Kỹ Năng Tranh Thủ Tình Cảm (Kỹ Năng Tranh Sủng)

Chương 12: Mồng tám tháng chạp (Trung)




Tiết Bích Đào vẫn chú ý, nhưng thẳng đến lúc cung nữ múc cháo vào bát, thân thể cũng không có dị trạng gì.

Nàng lấy muỗng khuấy cháo, bên trong mơ hồ có thể thấy được gạo tẻ, bạch quả, hạch đào nhân, hạt dẻ, ngửi ngửi, còn ngửi thấy mùi táo nghiền ngâm nước nóng.

Cháo vừa mềm vừa đặc, phối hợp màu sắc hài hòa, làm cho người ta thèm thuồng.

Nàng nhìn hướng mọi người. Tỷ tỷ đã bỏ cháo vào miệng, còn lại mọi người hoặc nếm hoặc múc, trên mặt đều không có dị sắc.

Tuy vậy, nhưng trong cung thâm sâu khó lường, nàng vẫn không dám ăn.

Trong lúc vô tình đem tầm mắt đưa lên hoa mai Ngạo sương phía trên, mỏng mỏng đơn độc kéo dài trên thân cây, vài điểm hồng tô điểm, mà tầng tuyết hôm qua cũng tan đi mất, chỉ còn lại những giọt sương trong suốt theo cánh hoa nhỏ bé rơi xuống.

Nàng nhìn đến nhập thần.

“Tiết gia tỷ tỷ, tỷ như thế nào không ăn cháo?” giọng nói thanh thúy của Bùi Duẫn Nhân vang lên, đem suy nghĩ nàng quay trở về.

Nàng thu tầm mắt, quay đầu cười:” Hoàng hậu nương nương thiết yến mời chúng ta ăn cháo thưởng mai, mọi người đều đã ăn cháo, ta liền đành phải nhận phần thưởng mai.”

Mọi người còn chưa ra tiếng, Hiền phi trước đã đáp lời:” Ý nói chúng ta đều là tục nhân, còn muội là người văn nhã sao?” Môi đều đặn cười, ý nhị mười phần.

Lời này người khác nói là khiêu khích, từ miệng nàng nói ra, nghe vào tai giống như chỉ là đùa vui, không nửa phần thâm ý.

Phó ngự nữ Phó Ôn Bội cũng uyển chuyển hàm xúc như Hiền phi, nhưng so ra lại kém hơn. Đại khái đây là sự khác biệt giữa nữ nhân đã sinh con và nữ nhân chưa sinh con đi.

Nàng bộ dạng phục tùng mềm mại cười, giả bộ ngượng ngùng, chưa nói tiếp.

Ai biết hôm nay Hiền phi mắc phải cái gì, tự dưng đáp lời của nàng. Theo nàng nghĩ, cũng có thể là do Bùi Duẫn nhân.

Bất quá mặc kệ mắc cái gì, nàng cũng không co hứng quan tâm.

Hãm hại trong cung, nàng đề phòng, trong cung kết minh, nàng cung không muốn dính vào.

Đồng minh là người có khả năng đâm sau lưng ngươi một dao nhất.

Nàng không muốn dễ dàng đặt cược.

Lúc này lại có một thanh âm thỉnh an vang lên:” Thiếp thân thỉnh an hoàng hậu nương nương, nương nương cát tường. Thỉnh hoàng hậu nương nương thứ tội, thiếp thân trên đường tới đây váy bị ướt, trở về thay quần áo nên tới trễ.” Là Mật quý nhân.

Nàng hoảng loạng quỳ xuống hành đại lễ, giống như nai con đang hoảng sợ.

Tiết Bích Đào rốt cuộc biết được nàng vì sao ở lần tuyển tú thứ nhất được sủng ái. Hàn Tử Kì thích nữ nhân khí tức sạch sẽ, đồng thời không quá ngu ngốc.

Thoạt nhìn động tác khiếp đảm từ người Mật quý nhân lại tạo cho người ta cảm giác thương tiếc. Mà trong lời thỉnh tội kia lại rất có trật tự rõ ràng, nếu hoàng hậu thật sự trách phạt, quả thật là không rộng lượng.

Mặc kệ nàng bởi vì cái gì mà đến trễ, hoàng hậu nương nương rộng lượng khoan dung nghe xong sẽ không phạt nàng.

Đương nhiên là còn nắm bắt thời cơ rất tốt. Nếu như lúc nãy các nàng cười nói vui vẻ, không khí tăng vọt, nàng đến phá hủy không khí, hoàng hậu tâm sinh hờn giận, dù không phạt, cũng sẽ cảm thấy ghét.

Nếu không phải sau khi mất đi long thai không điều chỉnh lại cảm xúc, mất đi thánh sủng. Có nàng làm rào cản, các tỷ muội kia làm gì có cơ hội, nổi bật không kể hết.

Bất quá chờ nàng điều tiết xong, liền khó nói.

Đó là một kẻ địch mạnh.

Hoàng hậu quả nhiên ôn hòa miễn trừng phạt nàng, nói:” Lần sau cẩn thận là được, nhập tọa đi.”

Mật quý nhân cảm kích tạ ơn, khi thu váy ngồi xuống đột nhiên mất cân bằng, quẹt qua bên phải.

Tiếng “Xoảng” từ chiếc bát rớt xuống đất vang lên phá lệ bắt mắt.

Không người nào thấy Tiết Bích Đào lặng lẽ thu hồi giày thêu, đàng hoàng như cũ ngồi đó.

Ha, may là hôm nay thời tiết khá tốt, nàng lại ra lực đạo vừa đủ. Sẽ không lưu lại “Chứng cớ” trên mép váy.

Mật quý nhân quá sợ hãi. Cung nữ bên người dĩ nhiên đem nàng nâng lên. Thấy ánh mắt của những người xung quanh đều tụ trên người mình liền không thể đứng được, lung lay sắp đổ.

Kỳ thật nàng tính toán nhổ đi những người mới vào cung. Thấy các nàng dung nhan như hoa nở rộ trước mặt đế vương, nàng rất hồi hận. Cũng lần nữa đem dã tâm và dược dược dục thí (nóng lòng muốn thử) khi mới vào cung của nàng đánh thức dậy.

Nỗi đau mất con căn bản không đủ để khiến đế vương thương tiếc. Nam nhân kia ngồi trên thiên hạ, không có gì không chiếm được. Mà việc nàng có thể làm, chính là bằng tính tình tư thái mà hắn thích nhất, chiếm lấy sủng ái.

Tiệc thưởng mai lần này là một cơ hội tốt. Chỉ là nàng thiên tính vạn tính, rốt cuộc để lộ tin nàng đã thất sủng từ lâu. Tài đi nhân tình đi, lại nhận được tình báo không đáng tin. Nguyên bản, nàng là đang chuẩn bị đoạt lấy chú ý của hoàng thượng, khiến hắn nhớ lại nàng.

Nếu Tiết Bích Đào biết được ý tưởng trong lòng nàng ta, nhất định sẽ cảm thán.

Hoàng hậu thấy tình cảnh này rất tức giận, Mật quý nhân này thật sự càng sống càng thụt lùi, làm việc tại sao lại lỗ mãng như thế.

Đang nhíu mày định xử trí, liền nghe thấy tiếng cười lanh lảnh vang vào tai:” Đây là làm sao vậy? Từ khi nào Mai Uyển lại có nhiều cọc gỗ như vậy, sao một đám không ai lên tiếng?”

Được, hoàng đế là nhất, ai còn bám víu việc này không tha, ra vẻ mình bụng dạ hẹp hòi? Cung nữ lập tức nhận được lệnh, âm thầm dọn dẹp mảnh vỡ, đi lấy cái mới.

Hôm nay thật đúng là một vòng rồi lại một vòng, một người tiếp một người nha. Tiết Bích Đào cười thật thoải mái.

Không cần ăn cháo có rình rập bẫy độc, vừa mới rối loạn như vậy, hoàng đế lại tới, phỏng chừng tầm mắt mọi người đều nhìn chằm chằm hoàng đế rồi. Nếu tại thời điểm mấu chốt này mà còn có người khuyên nàng ăn cháo, vậy cháo kia xác thực có vấn đề. Chủ mưu cũng sẽ không ngốc tự bại lộ chính mình.

Đồng thời trả lại cho Mật quý nhân một cái ngáng chân nhỏ. Chỉ cần không phải sự tình liên quan tới tánh mạng, trình độ ác liệt của nàng đại khái cũng hợp với hoàng đế đi.

Thường xem tranh đấu, nhưng chưa từng chính mình xuống tay. Tai nghe ngàn lần, không bằng làm qua một lần. Hôm nay thử lại còn thành công, đương nhiên tâm tình vui sướng.

Cái miệng nhỏ uống trà, bộ dáng vừa ý hiển nhiên không để hoàng thượng vào tầm mắt.

Thời điểm hoàng đế nhìn thấy, cảm thấy tâm tình thật sự không vui.

Nữ nhân này qua cầu rút ván, buổi sáng mới cho nàng tấn vị, lập tức quay đầu không để ý tới mình. Nhìn xem những phi tần đang ra sức lấy lòng này, quả thật thông minh. Nàng thì sao! Cư nhiên uống trà, còn uống rất vui vẻ thoải mái, khóe mắt, đuôi lông mày đều là cười như xuân phong. Hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt hắn.

Nợ này hắn nhớ kỹ! Xem đêm nay hắn trừng phạt nàng như thế nào.

Hoàng hậu biểu tình giãn ra, ngay cả thấy hoàng thượng, cũng là ung dung đoan trang, mỉm cười:” Hoàng thượng tới. Nô tỳ cùng bọn muội muội đang thưởng mai, đương nhiên phải nói nhỏ, không thể phá hủy hứng thú được.”

“Hoàng hậu nương nương nói đúng, hoàng thượng ngài lại chế giễu, nói chúng ta là cây gỗ, chúng ta sau này còn gì phong nhã nữa.” Trinh quý tần vội vàng không ngừng thuận theo lời nói của hoàng hậu, hờn dỗi một câu.

Không khí không hề đông lại, ngay cả gió mang hơi thở cũng từ từ nổi lên.

“Hử? Nếu như vậy, là trẫm không đúng. Trẫm tự phạt mình một chén, bồi tội với các ái phi được không?” Hoàng đế nhướng mày cười, không muốn nói tiếp chuyện vừa phát sinh. Cứ vậy bỏ đi.

Trinh quý tần tự mình bưng ly rượu, hai tay dâng lên hoàng đế, nói cười yến yến:” Nào dám để hoàng thượng bồi tội đâu, vậy để thiếp thân kính hoàng thượng một ly, hoàng thượng cũng không thể không uống.”

Hoàng đế cũng cười theo, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.

Sau đó, tất cả chúng phi tần sử dụng mọi bản lĩnh thủ đoạn để gây chú ý, thẳng đến khi Tiết Bích Đào nhìn không hết. Đúng là chơi hội là chuyện nhỏ, tranh thủ tình cảm mới là chuyện lớn.

Có hoàng đế ở đây, mỗi ngày đều có tiếng pháo vang. Quả thực so với lễ còn náo nhiệt hơn.

Mà Mật quý nhân, trải qua chuyện vừa rồi liền vâng lời ngồi nguyên tại vị trí. Tạm thời không dám mặt quá nổi bật vì sợ đắc tội hoàng hậu.

Tới khi ngọn đèn dầu suy yếu, bữa tiệc mới tàn.

Đôi mắt trông mong của chúng phi nhìn chằm chằm hoàng đế. Hoàng thượng cuối cùng cư nhiên mơ hồ không nói câu nào, vui vẻ uống trả thưởng mai rồi theo Tiết mỹ nhân trở về Phương Hoa các.

Không chỉ phi tần đau tim, ngay cả hoàng hậu đều muốn đau.

Cho dù không phải vì quốc gia đại sự, bình thường hoàng đế vì để thể diện cho vợ cả, đều sẽ ở lại trong cung hoàng hậu.

Khi hoàng thượng muốn đến lại bị Trinh quý tần kéo đi, hôm sau lại khiến Tiết Bích Đào tăng lên hai cấp. Mọi người đều hồ đồ. Đây rốt cuộc là sủng ái hay không sủng ái? Tiết mỹ nhân này thật đúng là chuyện cần phải xử lý!

Đèn lồng trong vườn được thắp lên, làm cho một góc hoa viên trong vườn sáng ngời như ban ngày.

Nhưng hiển nhiên, không thể xua tan được lo lắng trong lòng đám phi tần.

Trường Xuân cung

“Kim ma ma, ngươi nói Tiết mỹ nhân kia đã biết, hay là gặp may?” Hoàng hậu nghiêng người dựa trên tháp mỹ nhân, lật bàn tay mịn màng, không chút để ý hỏi.

“Nô tỳ mặc dù không nhìn ra nàng có biết hay không, nhưng nương nương đem sáu cục nắm chặt chẽ trong lòng bàn tay. Nếu là Đức phi, hiền phi thì còn có thể. Nhưng bằng một mỹ nhân nho nhỏ như nàng, chỉ sợ không thu mua được người có chức vị trọng yếu.” Kim ma ma suy tư một phen, cúi người đáp.

“Ngươi nói đúng” Buông tay,ôm lò sưới, hoàng hậu nghĩ nghĩ:” Không nóng vội, ra tay lúc này chẳng qua chỉ là cảnh cáo. Tỷ muội các nàng gần đây náo nhiệt vô hạn, bổn cung vì cân bằng hậu cung phải chèn ép. Kết quả tự nhiên là tốt nhất, sau này cũng tất không phải lo lắng. Dù không thành, bổn cung còn có chuẩn bị khác.”

Ánh nến chập chờn lay động, soi khuôn mặt bí hiểm của hoàng hậu.

“Nương nương sáng suốt.” Kim ma ma coi hoàng hậu như con gái mình, cười hòa ái dễ gần. Lại nói:” Ván cờ này cuối cùng cũng không phải vô ích, vẫn có con cá lọt lưới. Đó mới là mục đích chính. Nương nương trong lòng cũng có thể kiên định một chút.

“Ai, đáng tiếc. Nếu không phải chỗ của đại hoàng tử có hoàng thượng bảo hộ, không dễ xuống tay, thuốc này hạ Đức phi cũng vô dụng. Bổn cung thật muốn đem nàng giải quyết luôn.” Trong mắt hoàng hậu một tia âm ngoan xẹt qua. Đức phi chức cao, xảy ra chuyện gì nàng cũng không tránh khỏi quan hệ. Nàng phải từ từ nghĩ cách, tìm biện pháp để chính mình phủ sạch sẽ mọi tội trạng.

“Nương nương không cần nóng vội. Đã trừ nàng một tay, bản thân nàng tự nhiên ngày một ngày hai sẽ xong.” Kim ma ma biết trong lòng hoàng hậu hiểu được, nhưng không đành lòng thấy nàng tâm tình mất mác, nói lời an ủi.

Hoàng hậu vuốt cằm, tự mình tắt đèn đi ngủ.

Trữ tứ cung, chính điện

Trinh quý tần thể xác và tinh thần khoan khoái nghe nữ nhạc công gẩy đàn.

Cung nữ Tố Nga đem tuyết lê cắt thành từng miếng đặt lên khay mạ vàng trên chiếc bàn trúc bốn cạnh.

“Tố Nga, ngươi có thấy không? Hôm nay chúng ta xem biểu tình của Mật quý nhân cũng thực cực kỳ phấn khích.” Trinh quý tần kêu nữ nhạc công lui, tâm tình vô cùng tốt nghiêng đầu, cười dài hướng nàng nói.

“Đương nhiên nhìn thấy. Nhớ ngày đó Mật quý nhân không biết nghe tin ở đâu biết nương nương cũng mang Long thai, liền trước mặt hoàng thượng nhỏ mắt, muốn mượn tay hoàng thượng làm nương nương sảy thai. Tâm tư quả thật rất sâu độc. May mà hoàng thượng chúng ta là minh chủ, hiện giờ nàng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy. “ Tố Nga thấy chủ tử tâm tình tốt, liền cùng nói chuyện.

“Xì, Nàng ở trước mặt hoàng thượng giả vờ giả vịt. Hoàng thượng nào biết tâm tư nàng. Hoàng thượng vắng vẻ nàng chẳng qua là hộ thai bất lực mà thôi. Người không phạm mình mình không phạm người. Nàng nếu không đụng tới đứa nhỏ của bổn cung, bổn cung cũng sẽ không tiên hạ thủ vi cường. May mà bổn cung bản lĩnh cao hơn một bậc. Nếu không hiện tại mất đi đứa nhỏ, không được ân sủng sẽ là ai đây.”

“ Nương nương anh minh. Mật quý nhân kia còn tưởng mình đang ở thời điểm được sủng ái ai thấy cũng nịnh bợ sao? Tìm vài cái hối lộ liền mua được tình báo của hoàng thượng? Tranh giành không bằng nằm mơ giữa ban ngày.”

Trinh quý tần nghe xong che miệng cười không ngừng. Mặt mày lộ vẻ đắc ý:” Nếu bổn cung không thiện tâm cho nàng một chút tin tức giả để nàng hy vọng, chỉ sợ nàng còn đang mày chau mặt ủ đó. Còn không bằng vứt cái xấu đi, học ngoan ngoãn tuân thủ bổn phận, bổn cung sẽ không đuổi cùng diệt tận.”

Đều nhờ tiệc thưởng mai này mà kế hoạch thành công, mặt mày hớn hở.

Mà không khí tại Phương hoa các lúc này, lại từ lúc hoàng đế rảo bước tới, liền có vẻ giương cung bạt kiếm