*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển từ căn homestay lừa đảo này sang một căn homestay lừa đảo khác.
Tôi hỏi Lương Trác: “Anh có thể thử hỏi người bạn trong đoàn du lịch của anh thêm lần nữa, xem có vị khách nào khác chưa có chỗ ở không, tôi muốn nhượng nốt cả căn phòng này.”
“Để làm gì? Cậu không ở sao?”
Tôi thật sự có phần tuyệt vọng.
Lúc tìm kiếm về căn homestay này trên mạng, những bức ảnh tôi được thấy mang đến cho tôi cảm giác rằng đây là nơi mang nét đẹp cổ kính, là nơi thi vị vô cùng, bài viết của blogger cũng đánh trúng tim tôi – Căn homestay đẹp nhất với rừng trúc nơi sân vườn, tới nơi sẽ như tiên trong tranh.
Tuy tôi chỉ là kẻ phàm phu tục tử, nhưng kẻ phàm này cũng muốn một lần được làm tiên trong tranh.
Kết quả, bị lừa, bị lừa toàn tập. Ba, năm thân trúc cắm giữa mảnh sân cỏ dại um tùm, đây là cái được gọi là “rừng trúc nơi sân vườn”.
Tôi cùng Lương Trác kéo vali đi trong hành lang âm u, lạnh lẽo hơn nữa còn ẩm ướt. Con mẹ nó đây là tiên trong tranh sao?
Tiên trong tranh nghe được cũng thấy tức tối.
Tôi nói: “Nếu có thể, tôi mong mình không tới đây.”
Lương Trác cười: “Dù sao đã tới rồi thì cố thư giãn thôi, biết đâu cậu lại phát hiện ra niềm vui khác.”
Nghe câu này của anh ta, tôi bắt đầu nghi ngờ cái căn homestay lừa đảo này là do anh ta mở.
Mà cũng đến là trùng hợp, căn phòng tôi đặt nằm sát vách với phòng của Lương Trác, ở tầng một, nhìn từ cửa sổ thật sự trông thấy được cái gọi là “rừng trúc nơi sân vườn”.
Càng bực bội hơn nữa.
Tôi lấy chìa khóa ra mở cửa, Lương Trác định theo vào cùng.
Tôi nói: “Anh đừng vào có được không?”
Lương Trác nhướn mày: “Vì sao?”
“Dù đã hôn nhau thì cũng phải cho nhau chút không gian, hơn nữa, hai người chúng ta chẳng có quan hệ gì cả.”
“Vậy chúng ta có thể phát triển quan hệ.”
Sao đột nhiên anh ta lại trở nên mặt dày vậy? Nhẽ nào vì lúc hoàng hôn tôi để anh ta hôn tôi sao?
Tôi nói: “Dừng lại đi. Hôm nay tôi mệt lắm rồi, chuẩn bị tắm rửa rồi đi nghỉ.”
Lương Trác cũng biết tiến biết lùi, thấy tôi kiên quyết cự tuyệt như vậy thì cũng không cố ép.
Đương nhiên, nếu anh ta cố ép thêm thì tôi cũng không ngại làm một trận với anh ta.
“Được. Vậy cậu nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì cứ thoải mái gọi tôi.”
“Anh yên tâm. Nếu có vấn đề Toán học nào chưa rõ, tôi chắc chắn sẽ tìm tới anh.”
“Cậu muốn làm đề Toán sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Tôi đáp: “Vậy nên tôi sẽ không tìm tới anh.”
Lương Trác bị tôi chọc cười.
Cũng chịu thôi, tôi đây trời sinh hài hước, vô cùng tài năng.
Và thế rồi, tôi đóng cửa phòng với Lương Trác đẹp trai. Còn về cánh cửa trái tim của tôi thì để sau bàn, hôm nay mệt rồi, ngày mai xem xét tiếp.
Sau khi vào phòng, tâm trạng tôi càng tồi tệ hơn.
Tốn bao nhiêu tiền lại phải ở nơi rách nát này, tôi coi như đã nhận ra giữa người với người chẳng có chút chân thành nào cả.
Tôi bị lừa tiền hai ngày tiền phòng cũng chỉ đành gồng mình để ở. Tôi mở vali, lấy đồ vệ sinh cá nhân, chuẩn bị đi tắm trước đã.
Phóng tắm ngược lại cũng khá ổn, nước nóng đúng là có khả năng khiến con người ta thả lỏng.
Tắm rửa xong xuôi, mọi mệt mỏi đều được gột sạch, mọi nỗi oán giận của tôi cuối cùng cũng đã cúi đầu cam chịu số phần, cuộn mình vào trong góc.
Đã không còn sớm, đến giờ đặt đồ ăn khuya rồi.
Tuy ở nơi như này thì nên đặt một vài món ăn vặt đặc sản của địa phương nhưng mỗi khi đêm đến, chỉ cần là đặt đồ ăn đêm thì tôi chỉ muốn ăn đồ nướng.
Và thế là, tôi ở trong chốn “rừng trúc nơi sân vườn” nơi Giang Nam, đặt một phần xiên nướng Đông Bắc khả năng rất cao là sẽ không chuẩn vị.
Trong lúc chờ đồ nướng được mang tới, tôi nhấp nhổm không yên. Tôi tin bất kỳ ai từng chờ đồ nướng đều hiểu sâu sắc cảm giác này.
Xiên nướng còn chưa được đưa tới, bụng dạ tôi đã cồn cào, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, dường như ngửi thấy mùi xiên thịt dê nướng.
Cuối cùng, chờ hơn một tiếng, đồ ăn đã tới.
Tôi vội vã mở túi, quả nhiên nhìn là thấy không đúng chuẩn.
Thế nhưng không sao, được ăn là tôi vui rồi.
Song, cuộc đời lắm chuyện bất ngờ.
Có lẽ là do ông trời, à không, người cách vách, có lẽ là mấy người ở phòng bên cạnh sợ tôi ăn khuya một mình quá cô đơn nên đã tạo nhạc nền cho tôi.
Là kiểu nhạc đồi trụy ấy.
Âm thanh tr@n trụi và dữ dội của họ truyền qua bức tường không hề có chút cách âm nào, khiến người độc thân hơn hai chục năm là tôi đây chịu vết thương tinh thần nghiêm trọng, không thể khôi phục.
Thịt nướng trong tay bỗng trở nên vô vị. Tôi sững sờ ở đó, chẳng biết bọn họ có mặt đỏ tim đập loạn không, chứ người ngoài cuộc như tôi đã mồm miệng khô khốc trước rồi.
Bỗng, tôi giật mình nhớ ra, bên cạnh phòng tôi không phải là Lương Trác sao!
Phòng tôi ở cuối hành lang, một bên là Lương Trác, bên còn lại không có ai!
Nghĩ tới đây, tôi vô cùng sửng sốt, thậm chí còn quên bỏ xiên thịt xuống, đi thẳng ra ngoài, gõ thật mạnh lên cửa phòng Lương Trác.
Nhưng gõ mãi, gõ mãi, tôi phát hiện không đúng.
Ngay khi Lương Trác chậm rãi mở cửa ra, âm thanh dữ dội đó đó lại vang lên từ sau lưng tôi.
Lương Trác mặc áo choàng tắm đứng trước mặt tôi, vạt áo trước để mở, tóc còn đang nhỏ nước.
Anh đẹp trai rõ ràng mới tắm xong, phối cùng những âm thanh kia, nói với người đang cầm thịt xiên nướng là tôi: “Không phải cậu bảo sẽ không tới tìm tôi sao?”
Anh ta vừa dứt lời thì hai người ở đối diện cùng lúc kêu lên. Tiếng kêu ấy phải gọi là sục sôi cảm xúc, phải gọi là vang dội liên hồi.
Lương Trác thoáng quét mắt qua bên đối diện, sau đó mỉm cười.
Anh ta cười gì vậy?
Anh ta đang nghĩ gì thế?
—
Note: Hình ảnh mang tính chất minh họa vì tui đói: Xiên nướng Đông Bắc