Kỹ Năng Nuôi Dưỡng Người Cứu Thế

Chương 4




Ánh bình minh đánh thức người trong phòng, một ngày mới lại bắt đầu. Căn nhà chung của đội nằm khuất trong một con hẻm chợ đông đúc. Sáng sớm tiếng người rao bán ồn ào, náo nhiệt, mùi thức ăn thơm ngon và cả tiếng mời gọi của các cô gái làng hoa góp vui cho khu chợ thanh bình.

 

Tôi ngẩn người nhìn trần nhà, đêm qua tôi mơ một giấc mơ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Làm thiên thần mấy ngàn năm qua, tôi chưa từng một lần nằm mơ vì giấc mơ được tạo ra bởi dục vọng của con người, mà một thiên thần thì không nên có dục vọng.

 

Haris khó hiểu nhìn Hera, sáng nay cậu thức dậy đã thấy cô ấy như thế rồi, từ lúc gặp Hera đến nay dù cậu thường thấy cô ấy ngẩn người lười biến nhưng hoang mang như hôm này thì vẫn là lần đầu cậu nhìn thấy.

 

“Hera.” Haris rụt rè gọi nhỏ, cậu sợ mình sẽ làm kinh động đến cô.

 

“Ừm.”

 

“Đói.”

 

“Ừm.”

 

Vẫn không có phản ứng, Haris sợ hãi bật dậy nhìn chăm chú vào Hera.

 

“Đi ăn thôi.” Liếc mắt nhìn gương mặt trắng bệch của Haris, tôi yêu thương vuốt mặt thằng bé.

 

Bên ngoài mọi người đã sớm tụ tập đầy đủ, đang cùng nhau ăn sáng. Tôi tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống, bắt đầu gấp thức ăn cho Haris. Carl nhìn chúng tôi ngồi xuống nói: “Hera, hôm nay có người yêu cầu chúng ta đến thành phố Xương, Tây Lĩnh giúp họ cứu cậu con trai bị mắc kẹt ở đó.”

 

“Thành phố Xương?”

 

“Ừ! Thành phố Tây Lĩnh là một trong các thành phố lớn nhất lục địa phía Tây, vài năm trước bị Zombie tấn công, người chết chất đống, xương chất thành núi nên mọi người gọi nó là thành phố Xương.”

 

“Nghe có vẻ khá nguy hiểm.”

 

“Ừ, nhưng giá lại rất cao, 80.000 đồng tiền vàng đấy.” Liz xoa tay thèm thuồng.

 

“Hera, chúng ta nhất định phải nhận nhiệm vụ này, 80.000 đồng vàng đủ để cô ăn sạch quán rượu Midnight rồi.” Willson dụ dỗ nói.

 

Ăn sạch quán rượu Midnight, nghĩ đến món ăn ngon muốn nuốt cả lưỡi của quán rượu, tôi nuốt nước miếng một cái. Carl mau lẹ bắt thời cơ tiếp tục dụ dỗ: “Hera, chúng tôi sẽ chia cho cô 20.000 tiền vàng, cô thấy sao?”

 

“20.000 tiền vàng, nhiều không?” Tôi ngoẻo đầu suy tư, thật ra tôi đâu biết tính, bọn họ nói với tôi cũng như không.

 

“Nhiều, rất nhiều là đằng khác.” Will huơ tay múa chân diễn tả.

 

Hai mắt tôi lấp lánh ánh vàng, rất nhiều. . . . . Rất nhiều. . . . . . Trong đầu tôi không ngừng lặp đi lặp lại.

 

“Được, chúng ta đi. Dù có phải san bằng cái thành phố đó tôi cũng quyết cứu cho được đứa trẻ khốn khổ kia.” Tôi đập bàn đứng dậy, hiên ngang như dũng sĩ chuẩn bị ra chiến trường.

 

“Rầm!” Cái bàn đáng thương hi sinh trong tay tôi.

 

“Được, tôi lập tức đi nhận nhiệm vụ, mọi người chuẩn bị lên đường.” Carl hứng khởi hét lớn chạy nhanh như gió ra ngoài, đi được vài phút anh ta thò đầu vào cửa hỏi tôi: “Hera, cô có cần chuẩn bị gì không? Để tôi đi mua.”

 

Tôi suy nghĩ đôi chút rồi nói: “Có, phiền anh mua giúp tôi thật nhiều đồ ăn và quần áo trẻ em, đồ của Haris chật hết rồi.”

 

Đám người Willson, Liz tất bật chuẩn bị mọi thứ cho chuyến đi, nghe nói lần này đi về hướng Tây, mà mọi người ở lục địa Phía tây đa số đều mắt đen tóc đen, phong tục tập quán, ngôn ngữ cũng rất khác biệt vì thế chuyến đi lần này không chỉ nguy hiểm mà còn rất khó khăn trong việc giao tiếp, bọn họ cần chuẩn bị mọi thứ thật kỹ lưỡng.

 

Carl rất nhanh trở lại, anh ta mua rất nhiều đồ ăn và quần cho Haris, ngoài ra còn dắt theo một cô gái tóc đen mắt đen thuần.

 

“Xin chào! Tôi tên Tử Diệp sẽ là người phiên dịch cho mọi người trong chuyến đi lần này.” Cô gái khách khí chào hỏi.

 

“Chào! Tôi tên Liz, đây là Willson, Hera và em trai cô ấy, Haris.” Liz nhiệt tình giới thiệu mọi người với Tử Diệp. Cô gái gật đầu với từng người, nhưng khi nhìn đến tôi, cô ấy giật mình thốt lên: “Thật đẹp.”

 

“Cám ơn.” Tôi cười híp mắt bắt tay cô ấy.

 

“Mọi người, chuyến đi lần này có thể sẽ kéo dài vài tháng nên hãy chuẩn bị hành trang cho tốt vào.” Carl vỗ tay tuyên bố, lướt qua tôi, anh ta vỗ vai hỏi: “Hera, cô thật sự không cần chuẩn bị gì cho mình sao? Nếu có thì đừng ngại, tôi có thể lo liệu cho cô được mà.”

 

“Không cần, chỉ cần cho Haris vài bộ quần áo là tốt rồi.” Tôi không quá để tâm nói, tôi lang thang khắp các không gian thời gian trong mấy ngàn năm qua mà có cần khỉ gì đâu.

 

“Được rồi! Mọi người tranh thủ, hai giờ nữa chúng ta xuất phát.” Carl huy động mọi người dọn dẹp mau chóng.

 

Tử Diệp thong thả ngồi uống trà, có vẻ như cô ấy đã đi rất nhiều lần nên không quá khẩn trương như bọn người Carl.

 

“Hera, cô thuộc tộc Tiên sao, vì mái tóc bạch kim của cô rất hiếm gặp.” Tử Diệp hiếu kỳ nhìn mái tóc khác người của tôi.

 

“Tộc Tiên? Thế giới này cũng có tộc Tiên sao?” Tôi kinh ngạc hỏi. Thượng Đế của con, người quả nhiên cho con nhiều bất ngờ mà.

 

“Sao lại không? Mấy ngàn năm trước sau cuộc thanh trừng của Thượng Đế, các bộ tộc ẩn mình bắt đầu qua lại với con người, đến nay cũng được vài trăm năm rồi. Mà cũng lạ, tôi cũng gặp không ít người tộc Tiên nhưng họ không có mái tóc giống cô.”

 

“Cô đừng nói mấy chuyện đó với cô ấy, cô ấy cứ như từ Thiên Đường rớt xuống vậy, nhìn gương mặt tuyệt đẹp này đi, chỉ có thiên thần mới dám sở hữu thôi.” Carl vui cười khoác vai tôi nháy mắt với Tử Diệp.

 

Tôi kinh dị nhìn Carl, không phải hắn nhìn ra bản chất thật của tôi rồi chứ! Thế thì toi rồi, nếu để Tổng Lãnh Thiên Thần biết tôi để lộ chân tướng ảnh hưởng đến sự phát triển của Haris, ngài ấy sẽ giết tôi mất.

 

“Xí! Thiên thần cái gì, cậu tin Thượng Đế còn ngó ngàng tới chúng ta sao. Nhưng mà Hera quả thật rất xinh đẹp, có khi còn đẹp hơn cả tộc Tiên lẫn lũ nhân ngư ấy chứ.” Tử Diệp híp mắt nhìn tôi đầy thèm thuồng.

 

Lông tơ trên người tôi dựng đứng dưới ánh nhìn của cô ấy, nhìn sang Carl đang chăm chú chỉ huy mọi người thu dọn hành lý, tôi lặng lẽ nhích người ra xa Tử Diệp, cô nàng này cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

 

“Sếp! Mọi thứ đã xong có thể lên đường.” Liz quay đầu nói với Carl đang kiểm tra vũ khí.

 

“Tốt, tất cả xuất phát.”

 

Trên đường đi, Carl tranh thủ tóm tắt nhiệm vụ lần này: “Chuyến đi lần này chủ yếu cứu con trai của trưởng đoàn buôn “Fire Dragon”, Simon Wike. Giá treo thưởng 80.000 tiền vàng, thời gian nhận nhiệm vụ là năm tháng, quá thời hạn trên nhiệm vụ sẽ bị hủy. Ngoài ra điều quan trọng nhất là mọi người phải lấy an toàn làm đầu, không được liều lĩnh tự hành động, chúng ta cần tiền nhưng phải xem còn mạng để hưởng không đã, mọi người đã hiểu chưa?”

 

“Vâng, thưa sếp.” Liz, Willson hùng hồn trả lời, tôi vẫn không quan tâm như cũ, miễn sao Haris không nguy hiểm là được. Tử Diệp cũng như tôi không quá quan tâm.

 

“Tôi đã lấy tư liệu của thành phố Xương – Tây Lĩnh về đây, Tây Lĩnh nằm hướng Đông thuộc lục địa phía Tây, dân số hơn ba mươi triệu người tuy nhiên bốn năm trước toàn bộ đều biến thành Zombie, hiện nó được liệt vào danh sách một trong năm thành phố nguy hiểm nhất thành lục địa phía Tây.”

 

“Toàn bộ đều thành thây ma?” Tôi nhíu mày hỏi Carl.

 

“Là Zombie. Ừ! Hơn ba mươi triệu người trong bảy ngày đều biến thành Zombie không một ai thoát khỏi mặc dù đã gọi cứu hộ nhưng trong thời gian bảy ngày đó thành phố như bốc hơi khỏi bản đồ, đến lúc tìm ra vị trí của thành phố thì đã trễ, mọi người đều biến thành Zombie.” Carl tiếc hận nói, sự kiện năm đó chấn động cả thế giới, giới cầm quyền đã phải cúi đầu xin lỗi mọi người vì sự tất trách đó.

 

“Sự kiện năm đó như giáng thẳng một đấm vào giới cầm quyền, họ vẫn luôn tự hào thiết bị tiên tiến của mình vậy mà trong bảy ngày lại không tìm ra được vị trí của Tây Lĩnh khiến toàn bộ ba mươi triệu người chết sạch.” Tử Diệp bức xúc nói.

 

Tôi gật gù hiểu rõ, ba mươi triệu người tuy tôi không biết tính toán nhưng nó hẳn phải là rất nhiều, để nhiều người chết như vậy thì giới cầm quyền gì đó quả thật nên cúi đầu xin lỗi dân chúng.

 

Đến bến tàu, Carl hướng dẫn mọi người làm thủ tục xuất cảnh sau đó ổn định vị trí cho từng thành viên trên tàu, sau nữa là đi giao lưu cùng các thủy thủ đoàn, vì kinh phí có hạn nên Carl đã nhờ một người bạn giúp đỡ để chúng tôi có thể đi theo thương đội đến lục địa phía Tây. Cột buồm căng gió chuẩn bị ra khơi, gió biển mang theo vị mặn tanh tự nhiên thổi qua người, tôi ôm Haris đứng trên mũi tàu nhìn ra biển khơi.

 

Haris ngã đầu trên vai tôi ngắm nhìn sự bao la của biển cả, dù trời đất có thay đổi ra sao biển cả vẫn cứ là biển cả, bao la rộng lớn, yêu thương nuôi nấng tất cả các sinh vật biển.

 

“Rất đẹp đúng không?” Tử Diệp đứng sau lưng tôi lên tiếng, cô ấy tiến lên đứng song song cùng tôi ngắm biển: “Trước kia tôi cũng thường theo cha ra biển, cũng giống như cô, ông ấy rất thích ôm tôi ngắm biển.”

 

“Bây giờ?”

 

“Ông ấy chết rồi hay nói đúng hơn là đã thành Zombie.” Tử Diệp buồn buồn nói, ánh mắt cô ấy chất chứa bi thương.

 

“Tại sao?”

 

“Trong lần mất tích bảy ngày ở Tây Lĩnh, ông ấy đã trở thành một trong số họ.”

 

Tôi mím môi không nói, cảm xúc con người quá phức tạp, tôi không thể hiểu hết có lẽ vì tôi được tạo ra từ đất còn họ thì từ xương máu của cha mẹ nên thứ tình cảm mà họ gọi là tình thân ấy tôi không thể cảm nhận được.

 

Tử Diệp cười phì khi thấy biểu cảm rối rắm của tôi: “Cô đáng yêu quá, Hera. Không cần an ủi tôi, chuyện đã qua lâu rồi, với lại vì ông ấy bỏ mẹ con tôi theo người đàn bà khác mới xảy ra kết cục đó, một phần tà ác trong tôi cũng từng nghĩ ông ấy bị vậy là đáng.”

 

Tôi tròn mắt nhìn cảm xúc lên xuống không phanh của Tử Diệp mà khâm phục không thôi, con người quả nhiên có rất nhiều mặt. Thiên thần như tôi còn phải học tập rất nhiều, nhìn Haris đang nhìn mình, tôi vỗ đầu thằng bé dạy bảo: “Thấy không, phải giống như cô ấy vậy, cảm xúc thay đổi liên tục để không ai biết mình đang nghĩ gì.”

 

Haris ngoan ngoãn gật đầu sau đó bắt đầu luyện tập thay đổi biểu cảm của mình, sau này trò chơi tôi thích chơi cùng Haris nhất là trò đổi cảm xúc, vuốt một cái vui, vuốt một cái buồn quả nhiên rất thú vị.

 

Tử Diệp cười lắc đầu nhìn bọn tôi luyện tập thay đổi cảm xúc, Carl trò truyện xong với thủy thủ đoàn cũng mon men tới tán gẫu, Willson và Liz cũng lân la lại gần, cứ thế nhóm năm người chúng tôi cười đùa ở mũi thuyền. Khung cảnh hòa hợp thanh bình này mãi rất lâu về sau tôi vẫn nhớ rõ, thì ra cảm xúc lúc ấy bọn họ mang lại cho tôi tên là “Hạnh Phúc”.

 

Lắc lư trên thuyền gần một tháng trời cuối cùng chúng tôi đã đến lục địa phía Tây. Vừa bước xuống thuyền, mọi người xung quanh đều nhìn tôi như hiện vật lạ, nhóm người Carl và thuyền buôn đều đa số mắt xanh tóc vàng, Tử Diệp thì tóc đen mắt đen không có gì đáng chú ý, riêng tôi và Haris thì một kẻ mắt vàng tóc bạch kim, còn một kẻ mắt đen tóc đỏ, quá gây chú ý rồi.

 

“Đừng lo, bọn họ chỉ hiếu kỳ với đôi mắt và màu tóc của hai chị em cô thôi, chứ không có ác ý gì đâu.” Tử Diệp nghĩa hiệp vỗ vai tôi an ủi.

 

Xinh đẹp cũng là một cái tội, tôi chân thành xin lỗi vẻ đẹp khác người của mình, à mà thật ra tôi cũng không phải người, xin rút lại lời xin lỗi. Nhóm chúng tôi rất nhanh chóng tìm được chỗ nghỉ chân.

 

Kiến trúc ở lục địa phía Tây khác rất nhiều so với phía Đông, nó mang nét cổ kín bí ẩn hơn là phóng khoáng hùng vĩ. Nhà trọ chúng tôi ở có tầng mái lót gạch đỏ trạm trỗ hoa văn, cột gỗ trồng theo hàng ngay ngắn để chống đỡ tầng trên, họ sử dụng gỗ và đồ sứ tráng men để trang trí trong nhà hơn là dùng vàng và bạc như phía Đông.

 

Theo Carl leo lên tầng trên nhận phòng, tôi hồi hộp nhìn hành lang làm bằng gỗ dưới chân, không biết lỡ mình đi mạnh quá nó có sập hay không. Mọi người thì thoải mái hơn, đi thong dong không chút lo lắng.

 

“Được rồi, tôi chia phòng thế này, Hera và Tử Diệp ở cùng nhau, còn ba chúng tôi ở một phòng, mọi người thấy thế nào?” Cả bọn không ai ý kiến, vậy nên ai trở về phòng người nấy.

 

Tắm rửa sạch sẽ cho Haris xong, tôi chuẩn bị sửa sang giường ngủ cho thằng bé.

 

“Cô không tắm sao, Hera?” Tử Diệp hiếu kỳ hỏi.

 

“Không.” Tôi bận rộn trải giường nói.

 

“Eo ~ Cũng may chúng ta không cùng giường nếu không chắc sẽ bị cô xông chết quá.” Tử Diệp khinh bỉ tránh xa tôi, nhảy phắt một cái lên giường bên kia trùm mềm.

 

Tôi nhếch miệng cười lạnh, thân thể tôi còn sạch hơn gấp vạn lần mấy người suốt ngày tắm rửa nhưng trên người chứa đầy vi trùng đấy. Thiên thần chúng tôi không cần tắm rửa chi cho phiền, chỉ cần niệm một ma pháp thanh tẩy còn trắng sáng hơn cả mây trên trời đấy, thấy váy tôi luôn trắng tinh tươm, không có dính lấy một vết bẩn nào không? Ngay cả đất trong kẽ chân tôi còn không có đấy nhá.

 

Haris ngoan ngoãn nằm trên giường, chớp mắt chờ tôi ôm thằng bé, đứa bé này ngoan ngoãn một cách kỳ lạ, có khi chẳng cần tôi nói gì nó cũng tự hiểu việc mình cần làm, quả nhiên là áo bông tri kỉ của mẹ, í nhầm, của chị.

 

Giấc ngủ yên bình cho đến nửa đêm, tiếng la hét của mọi người xung quanh đánh thức tôi.

 

“Hera, mau dậy đi, chúng ta bị tấn công.” Carl hốt hoảng gào to.

 

Phản xạ mau lẹ, tôi ôm Haris vào lòng rồi đánh thức Tử Diệp đang ngủ say như chết.

 

“Chuyện gì thế, nửa đêm nửa hôm là hét cái gì?” Tử Diệp uể oải vò tóc ngái ngủ nói.

 

“Chúng ta bị tấn công.”

 

“Cái gì? Tấn công, là thứ gì tấn công?” Tử Diệp nhảy dựng từ trên giường xuống đất, cô nàng nhanh nhảu khoác áo trùm nắm tay tôi chạy ra ngoài.

 

Bên ngoài tiếng la ngập trời, mùi máu tanh nồng nặc khiến tôi nhíu mày, kéo áo choàng bao kín Haris ở trong lòng, tôi rút Thần Quang Kiếm trong túi trữ vật rồi mau chóng theo nhóm Carl chạy xuống lầu dưới.

 

Cảnh tượng bên dưới sảnh thê thảm vô cùng, máu tươi bắn tung tóe vươn vãi khắp nơi, người chết ngổn ngang đầy sảnh, đám thấy ma à không Zombie đang nhai ngấu nghiến xác chết. Lũ Zombie di chuyển nhanh hơn cả báo này vừa thấy chúng tôi liền nhào vào cắn xé.

 

Bảo hộ Tử Diệp phía sau, quét ngang Thần Quang Kiếm vào lũ Zombie đang nhào tới, kiếm khí sắc lạnh của Thần Quang Kiếm chém dứt đôi người bọn chúng, hơn mười Zombie bị đường kiếm của tôi chém chết trong một lần. Đám người Carl trợn mắt nhìn sát khí hừng hực của tôi.

 

Dẫn đầu đoàn người ra khỏi quán trọ, bên ngoài đều là Zombie, bọn chúng mạnh mẽ, nhanh nhẹn tấn công con người, bến cảng đa số đều là thợ săn tuy nhiên cũng có phụ nữ và trẻ em. Số lượng Zombie quả thật quá đông, khiến mọi người dần đuối sức, tiếng la hét, huyết tinh ngập trời.

 

“Hera, phải làm sao đây, bọn chúng quá đông.” Carl bắn ngã một Zombie, quay đầu lo lắng hỏi.

 

“Quay lại nhà trọ, mau.” Tôi ôm chặt Haris nghiêm mặt ra lệnh, một tay ôm Haris một tay bế bổng Tử Diệp đang thất thần, mọi người mau chóng trở lại nhà trọ. Bên trong nhà trọ, mọi người đều ra sức chiến đấu giữ thế cân bằng, tuy nhiên chỉ là tạm cân bằng vì Zombie đang đến đông hơn.

 

“Hera!!!” Willson ra sức chiến đấu cùng mọi người quay đầu hét to. Ném Tử Diệp vào lòng Liz, tôi nắm tay lại, đọc Thần Quang Tinh Lọc, ánh sáng trên tay dần lan tỏa các ngóc ngách trong nhà trọ, phàm là vật chết đều bị ánh sáng thiêu rụi, thi thể người chết lẫn lũ Zombie đều bị ánh sáng tinh lọc sạch sẽ.

 

Chiến đấu đến gần sáng thì lũ Zombie hoang mang bỏ chạy, ai trong nhà trọ cũng mệt bở hơi tai. Tôi mệt mỏi lăn đùng ra đất mặc kệ máu dính be bét dưới đất, duy trì ma pháp tận mấy tiếng đồng hồ, ngay cả sức để ngồi tôi cũng không còn chứ đừng nói đến đánh tiếp. Nếu như sáng nay lũ Zombie không bỏ chạy thì tôi không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì nữa, mệt chết thân già của tôi rồi.

 

“Hera.” Haris nâng đầu tôi để lên đầu gối của mình, lấy khăn ướt lau đi vết máu trên mặt tôi, tôi mệt rã người chả còn sức mà quan tâm thằng bé đang làm gì.

 

“Hera, nếu không có cô thì toàn quân chắc chắn bị diệt rồi.” Carl lết đến gần nắm tay tôi mà lệ nóng quanh tròng: “Quả nhiên mắt nhìn người của tôi thật không sai.”

 

Cho xin đi anh hai! Anh không thấy tôi đang ngoi ngóp sao mà còn ở đây nói nhảm.

 

“Hera, cám ơn cô đã bảo vệ cho tôi.” Tử Diệp khóc thút thít nằm gục trên ngực tôi.

 

“Hự.” Tôi có thể nghe thấy tiếng xương sườn mình gãy rồi, bà chị à, chị có thể đừng gục mạnh như thế được không.

 

“Cô ngồi dậy mau, không thấy cô ấy đang khó chịu sao?” Liz bức bối kéo Tử Diệp đang gục trên ngực tôi khóc vật vã dậy. Làm khá lắm người anh em.

 

“Xin lỗi, Hera! Tôi, tôi, không cố ý.” Tử Diệp ngồi bên cạnh tiếp tục làm nữ thần nước mắt, thôi! Kệ cô ấy vậy, tôi cũng chẳng còn sức mà quan tâm.

 

Haris tỉ mỉ lau sạch mặt cho tôi, thằng bé rất biết cách chăm sóc người khác. Nhìn thằng bé chăm sóc mình mà tôi muốn trào nước mắt, vui quá! Giờ tôi đã hiểu được cảm giác con cái trưởng thành ra sao rồi.

 

“Nhưng Hera, lỡ đêm nay bọn chúng đến nữa thì phải làm sao bây giờ, mặc dù chúng tôi có thể chiến đấu tiếp nhưng nhìn tình trạng của cô hiện giờ liệu có duy trì được ma pháp lợi hại như đêm qua không?” Carl suy tư nhìn tôi tha thiết, mọi người xung quanh cũng rối rít phụ họa.

 

Cái gì? Muốn tôi tiếp tục sử dụng ma pháp, chi bằng giết tôi đi. Trợn mắt trắng dã tôi nghĩ mình nên chết sớm để gặp Tổng Lãnh Thiên Thần thì hơn.

 

“Hera! Cô sao thế, đừng dọa tôi.” Carl rối rít lay tôi, anh ta sợ tôi ngỏm giữa đường sẽ không ai giúp anh ta lấy 80.000 tiền vang hử?

 

“Đừng lay nữa.” Tôi mệt mỏi hất tay Carl ra: “Tuy không thể sử dụng ma pháp nhưng tôi có thể vẽ trận, sức mạnh không bằng tối qua nhưng để trấn áp lũ Zombie thì vẫn dư sức.”

 

“Thế thì tốt quá, cô mau vẽ đi.” Carl lập tức tràn trề sinh lực nói.

 

“Để tôi nghỉ ngơi cái! Anh tính giết tôi thật đấy hửm?” Tôi bực mình quát, Carl lập tức im miệng ra góc nhà trồng nấm.

 

“Cô muốn ăn gì không, Hera?” Liz tốt bụng hỏi.

 

“Có, cho tôi nhiều vào.”

 

Đêm qua cả thị trấn bị lũ Zombie tàn sát dã man, hiện tại ngoài nhà trọ còn khoảng hai chục người sống sót thì lác đác cả trấn không còn đến ba mươi người. Willson quy động mọi người ra ngoài tìm kiếm người sống sót. Liz thì mau lẹ chuẩn bị đồ ăn cho tôi, ngửi được mùi đồ ăn thơm ngon cả người tôi bừng bừng sức sống, giải quyết hơn hai bàn đồ ăn, tôi thỏa mãn híp mắt nằm phơi nắng trên nóc nhà. Thần Quang ma pháp tu luyện chủ yếu nhờ hấp thụ tinh hoa của ánh sáng mặt trời, từ khi đến đây tôi luôn bỏ bê việc tu luyện, bây giờ phải tranh thủ hấp thu bù bằng không đến tối không đủ sức chiến đấu thì tôi quả thật phải vác mặt về cho Tổng Lãnh Thiên Thần trừng trị thôi.

 

Phơi nằng từ sáng sớm cho đến tận chiều tối, tinh thần tôi phấn chấn trở lại. Nhảy từ nóc nhà xuống đi vào đại sảnh, mọi người bên trong đã sớm nóng lòng như kiến bò chảo lửa. Carl vừa nhìn thấy tôi lật đật chạy lại: “Hera, trời sắp tối rồi làm sao đây?”

 

Tôi cóc quan tâm anh ta đang rối rít bên tai, quan sát cả sảnh chính một lượt, tôi lấy phấn trong túi trữ đồ ra bắt đầu vẽ quanh sảnh. Sảnh chính nhà trọ rất lớn đủ sức chứa cho cả trăm người, mà tính cả nhóm chúng tôi lẫn người sống sót chưa tới năm mươi người, như vậy hiện tại chỉ có tụ tập một chỗ mới là an toàn nhất.

 

“Cậu đã báo cho cơ quan gì đó tới cứu trợ chưa?” Vừa vẽ tôi vừa nhìn Willson, trong nhóm Carl chỉ có cậu ấy là chu đáo và cẩn thận nhất.

 

“Đã thả thư đi sáng nay rồi, chỉ là cần phải hai ngày nữa họ mới tới được.” Willson lo lắng nói, sáng nay cậu đã đánh thư điện tín báo tin cho chi cục thương hội gần nhất nhưng họ lại bảo cần ít nhất hai ngày các dị năng giả mới có thể đến kịp.

 

“Hai ngày sao? Cũng được, trong hai ngày này mọi người thay phiên nhau chiến đấu giữ vững nhà trọ.” Tôi suy ngẫm đôi chút rồi nói. Nếu thay phiên nhau chiến đấu sẽ giảm bớt thiệt hại, trận pháp tuy mạnh nhưng cũng cần thời gian phục hồi, những lúc như thế mọi người thay phiên nhau bảo vệ là được.

 

Vẽ xong trận, tôi kêu Willson tụ tập mọi người lại, theo như tình hình hôm qua thì bọn Zombie chỉ tấn công vào ban đêm, vậy thì ban ngày có thể sẽ an toàn hơn. Chỉ cần cố gắng hai ngày có người đến cứu viện là mọi thứ sẽ ổn hơn.

 

“Mọi người nghe kỹ đây, trận pháp tôi vẽ tuy mạnh nhưng nó cũng cần thời gian phục hồi, cứ cách ba giờ trận pháp sẽ mất hiệu lực khoảng nửa tiếng. Đến lúc đó mọi người cần hợp sức chiến đấu đến khi trận pháp khởi động lại, ai có ý kiến gì không?” Tôi giải thích quy chế hoạt động của trận cho mọi người hiểu.

 

“Việc chia nhóm thì sao?” Người đàn ông mặt mày trơn nhẵn khá điển trai hỏi.

 

“Ở đây chúng ta có năm phụ nữ sáu trẻ em và ba mươi người đàn ông vậy thì dồn tất cả phụ nữ và trẻ em vào vòng tròn còn chúng ta đứng bên ngoài bảo vệ, như thế mọi người sẽ đỡ phân tâm và khi mệt còn có người hỗ trợ, mọi người thấy sao?” Carl lên tiếng đề nghị, tôi cảm thấy kế hoạch rất hợp lý.

 

Mọi người ai cũng tán thành, họ bắt đầu dồn phụ nữ và trẻ em vào giữa trung tâm trận còn bản thân thì đứng vòng quanh hỗ trợ lẫn nhau, tôi giao Hairs cho Tử Diệp.

 

“Nhờ cô chăm sóc thằng bé.”

 

“Cô yên tâm tôi sẽ cố hết sức bảo vệ nó.”

 

Tôi gật đầu, khom người cài chặt áo choàng cho Haris: “Nhớ không được cởi áo dù bất cứ hoàn cảnh nào, biết chưa?” Thằng bé nắm chặt áo kiên định nhìn tôi, mỉm cười xoa đầu trấn an thằng bé, tôi rút Thần Quang Kiếm ra chuẩn bị chiến đấu.