Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Ọc Ọc...
Đứng dậy khỏi giường, hắn vừa mở miệng định nói gì thì bao tử của hắn đã phàn nàn.
Lão giả thấy vậy cũng cười cười, nói vọng ra phía sau:
- Người tới! Mang cho tộc trưởng một phần thịt.
- Được! Tới ngay!
Thấy lão giả không có phải đội mũ che mặt giữa trời nắng, hắn nghi hoặc hỏi:
- Trời nắng nóng như vậy, sao các ngươi không có đội mũ lên?
- Bẩm tộc trưởng, đoàn lữ hành trúng tôi trong lúc gian nan trên đường nhận thấy nơi này được cự trùng bao vây, thấy nhiệt độ an toàn nhưng lại sợ hãi có chút do dự không dám tiến vào. Chỉ khi thấy thanh âm của đám trẻ này nên mới vào đây.
Lão giả đáp khiến hắn gật đầu, khẳng định nơi này cùng những người này có thể chính là một loại phần thưởng thành tựu nào đó.
- Sao các ngươi gọi ta là tộc trưởng?
Kỷ Linh hỏi thêm.
- Bẩm tộc trưởng, chúng tôi vốn là từ những bộ lạc khác sau khi bị bộ lạc thù địch tiêu diệt nên mới rời đi. Thấy ngài vốn ở đây từ trước nên chúng tôi cũng tôn ngài lên làm tộc trưởng.
- Vậy lão tên gì? Hiện bao nhiêu tuổi?
Kỷ Linh cũng chỉ là muốn bọn họ đã đầu nhập dưới trướng hắn thì ít nhất cũng phải để cho hắn biết tên tuổi cùng những thứ khác.
- Bẩm tộc trưởng, lão đây tên Ương họ Cẩn, nay đã ngoài bát tuần.
Cẩn Ương nói khiến Kỷ Linh cũng không có gì quá ngạc nhiên, chỉ gật đầu liền hỏi thêm:
- Vậy bộ lạc các ngươi từ đâu tới? Bộ lạc thù địch là người nào? Ai đã dạy các ngươi ngôn ngữ?
- Bẩm tộc trưởng, bộ lạc chúng tôi đi từ phương Nam tới, mất khoảng hơn mười đợt Sa Bạo mới có thể tới nơi này. Bộ lạc thù địch là một bộ lạc man di, hình như tên là...
- Thiên Ngấn bộ lạc! Két két!
Đột nhiên có một thiếu niên tầm tuổi hắn chen miệng vào nói, trong lời nói của hắn tràn ngập thù hận khiến Kỷ Linh biết người này rất hận Thiên Ngấn bộ lạc.
Cẩn Ương quay lại nhìn thì nhíu mày, quát:
- Cẩn Minh! Yên lặng một chút! Ta đang cùng tộc trưởng đại nhân nói chuyện.
Cẩn Minh người này da ngăm, mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt cương nghị, sâu trong ánh mắt tràn đầy thù hận, khi nhìn về phía hắn thì cũng không có bao nhiêu kính ý, bị Cẩn Ương quát vài câu liền bực bội rời đi.
Cẩn Ương nhìn vậy cũng lắc đầu:
- Mong tộc trưởng đại nhân ngài đừng để tâm. Hắn vốn là thiếu chủ bộ lạc cũ, tính tình ương ngạnh cố chấp, tại thời điểm chiến đấu sắp kết thúc thì hắn là người muốn ở lại cố thủ vững nhất.
- Ân! Không sao. Ta có thể hiểu được, ai cũng không muốn mất đi quê hương của mình. Điều hắn làm cũng đúng thôi.
Cẩn Ương thấy hắn không để tâm cũng thở dài một hơi, nói sơ lược về cái bộ lạc kia một hồi khiến Kỷ Linh thêm phần lý giải tại phương thế giới trong Pháp Thiên Trường Thanh tháp.
Bọn họ gọi thế giới này là Trường Sa Phong Bạo Lục, phương thức tính toán thời gian tại bên trong này được gọi là Sa Bạo. Một đợt Sa Bạo chính là ba mươi ngày. Mà bọn hắn trải qua hơn ba trăm ngày mới tới được đây.
Nơi này có ba loại phương thức tu luyện, một là thể chất, hai là linh hồn, còn ba chính là chiến khí nhưng vì không thể khai mở đan điền, tích trữ chiến khí nên không được các bộ lạc ưa chuộng chuyên tu.
Phương diện thể chất cũng không khác gì những buổi tập của hắn tại Phong gia cho lắm nên hắn cũng không có lạ lẫm, chỉ là lực lượng bọn họ vô cùng mạnh mẽ, hơn xa đám thiếu niên Nam Hải Thiên.
- Thịt của tộc trưởng tới rồi đây! Mời ngài thưởng thức!
Cẩn Ương đang giảng giải cho hắn về Trường Sa Phong Bạo Lục này thì thanh âm của người đầu bếp mà Cẩn Ương nhờ trước đó vang lên.
Một mùi hương thơm ngát tiến vào năng lực cảm tri thính giác của hắn khiến cái bao tử của hắn không chịu được sôi sục lên. Người đầu bếp tới đưa cho hắn miếng thịt kền kền vàng ươm, từng đường dầu mỡ vẫn còn chảy xuôi trên miếng thịt khiến hắn nhịn không được nuốt ực một cái.
Kỷ Linh vừa ăn vừa quan sát đầu bếp này. Thân hình người này cũng không tệ, thậm chí còn lớn hơn cả hắn khiến hắn càng thêm chờ mong đối với cái thế giới này. Điểm đáng chú ý nhất là bên vai của hắn đứng lấy một con hầu tử lông đỏ rực, đang bám lấy tóc mai của người này giật giật, miệng mũi thỉnh thoảng lại phì phò ra vài ngọn lửa nhỏ.
Hắn cũng không có lấy làm lạ vì năng lực phun hỏa của hầu tử này, hắn biết đây là một phương thức tu luyện linh hồn tìm lấy một yêu thú vì mình sử dụng.
Chỉ là không biết linh hồn của hắn có mạnh mẽ để thu phục một con hay không.
Kỷ Linh nhanh chóng xơi hết miếng thịt, miếng thịt này ngon tới mức khiến người muốn ăn thêm miếng nữa, ăn tới khi không thể ăn được thêm. Không biết có phải do hắn đói hay không nhưng may là hắn vẫn còn kiềm chế được.
- Vậy phương thức tu luyện linh hồn là như thế nào? Cảnh giới phân chia ra sao?
Kỷ Linh hướng Cẩn Ương hỏi.
- Chúng ta tu luyện linh hồn bằng cách đem hồn khiếu của bản thân khai thông trước nhờ ngoại lực chính là những tinh trần trời đêm, sau đó dựa vào tinh trần này từng bước tu luyện lên cảnh giới càng cao.
Cẩn Ương cả ngày nay nói cũng không ít nên hơi ngừng lại mới tiếp tục:
- Cảnh giới phân chia tại đây làm chín đại cảnh giới, Khai Khiếu, Thanh Thiên, Sơn Nhạc, Vĩnh Hải, Trường Địa, Đăng Sinh, Hạ Tử, Linh Luân, Bất Tử Bất Diệt. Các tiểu cảnh giới nhỏ hơn là từ nhất phần tới viên mãn, mười tiểu cảnh tất cả. Từng bước vô cùng gian nan, hiện người có tu vi linh hồn cao nhất bộ lạc cũng chỉ là Thanh Thiên sáu phần.
- Thanh Thiên lục phần cũng đã là thành tích không tệ.
Kỷ Linh gật gù khen ngợi một câu, bảo sao hắn chỉ thấy bọn hắn chủ yếu đều là tu luyện thể chất, tên nào tên nấy đều như một con trâu cường lực hung mãnh.
Trong tâm hắn bắt đầu có một loại cảm giác chờ mong rằng liệu hắn có thể có được một cái gì đó ưu tiên về phương diện linh hồn hay không. Dù sao hắn cũng là người Địa Cầu xuyên qua, bám vào Thiên Phàm sống nhờ mà hiện tại hắn cắn nuốt linh hồn ký ức của nguyên chủ để chưởng không thân thể này.
- Ân! Trước không nói tới việc tu luyện linh hồn, nói thêm một chút về Nam Phương đi. – Kỷ Linh tò mò yêu cầu.
- Vâng! Bẩm tộc trưởng, theo thư tịch từ tộc trưởng Cẩn Huấn bộ lạc lưu lại thì nơi đó có khoảng ba trăm cái bộ lạc nhỏ, khoảng một trăm bộ lạc cỡ trung và năm bộ lạc cỡ đại. Thiên Ngấn bộ lạc cùng Cẩn Huấn bộ lạc chính là bộ lạc cỡ trung. Năm bộ lạc cỡ đại chính là Xuyên Tư, Đoan Hải, Ngao Tranh, Tuyên Hằng và Thúy Kiếm. Mỗi bộ tộc đều có một yêu thú đặc biệt riêng đại biểu cho từng bộ tộc. – Cẩn Ương kể ra số lượng bộ tộc nhỏ, trung, đại. Số lượng bất đồng, địa vị khẳng định bất đồng.
- Cẩn Huấn cũ của chúng ta lấy yêu thú loại hình hầu tử. Thiên Ngấn là hạt tử. Xuyên Tư, ngô công. Đoan Hải, hổ ngư. Ngao Tranh, ngạc ngư. Tuyên Hằng, thố tử. Thúy Kiếm thì ngư kiếm. – Kế tiếp chính là đặc điểm yêu thú của từng bộ tộc.
Kỷ Linh cũng thắc mắc từng loại hình đó sống ở sa mạc kiểu gì, nhưng nghĩ tới đây là dị giới, điều gì ở Địa Cầu không thể thì ở đây nhất định có thể nên hắn chờ đợi lời Cẩn Ương nói tiếp. Dù sao thì hắn cũng đang tham gia một nơi truyền thừa, không biết người đứng sau thế nào nhưng hắn khẳng định hắn vô cùng cường đại.
- Khi còn ở Nam Phương, ta nhận thấy được nơi đó trước kia chỉ giống như Bắc Phương, chỗ ở chúng ta hiện tại nhưng sau khi nổi lên rất nhiều bộ lạc lớn nhỏ thì sinh thái nơi đó dần phát triển, xung quanh đều là rừng rậm cây cối tươi tốt, sông suối thủy sản phong phú đa dạng.
- Nhân số bộ lạc cỡ tiểu khoảng ba vạn, cỡ trung là mười vạn, cỡ đại thì trên năm mươi vạn. Tộc trưởng mỗi bộ lạc đều có tu vi linh hồn vô cùng cao, tiểu bộ lạc là Vĩnh Hải viên mãn, trung bộ lạc là Trường Địa viên mãn, đại bộ lạc là Đăng Sinh viên mãn. Đó đều là những tiêu chuẩn thấp nhất, tu vi thực của bọn họ thì không ai biết.
- Sở dĩ bọn hắn có tu vi cao như vậy cũng là vì Nam Phương thiên tài địa bảo nhiều vô kể, khai thác cũng không hết nên tốc độ tiến bộ thần tốc. Bộ lạc chúng ta cũng có không ít người Thanh Thiên ngũ phần trở lên nhưng đều đã tử trận hoặc bị Thiên Ngấn bộ lạc bắt về làm tù binh. Người cao nhất hiện tại chính là Cẩn Minh vừa nãy, chính vì cha hắn là tộc trưởng cũ nên bản tính của hắn có chút kiêu căng, ngạo mạn.
Cẩn Ương nói xong thì hơi ngừng lại hồi lâu liền nói ra thắc mắc của mình:
- Ta vẫn nghi hoặc một điều là tốc độ trưởng thành của hai trăm đứa trẻ kia vô cùng bất hợp lí, tại bộ lạc chúng ta thì tốc độ phát triển là một ngày bằng một năm nhưng tại đây cũng phải gấp đôi.
- Cái này thì ta cũng không có biết nhưng ta có thể khẳng định tốc độ phát triển của chúng có thể trợ giúp bộ tộc chúng ta cao tốc đi lên.
Kỷ Linh cũng khá bất ngờ vì điều này. Hắn chỉ mới ngất đi khoảng một ngày thôi mà chúng đã có thể tung tăng chạy nhảy, nói chuyện chẳng khác nào đám hài tử ba, bốn tuổi.
- Vâng! Người dạy cho chúng đọc cũng không phải người bộ lạc ta. Khi ta đến thì chúng đã là như vậy, bọn ta cũng chỉ lấy quần áo cho chúng mặc thôi.
Cẩn Ương trả lời, bỗng nghĩ tới câu hỏi trước đó của hắn liền trả lời.