Ký Linh

Chương 31




Cái chết của Xích Hắc Giảo tựa tia sét đánh làm ba vị tiên trố mắt ngạc nhiên, lại tựa cơn giá rét đột ngột ùa về làm tất thảy xung quanh đều đóng băng, không nghe thấy bất kỳ tiếng chim muông nào, đến gió cũng ngừng thổi. Một sự yên ắng khủng khiếp. Chỉ còn tiếng rên rỉ bi ai thấp thoáng hồi dài hồi ngắn của sói trắng.

“Sao ngươi, ngươi dám…” Khởi Bích tiên đứng cách gần nhất, nhìn rõ nhất song cũng là người không tin nổi nhất. Giọng nàng ta run lên vì tức giận, ngay cả một câu chất vấn cũng nói không trọn.

Ký Linh thản nhiên đối mặt với nàng ta, không chút di dịch, tựa như cỏ cây mọc trên vách đá dựng đứng, vững vàng, không biết cúi đầu.

Màn đêm buông xuống, ánh trăng bàng bạc như sương.

Tầm mắt đột nhiên bị ai đó cản mất, ánh trăng cũng tối theo, Ký Linh giật mình nhận ra là Đàm Vân Sơn đứng chắn trước mặt nàng.

Lần đầu tiên Ký Linh đứng nhìn lưng Đàm Vân Sơn gần như vậy, cũng là lần đầu tiên Ký Linh phát hiện hóa ra chàng cao như vậy, vai rộng như vậy, cao đủ để ngăn khuất ánh trăng, rộng đủ để cản được gió lạnh.

“Khởi Bích thượng tiên,” Đàm Vân Sơn nói với giọng thân thiết, tự nhiên, lối nói nhẹ nhàng tựa như bàn chuyện nhà chứ không phải là đàm phán, “dám hay không dám thì cũng đã làm rồi. Thay vì băn khoăn một chuyện đã xảy ra, chi bằng nghĩ xem nên ăn nói thế nào với Thiên Đế.”

Ký Linh không nhìn thấy Khởi Bích tiên được nữa nên cúi luôn đầu xuống, ý cười bất giác thấp thoáng bên môi.

Tương tự, nàng cũng không nhìn thấy mặt Đàm Vân Sơn nhưng nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra vẻ mặt chàng lúc này thế nào. Nhất định là vô cùng khách sáo ôn hòa giả dối làm người ta tức nghiến răng chằng lợi mà không nổi giận được, đành phải âm thầm chịu đựng.

Quả nhiên, Khởi Bích tiên tức lạc cả giọng: “Các người giết tiên thú rồi bảo ta đi ăn nói?!”

Đàm Vân Sơn: “Tiên thú lén xuống phàm là sơ suất của thượng tiên, nó chết ở nhân gian là do thượng tiên coi giữ không chu đáo. Chúng tôi chỉ là mấy kẻ phàm nhân, nào biết được đâu là yêu, đâu là tiên, chẳng qua là ôm tinh thần chính nghĩa đơn thuần muốn trừ hại cho dân.”

Khởi Bích tiên: “Ngươi, ngươi rõ ràng là cãi chày cãi cối!”

Đàm Vân Sơn: “Giả như thượng tiên giận quá mà ra tay với chúng tôi, ba đánh ba, chúng tôi nhất định không phải đối thủ.”

Bạch Lưu Song: “Hú ú ú…”

Đàm Vân Sơn giật mình, đôi mắt thoáng ánh lên ý cười, vừa xoay người lại gỡ cửa lồng vừa xin lỗi: “Xin lỗi, là ba đánh bốn, xem ra thượng tiên phải chịu thiệt một chút.”

Lồng vừa được mở, sói trắng liền sốt sắng nhảy lên che cho Đàm Vân Sơn, bốn chân làm trụ, lưng vồng lên, hung dữ tru lên với Khởi Bích thượng tiên như thể đe dọa.

Khởi Bích tiên mấp máy môi mãi không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn qua nhìn lại một đám “điêu dân” trước mặt cứ như thể muốn kéo đám làm loạn này vào trong mắt, trong lòng rồi trừng trị!

*điêu dân: cách quan lại gọi những người dân gian dối, điêu ngoa

Phùng Bất Cơ gần như đã vùi hẳn đầu vào đám da lông của Xích Hắc Giảo vẫn không thoát được ánh mắt giận dữ sắc như dao ấy. Song, cũng chẳng thể trách Khởi Bích thượng tiên, ai bảo huynh ta cưỡi cả người trên mình con yêu thú của người ta, tay còn túm sừng Xích Hắc Giảo, rõ ràng là thủ phạm chính thứ hai, đồng phạm chính thứ nhất.

Người đàn ông một trăm hai mươi tuổi thở dài rối bời cuối cùng ngẩng đầu, ưỡn ngực, cưỡi oai vệ trên xác Xích Hắc Giảo, khi Khởi Bích tiên giận dữ nhìn huynh ta một lần nữa thì đáp trả lại cho đối phương một nụ cười in hằn vết thăng trầm.

Đôi bên giằng co trong im lặng nhưng không phải ba đấu ba hay ba đấu bốn như Đàm Vân Sơn nói mà là một mình Khởi Bích tiên đấu với bốn bọn họ.

Trần Hoa thượng tiên và Vũ Dao thượng tiên đều nhìn bên này đăm đăm nhưng tư thế sẵn sàng ra tay đấy không phải là để đánh giúp mà giống như là để can ngăn.

Tĩnh lặng là bầu không khí rất thích hợp để mọi người bình tĩnh lại, không ai tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa nữa. Gió đêm thổi tới kéo một chút lí trí của Khởi Bích thượng tiên thoát khỏi lửa giận ngút đầu.

Nàng ta nói: “Ngươi cố ý khích ta.”

Đàm Vân Sơn ung dung nhìn lại, không nói là đúng, cũng không nói là không đúng.

Song, Khởi Bích tiên đã nhận định chắc chắn vừa rồi là phép khích tướng nên càng thấy may mắn vì vừa rồi không rơi vào bẫy: “Người phàm giết tiên thú cùng lắm chỉ là không được thành tiên nhưng tiên giết người phàm thì đừng mơ giữ được tiên cách.”

*tiên cách: tư cách làm tiên

Mắt Đàm Vân Sơn lóe sáng, nếu là Ký Linh thì có thể lập tức nhận ra ấy là sự đắc ý vì quỷ kế thành công.

“Thế nên ấy,” chàng thở dài nhè nhẹ, nghe ra đầy chân tình, “thành tiên chưa chắc đã tốt, gặp phải phàm nhân tội ác tày trời cũng không thể tự tiện ra tay, phải chờ Thiên Đế phạt giáng kiếp nạn.”

Khởi Bích tiên giận quá hóa cười, giọng lạnh lùng: “Mặc dù ta không thể động tới ngươi nhưng ta sẽ bẩm báo lại chuyện này hai năm rõ mười với Thiên Đế, cho dù bị trách tội thất trách ta cũng cam lòng. Ngươi muốn bị phạt giáng kiếp nạn chứ gì, yên tâm, không phải chờ lâu đâu.”

Đàm Vân Sơn thầm thở phào trong lòng, thế bí trước mắt xem như đã được tháo gỡ.

Nếu như muốn làm vị Khởi Bích thượng tiên này tức chết thì chàng luôn sẵn một bồ đủ các thể loại câu từ, cách nói, chuyện này các đồng đội đi với chàng lâu đều có thể làm chứng, nhất là cô nương đứng sau lưng chàng, song, hiện giờ, chàng không thể nói thêm câu nào nữa.

Chàng muốn tạm thời thoát thân chứ không phải ham vui thắng võ mồm.

“Khởi Bích thượng tiên,” Nam Ngọc nhắm chuẩn thời cơ bước lên trước, lựa lời giữ mặt mũi cho đôi bên, “mau đi bắt tiên phách của Xích Hắc Giảo về đi, để trễ khéo lại sinh thêm chuyện.”

Khởi Bích thượng tiên hơi dao động nhưng vẫn không cam lòng nhìn con sói trắng che trước người Đàm Vân Sơn.

Nam Ngọc khuyên nhỏ: “Thôi, thượng tiên còn không nhìn ra sao, đám người này không để cho chúng ta động tới đâu. Sói yêu thì dễ bắt thôi nhưng phải bước qua xác bọn họ trước.”

Lời của vị này rõ ràng là có sức thuyết phục và vỗ về, Khởi Bích thượng tiên thở hắt ra một hơi, từ bỏ hẳn.

Nàng ta gật nhẹ đầu với Nam Ngọc thay lời cảm ơn sau đó nhìn về phía Xích Hắc Giảo, nghiêm mặt nhắm mắt lại, nín thở tập trung lẩm bẩm niệm gì đó.

Phùng Bất Cơ thấy quanh mình Xích Hắc Giảo sáng lên vầng kim quang sau đó nó dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng hóa thành vô số hạt bụi.

Huynh ta vừa đứng dậy liên thấy vô số tinh phách, tinh khí bay lên không như đám mây bụi, có màu tím của yêu, màu xanh lá của cỏ cây, màu trắng bạc của nhật nguyệt,… đủ màu đủ kiểu, đậm nhạt khác nhau, tựa như vô vàn những đóa hoa bỗng bung nở trong đêm tối.

Chúng tự do rồi.

Tận cùng của sinh mạng, vạn vật quay về chỗ của mình, trời quay về trời, đất quay về đất. Mai này nếu gặp được cơ duyên thì lại bắt đầu một vòng luân hồi mới.

Tinh khí biến mất trước nhất rồi mới đến tinh phách, những quầng sáng tròn chầm chậm tan ra vỡ vụn thành những chấm sáng bay đi xa.

Chỉ có hai chùm tinh phách là ngoại lệ.

Một cái màu vàng nhạt bay về tay Khởi Bích tiên, đó là của Xích Hắc Giảo – tiên thú sinh lão bệnh tử ở Cửu Thiên, tinh phách tất cũng phải mang về tiên giới mới tán được.

Một chùm màu tím nhạt bay lại gần sói trắng vòng quanh nó mấy vòng như thể lưu luyến.

Sói trắng ngạc nhiên nhìn nó một lúc, bỗng sực hiểu ra, cuống quýt tru lên không biết là bi thương hay vui vẻ, cố sức bắt lấy chùm tinh phách tím nhạt ấy.

Nhưng rồi nàng ta nhanh chóng nhận ra, chỉ uổng công.

Chùm sáng màu tím nhạt ấy cuối cùng cũng tán ra bay đi theo gió nhưng vẫn còn sáng mãi như thể hóa thành những chấm sao trên bầu trời.

Ký Linh bước ra từ sau lưng Đàm Vân Sơn lại ngồi xổm cạnh sói trắng nhẹ nhàng xoa đầu nàng ấy.

Sói trắng ngoan ngoãn nằm sấp xuống để nàng vuốt, bên trong sự ngoan ngoãn hiếm có là sự lưu luyến cảm giác ấm áp.

Đàm Vân Sơn và Phùng Bất Cơ cùng nhìn Trạch Vũ bay đi xa, rõ ràng chưa từng gặp nhưng lại như quen biết đã lâu.

Ngực bỗng nóng lên.

Cảm giác quá quen thuộc làm Đàm Vân Sơn giật nảy mình, cúi đầu vạch vạt áo ra xem. Quả nhiên, nốt ruồi tiên chỉ còn ba.

Không kịp chỉnh trang lại áo sống, chàng lập tức nhìn khắp xung quanh, nhanh chóng phát hiện ra một chùm sáng tím thẫm tối mờ ở trong bụi cỏ không xa.

“Ký Linh! Lục Trần Kim Lung…” Đàm Vân Sơn la to.

Sói trắng lập tức rời khỏi lòng nàng, Ký Linh đứng ngay dậy, không cần nghĩ ngợi, lấy ngay pháp khí ra tung qua đó. Đàm Vân Sơn đón được pháp khí, không chút chần chừ, tung ngay về phía bụi cỏ!

Ký Linh niệm Tịnh Yêu chú, Lục Trần Kim Lung dừng lại ngay trên bụi cỏ tỏa ra kim quang!

Thực ra nàng hoàn toàn không hiểu là có chuyện gì nhưng sự tín nhiệm tuyệt đối đã tạo nên màn phối hợp ăn ý lưu loát trôi chảy kín kẽ này!

Phùng Bất Cơ ngẩn ra nhìn, có cảm tưởng mình là thành phần kéo tụt độ ăn ý của đội.

Nhưng chuyện làm huynh ta giật mình còn ở phía sau.

Chùm sáng tím trong bụi cỏ bay vào trong Lục Trần Kim Lung, sáu lỗ lập tức sáng lên lỗ thứ hai!

“Sùng Ngục?!” Phùng Bất Cơ thốt lên không tin được. Hóa ra, trên bước đường tu hành còn có thể gặp được chuyện hời bắt một tặng một thế này!

Ký Linh thu Lục Trần Kim Lung về, cuối cùng cũng hiểu rõ đầu đuôi: “Chẳng trách chúng ta ở U Thôn lâu vậy mà không phát hiện thấy tung tích Sùng Ngục, hóa ra là đã bị Hắc Kiệu ăn rồi.”

Sói trắng không hiểu mọi người nói gì nhưng nàng ta hiểu là đã giải quyết được chuyện gì đó nên sán lại gần làm nũng cọ cọ chân Ký Linh.

Ký Linh mỉm cười, thấy thích cảm giác lúc nãy bèn ngồi xổm xuống tiếp tục xoa đầu nàng ấy.

Người vuốt thoải mái, người được vuốt cũng thoải mái, đây là hoạt động cả nhà đều vui… nhưng, Đàm Vân Sơn không hiểu sao cứ muốn nhíu mày thì có lẽ không nghĩ như vậy.

Khởi Bích thượng tiên không quan tâm mấy chuyện rách đó của họ, nói đúng ra là nhìn đám người này nhiều thêm một chút là cơn giận khó lắm mới áp xuống được lại trào lên. Hơn nữa, bất kể có nói cứng thế nào nhưng hễ nghĩ đến chuyện Xích Hắc Giảo mất mạng ngay trước mặt nàng là tâm trạng nàng ta lại tồi tệ. Cất kỹ tinh phách xong, nàng ta lập tức nói lời từ biệt hai vị tiên hữu.

*tiên hữu: cách gọi khách sáo với người cùng là tiên

Nam Ngọc biết nàng ấy vội về tiên giới kể tội, tất nhiên cũng là vội vã lĩnh tội, chẳng có gì giày vò khổ sở hơn đợi chờ thấp thỏm không yên. Tranh thủ lúc chưa bị phát hiện thì mau mau chủ động thành khẩn để được giải thoát.

Khách sáo mấy câu tiễn Khởi Bích thượng tiên đi, Nam Ngọc thấy Vũ Dao thượng tiên không hề có ý đi theo thì không khỏi thắc mắc.

Vũ Dao mặc kệ vị tiên hữu kia, đi thẳng tới chỗ ba người một thú.

Đàm Vân Sơn tiến lên đôi bước, một lần nữa kín đáo che cho Ký Linh đang vui vẻ say sưa vuốt lông sói trắng.

Lạc Mật đang đi về phía chàng, thấy chàng chủ dộng tiến lên thì mắt sáng lên niềm vui nhưng rồi cũng nhanh chóng hiểu ra là chẳng hề liên quan tới mình, chàng chẳng qua chỉ muốn che chở cho người đằng sau.

Trong lòng Lạc Mật ngũ vị tạp trần, đành phải liên tục tự nhủ, nhịn đi, gắng nhẫn nại thêm một chút, là của mình thì vẫn là của mình, không ai có thể cướp được.

Cảm xúc sốt ruột dần dần bị đè xuống thay vào đó là niềm vui, một niềm vui khó mà kiềm nén nổi. Gần như ngay khi Lạc Mật dừng bước nó đã hiển hiện nơi đuôi mày khóe mắt.

Cách nửa bước.

Đối với Đàm Vân Sơn, khoảng cách gần thế này có phần không thoải mái. Song, đằng sau chàng chính là Ký Linh, chàng không thể lùi lại, đành phải im lặng đứng nguyên tại chỗ, ung dung nhìn vị thượng tiên không mời mà đến.

Im lặng nhìn nhau một lúc lâu.

Bình thường Đàm Vân Sơn rất tốt bụng nhưng nếu Vũ Dao tiếp tục không nói chuyện mà chỉ ngang nhiên nhìn ngó chàng không chút ngại ngùng gì như thế, có lẽ chàng phải xem xét chuyện thu tiền.

May là ngay trước khi chàng cạn hết kiên nhẫn, cuối cùng đối phương cũng dịu dàng lên tiếng: “Yên tâm, chuyện Xích Hắc Giảo tôi sẽ nói đỡ giúp, không để phụ vương giáng tội mọi người.”

Ngoài mặt vẫn như thường nhưng trong lòng Đàm Vân Sơn thì rất ngạc nhiên.

Ký Linh, Phùng Bất Cơ và Nam Ngọc đều không kìm nổi, ngạc nhiên ra mặt. Sói trắng tựa vào lòng Ký Linh cũng ngẩng phắt đầu lên, dựng thẳng tai nghe tiếp.

“Cảm ơn.” Đàm Vân Sơn không rõ tình hình ra sao nên chỉ có thể đáp như vậy.

Vũ Dao thượng tiên lại có vẻ tìm được rất nhiều niềm vui từ câu nói cảm ơn phần đa là khách sáo này, hai má lúm đồng tiền hiện rõ tăng thêm vô vàn quyến rũ: “Tên tôi là Lạc Mật.”

Đàm Vân Sơn hờ hững gật đầu: “Ừ, biết.”

Lạc Mật nhận được niềm vui bất ngờ: “Chàng biết?”

Đàm Vân Sơn không hiểu sao nàng ấy lại phản ứng mạnh như thế: “Lần trước thượng tiên hạ phàm lấy đèn cung đình có nói với Trần Hoa thượng tiên là không cần khách sáo, cứ gọi thượng tiên là Lạc Mật là được.”

Niềm vui vừa dâng lên lập tức biến thành thất vọng.

Đàm Vân Sơn quay đầu nhìn vị đồng đội duy nhất tiện trao đổi bằng mắt với chàng, tỏ ra khó hiểu ra mặt:  Sao lại túm tôi nói chuyện chứ?

Phùng Bất Cơ sờ sờ cằm, dường như hiểu ra: Ai bảo đệ khí phái hiên ngang, tuấn tú phong nhã cơ.

Đàm Vân Sơn nhíu mày: Thân thể da tóc là nhờ ơn cha mẹ ban cho, không phải tôi muốn.

Phùng Bất Cơ nheo mắt: Đệ có biết thái độ ra chiều khó xử của đệ rất đáng ăn đòn không.

“Tên chàng là Đàm Vân Sơn?” Lạc Mật không thích chàng thất thần lại lên tiếng tiếp.

Đàm Vân Sơn quay lại nhìn, dè dặt gật đầu.

Lạc Mật ngẩng đầu nhìn chàng, không nỡ chớp mắt: “Có một người tôi quen từng nói với tôi đạp vân vọng sơn là thú vui duy của tiên gia.” Ánh mắt nàng như thể xuyên qua chàng nhìn tới viễn phương, “Chàng nhất định sẽ thành tiên.”

Đàm Vân Sơn cảm thấy kỳ dị không nói nên lời, sự kỳ dị này xuất phát từ Lạc Mật, cũng xuất phát từ buổi tối xảy ra quá nhiều chuyện hôm nay.

“Xin nhận lời chúc của thượng tiên.” Chàng nói một lời cảm ơn hết sức giản dị.

Có lẽ cuối cùng cũng ý thức được sự dè dặt và lãnh đạm của Đàm Vân Sơn, có lẽ là những điều muốn nói đều đã nói hết, Lạc Mật nói “Sau này gặp lại” với chàng xong thì nhanh chóng bỏ đi. Có thể thấy rằng nàng rất bịn rịn không nỡ nên trong mắt chỉ có Đàm Vân Sơn, hoàn toàn quên mất không chào vị tiên hữu vẫn còn đứng ở đằng kia.

Nam Ngọc không để tâm chuyện này, chàng chỉ tò mò đoạn đối thoại và bầu không khí kỳ lạ vừa rồi là thế nào: “Huynh có quan hệ gì với Vũ Dao thượng tiên vậy?”

“Quan hệ từng gặp mặt hai lần.” Đàm Vân Sơn tự nhiên như thường, trả lời thẳng thắn, “Hơn nữa, hai lần này huynh đều có mặt.”

Nam Ngọc vò đầu, chuyện này thật là khó hiểu. Không phải không tin Đàm Vân Sơn, chưa kể xét về câu chữ thì đoạn nói chuyện giữa Lạc Mật và Đàm Vân Sơn cũng rất hợp với tình trạng “không quen biết”, nhưng có trách thì trách Lạc Mật, thái độ của nàng ấy với Đàm Vân Sơn quá đặc biệt, dù có là vị tiên hữu nào khác có mặt ở đây thì cũng đều không hiểu nổi giống chàng.

Đàm Vân Sơn tất nhiên cũng thắc mắc nhưng rõ ràng là chuyện không thể hiểu được thì sao phải tốn công suy nghĩ, chẳng thà quan tâm chuyện trước mắt: “Thượng tiên không về đi à?”

“Tất nhiên là phải về nhưng tôi… Khoan,” Nam Ngọc buồn rầu vì nhận ra thái độ có vấn đề của đối phương, “dù ngầm hay công khai thì tôi cũng đã giúp mọi người hòa giải, không nói cảm ơn còn hạ lệnh đuổi khách là sao?”

“Cảm ơn, vất vả rồi.” Đàm Vân Sơn làm theo rồi lại tiếp, “Thượng tiên không về đi à?”

“Không về!” Nam Ngọc buồn bực. Dù sao trước mặt cũng không phải đám người “tri thư đạt lễ”, chàng cũng không cần phải nhọc nhằn duy trì phong thái nhà tiên làm gì. Nam Ngọc mệt mỏi phẩy tay: “Thôi được, không làm bộ nữa. Ti chức của tôi là ở Trần Thủy, trừ phi tiên thú chết đuối ở Trần Thủy, không thì còn lâu mới liên quan tới tôi.”

“Hơn nữa các người…” Chàng ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng bất chấp, nhìn trái nhìn phải nhưng không nhìn thẳng vào mấy vị trước mặt, cố nói vừa nhanh vừa nhỏ tiếng, “Làm hay lắm.”

Đàm Vân Sơn nhíu mày, Phùng Bất Cơ tưởng mình nghe nhầm, Ký Linh bỏ sói trắng ra, ló đầu ra khỏi sau lưng đồng đội, vẻ mặt rất bất ngờ: “Vừa có ai khen tôi à?”

Thấy Ký Linh tò mò mà đối phương lại không có vẻ gì là có ý xấu, Đàm Vân Sơn bèn dịch hẳn ra cho Ký Linh nhìn. Thế là tình cảnh biến thành ba người cùng nhìn Trần Hoa thượng tiên chằm chặp.

Nam Ngọc quay lại nhìn ba người, nhọc lòng không muốn nói thêm câu gì.

Song, vẫn có việc phải hỏi cho rõ: “Sao huynh biết tiên không được ra tay với người phàm? Đấy là luật của Cửu Thiên Tiên Giới.”

“Không biết, bỗng dưng nó xuất hiện trong đầu, hơn nữa, không hiểu sao tôi liền tin nó là thật… cảm giác này rất khó giải thích,” Đàm Vân Sơn xòe tay sau đó lóe lên tạch tạch, “giống như tiên lôi này cũng là bỗng dưng biết, không hề có căn nguyên gì.”

Nam Ngọc lúng túng nuốt nước bọt: “Đây là… tiên lôi hả?”

Đàm Vân Sơn gật đầu không chút do dự: “Đàm thị tiên lôi.”

Nam Ngọc bối rối nhìn “các đồng đội” đứng cạnh chàng, hàm ý rất rõ ràng: Mọi người… để kệ thế à?

Phùng Bất Cơ dùng ánh mắt thay cho cái vỗ vai với đối phương.

Ký Linh lần đầu mỉm cười thân thiện với tiên nhân, trong câu nói sâu sắc súc tích chở theo ý an ủi và đồng cảm: “Huynh ấy vui là được.”

Nam Ngọc hít sâu rồi từ từ thở ra, tự nói với mình, chớ có tìm tòi nghiên cứu sâu nội tâm đám người này làm gì, cứ không biết và vui vẻ làm thượng tiên không tốt à?

Về luật của tiên giới, về tiên lôi, Đàm Vân Sơn đều nói thật, thậm chí lúc hiểu ra Hắc Kiệu là tiên thú cũng có cảm giác tương tự, chàng hy vọng tìm được lời giải đáp từ vị tiên nhân duy nhất còn ở lại này.

Nam Ngọc tin là chàng nói thật nhưng cái kiểu “bỗng dưng biết” thế này thực sự chưa từng nghe nói bao giờ.

Có hai nguyên nhân khiến Nam Ngọc nấn ná lại. Điều một đã không hỏi được gì, vậy thì đổi sang điều thứ hai: “Dù là tu hành hay bắt yêu, tôi hy vọng mọi người thuận lợi, suôn sẻ nhưng duy chỉ một điều, thế gian rộng lớn, liệu có thể đừng cứ quanh quẩn quanh Trần Thủy mãi được không?”

Ba người nhìn nhau đầy tiếc nuối: “E là không thể.”

Nam Ngọc muốn phát điên: “Thế là sao?!”

Ba người nhìn nhau lần nữa, chần chừ một hồi rồi nhất tề lắc đầu: “Không tiện nói.”

Nam Ngọc: “…”

Bắt yêu thú thành tiên thì không phải chuyện gì đáng phải giấu nhưng chuyện liên quan tới nốt ruồi tiên của Đàm Vân Sơn, Lục Trần Kim Lung của Ký Linh, Trần Thủy tiên duyên đồ và cả chuyện Xích Hà Tinh đến nay vẫn chưa thật rõ ràng. Nếu phải nói thì đâu thể nói những điều này ra. Huống hồ, mặc dù người trước mặt không có địch ý nhưng cũng chỉ mới gặp hai lần, tiết lộ quá nhiều không ổn.

Nam Ngọc đã từng được trải nghiệm độ “cứng đầu” của nhóm này, biết có hỏi tiếp cũng không thu được gì nhưng vẫn cứ băn khoăn, không tìm được câu trả lời quả thực rất khó chịu.

Sói trắng cũng không hiểu gì giống vậy nhưng nàng không tò mò, chỉ thấy câu nào cũng không hiểu, nghe thật chán, hơn nữa ban nãy được Ký Linh vuốt lông thoải mái, nó oáp một tiếng giống như ngáp rồi thư thả gác cằm lên chân, nhẹ nhàng nằm úp xuống đất.

Nam Ngọc nghe tiếng cúi xuống xem mới nhớ ra ở đây còn có một con yêu sói, nghĩ vậy liền đi lại gần.

Ký Linh lập tức cảnh giác: “Nàng ấy không hại người!”

Nam Ngọc thấy nàng hiểu lầm vội đáp: “Tôi không có ý xấu, chỉ cần nó không náo loạn Trần Thủy thì không thuộc tôi quản lý.”

Ký Linh thắc mắc: “Vậy huynh…”

Nam Ngọc đã đi tới chỗ sói trắng, chàng ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát nó.

Thấy có hơi người lạ, sói trắng mở mắt ra nhìn nhưng vì phe mình “người đông thế mạnh” nên nó chỉ bình tĩnh nhìn lại, không vội hành động.

Cửu Thiên Tiên Giới có rất nhiều tiên thú nhưng hầu như hình dáng đều trông rất kỳ dị, ít nhất thì Nam Ngọc cho là như vậy. Chàng thích nhất là chim muông trong rừng núi ở nhân gian. Sau khi sư phụ thành tiên, những con vật ấy đi cùng chàng vượt qua những tháng ngày cô quạnh nhất.

Trong số ấy có một con sói con tuy chỉ là màu xám thông thường nhưng có bộ lông dài xõa tung giống con sói trắng này, hai tai nhọn, mắt cảnh giác, hàm răng sắc…

“Mọi người cứ thế đứng nhìn nó cắn tôi à…”

Nam Ngọc ngẩng đầu nhìn ba người xung quanh, nhận được câu trả lời thuyết phục là:

“Chưa thấy chảy máu mà.”

Nam Ngọc lại cúi xuống nhìn bàn tay đã nằm một nửa trong miệng sói, mệt mỏi từ thể xác tới tinh thần: “Không chảy máu là có thể cắn mãi không nhả hả…”

“Ai bảo huynh không được người ta cho phép đã sờ lung tung, đấy là một cô nương.” Ký Linh tức giận ngồi xuống vỗ nhẹ đầu sói trắng.

Sói trắng lập tức nhả ra, đúng là nghe lời.

Nam Ngọc trầm trồ, đây không phải “trừ yêu” mà là “thuần phục yêu” mất rồi!

Loanh quanh một hồi không hỏi được điều gì còn tự dưng bị cắn một miếng, giờ Nam Ngọc chỉ muốn nhanh nhanh về Cửu Thiên Tiên Giới.

Có điều, trước khi đi, ma xui quỷ khiến, chàng báo danh: “Tôi là Nam Ngọc.”

Ba người không mấy hiếu kỳ tên của Trần Hoa thượng tiên nhưng người ta đã nói ra rồi thì đành phải có qua có lại:

“Ký Linh.”

“Đàm Vân Sơn.”

“Phùng Bất Cơ.”

“Hú ú ú…”

“Nàng tên là Bạch Lưu Song.”

Nam Ngọc gật đầu, xoay người cưỡi kiếm đi về.

Đàm Vân Sơn vẫn còn lo lắng: “Chỉ nói một lần, huynh ta có nhớ được không?”

Ký Linh, Phùng Bất Cơ: “Chắc chắn là có.”

Giải quyết xong Xích Hắc Giảo, lại ăn may bắt được Sùng Ngục, tối nay thu hoạch được khá nhiều. Mặc dù không biết Khởi Bích thượng tiên đi kể tội xong thì điều gì đang chờ ba người họ nhưng ít nhất là tối nay, Ký Linh và Phùng Bất Cơ quyết định học tập Đàm Vân Sơn: chuyện không nghĩ ra được thì mặc kệ nó luôn!

Ba người một sói không tiện về thôn, mọi người liền quay về hang động lúc trước ở.

Bạch Lưu Song bị thứ tiên lôi nhỏ nhắn kia của Đàm Vân Sơn hại đến giờ vẫn không biến được về hình người nhưng nể mặt huynh ta có công báo thù cho Trạch Vũ, quyết định miễn cưỡng tha thứ.

Đã quá nửa đêm lại vừa trải qua một trận ác chiến, ai nấy đều mệt mỏi vô cùng, nhóm lửa xong chẳng mấy chốc liền ngủ say. Có điều, trước lúc ngủ, Phùng Bất Cơ vẫn giúp Đàm Vân Sơn phỏng đoán về những thứ bỗng dưng biết kia:

“Đàm lão đệ thấy liệu có phải là kiếp trước đệ là thần tiên nhưng phạm lỗi gì đó nên bị phạt đi đầu thai tu luyện lại, những thứ bỗng xuất hiện trong đầu kia chính là ký ức kiếp trước của đệ?”

“Rất có thể.” Đàm Vân Sơn vô cùng đồng tình với suy đoán của Phùng Bất Cơ, chẳng qua chàng đáp hơi hời hợt một chút.

Phùng Bất Cơ khá là bất mãn: “Huynh giúp đệ nghĩ ra chuyện quan trọng như vậy, phản ứng của đệ chỉ có thế thôi à?”

Đàm Vân Sơn cười, vội vàng xoa dịu đồng đội: “Bởi vì lần đầu tiên bỗng nhiên trong đầu biết mấy thứ này tôi đã nghĩ tới khả năng này rồi.”

Phùng Bất Cơ: “Rồi sao?”

Đàm Vân Sơn: “Còn sao gì nữa, cho dù tôi đúng hết thì tôi vẫn là Đàm Vân Sơn, tôi chỉ có ký ức một đời, có đường đời một đời, có mọi người một đời.”

Phùng Bất Cơ: “Huynh mệt rồi, sáng mai gặp!”

Móc gan móc ruột ra thì được, kích thích thì không được, khen ngợi quá trắng trợn cũng không được, đây đều là tử huyệt của cụ lão.

Chẳng mấy chốc, hang chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng ngáy khoan nhặt của Phùng Bất Cơ.

Mọi người dường như đều đã ngủ… ngoại trừ Ký Linh không tham gia cuộc nói chuyện, chỉ im lặng nghe lén từ đầu chí cuối.

Cổ tay vẫn còn cảm giác âm ấm lúc Đàm Vân Sơn giữ lại, không, lâu như vậy rồi, hình như nó càng ấm nóng thêm, lan thẳng từ cổ tay ra toàn thân, nóng tới mức nàng không ngủ được.

Lặng lẽ ngồi dậy, rón rén đi ra ngoài hang tìm một tảng đá to để ngồi. Nửa đêm về sáng, gió lạnh hơn nhưng nàng lại thấy vậy rất dễ chịu.

Núi rừng bát ngát mang theo cái tĩnh mịch đầu đông.

“Hơn nửa đêm không ngoan ngoãn đi ngủ còn lén chạy ra làm gì.” Tiếng người vừa nói vừa cười vang lên ở sau lưng.

Ký Linh quay đầu lại, cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, nhưng vẻ mặt thì tự nhiên còn giọng thì không được thành công lắm, nghe hơi khô khốc: “Tôi… nghĩ huynh ngủ rồi.”

“Còn chưa chịu đòn nhận tội, đâu đã dám ngủ.” Đàm Vân Sơn ngồi xuống cạnh nàng, tảng đá đủ rộng để hai người ngồi vai kề vai.

Ký Linh không quay qua nhìn chàng vì vai đã đụng vai, nếu quay qua thì sẽ quá gần.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, phương xa có hai đốm sao rất sáng: “Biết sớm thế thì tội gì còn làm.”

“Dù được làm lại thì vẫn vậy thôi, tay nhanh hơn não quá nhiều.” Đàm Vân Sơn cũng nhìn thấy hai đốm sao đó, chúng nó ở rất gần nhau, hấp thu ánh sáng lẫn nhau.

Ký Linh lẩm bẩm không cam lòng: “Sức đâu ra mà khỏe vậy chứ.”

Đàm Vân Sơn bật cười: “Không biết.”

Ký Linh lườm nguýt hai ngôi sao kia: “Sức ở đâu ra không biết, tiên lôi sao lại có không biết, làm sao biết được luật của tiên giới cũng không biết, thế huynh biết gì?”

Đàm Vân Sơn: “Tôi biết tôi không muốn thấy cô nương bị thương.”

Ký Linh ngẩn ngơ: “… Vậy nên huynh mới cản tôi?”

“Đối phương dù sao cũng là thần tiên, lỡ như nóng tính giống Phùng huynh, động thủ thật thì…” Đàm Vân Sơn nở nụ cười ngượng ngùng hiếm hoi, “với bản lĩnh của tôi, muốn bảo vệ cô nương e là hơi khó.”

Ký Linh buồn cười, muốn nói là huynh cũng thật tự biết mình biết ta nhưng trái tim như bị ai đó bao bọc, ấm áp, êm dịu, khó nói ra miệng lời mỉa mai.

“Đã ngăn, thế sao cuối cùng lại đổi ý?”

“Bởi vì tôi bỗng hiểu ra.”

Ký Linh không nhịn nổi, quay sang nhìn: “Hiểu ra chuyện gì?”

Đàm Vân Sơn chuyển tầm mắt về hờ hững nhìn nàng: “Nếu không bỏ tay ra, người đầu tiên làm cô nương bị thương chính là tôi.”

Ký Linh không nghĩ được gì trong khoảnh khắc, nàng ngạc nhiên đáp: “Huynh có đánh lại tôi đâu.”

Đàm Vân Sơn bật cười thành tiếng, rất tự nhiên xoa đầu nàng như nàng xoa đầu Bạch Lưu Song: “Thương tâm cũng là bị thương. Cô nương coi tôi là đồng đội, tôi không thể giúp được gì còn gây trở ngại.”

Ký Linh ngượng ngùng dịch người, vừa muốn gạt tay chàng đi, vừa muốn chàng xoa thêm mấy cái, mâu thuẫn kỳ lạ.

“Có điều không phải lần nào cũng gặp được người nói chuyện được như lần này,” Đàm Vân Sơn vỗ nhẹ đầu nàng, mềm giọng thương lượng, “vì mạng nhỏ của chúng ta và của chính cô nương, lần sau trước khi trừ hại cho dân, có thể gọi mọi người lại cùng nhau bàn bạc trước không? Nếu không thì bàn bạc với mình tôi cũng được.”

Ký Linh liếc chàng một cái, không tin lắm: “Dù gì cũng trừ bỏ, bàn bạc thì có ích gì?”

Đàm Vân Sơn thở dài, nói chuyện với cô nương này không thể ẩn ý được, cứ phải nói thẳng: “Tôi có thể giúp cô nương nghĩ cách tiêu diệt mà thần không biết quỷ không hay.”

Ký Linh không sao ngờ nổi đáp án lại là vậy, câm nín hồi lâu mới thốt lên được hai chữ: “… Giảo hoạt.”

Đàm Vân Sơn vui vẻ chấp nhận lời “khen ngợi”, còn có qua có lại đáp: “Cô nương quả là, lần nào cũng cứng đấu cứng với thần tiên, không biết cô nương là người tu hành khéo lại tưởng là cô nương muốn tạo phản.”

Ký Linh: “…”

Đàm Vân Sơn: “Miệng lưỡi dẻo quẹo là không tốt, mồm mép lanh lợi là xấu, sau này tôi sẽ sửa hết!”

… Liếc một cái đã co lại coi như cũng là một dạng ăn ý.