Người xưa nói rất đúng: Có thể chết nhưng không thể bị bẽ mặt trước người khác.
Lúc sực nhớ ra cuốn truyện tranh bày trên giường, câu nói này ngập tràn tâm trí tôi
Thật lòng mà nói, tôi hoảng rồi đó.
Dù thế nào đi chăng nữa, Tống Huyền tôi trước mặt người khác vẫn luôn là một chính nhân quân tử đường hoàng đoan chính. Đánh giá của đồng nghiệp trong công ty về tôi luôn rất thống nhất: Tống Huyền á, cậu ta rất trung thành, rất chính trực.
Vâng, tôi rất chính trực.
Một người rất chính trực như tôi sao có thể mang theo truyện tranh segg chứ! Mà có đọc thì sao lại bất cẩn để bị người khác phát hiện chứ!
Tôi vỗ trán đi vòng vòng bên ngoài, nhưng rồi rất nhanh đã ổn định cảm xúc của bản thân: Anh ta phát hiện thì để anh ta phát hiện. Dù sao hai người chúng tôi cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, sau này sẽ không còn gặp lại. Tôi có đọc truyện tranh segg hay không, tôi đọc truyện tranh segg thể loại gì, có liên quan gì tới anh ta! Hơn nữa, cho dù trong mắt anh ta tôi biến thành tên cuồng tình d*c thì cũng làm sao chứ? Về sau không còn liên hệ, anh ta nghĩ gì về tôi chẳng hề quan trọng!
Tôi đã bảo tôi là thanh niên ưu tú mà, mọi chuyện tôi đều có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, tôi lại tự tin tràn trề.
Sợ cái quái giề, có liên quan gì tới anh ta, có can hệ gì tới tôi!
Tôi lại đứng thẳng lưng, hệt như một tác phẩm điêu khắc tinh xảo, chôn chân ở đó, chờ anh ta quay lại.
Lương Trác rất lâu sau đó mới xuất hiện trở lại. Nhờ vào thị lực hơn người của mình, từ xa tôi đã trông thấy ánh mắt như cười như không của anh ta!
Cười cái đít ấy!
Tôi có hơi chột dạ nhưng vẫn hít sâu một hơi, giả bộ như bản thân rất trâu bò.
Tôi hỏi: “Tìm thấy chứng minh thư của tôi rồi chứ?”
“Tìm thấy rồi.” Anh ta đưa cho tôi: “Ở trên bàn.”
Tôi liếc anh ta, cố tình hỏi: “Anh không động vào đồ đạc khác của tôi đấy chứ?”
Tôi vừa hỏi xong, anh ta đã nhoẻn miệng cười.
“Cười gì?”
“Không có gì.” Lương Trác đáp: “Tôi thấy phòng cậu sắp xếp rất ngăn nắp, đi du lịch cũng không quăng đồ bừa bãi.”
Tôi cứ cảm thấy có ẩn ý đằng sau lời nói của anh ta.
Song, điều này không quan trọng. Qua đêm nay, chúng tôi chốn giang hồ không còn gặp lại.
Tôi nhận lấy chứng minh thư của mình, bỏ vào túi áo: “Anh cho tôi địa chỉ.”
“Gì cơ?”
“Địa chỉ mà anh nhận đồ giao đến được ấy.” Tôi nói với anh ta với tinh thần chính trực: “Bộ quần áo này đợi tôi về sẽ giặt sạch sẽ rồi gửi lại cho anh.”
Ngụ ý của tôi là: Chúng ta đừng gặp nhau nữa.
Lương Trác quan sát tôi một lúc. Tôi vội nói: “Đừng bảo thấy tôi mặc đẹp quá nên muốn tặng tôi. Vô công bất thụ lộc, tôi không nhận đâu.”
Lương Trác bật cười thành tiếng không chút khách sáo, nói: “Tôi đâu có định tặng cậu. Bộ đồ này không rẻ đâu nhé.”
Tôi trợn trắng mắt.
Anh ta nói: “Được, để tôi cho cậu địa chỉ của tôi.”
Lương Trác tới quầy lễ tân của căn homestay hỏi xin tờ giấy cùng mượn chiếc bút, sau đó anh ta nằm bò ra đó, vẽ vẽ viết viết thông tin liên lạc của anh ta. Lúc quay lại, anh ta đưa tờ giấy đã gấp gọn cho tôi, tiện nói thêm một câu: “Không phải trước đó cậu bảo ở tại khách sạn cao cấp sao?”
Cái tên này, không lịch sự chút nào cả!
Có câu “nhìn thấu nhưng không nói toạc”, sao đến chút kỹ năng xã giao giữa người với người này mà anh ta cũng không biết vậy hả?
Trên mặt tôi viết rõ hai chữ “không vui”, mong anh ta đọc được.
Nhưng hiển nhiên, anh ta là tên mù chữ.
Anh ta nói: “Căn phòng bây giờ cậu đang ở bé quá, trần thấp, lúc đi vào còn có mùi ẩm mốc, sợ là phong thuỷ cũng có vấn đề.”
“DỪNG!” Tôi nghiêm khắc cảnh cáo anh ta: “Nửa đêm nửa hôm, đừng mê tín nữa.”
Tôi thật sự rất sợ.
Lương Trác mỉm cười: “Ý tôi là thuê phòng ở đây không bằng tới chỗ tôi. Thay vì ở đây, cậu có thể qua ở chung với tôi, còn có thể chia tiền phòng.”
Tôi cũng mỉm cười: “Không cần, tôi có tiền, không muốn tìm người chia tiền phòng. Hơn nữa, tôi thích ở trong căn phòng kiểu đó, có cảm giác rất đặc biệt, kẻ phàm tục như anh không hiểu đâu.”
Lương Trác cười gật đầu, tôi bèn giục anh ta mau biến đi.
“Được rồi, vậy tôi đi trước nhé. Mai mấy giờ tôi qua tìm cậu?”
Tôi sửng sốt: “Anh qua tìm tôi làm chi?”
“Đưa cậu đi làm lại sim.”
“Không cần!” Tôi vội vàng từ chối, lùi giật về sau.
Cứ gặp anh ta là tôi lại xui xẻo. Anh ta có lẽ là khắc tinh của tôi, tôi không dám gặp lại anh ta nữa.
“Tôi tự đi làm là được rồi.” Tôi nói: “Hai người chúng ta dừng lại tại đây thôi, từ giờ trở đi hãy quên nhau đi.”
Tôi vừa dứt lời thì một thanh niên mặt mày ủ rũ đi ngang qua. Cậu ta chẹp miệng nhìn chúng tôi, lẩm bẩm một câu rất to: “Lại đôi nữa chia tay.”
Tôi nhìn cậu ta bằng ánh mắt hoài nghĩ, cảm thấy người này có lẽ điên rồi.
“Cậu chắc chắn không cần tôi đi cùng chứ?”
“Không cần, không cần. Chúng ta coi như tiền trao cháo múc rồi.” Vì để tránh bị người khác hiểu lầm, tôi đã cố tình lựa chọn từ ngữ. Thế nhưng về sau nghĩ lại, tôi cảm thấy cụm “tiền trao cháo múc” dùng với hai người chúng tôi, nếu nhỡ để người dụng tâm nghe thấy sẽ càng khó tránh khiến người ta hiểu lầm hơn.
Hiểu lầm thì hiểu lầm, đều là người qua đường, có ai quen ai đâu.
Tôi vội vàng chào Lương Trác, trở về nghỉ ngơi.
Về tới phòng, tôi giật mình nhận ra có điểm không ổn. Vừa rồi khi tách ra, tôi nói với Lương Trác không phải “bái bai”, mà là “hẹn gặp lại”!
Đáng sợ quá.
Tôi vội nằm lên giường, đọc truyện tranh segg cho bớt sợ.
Sáng hôm sau, lúc tôi vừa làm lại sim điện thoại xong, đang xếp hàng để đi vào một điểm tham quan nổi tiếng, đột nhiên có một bàn tay cầm trà sữa thò ra trước mặt tôi.
Ngẩng đầu.
Lương Trác: “Trùng hợp thật đấy, không ngờ nhanh vậy đã gặp lại.”
Tôi hoảng sợ nhìn anh ta, đột nhiên nhận ra sự bất ổn.
Tôi hỏi Lương Trác: “Hai người chúng ta không phải chép trùng một bài cẩm nang du lịch trên mạng đó chứ?”
Note: Mấy chương trước không để ý, tác giả viết lái “truyện tranh s@c tình” thành “truyện tranh màu sắc”:))) Tôi đã sửa lại mấy chương trước cũng như chương này, cũng viết lái một chút thành “truyện tranh segg”