Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 36: Chiến trường là cơ thể quốc vương




Hoá ra hôn môi có cảm giác như vậy.

Thật lòng mà nói, tôi từng đọc rất nhiều truyện tranh khiêu dâm, xem rất nhiều phim con heo.

Kiến thức lý thuyết có thể nói khá phong phú, tuy nhiên kinh nghiệm thực chiến bằng con số không.

Tôi có thể hiểu được hôn là cách biểu đạt tình cảm ở mức độ cao nhất khi cảm xúc dâng trào, thế nhưng chưa từng trải nghiệm nên thật sự không thể hiểu vì sao có một số người càng hôn lại càng rạo rực.

Tôi không bảo tôi, tôi bảo “có một số người”.

Lương Trác cao hơn tôi một chút, cũng chỉ một chút thôi, nhưng lúc hôn tôi vẫn cần hơi nâng cằm.

Bàn tay ban đầu chống trên tường của anh ta giờ đang giữ lấy gáy tôi, ép tôi lại gần anh ta thêm.

Lương Trác cho tôi biết lưỡi của một người có thể linh hoạt đến mức nào. Anh ta cuốn lấy lưỡi tôi, như đang đùa bỡn tôi, ngay khi tôi vụng về đáp lại, anh ta lại rút về, đến khi tôi lúng túng đơ người ở đó, anh ta lại tới quyến rũ tôi.

Tôi nhắm mắt hôn anh ta, vừa nôn nóng vừa hưởng thụ.

Hôn môi có thể khiến con người ta thiếu oxi, mà thiếu oxi thì dễ choáng.

Tôi choáng váng bị anh ta đưa trái đẩy phải, linh hồn dường như sắp thoát xác rồi.

Đây là một trải nghiệm mới lạ đối với tôi. Rõ ràng trời vừa đổ cơn mưa, cho dù là xung quanh hay chính bản thân tôi thì cũng đều ướt sũng, thế nhưng lại dường như có một ngọn lửa chẳng sợ nước mưa đang thoát ra từ lỗ chân lông của tôi, thiêu đốt khiến tôi khô nóng chịu không thấu.

Tôi bắt đầu cảm thấy chỉ hôn chưa đủ, tôi muốn lại gần người này hơn nữa.

Hơi thở ngày một dồn dập của Lương Trác khiến tôi cảm thấy quyến rũ vô cùng, còn quyến rũ hơn bất kỳ nhân vật chính trong trong truyện tranh khiêu dâm mà tôi từng đọc.

Bỗng, anh ta m út mạnh lấy môi tôi, sau đó rút lưỡi, hôn lên tai tôi.

Tôi không rõ các vị trí nhạy cảm trên cơ thể mình, thế nhưng giờ phút này, ít nhất tôi cảm nhận được rằng tai tôi rất nhạy cảm.

Nụ hôn ấy của anh ta khiến tôi rùng mình, có thứ gì đó xộc thẳng lên não tôi.

Sau đó, Lương Trác nói: “Em chọc phải tôi rồi.”

Tôi sững sờ, suýt ngất xỉu vì xấu hổ.

“Đừng nói như thể anh không có phản ứng gì.” Tôi chống chế, cố làm bản thân trông không vô dụng đến thế.

Chẳng qua lời tôi nói cũng là sự thật, chẳng có chút nào là nói oan cho anh ta cả.

Tôi sớm đã ngóc đầu, anh ta cũng c**ng cứng lắm rồi.

Lương Trác hỏi: “Tôi như này có phải có chút không lịch sự không?”

Tôi nghĩ thầm: Như này mới là lịch sự hiểu chưa. Nếu tôi đã cứng đờ rồi mà anh vẫn chẳng có phản ứng gì thì tôi sẽ thật sự tẩn anh đó.

Anh ta mỉm cười nhìn tôi, như thể đang chờ tôi nói hớ.

Thế nhưng con người tôi giỏi nhất là làm bộ. Tôi cứng miệng, nói: “Biết mình không lịch sự thì có thể buông tôi ra được chưa?”

Trong lòng tôi thầm nghĩ: Lương Trác, nếu anh dám buông tay, tôi với anh sẽ thật sự đường ai nấy đi.

Không ngờ, anh ta con mẹ nó lịch thiệp quá cơ, thật sự đã buông tay.

Cơ thể hai chúng tôi tách ra, tôi bỗng cảm thấy ớn lạnh.

Đang tức tối thì Lương Trác kéo tay tôi. Lần này, mười ngón tay của chúng tôi đan vào nhau, trông giống một cặp tình nhân.

Lương Trác nói: “Vậy cho tôi không lịch sự thêm lần nữa nhé.”

Anh ta kéo tôi bước nhanh ra khỏi con ngõ. Tôi bị anh ta kéo đi, hơi loạng choạng, suýt ngã.

Tôi hỏi anh ta: “Làm gì vậy?”

Không phải tìm nhà thờ để bái đường thành thân với tôi đấy chứ?

Chờ chút, nhà thờ với bái đường hình như không hợp nhau.

Rất nhiều suy nghĩ kỳ quái lướt nhanh qua đầu tôi, sau đó tôi nghe thấy Lương Trác nói: “Về.”

Về đâu?

Tôi nuốt nước bọt.

Cả quãng đường, hơi thở tôi dồn dập không ngừng, như thể đang nóng lòng chờ mong một chuyện gì đó sắp xảy ra.

Tôi trách mắng bản thân: Tống Huyền, mày đủ rồi đó, mày dám sao!

Tôi thậm chí còn chưa rõ Lương Trác là ai mà đã mơ tưởng đến việc phát triển quan hệ với anh ta.

Tôi trở nên bạo dạn như thế từ khi nào vậy?

Thế nhưng con người mà, có những lúc sẽ phát điên.

Đặc biệt là trong hoàn cảnh như bây giờ, chúng tôi đã rời xa cuộc sống vốn dĩ của mình, ở một nơi chẳng ai biết chúng tôi là ai, kiểu gì cũng muốn làm những chuyện mà bình thường sẽ không bao giờ làm.

Không muốn tuân thủ quy tắc.

Chỉ muốn nồng cháy, mãnh liệt và điên cuồng.

Tôi cùng Lương Trác về tới homestay, đi tới trước cửa phòng của anh ta.

Lương Trác rõ ràng có hơi căng thẳng, lúc mở cửa tay run run. Thế nhưng, bàn tay nắm lấy tay tôi thì vẫn siết chặt, chặt tới mức làm tôi đau.

Lương Trác mở cửa. Trước khi tôi bước vào, anh ta quay lại hỏi tôi: “Muốn vào không?”

Đã tới lúc này rồi, anh ta hỏi tôi câu này có phải hơi kỳ lạ không?

Tôi đáp: “Cho tôi mượn nhờ nhà vệ sinh một chút.”

Anh ta cười, kéo tôi vào phòng.

Vừa đóng cửa lại, chúng tôi đã ôm lấy nhau, trao nhau những nụ hôn. Quần áo ướt sũng khiến mặt tường cũng trở nên ẩm ướt.

Tôi lúng túng và rối bời, còn Lương Trác nếu nói là hôn tôi thì chi bằng nói anh ta muốn nuốt chửng lấy tôi.

Chúng tôi đứng hôn nhau ở vị trí trước cửa ra vào một lúc rất lâu, lâu tới nỗi tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục thế này thì quần tôi sẽ bị thứ nhô ra kia chọc thủng mất.

Tôi thử ám chỉ với anh ta rằng có thể tiến hành bước tiếp theo rồi, nhưng lúc này đây, Lương Trác lại bắt đầu lịch sự.

Anh ta dồn tôi vào góc tường, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi nói: “Anh đã ăn tối rồi, đừng nhìn tôi như nhìn đồ ăn nữa.”

Ánh mắt Lương Trác lúc này quá tr@n trụi, d*c vọng xộc qua mặt tôi.

Anh ta nói với tôi: “Vì phép lịch sự, tôi muốn xin phép trước.”

“Xin phép?” Tôi hỏi: “Xin phép gì? Xin phép ai?”

“Xin phép em.” Lương Trác đột nhiên quỳ xuống, dọa tôi sợ tưởng anh ta muốn cầu hôn tôi.

Chẳng qua là tôi đã nghĩ quá nhiều. Anh ta không muốn cầu hôn tôi mà muốn cầu hoan.

Lương Trác nắm lấy tay tôi, hôn lên mu bàn tay rồi hôn tiếp vào trong lòng bàn tay tôi. Sau đó, anh ta áp lòng bàn tay tôi lên khuôn mặt nóng bừng của mình.

Hành động này khiến tôi càng thêm rạo rực. Lương Trác tuyệt đối không phải người đơn giản, anh ta quá biết cách quyến rũ tôi.

Anh ta ngước lên nhìn tôi. Vào giây phút đó, tôi chợt cảm thấy anh ta như một người cận vệ thành kính đang cầu xin quốc vương cho ra trận. Chẳng qua, chiến trường lần này là cơ thể quốc vương.

Quả nhiên, anh ta cất tiếng hỏi tôi: “Tôi có thể khẩu giao cho em được không?”

Tại khoảnh khắc đó, có sợi dây thần kinh trong não tôi đứt phựt. Đất trời rung chuyển, mọi sự kiềm chế đều tan nát hoàn toàn.

Tôi không biết miêu tả cảm giác này như thế nào, nó giống như chỉ câu nói đó của anh ta, tôi đã muốn bắn.