Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Phong Tuyệt cũng chỉ có lợi thế viễn công, tốc độ cũng chưa chắc đã bằng được hắn sau khi ngâm mình trong dược tề nên rất nhanh liền bị một cước của hắn đạp xuống đài.
Lượt rút kế tiếp nhất định sẽ có một người luân không, không cần phải tham gia chiến đấu. Mà người đó chính là Phong Mã.
Hắn thì đối đầu với Phong Mãnh. Đại Hoàng đấu Phong Hùng.
Ngay khi vừa chuẩn bị sẵn sàng, Phong Mãnh cũng không có giữ lại tuyệt chiêu mà sử dụng luôn. Bộ móng vuốt hiện ra cũng không có phạm quy bởi nó vốn là vật dụng trên thân hắn.
Thế tấn công của Phong Mãnh khá cuồng dại như dã thú, Kỷ Linh đưa tay lên đón đỡ liền nghe thấy vài tiếng keng keng.
Phong Lăng có thể cách không đánh quyền nhất định đã có tu vi, mà có tu vi nhất định sẽ phát hiện ra lớp da của Kỷ Linh đã chuyển sang màu đồng.
- Đồng Bì cảnh?
Phong Lăng thì thào vài câu thì nét vui vẻ hiện lên mặt. Đồng Bì cảnh là cảnh giới sau Phàm Bì, muốn dùng vũ khí thông thường chém lên cũng khó mà thành công.
Phía sau Đồng Bì còn có Thiết Bì, Bạch Bì, Kim Cương Bì. Độ khó khi tu luyện đến đó là vô cùng cao. Chưa kể tới còn cần tới một số điều kiện khác nữa.
Với lớp da đồng này, hổ trảo của Phong Mãnh hoàn toàn không thể làm hắn chảy máu cho dù ở bất cứ bộ vị nào có da.
Kỷ Linh một quyền đánh ra, khí tràng khủng bố trực tiếp chấn Phong Mãnh thổ huyết bay ra xa. Ngay khi hắn tiếp đất thì đã ở bên ngoài sàn đấu. Phong Mãnh xếp thứ năm.
Kỷ Linh lại xuống đài quan sát trận kế tiếp chính là giữa Phong Hùng cùng Đại Hoàng.
Phong Hùng dường như biến đổi thành một người khác, quyền đấm cước đá còn mạnh mẽ hơn trước, khi thân thể hắn bành trướng đối cứng với kỹ năng của Đại Hoàng thì Đại Hoàng cũng sắp kiệt sức.
Phong Hùng đánh ra hai ba quyền trực tiếp đem kỹ năng của hắn đánh bạo khiến hắn thổ huyết, sắc mặt trắng bệch lui khỏi đài. Đại Hoàng thua cuộc đứng thứ tư.
Mọi người nhanh chóng lên đài rút thăm cuối cùng vẫn là Phong Mã luân không. Quan sát sắc mặt của hắn hiển nhiên hắn không hề thích luân không mà vẫn thích chiến đấu hơn nhiều.
Phong Hùng đứng trên đài đối diện với Kỷ Linh cười gằn:
- Những chuyện trước đó cũng nên giải quyết xong xuôi đi!
Kỷ Linh nghe vậy liền cười lạnh, không nói hai lời liền đem sát khí trong cơ thể tuôn ra ép khí thế của Phong Hùng. Sắc mặt hắn hơi có chút hốt hoảng nhưng khi sát khí của hắn ngày càng mạnh mẽ thì sắc mặt hắn dần trở nên trắng bệch.
Nhân cơ hội này, Kỷ Linh chớp mắt di động tới trước mặt Phong Hùng đánh một quyền lên mặt hắn.
Aaaaaa!
Phong Hùng đau đớn gào thét lên một tiếng rung động cả lôi đài, hắn lấy hai tay che mũi nhìn thẳng về phía Kỷ Linh đầy phẫn hận. Lực đạo một quyền này trực tiếp đánh gãy mũi của hắn.
Cố nén cơn đau đứng dậy, hai quyền đầu nắm chặt, chú mục nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tơ máu như muốn ăn tươi nuốt sống.
- KỶ LINH!!!! Ta mà không giết được ngươi! Ta thề không làm người!
Gào thét đầy phẫn nộ được phát tiết ra lại càng kích thích bản thân hắn, khí thế như hồng, toàn thân bành trướng trở lên to lớn hơn bao giờ hết.
Từ một thước chín lên tới hai thước,... hai thước ba mới dừng lại. Bây giờ trông hắn chẳng khác nào Phong Lăng cùng Phong Tuấn.
Một quyền đánh ra cũng không hề chậm, trong thoáng chốc liền xuất hiện trước mặt Kỷ Linh.
Kỷ Linh biết bản thân nếu trực diện đón đỡ thì khả năng cao sẽ bị loại nên toàn lực ra quyền.
Quyền đầu của hắn nhỏ gấp ba, bốn lần Phong Hùng nhưng khi đánh lên quyền đầu của hắn. Kỷ Linh lại cảm nhận được một luồng khí tràng khủng bố hơn cả những lần trước đang liên tục ma sát, tiếng xé gió ken két liên tục phát ra giữa hai loại khí tràng.
Quần áo cùng mái tóc của hắn tung bay phần phật. Cảnh tượng trông vô cùng hùng tráng.
Kỷ Linh nhanh chóng nhảy lên thoát khỏi phạm vi nắm đấm của Phong Hùng, quyền trái đánh xuống đỉnh đầu của hắn rồi nhảy qua đằng sau.
Hắn quay người lại thì thấy cũng không phải là cái cảnh hùng vĩ như bom nổ mỗi khi kết liễu yêu quái trong mấy bộ phim siêu nhân mà hắn từng xem. Mà là đất đá, bụi mù bắn tứ tung, khắp nơi đều rơi đầy đá.
Quyền của hắn đánh lên đầu Phong Hùng cũng không có tạo ra bao nhiêu thương tích cho hắn, chỉ có vài dòng máu chảy xuống như cầm một cây gậy đập vào đầu như Địa Cầu.
Hắn quay đầu nhìn Kỷ Linh, trong mắt vẫn như cũ nhưng lại thêm một tầng sát ý càng kích thích sát khí của hắn ùn ùn tuôn ra đè ép khí thế của Phong Hùng.
Kỷ Linh tiến tới thần tốc rồi nhảy lên cao, quyền đấm cước đá liên tục phát ra như mưa rào phả vào mặt Phong Hùng.
Nhưng tên này như mình đồng da sắt, hoàn toàn không hề để ý tới chút công kích này, song chưởng hắn giơ lên như muốn bắt lấy hắn muốn hắn ngừng tay.
Kỷ Linh trong bụng thầm đoán hẳn là tên này đã biết sợ nên cũng không ra tay nữa, chỉ cho hắn thêm một cước làm đà đẩy bản thân mình cách xa khỏi hắn.
Lúc phát động tấn công, hắn cũng không có để ý gì nhiều nên bây giờ nhìn lại liền không thể nhận ra đây là Phong Hùng nữa rồi.
Hắn sợ rằng tên này về nhà thì mẹ hắn còn không nhận ra nổi hắn nữa ý chứ. Tướng mạo hắn trở nên biến dạng kỳ dị, hai má sưng vù như bị ong chích, mắt sưng húp lên. Khe mắt của hắn bây giờ chỉ nhỏ như một đường chỉ, mặt mày thâm tím cùng đôi môi như ăn phải ớt khiến ai nhìn vào cũng muốn nhịn cười quay mặt đi.
Máu me đầy mặt.
Kỷ Linh cũng là như thế, hắn nhịn không được cười lớn hồi lâu khiến sát khí trên người tiêu biến sạch. Phong Hùng bị đánh sợ quá cũng chẳng thể phẫn nộ nổi, trong tâm trí vẫn còn liên tưởng tới cái cảnh đó liên tục lặp lại.
Hắn cũng không có làm khó hắn nên chỉ có cấp tốc đem hắn đá khỏi đài, kết thúc trận đấu. Mà lúc đánh với tên Phong Hùng này, đây là lần đầu tiến hắn lôi ra Bách Biến quyền đập tên này.
Không có tu vi, không thể phát huy toàn bộ uy lực của đôi quyền nhưng hắn có thể dựa vào chất liệu làm ra nó tới để đập tên khốn này. May thay đây là dưới tình huống hắn không sử dụng toàn lực, nếu không thì tên này cũng phải chết từ lâu. Dù sao cũng là người cùng gia tộc tham gia tỉ đấu, dưới ánh mắt của vô số người lại giết đồng tộc, còn là thiên tài thì ắt bị trách tội.
Hắn cũng không cần nghỉ ngơi liền đứng trên đài chờ đợi.
Phong Mã nhảy lên, trong mắt tràn ngập quyết tâm đánh bại hắn, từ ngày hôm qua hắn đã quyết tâm luyện tập rất nhiều để đánh bại Kỷ Linh.
Phong Lăng còn chưa kịp nói bắt đầu, hắn liền nhanh chân phi tới trước mặt Kỷ Linh. Kỷ Linh cũng không sử dụng quyền mà dùng cước tỉ thí đôi co với hắn cho hắn tâm phục khẩu phục.
Cước lẫn cước liên tục va chạm vào nhau nhưng dường như hắn có ưu thế hơn về thể chất nên cước nào của hắn xuất ra cũng khiến sắc mặt Phong Mã như ăn phải ruồi, trông không hề tốt chút nào.
Bỗng Phong Mã đạp một cước bay ra khỏi sàn đấu, cúi người nhận thua.
Kỷ Linh cũng không quá bất ngờ, chỉ đứng đó mỉm cười.
Phong Lăng nhanh chóng đánh ra hồi chuông kết thúc khép lại Tân Sinh Đại Bỉ tại đây liền đứng trên lôi đài, thanh âm hùng hổ nói:
- Toàn bộ người tham gia Đại Bỉ đến vòng thứ hai lên trên đây chờ đợi ta công bố cùng nhận giải thưởng đi.
Nói xong, bên dưới có khoảng gần một trăm người tiến lên xếp thành mười đội. Có một vài đội như Phong Hỏa, Phong Ninh các loại đã bị bọn hắn đánh liệt giường nên chỉ có thể nằm ở nhà dưỡng thương, không thể tới nhận.
- Đội xếp tại năm thứ hạng đầu mới tiến lên trước một bước và lấy ra lệnh bài quân công của bản thân.
Giọng Phong Lăng vang vọng toàn trường khiến cả đám bên dưới nghị luận xôn xao. Kỷ Linh cùng bốn đội khác tiến lên đầu lấy ra lệnh bài quân công của bản thân.
Bên dưới có không ít người tinh mắt liếc qua bốn đội kia thấy cũng có một vài đội có số lượng quân công nhất định kiếm được từ vòng hai nên cùng không có gì đặc biệt. Nhưng tới khi liếc qua lệnh bài của Kỷ Linh, bọn hắn liền trợn mắt há hốc mồm đủ nhét hai quả trứng vào trong, miệng khó nói thành lời:
- Quân công của hắn lên… lên tới… gần… gần chín mươi ức?!!!
Lời nói này của hắn thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh, những người bên cạnh nhìn tới quả thực lệnh bài trên tay Kỷ Linh đạt gần chín mươi ức! Đây là một con số không hề nhỏ!
Chín mươi ức này dù hắn không có gia nhập vào một đội nào cũng đủ để cho hắn sống an nhàn tự tại, sung sướng tới lễ trưởng thành.
Tiếng ồn ào nghị luận lan rộng rất nhanh, lan tới cả những người trên lôi đài kia quay sang nhìn quân công trong tay Kỷ Linh, cả đám nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh.
Trong tâm bắt đầu nảy sinh không ít ý nghĩ tham lam cùng ganh ghét, đố kỵ.
Phong Lăng cũng không có để ý mà cầm lệnh bài quân công của mình tiến tới bên cạnh đám người, lệnh bài của hắn cũng không hề kém Kỷ Linh, đạt tới tám mươi ức, kém Kỷ Linh chín ức bao nhiêu đấy. Có lẽ do Phong Lăng hắn không có ưa thích kiếm quân công cho lắm, nếu hắn mà làm nhất định có thể vượt qua chín mươi ức.
Thống kê rõ ràng thì cũng có thể thôi nhưng hắn cảm thấy cái đó trông vô cùng ngứa mắt, mà hắn lại là người ưa thích gọn gàng nên lựa chọn rút ngắn như này.
Tâm thần niệm một cái, hắn liền thử biến nó thống kê ra con số cụ thể từ con số dị giới thành chữ số Địa Cầu là 8,999,300,000. Dụng cụ nơi này vô cùng thần kỳ, tùy theo tâm niệm người sử dụng mà biến ảo, rất giống với mấy cái máy đeo vào não và đọc suy nghĩ thông qua đó.