Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 43: Trái táo của Adam chín rồi




Tôi sẽ không tuỳ tiện hứa hẹn với người khác, vậy nên tôi đáp: “Được.”

Lương Trác lộ rõ sự vui vẻ. Lúc rời khỏi phòng tôi, phần tóc phía sau gáy của anh ta cứ như đang nhảy múa.

Tôi cũng rất phấn khởi, đổi sang một chiếc quần dài, áo khoác vẫn mặc áo sơ-mi của anh ta.

Thay quần áo quần áo xong, chúng tôi cùng rời khỏi căn homestay đáng ghét này. Lương Trác bảo: “Mai chúng ta đổi chỗ nhé.”

Tối nay là tối cuối cùng ở lại nơi đây của bọn tôi. Tôi dự định chiều sẽ tới trấn cổ gần đó rồi tối ở lại đấy luôn. Chẳng qua tôi vẫn chưa chốt chỗ ở bên cổ trấn, tính tới lúc đó sẽ kiếm thử.

Tôi nói với Lương Trác: “Chiều về là tôi phải đi rồi.”

“Tôi biết.”

À đúng rồi, tên này đã xem kế hoạch của tôi.

Tôi hỏi: “Bên đó có căn homestay nào tốt đề cử cho tôi không?”

Giờ tôi đã thông suốt, dù sao Lương Trác cũng quen thuộc với nơi đây, tôi không cần làm bộ làm tịch nữa. Suy cho cùng tôi cũng không muốn “dẫm phải mìn” thêm lần nữa.

“Tối chúng ta đi cùng đi.” Lương Trác nói: “Tôi đã đặt phòng xong hết rồi.”

“Hai phòng?”

Anh ta mỉm cười với tôi: “Một.”

Trong vài giây ngắn ngủi, tôi nín thở.

Anh ta nói: “Căn suite.”

(Phòng suite: loại phòng cấp cao trong khách sạn, thường có diện tích rộng, phòng khách và phòng ngủ tách biệt, số lượng phòng ngủ có thể là 1, 2 hoặc nhiều hơn tùy chất lượng phòng)

“… Anh nói chuyện có thể đừng ngắt nghỉ như vậy được không?”

“Cố tình trêu em đó.”

Lương Trác có chút xấu xa, tôi coi như đã nhận ra.

Tôi cùng tên xấu xa này ngồi taxi đi đến địa điểm mà mình muốn tới ngày hôm nay. Lương Trác nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy khi đi du lịch, tới một nơi xa lạ thì địa điểm ta nên tới nhất không phải những danh lam thắng cảnh chật ních người kia, mà là những nơi chân chính chứa đựng bản sắc của thành phố này, đang ẩn mình trong góc khuất ít người biết tới.”

Tôi nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, làu bàu: “Lý thuyết thì là vậy nhưng thời gian của khách du lịch có hạn, sự hiểu biết về điểm đến cũng có hạn, vậy nên rất khó để đi sâu trải nghiệm.”

“Nhưng lần này em không như vậy nữa rồi, vì em có tôi.”

Nói vòng vòng vèo vèo cả nửa ngày, hóa ra đang chờ tôi ở đây.

Cái tên Lương Trác này, moi hết bụng dạ tính toán của anh ta ra cân thử chắc cũng được bốn mươi cân.

Xe đi rất lâu, lâu tới mức lúc sau tôi mơ màng thiếp đi.

Tôi được Lương Trác đánh thức. Lúc mở mắt ra, tôi đang dựa vào lòng anh ta, rất ấm.

Anh ta nói nhỏ với tôi: “Tới rồi.”

Tôi nhìn ra ngoài, một màu xanh lá bát ngàn đến hút tầm mắt.

Tôi là người rất lười biếng. Dù có đi du lịch cũng không thích leo núi, hay có thể nói là không thích bất kỳ hoạt động nào cần phải dùng sức, trước đó tới khu vườn nghệ thuật đã là cực hạn của tôi rồi.

“Anh đưa tôi đi leo núi?” Tôi cụt hứng.

Lương Trác cười: “Yên tâm, đường rất dễ đi, hơn nữa bên trong là một cõi trời riêng.”

Tôi vẫn giữ thái độ hoài nghi đối với những gì Lương Trác nói, nhưng dù sao người cũng đã bị anh ta dụ tới đây rồi, chỉ đành đi theo.

Sau khi xuống xe, anh ta hẹn với bác tài thời gian tới đón chúng tôi rồi taxi rời đi.

Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa biết hòn núi này tên là gì, nhưng rất vắng vẻ, rất yên tĩnh. Phóng mắt nhìn ra, xung quanh toàn là lá phong chưa chuyển đỏ.

Bỗng Lương Trác kéo tay tôi.

“Đi thôi, chú ý dưới chân.” Anh ta nhắc nhở tôi một cách thoải mái, tôi cũng không tiện ngượng nghịu.

Khu vực thưa thớt bóng người, chúng tôi men theo bậc đá đi lên. Bậc đá rất thoải nên không thấy mệt chút nào.

Đi vào sâu, dần cảm nhận được sự mát mẻ và hơi ẩm, Lương Trác quay lại hỏi tôi: “Lạnh không?”

Tôi lắc đầu, hít vào một hơi thật sâu, cảm thấy cả đời này chưa từng được hít thở trong bầu không khí trong lành tới vậy, đầu óc cũng trở nên sáng rõ hơn.

Tôi hỏi anh ta: “Trong núi thật sự có yêu tinh sao?”

Anh ta cười tôi: “Em có nhiều suy nghĩ kỳ lạ thật đấy.”

“Này đâu phải suy nghĩ kỳ lạ.” Tôi nói: “Tôi luôn có cảm giác mỗi thân cây nơi đây đều đang nhìn chúng ta.”

Thật sự có cảm giác như vậy. Tại một khu rừng sâu thẳm và huyền bí như này, đâu đâu cũng thấy cây cổ thụ. Trong mắt tôi, mỗi cây cổ thụ đều có linh tính, chúng đang không ngừng quan sát thế giới này.

Lương Trác nói: “Em dễ thương quá.”

“Anh nên khen tôi đẹp trai quá.”

Anh ta cười, sau đó bước chậm lại, sóng vai cùng tôi.

Bậc đá khá hẹp, nếu muốn đi cạnh nhau thì chúng tôi buộc phải đi sát gần nhau. Chúng tôi từ nắm tay bình thường chuyển thành mười ngón đan xen, tôi cũng trở nên thoải mái hơn.

Đi được một lúc, chúng tôi vô tình bắt gặp một mỏm đá nghỉ chân sâu trong rừng cây, tôi nói: “Không được rồi, ngồi chút đã.” Sau đó kéo Lương Trác qua nghỉ ngơi.

Ở nơi vắng lặng như vậy, tôi ngồi thõng người trên mỏm đá nghỉ chân, Lương Trác đứng trước mặt tôi.

“Thể lực anh tốt thật đấy.” Tôi nói: “Anh không phải giáo viên Toán mà là giáo viên Thể dục đúng không?”

Anh ta lại gần, lấy từ trong túi áo một viên sô-cô-la đưa cho tôi.

Tôi không thích ăn món này, chẳng qua vào lúc này đây, tôi cảm thấy nó mang một ý nghĩ biểu tượng khó thể miêu tả.

“Bây giờ chắc sẽ có một quả táo rơi xuống đầu tôi.” Tôi nói: “Sau đó tôi là Newton Đệ Nhị.”

“Trên cây không có táo đâu, nhưng chỗ tôi có một trái.”

“Anh mang cả táo sao?”

Tôi vừa dứt lời thì bỗng Lương Trác hôn tôi.

Đây không phải lần đầu bọn tôi hôn nhau nhưng lần này trong sáng hơn lần trước rất nhiều.

Anh ta nhẹ nhàng áp sát, tôi trở tay không kịp, ngây người ở đó.

Hai người chúng tôi đều như ngừng lại. Một chiếc lá phong đung đưa trong gió, đáp lên vai anh ta rồi trượt xuống đùi tôi. Lương Trác đưa lưỡi li3m tôi thật nhẹ, sau đó mỉm cười: “Trái táo của Adam, chín rồi này.”