Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 34: Trong cuộc đời sẽ luôn có những khoảnh khắc mà ta làm ra những chuyện khác thường




Trong cuộc đời sẽ luôn có những khoảnh khắc mà ta làm ra những chuyện khác thường.

Đây là suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu tôi.

Tôi biết, nguyên nhân của suy nghĩ quỷ quái này chính là cái người vừa hát xong, đặt ghi-ta xuống, chạy trở lại về tìm bọn tôi kia.

Lương Trác hỏi: “Tôi hát thế nào?”

Tôi đáp: “Đã thống nhất là Pavarotti rồi, sao lại đổi thành Trịnh Quân?”

Lương Trác nở nụ cười rất chân thành: “Tôi nghĩ cậu thích bài này hơn?”

Tôi làm bộ lắc lắc ngón tay: “Chàng trai trẻ, đừng đoán bừa suy nghĩ của tôi, anh không đoán ra được đâu.”

Lương Trác gọi thêm rượu, sau đó chống cằm nhìn tôi, nói: “Vậy tôi không đoán nữa, cậu nói thẳng với tôi đi.”

Người này đến là lạ, suy nghĩ trong lòng tôi sao lại phải nói với anh ta chứ.

Vì bài hát này của Lương Trác, tôi có chút rung động, Đỗ Kỳ thì vô cùng hưng phấn.

Cậu ta hỏi Lương Trác: “Sao anh lại hát bài này? Anh học hát bài này từ khi nào vậy? Anh vì Tống Huyền nên mới hát bài này sao?”

Kỳ quái, cậu ta cũng kỳ quái.

Sao cậu ta lại gọi tên tôi mà không gọi tôi là anh dâu?

Lương Trác uống rượu, cười không đáp.

Đỗ Kỳ lay anh ta: “Anh không được có người trong lòng rồi thì bỏ mặc bạn chơi từ bé đâu đấy!”

Lương Trác bị cậu ta lay tới suýt nữa đổ rượu, bất đắc dĩ nói: “Dừng dừng dừng, sắp bị em lay tới nỗi người rã thành mảnh rồi.”

Đỗ Kỳ quay sang nói với cậu bạn kia của cậu ta: “Anh ấy trước đây có bảo với tôi là chờ khi nào có người yêu sẽ hát bài này.”

Tôi nhìn về phía Lương Trác, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới tôi.

Bỗng, Lương Trác nói: “Mưa rồi.”

Tất cả chúng tôi đều quay sang, phát hiện đúng là không biết trời đã đổ mưa từ bao giờ.

Cơn mưa này ập tới bất ngờ, dự báo thời tiết không thể đoán trước.

Tôi nói: “Mưa cũng không nhỏ nữa, không mang ô rồi.”

Lương Trác lại đột nhiên đứng dậy, hỏi tôi: “Không còn sớm nữa, chúng ta về chứ?”

Tôi nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc: “Anh trúng gió à? Bên ngoài đang mưa.”

“Vậy nên bây giờ phải đi.” Lương Trác kéo cổ tay tôi, chẳng hề trưng cầu ý kiến của tôi đã dắt tôi ra khỏi quán bar.

Con người này lại bất bình thường rồi. May tôi tốt tính, nếu không đã cho anh ta một trận.

Mưa thật sự không nhỏ, nhưng vì hôm nay nhiệt độ nên cảm giác như đang tắm nước ấm vậy.

Lương Trác kéo tôi chạy trong mưa. Anh ta có chút phấn khích, quay sang hỏi tôi: “Thú vị không?”

Tắm mưa thì có gì thú vị chứ?

Lông mi tôi bị dính nước mưa, lúc nhìn anh ta phải nheo mắt lại. Không ngờ, Lương Trác lại đột nhiên nhấc tay lên, lấy tay tạo thành “mái hiên nhỏ” trước mắt tôi.

Tôi hỏi: “Anh đang đóng phim với tôi đấy à?”

Anh ta đáp: “Đúng rồi, thú vị không?”

Trong đầu tôi lại xuất hiện câu nói đó: Trong cuộc đời sẽ luôn có những khoảnh khắc mà ta làm ra những chuyện bất thường.

Ma âm quấn tai, đã tẩy não tôi hoàn toàn.

Vậy nên, giây tiếp theo, tôi bật cười rồi kéo Lương Trác chạy về phía căn homestay.

Tôi hỏi anh ta: “Chúng ta như này có bị tính là trốn thanh toán không?”

Lương Trác trả lời tôi: “Ca khúc vừa nãy tôi hát đã thanh toán phần hoá đơn của chúng ta rồi.”

Anh ta mặt dày thật sự, một ca khúc đáng bao nhiêu tiền mà dám nói là trả hết rồi.

Có điều, tôi chê bai anh ta, tập trung kéo anh ta chạy, nhìn về phía trước, sau đó chạy nhầm đường.

Mưa rất nhanh đã ngớt, mặt đường trơn trượt, hai người bọn tôi đều ướt như chuột lột.

Con ngõ nhỏ vừa nãy còn thông thoáng vì cơn mưa lớn đột nhiên ập tới, lúc này đã xuất hiện đôi ba người đi qua lại. Khi họ đi ngang qua chúng tôi, không ai là ngoại lệ, tất cả đều nhìn chúng tôi với ánh mắt sửng sốt – hai người đàn ông trưởng thành cả người ướt đẫm nhưng vẫn nắm tay nhau.

Tôi nói với Lương Trác: “Tôi cảm thấy mình giống tên ngốc vậy.”

Lương Trác nghịch mái tóc đang nhỏ nước của mình, nói ra một câu không đầu không đuôi: “Đây đã lần thứ hai hai chúng ta cùng ướt người rồi đó.”

Tôi giật mình: “Cái gì thất thân cơ? Thất cái gì thân cơ?”

Trời đất chứng giám, tôi với anh ta chưa từng làm chuyện đó.

Hỏi xong tôi mới ngớ ra, là “ướt người” không phải “thất thân”.

(“ướt người” là 湿身, thất thân là失身, cả hai từ này đều đọc là “shīshēn”)

Lương Trác hiển nhiên cũng nhận ra tôi suy nghĩ lung tung, cười hoài không dứt. Tôi trừng mắt với anh ta, hắt tay anh ta ra rồi tự mình chạy đi.

Nhưng con người ấy à, thật sự không thể đi lung tung ở chốn xa lạ được, có lúc ta cũng chẳng biết mình sẽ đi tới đâu.

Khi tôi nhận ra mình đã lạc mất Lương Trác trong con ngõ rối rắm phức tạp này, hơn nữa chỗ này còn không có bất kỳ một kiến trúc mang tính tiêu biểu nào, trong lòng tôi có chút hoảng.

Tôi không đến nỗi mù đường nhưng mấy con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo như này là thiên địch của tôi.

Lương Trác gọi tới, hỏi tôi đang ở đâu.

Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nói ra một câu nói nhảm đầy tính triết lý với chất giọng trầm lắng mà u buồn: “Ở nơi tôi đang ở.”

Tôi không quen thân với Lương Trác nhưng chỉ ở chung mấy chục tiếng cũng khiến anh ta hiểu đôi chút về tôi. Dù sao thì năng lực học tập và quan sát của thầy giáo Toán vẫn cực kỳ ưu tú.

Anh ta nói: “Cũng có nghĩa là cậu không biết mình đang ở đâu.”

Có vài lời, thật sự không nên nói thẳng ra như vậy.

Tôi không đáp, từ chối để bị mất mặt.

Lương Trác là người biết đều, biết nói gì làm gì cũng nên chừa đường lui cho người khác.

“Tôi có lẽ đi nhầm đường rồi.” Anh ta nói: “Chúng ta chia sẻ vị trí đi, tôi sẽ qua kiếm cậu.”

Lương Trác là vậy đó, anh ta luôn khiến tôi cảm thấy anh ta rất chu đáo trong những chi tiết nhỏ.

Tôi thích ở cùng người như vậy.

Dù sao anh ta cũng đã cho tôi bậc thang thì tôi đương nhiên là bước xuống rồi.

Vậy nên chúng tôi mở chia sẻ vị trí. Hình ảnh đại diện của hai người cùng xuất hiện trên tấm bản đồ nhỏ, cảm giác này khá thú vị.

Tôi trông thấy ảnh đại diện Wechat của anh ta dần dần tiến gần về chỗ tôi. Khoảng cách không quá xa nhưng vì đây là trong ngõ nên phải rẽ trái rẽ phải.

Anh ta từ từ di chuyển, tôi cảm thấy mình cứ đứng im đây thì thật là ngốc nghếch, bèn cũng bắt đầu chậm rãi bước đi.

Ảnh đại diện của hai người nhanh chóng tiến lại gần, thi thoảng có lúc vì tôi rẽ nhầm hướng mà lại cách xa một chút.

Lương Trác cười tôi: “Cậu đừng di chuyển nữa!”

Tôi rất cứng đầu: “Không đấy! Bị anh tìm được dễ dàng như vậy, tôi chẳng còn mặt mũi nào nữa!”

Bỗng chốc, hai người chúng tôi như đang chơi trò trốn tìm trong con ngõ, vừa không muốn bị anh ta tìm được quá nhanh, lại vừa mong chờ sẽ gặp nhau ở ngã rẽ tiếp theo.

Một cảm giác thật kỳ diệu.

Đầy mâu thuẫn nhưng không hề khó hiểu.

Chúng tôi cứ thể lòng và lòng vòng, lòng vòng lòng và. Cuối cùng, ở một ngã rẽ, tôi suýt chút nữa đụng trúng Lương Trác đang chạy tới.

Tôi hỏi anh ta: “Sao anh lại chạy?”

Anh ta nói khoác không biết ngượng: “Sợ cậu không thấy tôi lại lo lắng.”

Lời nói khỉ gió này của anh ta, đến cả ánh trăng cũng bật cười.