Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 31: Thích khách




"A, bạch hồ!" Đôi mắt của Tiết Bích Đào sáng lên, dõi theo bóng con hồ ly trốn trong lùm cây phía trước. Từ khi nàng bị con hồ ly nhỏ kia đưa tới chỗ này, thì khi nhìn thấy da lông hồ li, nàng đều có loại xúc động muốn lấy tên bắn nó.

Nàng giương cung muốn bắn, lại bị hoàng đế đang cùng nàng sóng vai ngăn lại.

"Muốn da hồ ly sao?"

"Dạ! Muốn lấy lông làm khăn choàng." Tiết Bích Đào chưa thu dây cung lại, nghi hoặc nhìn hoàng đế:" Hoàng thượng cũng muốn sao?"

Hoàng đế tiện thể cầm tay nàng, lòng bàn tay có chút thô ráp cọ cọ vào mu bàn tay mềm mại của nàng. Trong lòng hắn nghĩ, mấy ngày nay không chạm vào, không biết là khó xử nàng hay khó xử chính mình nữa.

Còn chưa đợi Tiết Bích Đào cảm thấy không khí có chút quỷ dị thì hắn đã thu hồi tay, nói với Hùng Nghiêu:" Đi bắt đi."

Khi quay đầu lại thì thấy Tiết Bích Đào đang chu chu cái miệng nhỏ. Hắn dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy hỏi nàng:" Bé ngoan, nàng muốn mang khăn choàng cổ thủng lỗ sao?"

Mở miệng ra là giễu cợt.

Tiết Bích Đào lúng túng.

Được rồi, tên quả thật có thể bắn rách lông. Chẳng qua là, nàng căn bản không thật sự muốn khăn choàng mà!

Chờ Hùng Nghiêu chuẩn bị tốt dây thừng để bắt con hồ ly kia thì Tiết Bích Đào đã giành lấy, hất cằm nói:" Để ta tự bắt."

Hùng Nghiêu không đổi sắc mặt, nhìn hoàng đế xin chỉ thị. Hoàng đế cười cười gật đầu, toàn bộ giáp mã đều thối lui ra sau.

Tiết Bích Đào làm thành tư thế như nhắm bắn, nhắm vào cổ chắc là được, không khác trong trò chơi cho lắm. Nàng tràn đầy tin tưởng nhìn chằm chằm hồ ly, sao đó quăng dây

Chờ a chờ, chờ a chờ, chờ một hồi lại phát hiện ra, dây thừng đã biến mất tiêu.

"ha ha ha ha." Người bên cạnh hoàng đế thấy rõ toàn bộ quá trình đi săn của nàng, lại nhìn thấy sợi dây thừng mềm nhũn rơi cách con hồ ly ba trượng, mà chánh chủ thì lại đang tràn đầy mong đợi nhìn con hồ ly thì rốt cục nhịn không được mà cười ra tiếng.

Tiết Bích Đào thu ánh mắt trở về, rốt cục hiểu được chuyện gì xảy ra.

"Buổi sáng chưa ăn no!" Nàng đúng lý hợp tình nói.Nhưng trong lòng đã sớm nhục muốn chết, không có mặt mũi nhìn người nữa a a a!

Tên có dây tiếp lực, nàng không cần phải tốn sức lắm. Nhưng dây thừng thì khác, hoàn toàn là nhờ vào lực cánh tay và kỹ thuật ném, cho nên phần lớn nữ tử đều làm không được.

Nàng quay đầu nhìn đội thị vệ theo sau. Những thị vệ này vừa nhìn đến ánh mắt quỷ dị của nàng thì cả người run lên, nhất tề cúi đầu. Tổ tông này lại muốn làm gì đây.

Trong lòng đang thầm đoán thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

"Hoàng thượng, chỗ hoàng thượng thiếu nhiều thị về lắm sao?"

Hoàng thượng cũng thật ác độc mà phối hợp với nàng:" Làm sao vậy?"

"Thiếp thân lo lắng, thiếp thân mà đem bọn họ chôn xong thì không còn ai để ngài sai sử nha." Nàng nũng nịu nói với hắn, hoàn toàn là một bộ dạng ' Đều là suy nghĩ cho ngài đó.'

Đúng là đang sắm vai gian phi.

"Ái phi của trẫm quả nhiên vì trẫm suy nghĩ." Hoàng đế thực cảm động, nói:" Một khi đã vậy..."

"Hoàng thượng!" Một đám người cùng quỳ xuống kêu lên.

Chỉ có Hùng Nghiêu không chút hoang mang xuống ngựa, quỳ một gối xuống đất, trên mặt không thấy dao động, chắp tay nói:" Khởi bẩm hoàng thượng, thánh nhân có nói, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nói. Bọn thần âm thầm ghi nhớ, cẩn tuân lời thánh nhân khuyên dạy."

"Xì" Tiết Bích Đào cười vui vẻ.

Ngươi đã từng thấy tên mặt than nào nói giỡn chưa, nàng là lần đầu gặp được đó.

Người này, rõ ràng sớm biết hoàng đế làm bộ giận dữ, vậy mà còn nghiêm mặt phối hợp, thật sự là dũng cảm phụng hiến, đại công vô tư mà.

Sau đó chợt nghe phía sau trăm miệng một lời nói:" Chúng thần cẩn tuân thánh nhân chi ngôn."

Tiết Bích Đào cười hì hì hừ một tiếng:" Một đám ngốc."

Sau đó, nàng nhìn Hùng Nghiêu, nói:"Còn theo con gấu bắc cực này nói giỡn nữa chứ." (Gấu ở đây là chữ "Hùng")

Hoàng đế nghiêm túc lại, khoát tay:" Đang ở ngoài, không cần hành lễ lớn như vậy. Đi săn quan trọng hơn, bình thân đi."

Trò khôi hài kết thúc, Tiết Bích Đào quay đầu lại thì đã thấy con Bạch hồ sớm bị những tiếng động khi nãy dọa chạy mất rồi. Nàng bóp bóp cổ tay. Cho dù không thể dùng bắn, nhưng bóp chết cũng không tệ nha.

Do đang suy nghĩ nên nàng không cảm nhận được, Hùng Nghiêu ở phía sau hai người đang thường xuyên đưa ánh mắt bắn lên người nàng.

Nữ nhân này, có chút không ổn.

Hắn từ nhỏ lớn lên cùng hoàng thượng. Tính cách của hoàng thượng ra sao, hắn rõ ràng nhất. Nhưng tính cách như vậy lại chưa từng lộ ra bên ngoài. Hiện giờ lại vì một câu của nàng mà hứng trí phối hợp, có thể thấy ngài đem ít nhiều tâm tư đặt tên người nữ nhân này.

Hắn nghĩ, ánh mắt lóe sáng.

Hoàng thượng như vậy, tính cách không hề câu nệ đương nhiên là tốt. Nhưng đối với quốc gia thiên hạ, nếu sa vào mĩ sắc, không để ý triều chính thì.... Đó cũng là chuyện hắn nên quan tâm.

Chức trách của hắn, chính là bảo hộ hoàng thượng.

Chốc lát sau, Tiết Bích Đào lại bắt đầu giật dây cương, tiếng vó ngựa lộc cộc cùng âm thanh của nàng hòa vào nhau:" Hoàng thượng, trong rừng này chỉ có một con bạch hồ thôi sao?"

Hoàng đế bỗng cảm nhận được người bên cạnh cách hơi xa, liền thả chậm bước, chờ nàng tiến lên sóng vai mà đi, nói:" Mệt sao?"

"Lục sắc, lục sắc, lục sắc. Người ta tới săn thú, không phải ngắm phong cảnh." Tiết Bích Đào bất mãn làm nũng.

Hoàng đế nghe vậy nói:" Trẫm mang nàng cưỡi chung, phía trước có lẽ có con mồi."

Hắn muốn quang minh chính đại đem nàng ôm vào ngực lâu rồi, cơ hội khó có được.

Ánh mặt trời chiếu vào từng tầng lá rậm rạp, dẫn dắt cước bộ của mọi người. Càng đi vào sâu, Hùng Nghiêu lại càng cảm thấy không thích hợp.

Theo lý thuyết, càng vào sâu con mồi phải càng nhiều và hung ác. Nhưng hôm nay càng đi thì lại càng u tĩnh. Đừng nói là bạch hồ, ngay cả thỏ bình thường nhiều nhất cũng không thấy.

Hắn hơi dùng sức nắm chặt chuôi đao, cúi đầu, dùng dư quang đánh giá bốn phía.

Hoàng đế nắm lấy tay nhỏ bé của Tiết Bích Đào, đem nàng đặt trước người. Hắn cũng chợt cảm giác không thích hợp, có vài chỗ có ánh sáng, nhưng có vài chỗ lại bị màn đen bao phủ.

Hắn khẽ kêu:" Hùng Nghiêu."

"Có thần!" Hùng Nghiêu sắc mặt nghiêm trọng.

"Bảo thị vê..." Hắn hơi thấp giọng nói, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng tên nhọn xé gió bay tới. Hắn buông tay Tiết Bích Đào, nghiêng người tránh thoát, lập tức dặn Hùng Nghiêu:" Bảo hộ Tiết tiệp dư."

Hắn nhìn đội ngũ vài thị vệ không trốn kịp bị tên đâm trúng rơi xuống đất, sắc mặt nhất thời lạnh lùng. Trình độ của đám thích khách này không kém.

Hùng Nghiêu đầu tiên là cả kinh, tiện đà nhớ lại ý niệm trong đầu mình vừa rồi, liền sai thị vệ bảo hộ hoàng thượng, còn mình một bên bảo vệ Tiết Tiệp dư.

Bọn họ ngoài sáng, kẻ địch trong tối. Tuy hoàng đế được bảo vệ tốt lắm nhưng những thị vệ liên tục tử vong khiến hắn xanh măt.

Có thể loáng thoáng nhìn thấy những kẻ đang bắn, nhưng không cách nào bắt được.

"Hoàng thượng cẩn thận!" Đột nhiên, hắn nghe được giọng nói mềm mại nào đó, bên trong tràn ngập sự lo lắng, khẩn trương.

Hắn theo bản năng nhìn lại, mũi tên nguyên bản đâm vào tim lại chỉ trúng cánh tay trái của hắn.

Cơ thể phút chốc co rút lại. Hắn nhíu mày.

"Tiết tiệp dư!" Hùng Nghiêu khiếp sợ la lên.

Chỉ thấy Tiết Bích Đào đang đứng trên ngựa, động tác linh hoạt xoay người, nhập vào cành lá rậm rạp. Cả người nàng một thân đen huyền, ánh sáng mờ nhạt trong rừng rất khó phát hiện ra.

Thích khách cũng vì vậy mà mai phục tại nơi này.

Hoàng đế biết nàng công phu không kém, ngược lại không kinh hãi. Chỉ là mặt hắn vẫn chưa giãn ra, tiểu nữ nhân này muốn làm gì?

Thích khách thình lình nhảy ra bắn chết vài thị vệ, Tiết Bích Đào không phải không sợ hãi.

Nàng không phải chưa từng thấy qua người chết. Nhưng là lần đầu cảm nhận được bị một đạo ánh mắt trong tối nhìn chằm chằm, cảm giác giống như giây tiếp theo sẽ lăn ra chết. Huống chi nàng chỉ biết bắn tên, không biết đỡ tên.

Hoàng đế biết nhóm người kia nhắm vào hắn, cho nên rời xa nàng, lại phái một thủ hạ mình rất tin tưởng bảo hộ nàng. Nếu không phải nhờ Hùng Nghiêu, nàng không thể tránh được những mũi tên đang bay tán loạn này.

Cho dù nàng đem hoàng đế trở thành mục tiêu nhiệm vụ, nhưng giờ phút này, nàng cảm động.

Cho nên, khi nàng nghe được tiếng xé gíó, liền lên tiếng nhắc nhở hoàng đế.

Nhưng khoanh tay chịu chết cũng không phải phong cách của nàng. Không biết người đứng sau đám thích khách là ai, nhưng hoàng đế làm việc hình như có vài phần do dự. Người không biết không có tội, nàng không biết, vì thế không có gì phải băn khoăn.

Trong game, bất kỳ loại quái vật nào đều có phạm vi tấn công nhất định. Dựa theo tình hình trước mắt, nàng chỉ cần coi đám thích khách kia là quái vật, cẩn thận che dấu mình, không đứng gần phạm vi tấn công của họ. Tuy rằng cảm giác không chuẩn như trong trò chơi nhưng bản thân quái vật cũng chậm hơn vài bậc.

Thích khách luôn phải ám sát, mà nàng thì vẫn luôn đợi một khắc chúng ra tay kia.

Tới lúc này, lại thêm tiếng cung tên xé không khí.

Nàng hơi nheo mắt, dựa vào cảm giác, nhanh chóng đưa tay bắn tên. Thích khách sẽ không ở một chỗ chờ ngươi tìm đến, mũi tên lúc sau nhất định sẽ lệch vị trí.

375 FPS.

Nàng đại khái tính tốc độ xuất tên, trong lòng khẽ hít hít, cái này so với Phản Khúc cung mà nói cũng không tồi. Nhưng là trải qua mấy tháng không rèn luyện, cũng khó bắn chuẩn được như trước.

Một mũi tên bắn ra, nàng cũng lặng rẽ rời khỏi vị trí.

Chờ sau khi dựa vào phương pháp này mà hạ được vài tên, nàng biết rằng, tiếp theo sẽ không còn dễ dàng như vậy.

Hoàng đế cứ nghe tiếng "Phập" "Phập" vang lên cùng vài thi thể của hắc y nhân che mặt, lúc này mới ý thức được nữ nhân này đang làm gì.

Chết tiệt, hắn gần như quên mất hình tượng, thấp giọng mắng. Nàng không thể an phận một chút sao? Đám thích khách này chỉ sợ là của người kia.

Người kia vẫn mê loại trò hề này. Nhưng hắn không đoán được động tác của hắn ta lần này lại nhanh như vậy, bằng không nói sao thì hắn cũng không đem an toàn của nữ nhân kia mang theo bên mình.

Hiện tại cũng chỉ đành ra tay.

"Hoàng thượng cẩn thận!" Hùng Nghiêu ngay lúc hoàng đế ra lệnh đã chuẩn bị phản công. Đang lúc lơ đãng lại nhìn thấy ánh sáng từ một cây chùy thủ gần sát hoàng đế, mà hoàng đế thì lại đang phân thần.

Giờ phút này có giương cung cũng không kịp.

Tiết Bích Đào ẩn thân cách đó không xa đang mỉm cười, kéo dây cung ra, cung tên đang căng dãn chờ được phát động.

Ánh mắt của một tên thích khách nhíu lại, nhận thấy một tia sáng vàng đang chiếu vào trong mắt hắn. Hắn giương mắt nhìn lên, khi nhìn thấy mũi tên đang hướng về phía mình thì lập tức biến sắc

Quả nhiên là thiên lý, hắn thích sau lưng người khác phóng ám tiễn, hôm nay lại bị người ta thiết kế lại.

Nhưng đảo mắt, hắn lại nhìn thấy một con rắn màu xanh nhỏ đang dần bò lên tay người nọ. Dưới mặt nạ, hắn giơ lên kháo miệng, động tác trên tay cũng ngày càng hung hiểm hơn, thẳng hướng hoàng đế mà tiến tới.

Tiết Bích Đào chợt cảm giác trên tay có một cái gì đó lạnh lạnh dính dính, động tác giương cung không thay đổi. Vào thời khắc quyết định này, mọi hành động dư thừa đều không có giá trị.

Nàng ổn định tâm thần. Nhắm tên, buông tay.

Sau đó là tiến mũi tên xé gió bay đi, cùng tiếng chùy thủ rơi xuống đất.

Thích khách che mặt bị thương tay phải, nụ cười dưới mặt nạ càng thêm sâu sắc. Hắn thu mình một cái, biến mất trong rừng cây.

Hoàng đế rốt cuộc thoát khỏi nguy hiểm, lại nhìn về phía Tiết Bích Đào, đồng tử mạnh mẽ co rụt.

Lá cây khẽ nhúc nhích, lộ ra dung mạo tinh xảo của một nữ tử. Nàng tiện tay dùng tên đóng đinh con rắn nhỏ một bên, nhìn hắn cười cười. Nàng lấy một thân cây to làm ghế ngồi, tự mình hút lấy miệng vết thương trên tay.

Máu tươi phun ra, mị nhãn của nàng khẽ nhìn, thân thủ lại lau đi khóe môi còn dính máu, ngược lại càng khiến đôi môi thêm đỏ mọng kiều diễm.

Hoàn toàn khác với vẻ vui đùa ầm ĩ trước kia.

Hắn chờ Hùng Nghiêu băng bó xong tay trái thì mới trầm giọng ra lệnh:" Chuyện vừa rồi không được truyền ra ngoài."

"Chúng thần tuân mệnh."

Hắn là đế vương, từ trước tới nay chỉ ra lệnh, không cần uy hiếp.

Hoàng đế ngăn thị vệ đi theo, không tự chủ được đi tới dưới tàng cây kia, ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt không biết là dịu dàng hay luyến tiếc, hắn nói:" Bé ngoan, xuống đây."

Nàng thoáng cởi giày thêu, sau đó khanh khách cười nói:" Được." rồi thả người nhảy xuống.

Hoàng đế biết nàng chính là một con quỷ tinh nghịch, sớm đã chuẩn bị. Quả nhiên vững vàng đón được nàng vào ngực.

Cánh tay trái vì bị thương mà hơi đau một chút.

Tiết Bích Đào tất nhiên cảm giác được, nhưng nàng không nói gì thêm. Nam nhân mà, ngẫu nhiên muốn làm anh hùng, ngươi chỉ cần thành toàn cho hắn là được.

Nàng trong lòng hắn kêu lên một tiếng thư thái, giơ giơ cánh tay có hai dấu răng nhỏ kia, hậu tri hậu giác có điểm khó chịu:" Hoàng thượng, con rắn kia da cứ ẩm ẩm dính dính, ghê chết được."

"Biết vậy mà còn chạy ra đó? Thành thật ở dưới này để Hùng Nghiêu bảo hộ nàng là được."

"Nếu không thế thì sao cứu được hoàng thượng." Nàng vùi đầu vào vạt áo hắn, nhỏ giọng nói:" Hoàng thượng đây là được tiện nghi còn khoe mã."

Hắn cười khanh khách, trong lòng đã có chút nóng.

Tiểu nữ nhân này mãn tâm mãn nhãn đối với mình. Hoài nghi gì đó lúc trước có vẻ không còn quan trọng. Cái gì cũng không trọng yếu, quan trọng là, dùng hành động để chứng minh.

Hắn tuy rằng muốn biết rõ bí mật trên người nàng, nhưng khi nàng không chút do dự bắn ra mũi tên kia, hoài nghi đều tan thành mây khói.

Ngay lúc đó nàng tuyệt đối không biết được cái thứ dài dài đó rốt cuộc có độc hay không. Nếu là rắn độc, sinh tử chẳng qua cách nhau một bức màn mỏng.

Về phần Tiết Bích Đào, nguy cơ qua đi, nàng cũng thả lỏng rất nhiều. Nàng thầm nghĩ, ít nhiều thì "cảnh giác" cũng khiến nàng cảm nhận được con rắn này không độc, hoặc là độc bình thường, bằng không liều mình mà cứu hoàng đế thì.... Nàng cũng nên suy nghĩ lại một chút.

Cơ hội này đến rất khéo, vừa lúc đập tan nghi ngờ của hoàng đế, lại xả thân cứu hắn, kỹ năng nháy mắt tăng lên mười điểm. Nàng vô cùng vui vẻ.

"Hoàng thượng, chúng ta đi cả ngày chỉ săn được một con rắn nhỏ." Tiết Bích Đào lấy tay che miệng ách xì một cái, chỉ chỉ con rắn bị xiên trên kia.

Ý nói là, ngài không ngại mất mặt, nhưng ta ngại!

"Ai nói?" Hoàng đế buông nàng xong thì có chút luyến tiếc. Thấy nàng đã có chút hết sức thì lại kéo nàng vào ngực, nói "Còn có rất nhiều người."

Tiết Bích Đào nghe vậy ánh mắt khẽ nhích, nhịn không được nhìn hoàng đế.

Nàng có chút ngạc nhiên. Những người đó đến tột cùng là ai. Hình như cũng không phải thích khách bình thường. Nếu không hoàng đế không đến mức nhường nhịn như vậy.

Nhưng là hoàng đế bình thường, ai lại cam tâm tình nguyệt lui bước, chỉ thủ chứ không công chứ?

Nàng nhớ tới những điều nương đã nói qua, nhớ tới quy tắc xưng đế ở Nguyên triều, nhớ tới vị hoàng thái hậu đang ăn chay niệm phật, cung phụng tổ tiên nhìn có vẻ rất thành kính kia.

Chẳng lẽ là Thọ vương?

Nàng thầm nghĩ.