Ký Linh

Chương 52




Không thể để Đàm Vân Sơn chết.

Trong tâm trí Ký Linh chỉ có độc một suy nghĩ này, không hề thảnh thơi nghĩ linh tinh gì khác như lúc Đàm nhị thiếu gia chưa trúng độc. Điều đầu tiên nàng làm sau khi thở lại được bình thường chính là ôm Đàm Vân Sơn đã mất ý thức, đạp chân bơi ra khỏi khoang thuyền.

Ngay khi nàng vừa đưa được Đàm Vân Sơn ra ngoài, chiếc thuyền vỡ tan.

Những mảnh gỗ vỡ bị sóng xô đẩy tan tác chẳng khác gì những món vũ khí sắc nhọn. Ký Linh cố hết sức bảo vệ vùng đầu của Đàm Vân Sơn và che cho phần sau lưng. Các cú va chạm liên tiếp làm Ký Linh đau đớn như bị gãy xương nhưng lạ lùng là, trong lòng nàng không thấy hoảng hốt chút nào, dường như ôm chàng trai trong lòng thì chẳng gì có thể khiến nàng sợ hãi.

Cuối cùng những cơn sóng xô đẩy cũng qua đi, biển tạm lắng. Ký Linh thở lấy hơi, chuẩn bị kéo Đàm Vân Sơn lên trên mặt biển thì bỗng nhiên bị ánh sáng bạc chói mắt và nghe thấy loáng thoáng tiếng đánh nhau.

Ở dưới nước nghe tiếng gì cũng trầm và tạp, rất khó nhận định là tiếng gì nhưng ánh sáng của chuông Tịnh Yêu thì Ký Linh rất quen thuộc, cho dù chỉ loáng một cái thì vẫn không thoát được con mắt của nàng.

Chuông Tịnh Yêu đuổi theo rắn biển xanh đen, thuật pháp đủ để cầm chân yêu tà trong một khoảng thời gian ngắn, tuy uy lực không lớn nhưng xua đuổi thì không thành vấn đề. Ký Linh chỉ mong sao nhanh nhanh đưa được Đàm Vân Sơn thoát khỏi hiểm cảnh, thực sự không trông đợi gì dựa vào nó có thể giải quyết được con ác yêu biết tạo ra sóng to gió lớn thế này.

Nàng cứ nghĩ là con rắn biển xanh đen sẽ trốn đi và chuông Tịnh Yêu đã đuổi theo nó xuống dưới đáy biển tối tăm.

Ánh sáng của chuông Tịnh Yêu rất chói mắt, con rắn xanh đen giữa chùm sáng bạc cũng rất nổi bật, một cái bóng khác lại chỉ thấy mờ mờ. Ký Linh nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra là Bạch Lưu Song: Con sói yêu toàn thân màu trắng tuyết gần như chìm nghỉm giữa màu trắng bạc của chuông Tịnh Yêu!

Ký Linh không bơi lên trên nữa mà giữ chắc người Đàm Vân Sơn lại rồi niệm Tịnh Yêu chú!

Ánh sáng tỏa ra từ chuông Tịnh Yêu ngày càng mạnh hơn, đã sắp sửa chuyển sang tấn công thì rắn biển yêu bỗng quấn lấy cổ sói trắng!

Ký Linh ngừng thở, không dám hành động thiếu suy nghĩ, nếu không chuông Tịnh Yêu sẽ đánh trúng cả rắn biển lẫn Bạch Lưu Song!

Bạch Lưu Song bị quấn cổ không hề kịp nghĩ ngợi gì, nàng cúi đầu ngoàm một miếng cắn đứt ngang rắn biển yêu!

Cắn… đứt.

Lần đầu tiên Ký Linh thực sự nhìn thấy hai yêu thú đánh nhau. Nàng phát hiện ra, dẫu tu luyện nhiều năm cũng uổng công, giống như đôi khi cũng có lúc hai người tu hành đánh nhau thì đánh tới cuối cùng đôi bên đều ném hết pháp khí đi, lao vào thượng cẳng chân, hạ cẳng tay. Hễ là ngang sức ngang tài thì dễ có khả năng cuối cùng sẽ trở về cách nguyên thủy nhất.

Rắn biển yêu bị cắn thành hai khúc, một phần ba quấn lấy Bạch Lưu Song, hai phần ba còn lại là phần có đầu.

Sói trắng gạt phăng phần đuôi quấn quanh cổ, đang định đi tìm khúc còn lại thì bỗng nhìn thấy Ký Linh ôm Đàm Vân Sơn, thế là liền vui vẻ, bơi tới chỗ nàng chẳng hề nghĩ ngợi!

Ký Linh vẫn quan sát rất chăm chú, thấy phần đầu rắn vẫn chưa chết hẳn, mắt rắn vẫn biến ảo kỳ lạ, lợi dụng lúc Bạch Lưu Song bơi về phía nàng liền lén lút lẻn tới sau lưng nàng ấy, chỗ đuôi bị đứt liên tục chảy ra những tơ máu bị nước biển kéo dài thành một sợi đỏ.

“Cẩn thận…” Ký Linh bỏ một tay ra cố gắng khua tay nhắc.

Bạch Lưu Song không nghe được, còn tưởng là nàng thấy nàng ấy nên vui vẻ bèn càng bơi hăng hái hơn!

Rắn yêu xanh đen đã áp sát bên sườn phía sau của Bạch Lưu Song, mở rộng hàm răng, cặp răng nanh sắp sửa cắm ngập vào chân nàng ấy!

Ký Linh niệm Tịnh Yêu chú nhưng chẳng ích gì, chuông Tịnh Yêu không kịp ngăn nó!

Tiếng đàn khoan thai ngân nga vẳng tới.

Ký Linh giật mình, tưởng là ảo giác của mình: Dưới Đông Hải này, trong làn nước mặn và lạnh, sao có thể có người đánh đàn.

Thế nhưng, sói trắng cũng bơi chậm lại, ngạc nhiên nhìn quanh cảnh giác.

Rắn yêu xanh đen còn giật mình hơn thế, dường như thất hồn lạc phách, dừng lại ở tư thế ngoác miệng ra, không động đậy.

Bơi chậm thì vẫn là bơi, cuối cùng Bạch Lưu Song cũng tới được chỗ Ký Linh và quay người lại xem thì mới thấy con rắn biển yêu đang trợn mắt ở đó, muộn màng nhận ra mình từng hút chết.

Tiếng đàn mỗi lúc một gần thêm.

Ký Linh một tay ôm chặt Đàm Vân Sơn, một tay giữ sói trắng, căng thẳng như gặp kẻ địch mạnh.

Nước biển lặng hẳn, không biết những cơn sóng dữ dội đã biến mất hẳn từ lúc nào, êm ả như một ngày đẹp trời, nắng ấm trời trong.

Ký Linh gọi chuông Tịnh Yêu quay về, chiếc chuông thu nhỏ lại nằm trong tay nàng, lúc đối phương cũng xuất đầu lộ diện.

Vẫn là bộ áo tiên màu nguyệt bạch, vẫn là mái tóc dài cột giản dị, vẫn phong nhã như vậy, điểm duy nhất khác là chàng ta đang ngồi ngay ngắn với một cây đàn cổ đặt trên đùi, cúi đầu thong thả gảy đàn. Nước biển lay nhẹ ống tay áo của chàng ta nhưng không dám làm phiền chàng ta gảy đàn, sóng biển lặng xuống dường như cũng bởi vì mải mê lắng nghe tiếng đàn của chàng ta.

            “Ân tình hôm nay tạm thời xin nợ, ngày sau nếu có gì cần, xin cứ nói.”

Ký Linh thấy hơi ngượng ngùng vì “ngày sau” ấy thực sự đến quá nhanh.

Gảy xong một khúc, Thiếu Hạo đi tới chỗ rắn yêu xanh đen. Có lẽ vì không còn tiếng đàn, cuối cùng rắn yêu cũng nhúc nhích được thân mình, nó lập tức ngậm miệng lại nhưng không kịp bơi đi.

Thiếu Hạo thậm chí chẳng cần đứng dậy, chỉ nhẹ nhàng đưa tay ra bắt là đã bóp được cổ rắn yêu sau đó nhấn mạnh ngón cái một cái.

Rắn yêu uổng công vặn vẹo thân mình chỉ còn hai phần ba của nó, miệng bị Thiếu Hoa bóp, dần dần phải mở to ra.

Thiếu Hạo lạnh lùng, không do dự, túm ngay nanh nọc của rắn biển yêu.

Rắn biển yêu giãy giụa khủng khiếp như thể hai chiếc nanh nọc ấy là tính mạng của nó.

Thiếu Hạo dửng dưng, cứ thế gọn gàng bẻ gãy hai chiếc nanh nọc đơn giản như ngắt hai chiếc lá.

“Mày cắn nó hai phát, mỗi phát một chiếc răng, không quá đáng chứ?” Giọng Thiếu Hạo ở trong biển nghe vẫn giống y như đúc lúc nãy, trầm, rõ, thậm chí hơi hơi dịu dàng một cách giá lạnh.

Chàng ta bỏ tay ra nhưng rắn biển yêu không cố tìm cách trốn nữa, có lẽ trốn cũng chẳng để làm gì, mất nanh nọc, nó chỉ còn là đồ bỏ.

Ký Linh và Bạch Lưu Song đều thấy rõ sọc xanh lam trên mình nó nhanh chóng tối đi, cuối cùng không còn tỏa được chút lân quang nào, biến thành một màu nửa xanh nửa xám.

Ký Linh giật mình, nanh nọc là ngọn nguồn yêu lực của nó. Còn “nó” mà Thiếu Hạo nói tất nhiên không thể là Đàm Vân Sơn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là con rắn tro đã đánh nhau với con rắn biển xanh đen này.

Không chỉ màu sắc trên thân nó tối đi mà đôi mắt nó cũng vậy, cuối cùng, nó gục đầu xuống, lê phần cơ thể tàn tật chậm chạp bơi sâu xuống biển, ẩn vào trong bóng tối.

Cuối cùng Thiếu Hạo cũng đứng dậy, chiếc đàn cổ thu nhỏ lại được cất vào trong ngực, sau đó chàng ta ngẩng đầu lên nhìn qua chỗ Ký Linh.

Ký Linh biết mình phải nói cảm ơn nhưng với pháp lực chàng ta vừa thể hiện ra như vừa rồi, nàng tin câu lúc trước chàng ta nói, ở Đông Hải, không có gì có thể giấu được chàng ta. Nếu đã nắm rõ mọi động tĩnh, nếu đã có thể giải quyết chỉ bằng hai ngón tay, vậy sao còn để ác yêu làm loạn?

Nếu chàng ta xử lý nó sớm một chút, Đàm Vân Sơn đã không trúng độc.

Ký Linh biết mình giận cá chém thớt nhưng không thể ngăn mình được.

Mặt Đàm Vân Sơn đã tím đen, nàng cảm giác mình đã cận kề bên bờ sụp đổ.

Thiếu Hạo thở dài rất khẽ, không nói gì, chỉ hơi hơi nâng tay lên.

Ký Linh lập tức cảm thấy nước biển đang nâng mình lên.

Chẳng mấy, hai người một sói đã được đưa lên mặt nước.

Thiếu Hạo gọi sóng đưa một tấm ván gỗ thuyền khá lớn tới để họ ngồi lên đó. Sau đó, chính chàng ta cũng đáp xuống tấm ván, nói câu đầu tiên kể từ lúc gặp lại Ký Linh: “Để hắn nằm thẳng ra.”

Ký Linh không hỏi này hỏi kia, lập tức nghe theo.

Đàm Vân Sơn nằm duỗi thẳng trên ván gỗ, Thiếu Hạo bóp chặt hai nanh nọc trong tay sau đó mở bàn tay ra, nanh nọc đã biến thành bột. Chàng ta bôi phấn bột lên hai lỗ răng trên mình Đàm Vân Sơn, sau đó lẩm nhẩm niệm làm phép.

Thứ phấn bột đó như thể có sự sống, lần lượt chui vào trong miệng vết thương, chẳng mấy đã vào hết trong, miệng vết thương từ màu tím bầm dần dần đỡ đi.

Đầu tiên là miệng vết thương, sau đến tứ chi và thân thể, cuối cùng sắc mặt Đàm Vân Sơn dần dần bình phục.

Suốt quá trình chờ đợi, Ký Linh không lúc nào ngưng căng thẳng, đến tận giờ mới dám thở phào một hơi. Thế nhưng khóe mắt mới rồi còn ráo hoảnh, yên tâm rồi thì bất giác lại cay xè. Ký Linh chớp mạnh một cái, cố ép nước mắt vào, không ngờ lại làm nước mắt trào ra.

Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Đàm Vân Sơn khi vừa tỉnh lại chính là, hóa ra nước mắt lại nóng.

Liếm liếm khóe miệng hơi ướt, chàng từ từ mở mắt trêu chọc: “Hơi mặn nhé.”

Ký Linh bối rối, đang định đánh trống lảng, bỗng sững ra: “Phùng Bất Cơ!”

Đàm Vân Sơn định chọc nàng đổi đề tài sống sượng làm sao nhưng thấy nàng biến sắc thì bèn quay đầu nhìn xung quanh, nhìn khắp tấm ván gỗ đều không thấy bóng dáng Phùng Bất Cơ đâu.

“Không cần lo lắng, hắn bị sóng biển đẩy đi hơi xa, một lúc nữa sẽ tự trở về.” Thiếu Hạo nói ngay.

Chuyện trên biển, Ký Linh tin tưởng vị này, huống hồ người ta còn vừa cứu Đàm Vân Sơn nữa: “Đa tạ.” Dù vẫn thầm trách nhưng không thể chối bỏ được ơn cứu mạng.

Thiếu Hạo trầm ngâm một lúc, không nhận lời cảm ơn mà còn áy náy nói: “Tôi không muốn tùy tiện giết rắn biển, không ngờ lại hại mọi người gặp nạn. Rất xin lỗi.”

Ký Linh ngạc nhiên, đối phương thoải mái như vậy nằm ngoài suy nghĩ của nàng, so với chàng ta thì nàng trách thầm lại có vẻ hẹp hòi.

Đang định tự kiểm điểm một phen thì Đàm Vân Sơn đã cướp lời: “Nếu thượng tiên đã nói vậy thì chúng tôi…”

Ký Linh còn tưởng chàng định nói là chúng tôi “rất xấu hổ”, không ngờ Đàm nhị thiếu gia người ta lại nói tiếp rằng:

“Thật xin… có một thỉnh cầu quá đáng.”

Ký Linh chỉ muốn tìm một cái khe biển mà nhảy vào cho đỡ ngại.

Thiếu Hạo cũng khá bất ngờ nhưng không hổ là thượng tiên, vẫn cư xử bình tĩnh như thường: “Mời nói.”

Đàm Vân Sơn nói đầy khẩn khoản, không chút vui đùa: “Thượng tiên biết chúng tôi định xuống dưới Doanh Châu bắt yêu, bất kể ở đó có yêu thú thượng cổ hay không, chúng tôi vẫn phải xuống thăm dò một lần mới cam lòng.”

Thiếu Hạo gật đầu, việc này họ đã từng nói với nhau rồi, chàng đã cho ý kiến nhưng không ngăn cản họ.

“Bây giờ thuyền đã mất, chúng tôi không chỗ nào bám víu giữa đại dương mênh mông, không thể đi lại tự do dưới nước được như thượng tiên,” cuối cùng Đàm Vân Sơn cũng nói vào ý chính, “cho nên, liệu thượng tiên có thể giúp chúng tôi tới cùng, thưởng cho được biết cách đi lại dưới nước được chăng?”

Cuối cùng Thiếu Hạo cũng biết vị tu hành này tính toán điều gì.

“Không phải mọi người có Tị Thủy đan rồi sao?” Chàng vốn không định nói rõ ra, không cần nghĩ cũng biết là đã có tiên hữu đứng sau giúp đỡ họ, trộm vài cọng hoa Bạch Tuyền chẳng phải chuyện gì to tát, có điều nếu được voi đòi tiên thì lại là chuyện khác.

Đàm Vân Sơn cũng không giấu. Mặc dù không biết ban nãy dưới nước tình hình thế nào nhưng chỉ cần song phương gặp nhau lần thứ hai ở dưới nước thì tất nhiên Thiếu Hạo đã nhìn thấy họ có thể thoải mái hít thở ở trong nước: “Đúng là có Tị Thủy đan nhưng tiếc là mỗi người chỉ có một viên, giờ đan dược đã dùng hết, thuyền lại không còn, chúng tôi không biết bám víu vào đâu giữa bốn bề đại dương, đừng nói là đi Doanh Châu bắt yêu, có giữ được mạng hay không cũng còn khó nói.”

Thiếu Hạo nói: “Tôi có thể đưa mọi người về lại bờ Đông Hải, mọi người tìm một chiếc thuyền mới đi tiếp là được.”

Đàm Vân Sơn cười buồn: “Thuyền mới dễ kiếm, chỉ e trên đường ra khơi lại gặp lại chuyện giống hôm nay, bị sóng gió đánh chìm, cũng không thể lần nào xảy ra chuyện xong cũng về lại bờ bắt đầu lại từ đầu được. Huống hồ, cũng không thể trông mong thượng tiên cứu giúp hết lần này tới lần khác, chưa biết chừng, lần nào đó rơi xuống nước sẽ gửi thân ở lại Đông Hải này.”

Thiếu Hạo không hề lay chuyển: “Tu hành mà thuận lợi quá thì không phải là tu hành.”

Đàm Vân Sơn mỉm cười nhìn chàng ta: “Quen biết thượng tiên cũng là cơ duyên trong lúc tu hành, cớ gì lại không dùng?”

Lần đầu tiên Thiếu Hạo gặp phải kẻ ngụy biện đầy thuyết phục như vậy, lòng không khỏi hơi hâm mộ. Nếu chàng giỏi bằng chừng nửa người này thôi thì lúc gặp mẹ đã không đến nỗi bị lấn át chỉ còn biết lạnh lùng im lặng.

Có điều, nên làm gì, không nên làm gì, đâu là an toàn, đâu là cạm bẫy, chàng vẫn phân biệt được rõ ràng: “Chư vị không cần phí công, cách đi lại dưới nước dù là ở Cửu Thiên Tiên Giới thì cũng là bí mật không truyền lại.”

Đàm Vân Sơn chưa chịu thôi: “Thực sự không thể nói chút nào sao?”

Thiếu Hạo thở dài, nói đầy sâu sắc: “Nói thế này đi, cho dù biết cách thì mọi người cũng không dùng được.”

Đàm Vân Sơn: “Người phàm không làm được à?”

Thiếu Hạo: “Tất thảy người, yêu, thú trên thế gian đều không làm được.”

Một lúc sau, Phùng Bất Cơ ngồi ván gỗ trở về.

Bộ tứ cuối cùng cũng đoàn viên.

“Quay lại bờ Đông Hải chứ? Nghĩ kỹ chưa?” Thiếu Hạo ngạc nhiên trước sự quyết đoán của Đàm Vân Sơn, mới rồi còn xin chỉ cách, giờ đã lại đòi về.

“Cũng không còn cách nào khác.” Đàm Vân Sơn thở dài bất lực, chua xót ra mặt.

Ký Linh, Phùng Bất Cơ, Bạch Lưu Song đồng loạt híp mắt im lặng đầy ý nhị. Tuy họ không hiểu đồng đội của mình tính toán làm gì nhưng về trạng thái khi đồng đội đang “tính kế” người khác thì nhìn cái là biết ngay.

Thiếu Hạo nói là làm, hộ tống họ về tới tận bờ Đông Hải, hành trình hai ngày, lúc trở về chỉ mất ba canh giờ.

Mọi người không rõ là do Thiếu Hạo đi lối tắt hay đã dùng phép gì nhưng hiểu một cách hết sức rõ ràng rằng “Đông Hải là địa bàn của chàng ta”.

Lúc về tới bờ Đông Hải, trời đã chiều hôm.

Đứng trên cát mềm, cả nhóm phiêu bạt hồi lâu bỗng thấy yên lòng.

Mới rồi, Thiếu Hạo đã chào từ biệt mọi người, chút đoạn đường cuối, họ tự đi một mình. Bờ họ tấp vào hơi hẻo lánh nhưng vẫn gặp được một thôn dân đi dọc bờ biển nhặt sò. Đối phương nhìn miếng ván gỗ họ ngồi rồi lại nhìn họ, cuối cùng nhìn thấy sói trắng liền hoảng hốt bỏ chạy.

Mọi người hơi băn khoăn nhưng tạm thời trước mắt có chuyện trọng yếu hơn phải bàn.

Núp sau lưng một tảng đá cách xa bờ biển.

Cuối cùng, Đàm Vân Sơn cũng công bố điều mình thu hoạch được cho các đội hữu chờ nghe đã lâu: “Ngoài Tị Thủy đan, vẫn còn cách khác đi lại được dưới nước.”

Trên hành trình về, Ký Linh đã tìm hiểu đôi chút nên không thấy bất ngờ chút nào: “Tìm Nam Ngọc nhờ?”

Đàm Vân Sơn: “Ừ, đã có cách thì nhất định tìm được.”

Ký Linh: “Nhưng Thiếu Hạo nói dù chúng ta có biết thì cũng không dùng được.”

Đàm Vân Sơn: “Hắn nói là tất thảy người, yêu, thú trên “thế gian” đều không được.”

Ký Linh: “Cách này giấu ở Cửu Thiên Tiên Giới à?”

Đàm Vân Sơn: “Hoặc là, chỉ có vào Cửu Thiên Tiên Giới, chúng ta mới có thể học được cách này.”

Bạch Lưu Song: “… Vừa rồi Thiếu Hạo có nói thế à?”

Phùng Bất Cơ: “Không, nhưng Đàm nhị thiếu gia của chúng ta có thể nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.”

*”nhất sinh nhị… sinh vạn vật”: một triết lý của Lão Tử có ảnh hưởng lớn với Đạo giáo, “Đạo sinh nhất” rồi có “nhất” thì mới có “nhị” và cứ thế nảy sinh ra vạn vật. Ở đây hiểu là nói một hiểu mười.

Đàm Vân Sơn thực sự không hỏi được cách đi dưới nước nên đổi sang dò la hay đã dự đoán được Thiếu Hạo sẽ không nói từ đầu nên cố tình hỏi mãi không thôi, nói bóng nói gió để thu thập được thêm nhiều manh mối?

Phùng Bất Cơ không biết.

Điều duy nhất huynh ta biết chắc, là bẫy mà nhị thiếu gia nhà họ Đàm giăng thì cho đến nay chưa từng có ai thoát được.