Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 41: Đàn ông là chuyên gia vẽ bánh




Tôi vẫn luôn biết mình được nhiều người yêu mến nhưng thật không ngờ lại có người yêu thầm tôi lâu như vậy.

Anh ta nên nói sớm chứ, tôi sẽ không từ chối đâu!

À nhưng, nếu nói vậy thì có vẻ như con người tôi rất không có nguyên tắc, thấy đối phương đẹp trai là gật đầu cái rụp. Thực chất tôi là người vô cùng kén chọn, cho dù người theo đuổi tôi là trai đẹp thì cũng phải tốt nết, hai người bọn tôi còn phải hợp tính nhau nữa.

Tôi cảm thấy tôi với Lương Trác rất hợp.

Song! Là một người đàn ông tốt có nguyên tắc, kiên quyết chịu trách nhiệm đôi bên, tôi nói với Lương Trác: “Nhận được tình cảm quá mức ấy, tôi rất lấy làm vinh dự.”

Lương Trác cười: “Sao lại quá mức, rất vừa đó chứ.”

Người này đúng là giáo viên Toán, tiếng Trung học chưa đâu vào đâu, nghe không hiểu ẩn ý của tôi. Ý tôi là, anh bạn à, anh tinh tường lắm, thích tôi chẳng quá chút nào đâu.

Nhưng suy cho cùng tôi cũng là người khiêm tốn, không tranh cãi với anh ta về vấn đề này. Chuyện này đợi về sau nhỡ chúng tôi thật sự yêu đương thì bàn cũng không muộn. Nhiệm vụ cấp bách bây giờ là nói cho anh ta biết tôi không phải người tuỳ tiện như thế.

Tôi nói: “Tôi cũng cảm thấy anh rất được.”

Đặc biệt là khi dù biết tôi xuất tinh sớm nhưng không hề cười nhạo tôi.

Chỉ một điểm này cũng đủ để tôi kết luận anh ta là một người đàn ông tốt.

Tuy nhiên, tôi không thể cứ qua loa như vậy rồi nhận lời làm người yêu anh ta được. Biết đâu thân phận thật sự ẩn giấu của anh ta lại là một kẻ sát nhân bi3n thái?

Tôi nói: “Tuy nhiên chúng ta mới quen biết chưa được mấy ngày, đôi bên chưa đủ hiểu nhau.”

“Em còn muốn biết thêm gì về tôi nữa?” Lương Trác cũng rất nghiêm túc.

Tôi suy nghĩ, cảm thấy kêu anh ta là slide thuyết trình gửi tôi thì có hơi làm khó anh ta, dù sao sở trường của thầy giáo Toán hẳn là viết bảng, làm đề Toán, chứ không phải làm slide như nô lệ công sở tôi đây.

Tuy nhiên hiện tại điều kiện có hạn, kêu anh ta tổ chức một tiết học công khai về tự phân tích bản thân nghe chừng cũng không phù hợp cho lắm.

Tôi chỉ đành nhượng bộ, chọn lựa chọn tốt thứ hai, nói với anh ta: “Anh viết một bản sơ yếu lý lịch đi, mai sau khi thức dậy thì nộp tôi.”

Lương Trác phì cười, hỏi tôi: “Em không phải làm ở bộ phận HR trong công ty đấy chứ?”

Đương nhiên không phải rồi!

Tôi hỏi: “Dư Hoan không nói anh biết tôi làm nghề gì à?”

“Có nói, chẳng qua nó không bảo tôi em còn kiêm chức HR.”

“Đừng ăn nói linh tinh, tôi đâu có kiêm chức.” Tôi nói với anh ta bằng giọng rất nghiêm túc: “Sơ yếu lý lịch là cách giới thiệu bản thân dễ dàng và nhanh chóng nhất. Anh nhớ phải nêu đủ sở thích, hứng thú cũng như gu ăn uống, cái này rất quan trọng đấy.”

Cứ như vậy, trong buổi tối được tỏ tình hôm ấy, tôi và Lương Trác cùng thức thâu đêm hoàn thành bài tập tôi giao.

Lý do tôi cũng làm là vì tôi cảm thấy có qua thì phải có lại, con người tôi cũng rất biết điều.

Vì thức khuya viết sơ yếu lý lịch nên sáng hôm sau tôi dậy muộn.

Tôi bị cuộc gọi qua điện thoại nội bộ của căn homestay đánh thức, ông chủ gọi bọn tôi đi test Covid.

Lúc này tôi mới giật mình nhớ ra. Hôm trước với hôm qua tôi và Lương Trác đi chơi vui quá nên đã quên chưa test.

Tôi vội vàng kiểm tra điện thoại. Thôi chết rồi, mã vàng.

Tôi bên này vừa cúp mày thì Lương Trác đã qua gõ cửa.

Tôi mang nguyên mái đầu bù xù như chuồng gà ra mở cửa. Trai đẹp người ta đã quần áo chỉnh tề, cầm một bản lý lịch đánh máy đứng trước mặt tôi.

Tự thẹn với mình.

Tôi hy vọng sau này Lương Trác cũng sẽ bị tôi nhúng chàm, đừng có lúc nào cũng chỉn chu như vậy.

Lương Trác hỏi tôi: “Em có vàng không?”

Tôi giơ điện thoại lên cho anh ta coi: “Đi đời nhà ma rồi.”

Anh ta mỉm cười. Nụ cười ấy khiến tâm trạng tồi tệ của tôi tốt hơn được một chút. Quả nhiên tìm người yêu phải tìm người đẹp trai, ít nhất còn vui mắt vui lòng.

Anh ta nói: “Không sao, tôi hỏi thăm rồi. Hôm nay làm test xong là sẽ rất nhanh xanh trở lại.”

“Tốt nhất là vậy.” Tôi nói: “Tôi đi tắm rửa trước đã, anh chờ tôi một chút.”

Tôi đang tính đi vào phòng vệ sinh thì anh ta nhét bản sơ yếu lý lịch vào tay tôi.

“Nộp bài.” Anh ta nói: “Nếu có chỗ nào viết chưa đủ chi tiết thì em cứ bảo tôi, tôi sẽ sửa lại.”

Cảnh tượng này làm tôi nhớ tới lúc bọn tôi thực hiện dự án, mỗi lần nộp kế hoạch cho bên A đều sẽ run run nói một câu: Anh xem trước đi ạ. Nếu có vấn đề gì, tôi sẽ sửa lại.

Sau đó, bên A thật sự yêu cầu tôi sửa hết lần này tới lần khác.

Thật đáng hận.

Tuy nhiên tôi nào phải kiểu bên A lòng dạ độc ác ấy, tôi rất dịu dàng với Lương Trác.

Tôi cầm bản sơ yếu lịch vào phòng vệ sinh. Tôi chẳng chờ nổi tới lúc tắm rửa xong mới xem, lập tức trốn trong đó lướt nhanh một lượt.

Lương Trác thật sự đã viết rất nghiêm túc, nghiêm túc tới nỗi tôi hoài nghi anh ta đang viết tự truyện.

Từ việc mình sinh ra ở bệnh viện nào cho tới công việc và tính cách của cha mẹ.

Từ sở thích cá nhân cho tới lý do vì sao lại thích tôi.

Thậm chí ở cuối bản lý lịch anh ta còn vẽ ra một chút viễn cảnh về cuộc sống yêu đương của chúng tôi: Mỗi khi tới kỳ nghỉ chúng tôi có thể cùng nhau đi du lịch, tới tất cả những nơi em muốn tới. Tôi phụ trách lên kế hoạch, em phụ trách chơi.

Thật lòng mà nói, tôi có chút rung rinh trước câu này của anh ta.

Suy cho cùng, việc lập kế hoạch thật sự rất đỗi mệt mỏi, hơn nữa còn hay bị hớ.

Tôi thử tưởng tượng cảnh tôi và Lương Trác cùng đi phượt trên chiếc RV. Thật lãng mạn, cũng thật hạnh phúc. Nếu ngày đó thật sự xảy ra, hai người chúng tôi có thể lái xe RV đi tới mọi ngóc ngách trên thế giới này thì thật tuyệt vời.

Khép sơ yếu lý lịch của Lương Trác lại, lòng tôi đầy ắp nỗi khát khao.

Thế nhưng sau khi gội đầu xong, lý trí quay trở lại, tôi giật mình nhận ra, Lương Trác với sếp tôi thật ra không khác nhau là bao: Hai người đàn ông này đều giỏi vẽ bánh với tôi.

Tôi mở cửa đi ra ngoài, đang chuẩn bị chọc thủng cái bánh của anh ta thì thấy anh ta đang đứng bên cửa sổ, cẩn thận tưới nước cho chậu lan chi. Thấy tôi bước ra, anh ta quay lại nói với tôi: “Sau này chúng ta mua xe RV rồi tự lái đi chơi nhé. Tới lúc đó mang theo cả chậu lan chi này nữa.”

Giây phút đó tôi sửng sốt. Nhẽ nào Lương Trác có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác.

Hai người bọn tôi đã ăn ý tới vậy, tôi còn xoắn xuýt cái gì nữa?

Tôi không phải nên ** anh ta ngay giây tiếp theo sao?