Ky Luyến Vân Tiêu

Quyển 1 - Chương 14




Cố Tích Triều nhìn ra khoảng không ngoài cửa sổ, không ai để ý tay cậu đang nắm chặt ngọc Quan Âm. Cậu đã nắm chặt ngọc Quan Âm từ lâu, tay ướt đẫm mồ hôi, hơi hơi run rẩy. Ánh mắt nhìn chăm chăm không chớp như thể muốn kiếm tìm máy bay mang mã số AC377, như thể muốn đem ai đó đang ở trong máy bay giữ chặt trong lòng. Hách Liên Xuân Thuỷ đi tới vỗ vỗ vai cậu, cậu cũng không nhúc nhích. Hách Liên Xuân Thuỷ theo tầm mắt cậu nhìn ra màn đêm đen kịt, bỗng nhiên nói: “Cậu không tin cậu ta?”

Cố Tích Triều ngẩn ra, không trả lời.

Hách Liên cười khẽ; “Cậu nghĩ tôi đang muốn nói gì với cậu? Nếu tôi yêu cậu ta, tôi sẽ tin tưởng, không lo lắng, tôi biết cậu ta sẽ vì tôi mà trở về an toàn.” [Ôi, Tiểu Yêu luôn là fanboy trong lòng fangirl chúng ta =))]

Cố Tích Triều run nhè nhẹ.

Hách Liên vỗ vỗ vai cậu: “Yên tâm đi, cậu ta sẽ trở về.” Nói xong liền xoay người đi. Cố Tích Triều nhẹ nhàng nâng tay lên, ngọc Quan âm kia trong bóng đêm phát ra ánh sáng dìu dịu. Cậu chậm rãi nhắm mắt lại.

Thích Thiếu Thương cầm microphone: “Thừa Vụ Trường, cậu xuống thông báo với tiếp viên, giúp hành khách chuẩn bị tư thế sẵn sàng hạ cánh khẩn cấp.”

Thừa Vụ Trường vừa mới thông báo xong, trong cabin vang lên một tiếng gào khóc thảm thiết, giống như tiếng khóc sinh ly tử biệt. Thích Thiếu Thương lắc đầu, trấn an Thừa Vụ Trường, giúp anh bình tâm lại để chuẩn bị cho tốt.

Một lát sau, Thừa Vụ trường đi đến: “Cơ trưởng, chuẩn bị xong rồi.”

Thích Thiếu Thương gật đầu, nói với nhân viên bảo dưỡng: “Cậu đứng sau tôi và Tiểu Nguyễn, cho dù phát sinh tình huống nào, cậu phải làm hai chuyện: dập lửa, mở tất cả các công tắc, mở đèn tín hiệu, phía sau đang đợi tín hiệu của cậu.”

“Được!”

Bọn họ biết, Thích Thiếu Thương đã hy sinh bản thân và Nguyễn Minh Chính, sắp xếp cách giải quyết cho tình huống xấu nhất.

Cuối cùng, Thích Thiếu Thương nhìn kỹ một lần, lập tức nói với Lý Linh: “AC377 đã sẵn sàng hạ cánh khẩn cấp.”

Lý Linh cầm microphone, hết sức bình tĩnh nói: “Các cậu ngồi vào chỗ, dưới chân lót thảm thật dày.”

“Được!”

“Lượng dầu còn bao nhiêu?”

“12 tấn. Bọt biển phun xong chưa?” Thích Thiếu Thương có chút nôn nóng, bởi anh biết muốn phun hết đường băng cần rất nhiều thời gian.

“Xong rồi, tất cả đã sẵn sàng.”

“Nhanh vậy sao?”

“Ừ, là chủ ý của Tiểu Cố, phun hình chữ S.”

Chủ ý của Tiểu Cố… Thích Thiếu Thương trong lòng cảm xúc nhất thời phức tạp, dường như là ấm áp ngọt ngào, lại có pha lẫn chua xót. Anh lập tức ổn định cảm xúc, nói với Lý Linh: “Có thể bắt đầu rồi.”

“Được.”

Cạnh sân bay, sự yên lặng đáng sợ bao trùm phòng chỉ huy. Tất cả mọi người đều đang chờ đợi. Sao trời lẳng lặng chứng kiến giây phút sinh tử.

Thích Thiếu Thương nói với Cục Hàng Không.

“AC377, vượt qua đài quan sát, báo cáo!”

“AC377 nghe rõ, báo cáo đã vượt qua đài quan sát!”

“Bây giờ trên mặt đất tốc độ gió là 3m.”

“AC377 nghe rõ, tốc độ gió 3m. Hiện tại đã tới phía Bắc.”

“Ac377, có thể rơi được rồi!”

Lý Linh nói: “Chú ý nhìn, không cần cao lắm, cứ như bình thường mà làm.”

Thích Thiếu Thương trả lời: “Được, chú ý nhìn, không cần cao, cứ làm bình thường. Đã thấy rõ đường băng, chúng tôi đã nhắm đúng đường băng, độ cao 500m.”

Nguyễn Minh Chính bỗng nhiên nói: “Cơ trưởng, dầu sắp cạn kiệt, mức nguy cấp.”

“Còn có thể duy trì bao lâu?”

“8, 9 phút.”

Khoang điều khiển chìm trong im lặng.

Bên đường biên, Tức Hồng Lệ tựa vào vai Tiểu Ngọc, chỉ lặp đi lặp lại một câu: “Thiếu Thương, anh phải hạ cánh bình an, hạ cánh bình an…” Tiểu Ngọc nước mắt tuôn như mưa.

Nguyễn Minh Chính báo cáo: “Dầu đã hoàn toàn cạn rồi.”

Thích Thiếu Thương nói; “Đã nhắm ngay đường băng, cho rơi xuống.”

Máy bay rơi xuống, mỗi người đều phụ trách bộ phận của mình. Thích Thiếu Thương nắm chặt tay thắng, nhắm ngay đường băng, bình tĩnh đáp xuống. Anh lúc đó so với bình thường còn bình tĩnh hơn, bình tĩnh đến mức trên mặt không hề có biểu cảm gì. Trong lòng anh chỉ vang lên một câu: Tích Triều, chờ tôi hạ cánh.

Cố Tích Triều vẫn như cũ cúi thấp đầu đứng bên cửa sổ, lúc đó giống như nghe được tiếng lòng ai đó, chợt ngẩng đầu lên, hai mắt mở to nhìn Boeing 747 đang lao xuống.

Đầu máy bay cuối cùng đã tiếp đất, lướt qua đám bọt biển trắng xóa. Trên đường băng xẹt ra tia lửa. Tất cả mọi người mở to mắt nhìn, cảnh tượng làm cho người ta không khỏi sợ hãi. Khoang điều khiển run run như muốn vỡ ra từng mảnh. Thích Thiếu Thương vẫn vững vàng nắm chặt tay lái.

May bay vẫn trờ tới, khói trắng bốc lên, trong thoáng chốc lại đâm vào mớ bọt biển, trong thoáng chốc lại lao về phía trước, bắn ra tia lửa. Cố Tích Triều chỉ cảm thấy lòng như lửa đốt, tim đã muốn nhảy ra ngoài.

Cuối cùng, đúng lúc mọi người cơ hồ muốn che mắt lại để không phải chứng kiến thảm kịch sắp xảy ra, máy bay AC377 rốt cuộc từ từ dừng lại. Tiếng xe cứu hoả rít lên, chạy về phía máy bay dập tắt lửa. Một đội cảnh sát chạy đến giúp mọi người ra khỏi máy bay.

Tức Hồng Lệ mắt mở trừng trừng nhìn thấy máy bay dừng lại, ngã xuống ngất đi.

Lý Linh cầm microphone, lo lắng quát: “AC377, nghe rõ trả lời! AC377, nghe rõ trả lời!” Không có phản hồi.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, căng thẳng, Lý Linh tay cầm microphone run nhè nhẹ. Lúc này, giọng nói của Thích Thiếu Thương truyền ra: Bộ chỉ huy, đội bay cùng hành khách đều an toàn, đang gấp rút rời máy bay.”

Phòng chỉ huy im lặng một giây, sau đó tiếng hò reo vang dội. Cố Tích Triều chân mềm nhũn, ngồi sụp trên mặt đất. Hách Liên Xuân Thuỷ sớm đã xông ra ngoài. Mọi người cũng chạy về phía máy bay.

Cố Tích Triều vịn tường, chậm rãi đứng lên. Theo mọi người chạy về phía máy bay, cậu đến bây giờ vẫn còn chưa tin, người kia còn sống quay về.

Hành khách trượt xuống thang khẩn cấp, xung quanh là xe cứu thương, xe cứu hoả, cảnh tượng hỗn loạn. Cố Tích Triều bị đẩy tới đẩy lui, đứng còn chưa vững, vẫn cố gắng lách người xuyên qua đám đông, cho đến khi cửa khoang điều khiển mở ra, người kia theo thang trượt trượt xuống…

Hách Liên Xuân Thuỷ, Lý Linh lập tức vọt tới, cả hai ôm chặt lấy anh. Cố Tích Triều nhìn anh quần áo mặt mũi bị khói ám đen thui, chợt nở nụ cười. Cậu cứ chôn chân ở đó, không nhúc nhích.

Người kia sốt ruột nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm gì đó.

Cậu vẫy tay.

Thích Thiếu Thương ánh mắt mệt mỏi lập tức sáng lên, anh thấy người đó đứng dưới ánh trăng, nhìn anh cười, thật ấm áp. Anh chạy một bước liền phóng đến trước mặt Cố Tích Triều.

Cố Tích Triều nhìn anh, bỗng nhiên đeo một vật vào cổ anh. Thích Thiếu Thương cúi đầu nhìn, a, là ngọc Quan Âm.

Ôm cổ cậu, ôm thật chặt, Thích Thiếu Thương lúc đó chỉ hận không thể hét to cho mọi người cùng nghe: “Tôi yêu cậu ấy!”

Người tuy nhiều, nhưng đều vội vã, không ai chú ý đến bọn họ.

Đêm nay vừa lúc trăng sáng đến loá mắt. Mọi người hân hoan, cười, khóc, cảm giác như vừa thoát khỏi địa ngục thật sự rất khó quên.

Thích Thiếu Thương đem ngọc Quan Âm tháo xuống, một lần nữa đeo vào cổ Cố Tích Triều. Cố Tích Triều có chút không hiểu, Thích Thiếu Thương nhìn cậu cười: “Tôi ích kỷ lắm! Thà là để cậu chứng kiến tôi lâm vào tình cảnh như vừa rồi, chứ tôi không muốn chứng kiến cậu lâm vào tình cảnh đó.”

Cố Tích Triều mỉm cười, đem ngọc Quan Âm nhét vào cổ áo, ngẩng đầu: “Được. Tôi cho cậu ích kỷ một lần.”

“Thiếu Thương! Anh…” Thích Thiếu Thương chợt nghe tiếng gọi phía sau, quay lại, thì ra là Tức Hồng Lệ nước mắt đầm đìa nhìn anh. Không đợi anh kịp phản ứng, cô liền lao vào lồng ngực của anh.

“Doạ em sợ gần chết… Doạ em sợ gần chết…” Tức Hồng Lệ hai tay ôm chặt cổ Thích Thiếu Thương, hai mắt nhắm nghiền, nước mắt không ngừng rơi. Nhìn bộ dạng đáng thương đó, ai cũng phải cảm động. Thích Thiếu Thương có chút do dự, nghĩ ngợi, có nên ôm cô ấy hay không. Hách Liên Xuân Thuỷ chạy đến, vỗ vai Tức Hồng Lệ ôn nhu nói: “Hồng Lệ, cậu ấy không phải đã trở lại sao? Gặp đại nạn không chết, tất sẽ hạnh phúc suốt đời! Em cũng nên để cậu ấy đi kiểm tra một chút, nhìn cậu ấy sắp thành con lợn quay rồi kìa, không chừng đã bị bỏng đó. Anh đưa em về nghỉ ngơi, ngày mai có thể đến gặp cậu ấy mà, hửm?”

Tức Hồng Lệ không có phản ứng, vẫn tiếp tục ôm Thích Thiếu Thương khóc sướt mướt.

Thích Thiếu Thương liếc Hách Liên Xuân Thuỷ một cái, thấy anh gật gật đầu, liền đỡ Tức Hồng Lệ khẽ nói: “Phải đó Hồng Lệ, em mệt rồi, về nghỉ ngơi đi. Ngày mai anh đến gặp em, được không?”

Tức Hồng Lệ ngẩng đầu nhìn Thích Thiếu Thương, hơi hơi lùi ra sau. Cô vốn nghĩ, tuy rằng mình và anh ấy gần đây có chút xa lạ, nhưng trải qua chuyện này, có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Không ngờ Thích Thiếu Thương vẫn như cũ, trong lòng cô có chút chán nản. Nếu đã vậy, không có lý do gì cứ ở đây bám lấy anh ấy. Tức Hồng Lệ lau nước mắt, khẽ gật đầu, theo Hách Liên Xuân Thuỷ ra về.

Tự dưng lại thành ra như vậy, Thích Thiếu Thương trong lòng có chút bứt rứt, quay đầu lại, thấy Cố Tích Triều vẫn đứng đó. Anh nhìn cậu cười cười, cậu cũng mỉm cười: “Đi làm kiểm tra đi.” Chỉ trong vài phút, cậu ấy lại trở về bộ dạng một Cố Tích Triều lạnh lùng bình thản.

Thích Thiếu Thương trong lòng rất buồn bực, mới vừa rồi, cảm giác như đôi tình nhân gặp lại nhau sau giây phút sinh tử quên trời quên đất, trong chớp mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Lại trở về cuộc sống bình thường rồi! Thích Thiếu Thương bất giác có chút mệt mỏi.

“Đi thôi.”

“Cậu theo giúp tôi.”

“Được.”

.