Kỷ Linh Thần Quân

Chương 9: Hình phạt đáng sợ




Quyển 1: Thần Quân Tinh!

- Rõ!

Đáp lại một câu, Kỷ Linh cố gắng đi lại cho nhịp tim của bản thân hạ xuống mức ổn định, hành động của hắn khiến những người khác có chút khó hiểu nhìn qua.

- Dường như bọn họ không biết chạy xong mà ngồi xuống rất khó để khôi phục lại thể lực. Thậm chí là mắc bệnh trĩ. – Kỷ Linh thầm nghĩ, mà bản thân hắn cũng không hề muốn mình mắc phải căn bệnh buộc phải cắt bỏ đó. Y vốn cực kỳ ghét nó.

Không để ý tới bọn họ, hắn vừa đi vừa hít thở sâu, lại khởi động chân tay một chút, hoàn toàn là những động tác xa lạ với chúng. Như khỉ nhìn thấy súng, tò mò gãi đầu.

Đi lại khoảng trăm bước, Kỷ Linh tuy đã không còn thở hồng hộc như lúc vừa mới chạy xong nhưng vẫn phì phò từng hơi đủ nghe thấy. Mà những người khác thì không thể bằng được hắn, cả đám vẫn còn đang thở như chạy xong ba vòng.

Nhãn lực của Phong Hoa rất tốt, thấy Kỷ Linh làm động tác kỳ lạ và tốc độ hồi phục thể lực nhanh hơn liền nói với mọi người:

- Mọi người mau đứng dậy làm giống Thiên Phàm, nó sẽ giúp các ngươi khôi phục nhanh hơn đó.

Phong Hoa hắn vốn là một tiểu đội trưởng, rèn luyện thân thể sớm hơn cả bọn hắn nên chạy năm vòng mới tốn hai phần thể lực, sớm đã hoàn toàn hồi phục mà không cần như Kỷ Linh, thể lực như đã cạn đến mức hạn hán.

Mọi người nghe xong, một loạt ánh mắt kỳ dị quăng tới khiến hắn có chút khó tiếp nhận nhưng vẫn luôn bảo trì bình tĩnh, không để tâm tới bọn hắn. Quan sát một hồi, tất cả đều đứng lên làm theo, cả đám cho rằng Phong Hoa chắc chắn đúng vì bọn hắn cũng thấy Kỷ Linh theo thời gian mà phục hồi thể lực.

- Được rồi. Mọi người đi ăn thôi.

Phong Hoa dường như đã bắt đầu cảm thấy cái bụng đói oán thán liền kêu mọi người cùng đi ăn. Đám Kỷ Linh gật đầu, cái bụng vô tình cố ý cảnh tỉnh cả đám khiến bọn họ không tự chủ nuốt nước miếng ực ực.

Ngoại trừ những người gục ngã giữa đường là không được ra; toán người kiên trì sớm đã chạy xong, nghỉ ngơi khôi phục lại một đoạn thời gian cũng mau chóng chạy theo.

Bữa ăn cũng vô cùng tốt, có rau có thịt, cảm giác không tệ chút nào, khác hoàn toàn so với thức ăn quân đội Địa Cầu Họa Ngưu! Kỷ Linh cảm thấy bản thân mình được xuyên không qua đây là điều vô cùng may mắn, thức ăn nơi đây quả là cực phẩm nhân gian.

Đặc biệt là lúc đang đói. Nghĩ tới San San lấy cho mình bữa ăn tối qua, hắn không biết giờ nàng đang làm gì.

San San mà hắn đang nhớ tới hiện sử dụng hai tay của mình vác một chiếc chậu gỗ, bên trong chứa đầy quần áo của Kỷ Linh cùng Thắng Thiên - cha hắn đi giặt.

Trên đường đi lát bằng đá, nàng bất ngờ nhìn về phía vườn cây xa xa có hai thân ảnh đang ngồi đó trên một tảng đá lớn. Chăm chú quan sát một chút, nàng nhận ra thân phận hai người liền chạy tới.

Bên đó chính là Phong Thắng Thiên cùng Phong Tuấn, hai người đang ngồi câu cá trong cái hồ trước mặt.

- Thế nào? Thằng bé làm được chứ?

Thắng Thiên mặc viên lĩnh lam sắc cổ tròn khoác áo tứ điên màu đỏ nhìn vào mặt hồ nói với Phong Tuấn.

Theo ánh mắt của hắn nhìn liền thấy bãi sân rộng với rất nhiều điểm đen, mà điểm đen đó là những người đang luyện tập, bao gồm cả Kỷ Linh; thậm chí còn có cả một số lầu các, kiến trúc lớn hơn điểm đen biểu thị nhân loại một chút.

- Thiên Phàm không tệ! Ý chí đã kiên cường hơn trước lúc hôn mê. Tại thời điểm trời sáng ta đi gọi thì hắn đã dậy, ánh mắt của hắn tuy hoảng sợ nhưng sâu bên trong ẩn chứa vài phần bình tĩnh. Có lẽ tiểu tử này bị đánh ngất, trải qua một lần tiếp cận tử vong mới ngộ ra bản thân yếu nhường nào.

- Kha ka ka ka...

Nghe Phong Tuấn nhận xét xong, Thắng Thiên cười sung sướng thỏa mãn lại có phần khoái trá hào sảng khẳng định:

- Hắn đích thực đã thay đổi.

- Lão...lão gia! Tỳ nữ có việc muốn thưa.

Bỗng phía sau vang lên thanh âm của San San có chút vội vã lại khó khăn, Thắng Thiên sớm đã biết cô bé chạy tới nên cũng không ngạc nhiên.

- Nói đi.

Phong Tuấn cũng không có xen vào chỉ tiếp tục nhìn vào hồ nước như chờ cá cắn câu, lại như quan sát những thiếu niên hay những tù nhân kia.

- Lão gia! Tối hôm qua sau khi ăn cơm xong, thiếu gia có nói...có nói...Thiên Phàm đã chết, giờ hắn là...là Kỷ Linh.

Thắng Thiên cùng Phong Tuấn nghe xong, ánh mắt khó hiểu xen lẫn kinh nghi nhìn về San San khiến nàng sợ hãi quỳ xuống cúi đầu, không dám đối diện với hai người.

- Kệ hắn, hắn đã thay đổi. Hắn là Thiên Phàm cũng được, Kỷ Linh cũng được. Chỉ cần hắn vẫn là hắn. Rời đi đi.

Thắng Thiên điềm đạm nói ra lời thâm ảo khiến Phong Tuấn cùng San San có chút khó hiểu nhưng không hỏi rõ. San San đứng dậy, người hơi cúi xuống liền lui đi.

Thắng Thiên hoàn toàn không để tâm tới hắn là Thiên Phàm hay Kỷ Linh, Phong Tuấn thì ánh mắt đảo đảo như nghĩ gì sau lại nhìn sâu xa vào hồ nước; hai người hoặc tiếp tục an nhàn câu cá hoặc quan sát lứa mới này.

Hiện giờ đã giữa trưa, Kỷ Linh thảnh thơi nghỉ ngơi trên mặt đất một hồi lâu, giọng nói của Phong Hoa vang lên:

- Mau tập trung! Các ngươi tới chuẩn bị bài tập kế tiếp đi.

Lời vừa ra, chưa đến hai mươi giây bọn họ đều đã tập trung đầy đủ, bao gồm cả Kỷ Linh bên trong. Thấy mọi người tập trung đầy đủ, Phong Hoa hài lòng gật đầu đưa mọi người tới một góc của quân doanh.

Từ xa nhìn tới, Kỷ Linh thấy được có một số người đứng đó chờ sẵn, bên cạnh bọn họ là giếng đá và thùng gỗ chất đống.

Kỷ Linh nghĩ bài tập kế tiếp hẳn là liên quan tới gánh nước như người hắn gặp lúc lấy đồ điêu khắc. Nhưng so sánh một chút thì chắc chắn là người đó dùng thùng nước lớn gấp rưỡi.

Quả nhiên như vậy, vừa mới tới nơi, Phong Hoa liền giải thích bài tập:

- Bài tập trưa nay là sử dụng hai tay xách hai thùng nước lên rồi tiếp tục đi hai vòng. Nhưng lần này sẽ là sân tập có chướng ngại vật cản trở các ngươi, chỉ cần không làm rơi nước qua bên ngoài quá năm thành mà về tới đích liền thành công. Ban thưởng chính là đêm nay sẽ được ngủ trong chăn ấm.

- Ban đêm tại đây lạnh lắm sao mà cần chăn ấm vậy?

Nghe Phong Hoa nói vậy, hắn có chút khó hiểu vì hiện tại tiết trời đang là mùa hè oi bức làm sao lại cần chăn ấm, vậy là hắn liền hỏi người kế bên.

Thiếu niên bên cạnh nhìn hắn, nhận ra hắn là người mới lại có thành tích tốt trong bài đầu tiên tại buổi đầu tới nên lưu lại ấn tượng rất sâu, không ngần ngại giải đáp:

- Ban đêm tại đây vô cùng kinh khủng, tuy đang là mùa hè nhưng có gió lạnh từ ngoài thổi vào, mặt đất cũng lạnh lẽo như nằm trên hàn băng. Có người vì không hoàn thành bài tập mà ban đêm chẳng có chăn ấm không thể ngủ được, sáng hôm sau liền bị đông cứng tử nạn.

- Đâu chỉ như thế thôi, khi mọi người bắt đầu đi ngủ thường chùm chăn kín mít, có người không cẩn thận bị một loại lực lượng ma quỷ nào đó kéo mất tích, đã truy tìm vào tháng mà chưa rõ tung tích.

Một người khác nói thêm.

- Từng có người nghe thấy tiếng kêu ai oán, khóc than của một thiếu nữ trong đêm thế là không cẩn thận khiến hồn bị lôi đi.

Người sau hắn cũng thêm chút gia vị theo. Để hắn có thể hiểu rõ tầm quan trọng của những ban thưởng hay hình phạt mà nơi đây đề ra không phải chỉ cho vui.

- Phong Hoa làm vậy quả thực độc ác, không hề do dự hại chết người mình.

Kỷ Linh thầm đánh giá bài tập lần này cũng oán Phong Hoa, đồng thời thấy tò mò xem lực lượng thần bí khiến người người sợ hãi kia là gì.

- Tân binh! Mau đi nhận bài tập mới. Mỗi ngày chúng ta đều phải như vậy đó nên cố gắng không được để cho bản thân vì nó mà bị đông cứng chết nha.

Kỷ Linh thấy người giải đáp thắc mắc giúp hắn thúc dục cũng nhanh chóng tiến trước mặt đám người nhận lấy hai chiếc thùng gỗ. Thùng gỗ tại đây hắn thấy được ba loại, loại của hắn là nhỏ nhất nhưng chiều cao cùng đường kính đã là hai chục tấc và bảy tấc.

(* Theo đơn vị đo Việt cổ: 1 tấc = 4 cm, nay là 10cm. Trong truyện sẽ lấy giá trị cổ.)

Hắn ước chừng đổ đầy nước vào trong cũng phải gần năm đấu chính là năm mươi lít nước, đạt tới năm yến. Mà hai tay hai hai thùng nước tức một tạ.

(* 1 yến =6kg, 1 tạ =60kg)

Đem thùng gỗ tới bên cạnh giếng nước, hai người đứng cạnh đó nhanh chóng dùng tay không, không hề có ròng rọc trợ giúp kéo thùng múc nước lên. Nước tràn lênh láng, gân cơ xanh trên tay nổi lên cuồn cuộn từ cẳng tay tới bàn tay, Kỷ Linh nhìn vào mà cũng thấy hâm mộ không thôi, trông như trường long đại mãng ẩn mình dưới đầm nước.

Ở Địa Cầu, hắn cũng từng tập luyện qua, cơ bắp cũng đã lên không ít nhưng so với hai người trước mắt thì hắn cảm thấy bản thân giống như trẻ con so với người lớn, múa rìu qua mắt thợ.

Nếu đo bằng sợi dây thì hẳn là năm tấc cơ tay, ba tấc cơ cẳng tay, tám tấc cơ vai, chưa kể đến cơ ngực, bụng hay nhóm cơ lớn khác của bọn họ đều phát triển cân đối. Nhưng cũng không chỉ riêng hai người, những người khác cũng đồng dạng một cơ thể như đúc khuôn ra, cơ thể hoàn mỹ không tì vết.

Rất nhanh, bọn họ đổ đầy hai thùng nước, hắn là người mới nên nhấc lên có chút khó khăn, cố gắng đem nó nhấc lên mà phải cắn răng nín thở khiến mặt hắn đỏ bừng như quả ớt.

May mắn vì hắn là người mới nên hai người vừa múc nước trợ giúp hắn thấy rất rõ điều đó. Hai người vô cùng nhẹ nhàng đem nó nhấc lên để hai tay hắn nắm chặt quai giữ vững nó. Hai người cũng rất ăn ý từ từ thả nó ra để hắn có thể chậm rãi thích ứng.

So sánh thùng nước này với cơ bắp của hai người thì chắc chắn là lớn hơn nhưng chỉ lớn hơn một rưỡi - hai phần ba. Trông sắc mặt của bọn họ khi mà nhấc thùng nước lên lại vô cùng nhẹ nhàng, miệng vẫn mỉm cười như nhấc lông ngốc; gân xanh cũng chỉ hơi nhảy nhảy một chút, cũng không quá căng cứng.