Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 7: Anh ta không phải nhìn trúng tôi rồi đó chứ?




Không có ảo thuật gia.
Không có làm người sống biến mất.
Vậy nên, khi chúng tôi theo đoàn người hùng hậu băng qua con đường lớn, rẽ ở trước ngã tư thì cuối cùng đã tới được nơi hoang vắng hơn một chút. Hoang vắng hơn một chút ở đây chỉ nghĩa là không phải lúc nào cũng lo lắng bị người khác giẫm vào giày mà thôi.
Trai đẹp chỉ bên cạnh và bảo: “Bên kia có băng ghế.”
Đúng là có băng ghế thật, có thể thấy đây là một thành phố rất chăm lo cho người dân.
Chẳng qua, băng ghế lúc này đã chật cứng người.
Tôi nói: “Anh chọn đi, tính ngồi lên đùi ai.”
Trai đẹp: “Sao cậu bỉ thế.”
Tôi không vui nhé. Bụng đã đói còn bị anh ta nói, bắt đầu cáu rồi đó. Thế nhưng tôi không cãi nhau với anh ta, vì bánh bao vẫn còn trong tay anh ta.
Mà cũng rất khéo, lúc bọn tôi đi tới thì đúng lúc có một cặp đôi trẻ đứng lên. Tuy hơi chật một chút nhưng hai đứa tôi tôi sát vào anh, anh sát vào tôi rồi cũng ngồi xuống
Chật nhưng vẫn tốt hơn không có chỗ ngồi.
Đi cả nửa ngày, cuối cùng cũng ngồi xuống, tôi coi như được nghỉ xả hơi rồi. Tôi cảm thán: “Từ khách sạn tới đây chưa tới 1km mà đi những hai tiếng đồng hồ. Đúng thật là đi nửa đời người, quay đầu vẫn con đường ấy.”
Trai đẹp bật cười thành tiếng.
Tôi ngoảnh sang nhìn anh ta, phát hiện tai trái anh ta có lỗ bấm nhưng không đeo gì cả. Chỉ là một lỗ nhỏ không dễ thấy, nhìn thoáng qua thì giống một nốt ruồi.
Trai đẹp mở túi bánh bao chiên hấp ra, đưa cho tôi một phần rồi dặn dò vô cùng ân cần: “Đừng để dây bẩn lên quần áo.”
Anh ta nói rồi, tiện liếc mắt qua chiếc áo phông của tôi.
“Cùng kiểu à.” Anh ta nói.
Tôi không đáp, đang vội ăn bánh mà.
Lúc tôi mở hộp ra, cẩn thận cắn một miếng thì trai đẹp bên cạnh đột nhiên bảo: “À đúng rồi, quên nói với cậu. Tôm sốt tiêu xanh, 20 tệ một suất.”
Tôi nhìn anh ta.
Anh ta cũng nhìn tôi.
Cũng đúng, tôi phải trả tiền. Người ta xếp hàng lâu vậy mới mua được, hai người bọn tôi không thân không quen, sao có thể để anh ta mời được?
Tôi nói: “Được rồi, lát sẽ chuyển tiền cho anh.”
“Còn tiền sạc pin dự phòng hôm nay.” Trai đẹp tính toán rất kỹ càng, “Cậu dùng tổng cộng một tiếng lẻ tám phút, căn cứ theo quy định thì là chín tệ.”
Tôi bắt đầu nghi ngờ rằng bọn tôi tối nay gặp nhau không phải ngẫu nhiên mà là anh ta cắm cọc ở đây, chờ để tính nợ với tôi.
“Đã rõ, đợt lát sẽ chuyển cả cho anh.”
“Giầy của tôi cũng gửi đi giặt rồi.” Anh ta vẫn chưa xong, “Chỉ hết 68 tệ. Cậu gửi tôi 100 tệ, đợt lát tôi sẽ chuyển phần tiền dư cho cậu.”
Trong lúc anh ta nói thì tôi đã chén xong hai cái bánh bao rồi. Tôi không kìm được, hỏi anh ta: “Anh đẹp trai, anh có phải kế toán không vậy?”
Anh ta cười: “Tôi là giáo viên.”
Tôi hít một hơi ngỡ ngàng: “Giáo viên môn kế toán?”
Anh ta lắc đâu.
“Tôi biết rồi. Nhất định là giáo viên toán.”
Anh ta mỉm cười với tôi: “Thông minh lắm.”
Không sao ngờ được, tôi vậy mà lại gặp một giáo viên dạy toán trong chuyến du lịch!
Mọi người phải biết rằng, môn toán là thiên địch của tôi. Mà giáo viên toán, nếu đã làm bạn với môn toán thì đương nhiên cũng là thiên địch của tôi.
Tôi nhìn anh ta với ánh mắt buồn rười rượi, nghĩ thầm: Một anh chàng đẹp trai như thế mà, tiếc quá đi.
“Sao vậy?” Anh ta hỏi tôi, “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
“Không có gì, cảm thấy anh rất giỏi.”
Và thế là, ôm trong lòng những cảm xúc lẫn lộn, tôi ngồi trên băng ghế tại con đường này, hoàn tất bữa ăn đầu tiên ở thành phố này.
Bánh bao chiên hấp rất ngon, nếu mở màn không phải là giáo viên toán thì càng ngon hơn.
Sau đó, tôi tính toán nợ nần với thầy giáo toán đẹp trai này, cuối cùng tiền trao cháo múc, từ giờ không ai nợ ai.
Anh ta hỏi tôi: “Lát cậu còn đi dạo nữa không?”
Tôi tính đi dạo nhưng lại sợ anh ta đi dạo cùng tôi nên bèn nói: “Không đi dạo nữa. Đông quá. Tôi tính về ngủ.”
Thế nhưng, thực tế đã dặn chúng ta rằng không nên tùy tiện nói dối. Vì một tiếng sau khi thốt ra lời này, trên chiếc phà qua sông, tôi lại gặp lại anh ta.
Lúc đó tôi đang vểnh tai hóng hai người nước ngoài bên cạnh tám chuyện, nội dung đại khái là ai ngủ với ai rồi bị ai nhìn thấy. Đang nghe say mê thì đột nhiên có ai đó vỗ vai tôi.
Tôi giật mình quay đầu lại thì trông thấy một anh chàng đẹp trai đứng giữa đám đông. Gió hất tung mái tóc anh ta, mang một vẻ quyến rũ mơ màng.
Anh ta mỉm cười nói với tôi: “Không phải cậu về khách sạn sao? Nhẽ nào khách sạn của cậu ở trên sông?”
Đôi lúc, tôi thật sự mong loài người có thể hiểu một cách sâu sắc đạo lý “nhìn thấu nhưng không nói toạc”. Để lại chút mặt mũi cho nhau không hay hơn à?
Thế là tôi bèn già mồm: “Tôi vốn muốn về khách sạn nhưng lại lạc đường.”
“Vậy vừa hay, tôi cũng lạc đường.” Anh ta đi tới bên tôi, sóng vai cùng tôi nhìn về phía ánh trăng đằng xa, “Lát chúng ta cùng nhau tìm đường về đi.”
Tôi quay sang nhìn anh ta, chợt có một suy nghĩ không được thực tế nảy ra trong đầu: Anh ta không phải nhìn trúng tôi rồi đó chứ?