dị nhân chạy theo.

Năm người tập trung tại điểm được Đường Lăng đề ra, và còn dưới 20 mét để đến văn phòng.

Xong rồi, cuối cùng cũng sống phải không? 

Mọi người đều muốn nói với nhau điều gì đó? Nhưng phía sau chỗ tập hợp của cả năm người, ít nhất cũng phải một ngàn dị nhân, ai dám chậm trễ nửa giây? 

Nhưng chính lúc này, như là một điềm báo, Đường Lăng đột nhiên quay lại.

Hắn thấy một vòm lưng, chạy bằng bốn chân, nó không giống như các dị nhân còn lại, đúng là nó đang chạy bằng bốn chân.

Trên thực tế, điều này không đáng để hoảng sợ, bởi vì các dị nhân đột biến bò sát hạng nhất, đều chạy như thế này.

Tuy nhiên, điều này không giống vậy! Tốc độ của nó nhanh giống như gió.

Chắc là dị nhân ở quá xa con đường, phía sau mấy cái kệ làm khó trông thấy rõ.

Dị nhân nhảy từ kệ, lên bức tường bên trái, giống như một con thằn lằn chạy nước rút về phía Đường Lăng.

Bò sát cấp hai!

Ngay trước mặt ban công gần chỗ hắn… Đường Lăng mím chặt miệng, hắn không có thời gian thông báo bất kì điều gì.

Hắn chỉ cố tình chạy chậm lại, quay người mạnh đá mạnh về phía Áo Tư báo hiệu cho Áo Tư 

Áo Tư chạy ở cuối trong đoàn người, mấy người đi trước cùng Andy đã vào cửa văn phòng...

Áo Tư bị Đường Lăng đá mạnh một cú, mất thăng bằng và đâm sầm về phía trước, Áo Tư đâm vào Dục với Amir khiến họ lao vào cánh cửa văn phòng.

"Đường Lăng, ngươi làm gì vậy … " Áo Tư quay người mắng to, lại lập tức hoảng sợ mở hai con mắt to nhìn.

Hắn nhìn thấy một cái lưng vòm cao, bốn chân dài, đang vội vã chạy tới, về phía của hắn.

Bầu không khí khó chịu, chuyển hướng về phía Đường Lăng.

Đường Lăng bị ngã ra sau, hắn nhìn thoáng qua Áo Tư: "Đóng cửa, đừng để những nỗ lực của chúng ta uổng phí."

"Ta…" Dục lao tới, bò sát cấp hai phải không? Trong lòng Dục thật sự không muốn bỏ chạy một mình, huống chi là bỏ mặc đồng đội!

Andy cùng Áo Tư cùng dừng bước, Amir đứng cạnh cái thang do Đường Lăng dựng ra, vừa lúc quay đầu lại… 

Họ biết rằng, nếu không có ai thu hút bò sát cấp hai ở đây, họ không thể chạy thoát.

Đóng cửa? Đóng cửa cũng không giúp được gì, với con bò sát cấp hai cánh cửa sắt này có thể bị phá trong vài phút.

Nhưng nếu có người thu hút sự chú ý của bò sát cấp hai, những người khác có thể chạy thoát chết.

Ngay cả khi không thành công, cánh cửa sắt cũng ngăn nó lại được một khoảng thời gian, đủ để bọn họ chạy trốn lên tới sườn núi.

Đường Lăng đã đưa ra phán đoán, và có lựa chọn của mình.

Áo Tư đứng cạnh cánh cửa bắt đầu run rẩy, hắn có vẻ muốn khóc…

"Đóng cửa." Bò sát cấp hai nhắm tới nơi mà Đường Lăng ngã xuống, Đường Lăng quay cuồng, hét lên, sau đó nhìn mọi người rồi cố gắng mỉm cười: "Hãy chờ ta trên sườn núi."

"Ahhh!" Áo Tư gào thét, "khét" một tiếng vang lên và cánh cửa sắt văn phòng đóng lại.