Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 45: Đồng hương




Chiều hạ, ánh mặt trời lưa thưa xuyên qua những đám mây trắng. chiếu vào đình viện của Phương Hoa các. Hoa đào trong viện phiêu phiêu muốn rụng, nhôn nhao bay theo gió.

Sa trướng bị thổi bay lên một góc, lộ ra tà váy của nữ tử. Áo kéo trễ, đầu vai trắng trẻo tinh tế hiện ra, mơ hồ thấy cả bầu ngực trắng như tuyết.

Nàng thoáng động đậy, giọng điệu còn chứa chút buồn ngũ, khẽ nói:” Nhẹ quá, nhột.”

Ánh mắt của nam tử trong trướng nhìn theo da thịt mềm mại của nàng, lại nhìn về đóa anh đào hồng nhuận kia, hầu kết lăn một vòng, miệng khô lưỡi khô. Động tác dưới tay cũng không nhẹ lại, đem phấn trong hộp hướng tới thắt lưng của nữ tử, mà áo lót cũng vì thế mà thả lỏng, ẩn ẩn thấn được bờ mông tròn trịa cùng cặp đùi thon thả, tản mát ra hương mật đào ngọt ngào.

Hắn nuốt nước bọt càng lợi hại, hương thơm kia khiến hắn muốn cúi người thưởng thức.

Môi mọng của nữ tử khẽ mở, tựa như biết tính toán của hắn, miễn cưỡng nói:” Không được nha, hoàng thượng chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào.” Nàng còn chưa hết giận đâu. Dù hoàng đế chỉ tăng phân vị cho Khúc Hãn Nhiên, không động vào nàng ta, nhưng cũng xem như thất hứa. Nàng vẫn rất không vui.

Hoàng đế nhéo mũi nàng, khàn khàn nói:” Bình dấm chua. Còn muốn giận bao lâu?”

Trâm bị động tác lên xuống làm lăn xuống đáy giường. Tiết Bích Đào nghe vậy, lấy mền che thân mình, cười nói:” Hoàng thượng nói gì đó, người ta sao có thể tức giận với hoàng thượng.”

“Không tức giận?” Hoàng đế đang muốn cứng rắn, đã nghe thấy giọng nói mềm mại của nàng vang lên:” Người ta luyến tiếc tức giận hoàng thượng, nhưng không có nói không tức giận nữ nhân kia nha. Nhưng nàng là nữ nhân của hoàng thượng, người ta không có tư cách trách đến nàng, đành phải tự mình hờn dỗi thôi.”

“Nói đến nói đi cũng là đang tức giận trẫm.” Hoàng đế bật cười, giả bộ hờn giận nói:” Có phải trẫm đối với nàng tốt quá, cho nên nàng dám trước mặt trẫm thị sủng sinh kiêu?”

Tiết Bích Đào nhếch môi, bộ dạng phục tùng, thuận theo nóI:” Hoàng thượng sủng ta, ta tự nhiên phải báo lại một phần.” Nàng vui vẻ kéo khăn lụa lên mặt, vòng tay ngọc qua cổ hoàng đế, cách một tầng khăn mỏng khẽ cọ hắn.

Khăn lụa buộc vòng quanh đường cong tinh xảo của nàng khiến hoàng đế trầm mê, tâm trí thần vãng. Nhất thời không phòng bị nàng, bị đẩy tới mém ngã xuống.

Mà Tiết Bích Đào nhân cơ hội trốn ra xa, cười khanh khách. Nụ cười kia như giọt sương. Khóe mắt nàng cong lại, giọng nói thanh thoát:” Ân phải báo, nhưng giận vẫn phải giận.” Lời nói mang theo hai nghĩa.

Hoàng đế sớm bị nàng làm cho mê mẫn, làm gì còn lo lắng bị nàng đẩy mất đi uy nghi?

Hắn tiến lên bắt được tiểu yêu tinh kia, không quan tâm cái hứa hẹn chỉ nhìn không thể đụng gì đó. Cúi người đem nàng hết ăn lại cắn. Vật nhỏ bị hắn dưỡng tới gan cũng lớn lên, lúc này không lam thịt thì đợi tới khi nào?

Bên trong màn, một đêm xuân triền miên.

————-

Hôm sau, mặc dù trời sáng khí trong, nhưng gió nóng thổi qua, một nguồn nhiệt lượn qua đầu. Tiết Bích Đào ngồi buồn bực, nhân dịp gần hết tráng ở cữ, liền dẫn đám người Vân Lũ tới ngự hoa viên hóng gió.

Nàng nhàn nhã ngồi trong Trừng Thụy đình, tay nắm một cần câu bằng trúc, tư thế không phải rất thành thạo, còn suýt chút móc vào cung nữ đứng hầu hạ phía sau. Lúc quăng cần xuống nước, mấy con cá sợ tới mức tản ra bốn phía, tạo thành một làn sóng nước.

Cảnh này nếu ở nơi khác tự nhiên là thanh nhàn tự đắc, nhưng trong cung vốn quy củ sâm nghiêm, thành ra rất không hợp. Nàng tư thái tự nhiên, dung mạo tuyệt diệu, thêm vài phần cảm giác dung hợp, khiến người khác có lòng thưởng thức.

“Thiếp thân thỉnh an Trân tần nương nương, nương nương cát tường.” Bên tai bỗng nhiên truyền đến âm thanh vấn an. Bích Đào nâng mắt nhìn lại, thì ra là ‘thánh thượng tân sủng’ mấy ngày nay được tán tụng không dứt trong cung: Khúc ngự nữ.

Nàng một thân cung trang vàng nhạt, gần với màu sắc của sa trướng mình mới thay gần đây. Nhưng với sa trướng thì nhẹ nhàng khoan khoái, khi biến thành trong phục lại thanh lệ như nước, khiến người ta có ý muốn thân thiết. Tương phản với phục sức là, vây quanh nàng là một đám nữ tử xiêm y ngăn nắp xinh đẹp, nhan sắc khó phân, đúng là những người mới cùng vào cung với nàng ta. Những người đó đem nàng ta vây ở trung tâm, nhìn như vạn hồng tung trung nhất điểm hồng.

Không bắt mắt bằng màu xanh, nhưng cũng khiến người ta cứ mãi cất nhắc.

Tiết Bích Đào lẩm nhẩm gì đó, rồi cười khẽ một tiếng.

Mọi người lúc này nghe thấy tiếng cười trào phúng, không khỏi căm giận trong lòng. Từ lúc vào cung liền nghe nói vị Trân tần này ỷ vào thánh thượng sủng ái, không đem những phi tần thấp hơn để vào mắt, nói phạt quỳ liền phạt quỳ, nói ban canh tránh thai liền mang canh tránh thai, mà ngay cả những phi tần cao hơn nàng, nàng cũng không có được vài phần tôn trọng.Cho nên rất ít được người yêu thích.

Nhưng bởi vì nàng một đường được thánh sủng không dứt, người ngoài cũng không dám chạm vào mặt trời ban trưa như nàng ta. Vì thế, các nàng cũng đành phải đem tức giận trong lòng nhịn xuống, không dám phát tác.

“Ngươi là ai?” Tiết Bích Đào nâng cằm, ánh mắt hướng về phía Khúc Hãn Nhiên, giọng kiêu căng.

Khúc Hãn Nhiên thấy thế, trong lòng tức tối. Nàng vốn là người hiện đại ở thế kỷ 21, thông hiểu cổ kim, đọc nhiều sách vở, vậy mà khi xuyên về cổ đại, chỉ có thể hạ mình xin an với một nữ nhân đã sớm qua đời. Nữ nhân kia còn bày ra bộ dạng khinh khỉnh nhìn nàng, còn vào ngay lần đầu nàng được thị tẩm mà kéo hoàng thượng đi. Chính mình vì thế mà bị người ta châm chọc thật lâu.

Vô luận thế nào, hành động nàng cứu đại hoàng tử đã nhận được sự cảm kích của Đức phi, đã không còn là Khúc Nhãn Nhiên không phẩm cấp chỉ tùy ý tặng người như trước kia nữa. Hiện tại, nàng cũng là nữ nhân danh chính ngôn thuận của hoàng thượng, nếu đều là thiếp, làm gì có ai cao quý hơn ai?

Vì thế, nàng cười nói:” Lần trước ở gần Trường Xuân cung, thiếp thân từng cùng nương nương gặp qua một thần. Thiếp thân không biết Trân tần nương nương không nhớ rõ, đã quên tự giới thiệu, nương nương chớ trách. Thiếp thân là Khúc ngụ nữ hoàng thượng gần đây mới phong, chẳng hay nương nương có nghe nói không ạ?”

Vừa mắng Bích Đào lú lẫn, vừa nói ra thân phận tân sủng của mình.

“Dung mạo bình thường lại còn lắm mồm.” Tiết Bích Đào nhướng mày, vẫn nhìn vào cá trong ao, khóe miệng khẽ nhếch:” Trách không được phải cần nhờ cứu hoàng tử mới lọt vào mắt hoàng thượng.”

“Nương nương lời ấy sai rồi.” Khúc Hãn Nhiên trên mặt không chút tức giận, phản bác nói:” Đức ngôn dung công thì đức là xếp hạng nhất. Nếu lấy dung mạo giữ người, sợ là không được lâu dài. Thiếp thân tự biết dung mạo bình thường, không bằng nương nương, nhưng sẽ không hối hận.” Nàng ý nói, dù Tiết Bích Đào thật sự đẹp hơn nàng nhiều, nhưng cũng may, hoàng đế không phải hôn quân tham mê nhan sắc.

Mà hành động lấy thân cứu người của nàng lại là bằng chứng xuất sắc nhất của chữ “Đức”.

“Về phần lắm mồm như lời nương nương, thiếp thân lại không dám gật bừa. Nương nương hỏi, thiếp thân tự nhiên kinh sợ trả lời, lo lắng nói không rõ ràng, cho nên nói nhiều. Nhưng câu lắm mồm thì mong nương nương thu hồi.” Nàng làm ra bộ dạng thanh cao không chịu nhục.

Tiết Bích Đào ngay cả ánh mắt cùng lười vứt cho nàng, môi mọng khẽ mở, nói nhấn từng chữ:” Đã biết.”

Mấy lời giảo biện này quá dài, nàng nghe cũng mệt.

Khúc Nhãn Hiên bị hai chữ này làm nghẹn họng. Đầy bụng lý luận đều nuốt lại vào bụng. Rất có cảm giác tú tài gặp binh lính, lời có lý đều bị đè nén..

Những người đứng cùng nàng, nghe ngữ điệu lười biếng ấy cũng thấy kinh ngạc khó hiểu. Trân tần nương nương này sao lại cổ quái như thế? Khiến người ta rất khó nắm bắt.

Đề tài bị đình chỉ, cả đình thanh tĩnh, mà Khúc hãn Nhiên lại có cảm giác xấu hổ, tiến lùi đều không được. Nàng không khỏi nhìn Bích Đào, tựa như đang đợi nàng lên tiếng.

Đợi nửa ngày mà không thấy động tĩnh gì, nàng lại không cam lòng nói cáo lui, cảm thấy cứ thế này thì lần đầu đã thua, không khác gì với giương cờ trắng đầu hàng. Nàng nghẹn hồi lâu, thấy Tiết Bích Đào nắm cần câu, rốt cuộc tìm ra chỗ kỳ quái.

Nàng nhận ra cá hồng là cống phẩm của miền Nam, linh cơ vừa động liền khuyên bảo nói:” Trong ao là cống phẩm ngự dụng, nương nương ở chỗ này câu cá, thiếp thân chỉ sợ hoàng thượng biết được sẽ không vui. Nương nương nếu thích câu cá, vẫn nên chọn chỗ khác cho thỏa đáng.” Bộ dạng như chính mình rất hiểu hoàng đế.

Nếu Tiết Bích Đào kiêng kị đi nơi khác, thì nàng sẽ chiến thắng. Nếu Tiết Bích Đào cố ý không nghe, nàng liền tiết lộ cho hoàng đế. Loại thị sủng sinh kiêu này, tích tiểu thành đại, tổng có thể khiến hắn chậm rãi rời xa Trân tần.

Nhưng nàng không nghĩ rằng, Tiết Bích Đào ở trung cung lâu hơn nàng, sao lại cho rằng cá trong ao là loại bình thường? Nàng đương nhiên biết đây là cống phẩm, chẳng những biết, còn ăn rất yên tâm, rất vui vẻ. Dù sao hoàng đế đã cho phép, đừng nghĩ chỉ nói vậy mà khiến nàng ngậm miệng không ăn.

Vân Lũ đứng sau nghe vậy liền tiến lên, cười nói với Khúc hãn Nhiên:” Khúc ngự nữ quá lo rồi. Có một lần nương nương muốn ăn vĩ lam trong hồ, liền hỏi thánh thượng, thánh thượng bèn nói: Lại gọi họ tiến cống là được. Nếu ăn cũng cho phép thì sao lại không vui khi nương nương chúng ta câu vài con chứ?” Nụ cười kia không khác Tiết Bích Đào lắm, có cảm giác tài trí hơn người, khiến mọi người cảm thấy tức muốn nghiên răng.

Làm nhất đẳng cung nữ trong Phương Hoa các, Vân Lũ không thể tránh khỏi điều này.

Bích Đào mang theo nàng, cũng là vì nàng thông hiểu tình đời, biết xem xét thời thế, biết căn cứ ý nghĩ của chủ tử mà làm việc. Kinh qua vài chuyện, Vân Lũ tất nhiên biết nàng không ưa Khúc ngự nữ, mới có thể làm khoa trương như vậy

Cung nhân nghe xong đều cúi đầu cười. Đều cảm thấy Khúc ngự nữ này quản rộng quá, còn tự cho là hiểu biết thánh thượng.

Vốn bọn họ còn lo lắng bản thân chủ tử khi gặp phải ‘tân sủng’ sẽ không vui, e sợ chủ tử để người ta thắng. Hiện giờ thấy tình hình này, trong lòng đều bình phục, yên tăm làm việc cho chủ tử, không quan tâm chuyện khác.

Khúc Hản Nhiên đỏ mắt, bị nói tới nghẹn. Mà người bên cạnh nàng lại nghiêng người, lấy tay áo che mặt mà cười ra tiếng. Các nàng hiện tại mặc dù theo nàng ta, nhưng trong lòng vẫn không thích. Một khi thấy nàng xấu hổ, dấu mặt là vì còn nhờ nàng giúp đỡ. Đừng nghĩ tới việc các nàng nói giúp.

Tuy nhiên vì chút tình đồng hương, các nàng cũng khó có hảo cảm với Trân tần.

“Nương nương.” Sơ Hiểu cước bộ nhẹ nhàng tới gần đình, đầu tiên là ‘hùng hổ’ trừng mắt nhìn Khúc Hãn Nhiên một cái, tiện đà vui vẻ cấp ‘chỗ dựa’ cho chủ tử:” Nương nương, hoàng thượng bảo nô tỳ tới đón ngài. Nói là đầu bếp mới đã tới, bữa tối làm cá, kêu ngài tới nếm thử xem thế nào. Nếu thấy tốt thì để lại trù phòng của chúng ta.”

“Hoàng thượng còn nói, y theo tính tình của ngài, tất không nhẫn nại ngồi câu cá, vẫn nhanh về ăn thôi.” Lời này lộ ra ba phần trêu chọc, bảy phần thân thiết vô cùng. Chắc hoàng đế cũng không biết, trong đình còn có vài ‘nữ nhân của hắn’ đang nắm chặt khăn, vừa hâm mộ ghen tị, vừa hận thù nhìn vị Trân tần nương nương tham ăn này.

Vì món ăn ngự phòng bưng tới đều nguội, dù là nóng thì đi một đoạn đường cũng thành nguôi, nên Bích Đào liền lấy lý do đang ở cữ mà bảo hoàng đế cấp cho một tiểu trù phòng.

Tiết Bích Đào nghĩ, tám phần là hôm qua không cùng hắn làm mình làm mẩy, hắn vui vẻ nên thưởng cho.

Bất quá, phần thưởng này tới cũng thật đúng lúc.

Nàng liếc mắt nhìn Khúc Hãn Nhiên đang biến sắc, trong lòng vui tới nở hoa.

Nữ nhân cổ đại quả thật không thú vị bằng ‘Đồng hương’ nha.