Ký Linh

Chương 53




Nam Ngọc cảm giác mình hiện giờ là chân chạy việc cho người ta, hễ đội hữu bên dưới gọi là chàng phải đáp, hễ giao nhiệm vụ là chàng phải làm theo. Làm thượng tiên thế này đúng là đau xót.

Cách đi lại dưới nước có ở Cửu Thiên Tiên Giới, hơn nữa rất có thể phải vào Cửu Thiên Tiên Giới mới học được – đây là manh mối đồng đội đưa cho chàng. Nam Ngọc cầm hai câu này, hoang mang nhìn Cửu Thiên, lòng đầy thê lương.

Đội hữu có khó khăn thì tìm chàng, chàng có khó khăn tất nhiên chỉ có thể tìm sư phụ.

Trịnh Bác Lão phiền muộn nhìn tên đồ đệ kém cỏi: “Tôi bảo cậu giữ khoảng cách với vụ yêu thú cuối cùng này, cậu lại làm ngược lại, còn nhiệt tình hơn cả lúc trước. Sao đây? Muốn đưa mấy người kia lên Cửu Thiên Tiên Giới thật đấy à?” Ông hạ giọng nói bé lại: “Cậu chán sống rồi!”

Trong ấn tượng của Nam Ngọc, trăm năm qua, sư phụ nhà chàng chẳng coi tiên luật ra gì, gặp Thiên Đế cũng không hề thấy chút trói buộc nào, thế mà vì chuyện của chàng, sư phụ lại lo lắng tới mức này, lòng chàng thấy rất ấm áp.

Nhưng…

“Sư phụ, chẳng qua tôi chỉ muốn nhờ thầy phân tích giúp tôi hai câu manh mối ấy thôi. Đưa người lên Cửu Thiên gì chứ, tôi vốn không hề nghĩ tới.” Chàng thở dài mệt mỏi, “Rốt cuộc trong hai ta, ai mới là người quá nhiệt tình đây!”

Trịnh Bác Lão ngạc nhiên, khuôn mặt dưới lớp râu tóc xồm xoàm chẳng mấy khi mới xấu hổ một lần: “Cậu không nghĩ vậy à?”

Nam Ngọc ôm trán: “Giờ tôi còn mù tịt, đâu đã biết gì đâu.”

Trịnh Bác Lão hơi hối vì đã trót nói nhiều.

Song, lời nói ra như bát nước hắt đi, huống hồ, đồ đệ cũng chỉ định thỉnh giáo, mặc dù không thích đồ đệ dính dáng quá nhiều vào chuyện này nhưng cũng không muốn để Nam Ngọc thất vọng. Làm thầy thật khó.

Nam Ngọc không biết sư phụ lẩm bẩm chuyện gì, may là lẩm bẩm một chút, cuối cùng sư phụ cũng nói ra được tin tức hữu dụng:

“Nếu đúng là Thiếu Hạo đã nói vậy thì tôi cũng nghĩ giống Đàm Vân Sơn, Tị Thủy đan không phải cách đi dưới nước duy nhất, còn có cách hữu hiệu hơn cách này nhiều, hơn nữa không phải là thuốc có thể cho tặng như Tị Thủy đan mà phải đích thân tới Cửu Thiên Tiên Giới thì mới có được.”

“Nhưng mà đến thầy còn chưa từng nghe nói thì tôi biết đi đâu tìm cách?” Nam Ngọc vò đầu lẩm bẩm khó xử, “Không phải là lại phải đột nhập vào Tiên Chí Các một lần nữa đấy chứ, lần trước nếu không có Lạc Mật thì chắc tám phần là có đi không có về.”

“Đến có có ở đó không cậu còn không biết đã vội vàng nghĩ đến chuyện đột nhập rồi à?” Trịnh Bác Lão không mong cầu gì nhiều, chỉ cần tên đồ đệ ngu dốt nhà ông tinh ranh bằng một nửa tên Đàm Vân Sơn dám giăng bẫy cả Thiếu Hạo thì ông đang ngủ cũng phải mừng quá tỉnh dậy, “Cậu đã nhắc đến Lạc Mật rồi mà còn không biết phải cân nhắc nàng ta một chút à?”

Nam Ngọc vò đầu suy nghĩ một hồi liền sực hiểu ra: “Sư phụ bảo tôi…” Nói được nửa câu lại không dám chắc, sợ đoán sai lần nữa lại bị chê bai, nói lí nhí đầy tội nghiệp, “hỏi thẳng Lạc Mật à?”

Trịnh Bác Lão gật đầu, cuối cùng cũng hơi vui một chút: “Thiếu Hạo có thể đi lại dưới nước từ nhỏ nhưng những vị khác thì khác. Thiên Đế, Đế Hậu đều không thể. Hắn nói đây là bí mật không truyền lại ở Cửu Thiên, vậy cậu cho là trong số “không truyền lại” này liệu có bao gồm cả cha mẹ, anh chị em hắn không?”

Cái này còn phải hỏi nữa sao.

“Tôi đi tìm Lạc Mật ngay.” Nam Ngọc lập tức đứng dậy, “Nàng ta một lòng mong Đàm Vân Sơn chóng thành tiên, ắt sẽ giúp.”

“Giúp thì sẽ giúp thôi,” Trịnh Bác Lão vuốt râu trầm ngâm, “nhưng cậu phải thay Đàm Vân Sơn dỗ người ta một chút.”

Lúc đi khỏi Canh Thần Cung, Nam Ngọc còn chưa hiểu hết được lời nhắc nhở của sư phụ, cho đến khi bị đóng cửa từ chối tiếp ngoài cổng Vũ Dao Cung.

“Có nói với Vũ Dao thượng tiên là tôi tìm nàng ấy chưa? Là Trần Hoa thượng tiên.” Nam Ngọc sợ tiên tì không biết mình là ai nên nhắn không đủ rõ ràng.

Tiên tì nhã nhặn đáp: “Lúc trước quả là không nói rõ, chỉ nói có vị thượng tiên tới tìm thì Vũ Dao thượng tiên đã cho mời, sau đó tôi nói danh hào của thượng tiên thì Vũ Dao thượng tiên kiên quyết không chịu gặp.”

Nam Ngọc: “…”

Mãi đến lúc này, cuối cùng chàng mới hiểu được lời sư phụ dặn “phải thay Đàm Vân Sơn dỗ người ta một chút”.

“Làm phiền chuyển lời tới Vũ Dao thượng tiên, nàng trợ giúp tôi thành tiên, tôi xin nhận tấm lòng, hại đồng đội của tôi, tôi coi như là nàng quá xúc động nên phạm lỗi lần đầu nhưng… nếu còn có lần sau, chớ trách tôi tính cả nợ cũ lẫn nợ mới.”

Lời đe dọa là Đàm Vân Sơn nói nhưng chàng không trách Đàm Vân Sơn, chàng chỉ muốn hỏi sư phụ của chàng, thứ lời rõ ràng nói ra sẽ gây thù kết oán như thế không thể giản lược bớt đi hay sao mà cứ nhất định phải chuyển lời đầy đủ cho Lạc Mật!!!

Đã đến tận cửa cung rồi, tất nhiên không thể ra về, huống hồ đây còn là ải then chốt để tìm ra cách.

Nam Ngọc không làm khó tiên tì, chỉ đứng dưới tàng cây hóng gió, dáng đứng thẳng tắp, tỏ rõ sẵn sàng chờ.

Một canh giờ sau.

Vũ Dao Cung không hề có động tĩnh gì.

Hai canh giờ sau.

Vũ Dao Cung không hề có động tĩnh gì.

Ba canh giờ sau.

Nam Ngọc không chờ nổi nữa, một canh giờ nữa sẽ có tiên bị biếm trích được đưa tới Tư Phàm Kiều. Nếu lúc đó Trần Thủy thượng tiên chàng đây còn không có mặt thì về tình về lý đều không thể chấp nhận được.

Nam Ngọc thở dài thườn thượt, cuối cùng đành từ bỏ, trước khi đi, gõ cửa cung một lần nữa, nói với tiên tì ra tiếp: “Gặp nạn Trần Thủy, Đàm trông tin lành. Phiền cô nương nhắn giùm câu này cho Vũ Dao thượng tiên.” Xác nhận tiên tì đã nhớ, chàng mới nói: “Mai tôi còn tới nữa.”

Không thể đợi ba canh giờ mà đến mục đích mình đến để làm gì cũng không nói, ít nhất cũng phải để lại một câu, mai mới tiện tiếp tục.

Nam Ngọc suy tính đâu vào đấy, để lại lời nhắn xong liền thoải mái ra về.

Đi mới chừng chưa đến trăm bước, thậm chí còn chưa ra khỏi phạm vi của Vũ Dao Cung, chưa thể đạp kiếm, tiên tì đã đuổi theo, lấy làm may mắn bảo: “May là thượng tiên còn chưa đi xa.”

Nam Ngọc không hiểu: “Sao vậy?”

Tiên tì thở hổn hển nói: “Vũ Dao thượng tiên mời ngài nhanh nhanh vào cung.”

… Sớm biết Đàm Vân Sơn hữu dụng như thế, tội gì chàng phải mất công hít gió ba canh giờ chứ!!!

Điều làm Lạc Mật đổi ý tất nhiên không phải Đàm Vân Sơn mà là “Đàm Vân Sơn gặp nạn”. Đến lúc này thì Nam Ngọc không còn nghi ngờ chút nào tâm ý của Lạc Mật dành cho Đàm Vân Sơn.

Cô nương mà, giận dỗi thì giận dỗi nhưng nếu người trong lòng gặp nguy hiểm thật thì bất chấp hết.

“Gặp phải chuyện gì? Giờ Đàm Vân Sơn vẫn ổn chứ? Sao thượng tiên không xuống giúp chàng đi!” Cho các tiên tì lui hết, Lạc Mật lập tức hỏi liên thanh.

Nam Ngọc rất thích cách nói chuyện thẳng vào đề, lược bỏ màn hàn huyên này, chàng cũng đáp thẳng: “Huynh ấy rơi xuống biển bị trúng độc, có điều không cần lo, không sao rồi, chẳng qua là thuyền hỏng, không ra được biển mà yêu thú lại ở dưới Đông Hải.”

Hai chữ “không sao” khiến Lạc Mật thoáng an lòng, yên tâm xong thì lại bắt đầu giận dỗi: “Không phải nói tôi còn nhúng tay vào thì tính cả nợ cũ lẫn nợ mới hay sao, thế còn tới hỏi tôi làm gì.”

Nam Ngọc biết Lạc Mật hiểu lầm mình tới chuyến này là được Đàm Vân Sơn nhờ, có điều tình hình trước mắt như thế thì đâm lao phải theo lao: “Huynh ấy chỉ mong thượng tiên không tiếp tục động tới đồng đội của huynh ấy, huynh ấy cũng có nói là trợ giúp huynh ấy thành tiên thì xin nhận tấm lòng mà.”

Lạc Mật bặm môi tức tối: “Đồng đội gì chứ, chẳng qua là một kẻ không liên quan gì, được đi cùng chuyến Trần Thủy này là phúc của nàng ta, chờ Trường Nhạc… Đàm Vân Sơn thành tiên rồi, đến gấu áo của chàng nàng ta cũng chẳng chạm tới nổi!”

Nam Ngọc hơi bực mình nhưng vì có việc nhờ vả nên không nói ra.

May là Đàm Vân Sơn không có tim, Nam Ngọc nghĩ, bằng không nghĩ tới tương lai huynh ấy thành tiên lại tiếp tục “nối lại tình xưa” với Lạc Mật, cho dù chỉ có chút xíu khả năng “yêu nhau”, thì chàng đến phải tức thổ huyết.

Giận dỗi đôi câu xong, cuối cùng Lạc Mật cũng thấy lòng thoải mái đôi chút, đến lúc này mới nghĩ tới lời Nam Ngọc nói khi nãy: “Con yêu thú thượng cổ cuối cùng ở Đông Hải à?”

Nam Ngọc không biết nàng ta quên “cần phải giả vờ không biết chuyện” hay làm cảm thấy tình hình trước mắt mọi người đều đã ngầm hiểu mà không nói ra nên không cần giấu diếm, tóm lại thì chàng vẫn không tỏ thái độ gì, chỉ hỏi gì đáp đó: “Đúng vậy, ở ngay dưới Đông Hải nên mới phải đi thỉnh giáo cách đi dưới nước.”

Lạc Mật mím chặt môi nhìn Nam Ngọc, cuối cùng cũng nhận ra điều lạ.

Tị Thủy đan không phải là bí mật ở Cửu Thiên Tiên Giới, rõ ràng Nam Ngọc không đến thỉnh giáo thứ này.

“Làm sao thượng tiên biết có cách đi dưới nước?” Nàng cảnh giác hỏi.

Dù Lạc Mật có được nuông chiều tự do thì cũng vẫn là con gái của Thiên Đế, không dám nói là thông minh cỡ nào nhưng chắc chắn là không ngu dốt.

Nam Ngọc đắn đo một hồi rồi kể lại chuyện ở Đông Hải, bao gồm cả chuyện gặp Thương Bột thượng tiên. Đương nhiên là không kể chuyện Đàm Vân Sơn giăng bẫy, chỉ nói rằng Thương Bột thượng tiên vô tình tiết lộ manh mối.

Lạc Mật không ngờ họ đã gặp nhị ca của nàng, vừa thấy ngạc nhiên, vừa thấy may mắn. Nếu là bình thường, chắc chắn nhị ca sẽ không sơ ý như vậy, chỉ cần nghĩ một chút là sẽ nhận ra điều bất thường ngay: làm gì có người tu hành nào vượt ngàn dặm xa xôi để tìm một yêu thú, người tu hành ở thế gian đều thuận theo cơ duyên, bắt yêu một cách có chủ đích như thế, thậm chí đã được nói cho biết là yêu không có ở Đông Hải rồi mà vẫn còn muốn đi thì chắc chắn là có vấn đề.

May là nhị ca yêu vào liền mê muội, toàn bộ tâm trí đều dành cho con rắn biển kia.

Thích ai chẳng được lại đi thích một con rắn biển yêu, suýt thì làm mẹ tức chết, Lạc Mật cảm thấy anh mình điên mất rồi.

So ra thì nàng chọn người tốt hơn hẳn, tuy kiếp này hơi lạnh lùng nhưng chỉ cần thành tiên, nhớ lại chuyện cũ, nàng tin Trường Nhạc tiên nhân tao nhã hay cười với mọi người ắt sẽ lại trở về.

Đến lúc đó…

“Thượng tiên, chỉ còn nửa canh giờ nữa nhất định tôi phải có mặt ở Tư Phàm Kiều.” Nam Ngọc thật sự sốt ruột, đành phải lên tiếng kéo tâm trí không biết đang bay bổng phương nào của Lạc Mật về.

“Có cách đi lại được dưới nước,” Lạc Mật nói thẳng rồi bình tĩnh nhìn Nam Ngọc, “nhưng thượng tiên phải thề không tiết lộ cho bất kỳ ai khác ngoài Đàm Vân Sơn. Phải thề độc!”

Nam Ngọc chần chừ: “Nhưng huynh ấy đâu phải chỉ đi một mình…”

Lạc Mật sa sầm: “Một người là đủ rồi, không cần đám râu ria đi theo. Thành tiên thì sẽ thành tiên, không tiên duyên có theo thế nào cũng không.”

“Tôi thề nếu tiết lộ cách đi dưới nước này cho ai khác ngoài Đàm Vân Sơn thì phải vào Vong Uyên mãi mãi không được siêu sinh thượng tiên mau nói cách đi tôi phải nhanh nhanh về Tư Phàm Kiều.” Nam Ngọc nói đều đều liền một hơi không ngắt nghỉ như tụng kinh.

Tranh cãi chuyện chúng sinh ngang hàng với Lạc Mật là chuyện của các vị đại tiên, chàng chỉ là một tiểu tiên, không có tài cán ấy. Cứ tốc chiến tốc thắng đã, không cần nói nhảm thêm bất kỳ câu nào – đây chính là tâm trạng của chàng lúc này.

Lạc Mật nghe thấy chàng nói đều đều như vậy thì biết chàng cũng chẳng để tâm chuyện “thề độc” nhưng nàng không còn cách nào tốt hơn. Nhất định phải để Đàm Vân Sơn thành tiên, nàng tốn nhiều công sức như vậy, không thể hỏng vào lúc này.

Ai thích trước thì người đó yếu thế, người không dám nhẫn tâm thì luôn luôn là bên chịu thiệt.

“Bạch Tuyền, Doanh Châu.” Lạc Mật nói nhỏ từ khóa.

Nam Ngọc ngớ ra. Bạch Tuyền là nơi hoa Bạch Tuyền, vị thuốc chính để tạo nên Tị Thủy đan, sinh trưởng. Chẳng lẽ cách đi lại dưới nước cũng ở đó?

“Lấy một đóa hoa Bạch Tuyền, chỉ lấy hoa, không cần thân, uống cùng với nước suối Bạch Tuyền thì có thể đi lại bình thường dưới nước trong bảy bảy bốn mươi chín ngày.” Lạc Mật nhấn rõ từng chữ, tuy nói nhỏ nhưng từ tốn, rõ ràng.

Nam Ngọc biết nàng ấy đã nói vậy thì ít có khả năng là lừa chàng nhưng: “Chỉ đơn giản vậy thôi?”

Lạc Mật lườm chàng: “Tất nhiên là không chỉ vậy. Hoa phải là hoa bảy cánh, thiếu một cánh hay cánh không lành lặn thì đều không được. Nước phải lấy ở chỗ suối vừa trào ra và phải uống ngay, không được để, nếu để hoa héo nước cũ thì vô dụng.”

Nam Ngọc đã hiểu.

Đây là lý do Thiếu Hạo nói toàn bộ người, yêu, thú trên thế gian đều không được. Bởi vì họ không tới được Cửu Thiên Tiên Giới, lại càng không có cơ hội đích thân tới bên bờ suối Bạch Tuyền hái hoa uống nước.

Có điều, chàng có đi Bạch Tuyền mấy lần, nhớ mang máng rằng hoa Bạch Tuyền chỉ có sáu cánh: “Biết tìm hoa Bạch Tuyền bảy cánh ở đâu?”

Lạc Mật đến nhọc, đều là thần tiên, vì sao Trường Nhạc tiên nhanh nhạy, thông minh còn vị này thì đầu đất: “Tìm trong đám hoa sáu cánh!”

Trên trời “trò chuyện vui vẻ”, dưới đất rảnh rang chán ngắt.

Lúc Nam Ngọc đi nói là sẽ “về nhanh” nên bộ tứ cứ thế ngồi đằng sau tảng đá nghe tiếng sóng biển, ngóng trông tin lành.

Đợi từ chiều tà tới đêm khuya, từ nước triều dâng tới lúc nước triều rút, sóng biển xô vào rồi lại xô ra, Trần Hoa thượng tiên vẫn bặt vô âm tín.

Trong lòng có chuyện nên không ngủ nổi, mọi người nằm nói chuyện câu được câu chăng. Lúc đầu là nói chuyện Thiếu Hạo và rắn tro, cuối cùng không rút ra được kết luận gì về quan hệ giữa họ nhưng lôi ra được một “chuyện cũ”.

Người lôi chuyện này ra là Ký Linh.

Lúc đó, nàng đang tựa vào người Bạch Lưu Song, ngửa mặt ngắm sao thì nghe Phùng Bất Cơ khen Thiếu Hạo khôi ngô nhã nhặn đường hoàng, không biết con rắn tro đó nếu biến thành hình người thì trông thế nào, trong đầu nàng liền hiện ngay lên cảnh Thiếu Hạo đánh đàn dưới nước, đấy đúng là khúc đàn êm tai nhất Ký Linh từng nghe, người đánh đàn tao nhã nhất nàng từng thấy.

Không ngờ nghĩ một hồi thì bỗng thấy trùng khớp với một bóng hình.

Nàng buột miệng hỏi ngay: “Đàm Vân Sơn, còn nhớ pho tượng nhà huynh dùng ngăn lũ không?”

Đàm Vân Sơn đã sớm quên bẵng chuyện này, thuận miệng hỏi lại: “Sao thế?”

Ký Linh ngồi dậy, nhìn vượt qua Phùng Bất Cơ nhìn chàng: “Huynh không thấy hình dáng pho tượng đó trông khá quen à?”

Thấy Ký Linh hỏi nghiêm túc, Đàm Vân Sơn mới nghiêm túc hồi tưởng.

Kết quả, Phùng Bất Cơ, người cũng từng thấy pho tượng ấy, đột nhiên sực nhận ra: “Không phải đấy chính là Thiếu Hạo đấy chứ!”

Qua chất giọng cục mịch của đội hữu, cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng nhớ ra.

Đó là một pho tượng đá cao chừng nửa cánh tay điêu khắc hình một thanh niên trẻ tuổi ngồi đánh đàn, tóc dài cột lên nhã nhặn, mặt mũi sáng sủa, đang chăm chú gảy đàn…

Không phải Thương Bột thượng tiên thì còn là ai nữa!

Chẳng trách mà trấn được nước, người ta cai quản thủy vực của cả nhân gian cơ mà!

Ký Linh thấy chàng đã hiểu, lập tức xòe ngón tay đếm từng tội của Đàm nhị thiếu gia: “Người ta giúp nhà họ Đàm của huynh ngăn nước lụt, lại giúp huynh cản Ứng Xà hai mươi năm, cuối cùng vì giúp huynh ép Ứng Xà ra mà bị chìm xuống giếng cổ mãi mãi không thấy ánh mặt trời…”

Phùng Bất Cơ nằm gần, thuận tay vỗ vai chàng: “Đệ không tri ân báo đáp còn gài bẫy người ta.”

Đàm Vân Sơn muốn nói mình không phải người vời pho tượng ấy vào Đàm phủ, cũng không phải chàng nhờ người ta chặn Ứng Xà, ném vị đó xuống giếng cổ thì cả hai người đều có phần nhưng vô số lời biện giải đến bên miệng, quanh quẩn một hồi cuối cùng biến thành một tiếng thở dài: “Thành tiên rồi tôi sẽ chịu đòn nhận tội.”

Có lẽ bởi thực sự đã rất gần chuyện lên tiên, Đàm Vân Sơn nghĩ, kể từ sau khi nốt ruồi tiên thứ tư biến mất, chàng thường hay như vậy, biết thiện ác, biết xấu hổ, xem chừng sắp thành bạn cùng chung chí hướng phò trợ chính nghĩa với Ký Linh đến nơi.

Chàng hơi hoài niệm bản thân khi trước.

Nhưng có vẻ Ký Linh thích chàng của hiện tại hơn.

Mọi chuyện khó vẹn đôi đường.

Chàng chọn hiện tại.