Quyển 1: Thần Quân Tinh!
Tới sáng hôm sau, vẫn tại chỗ đó, mọi người tại trong đội ngũ Kỷ Linh đều đã tụ tập đầy đủ. Đối diện bọn họ là mười người thể trạng giống nhau như từ một khuôn đúc ra.
Từng người với cánh tay lực lưỡng của bản thân bao vây lấy đoàn đội bọn họ, trên thân từng người như khinh thường không thèm mặc giáp, cứ vậy mà để thân trần.
Kỷ Linh dẫn đầu đoàn đội xông tới, những người khác lập tức theo sau. Ngay khi bọn hắn động, những người kia cũng đồng loạt di chuyển, quyền đầu mang theo kình phong xé rách không khí xung quanh đánh về phía Kỷ Linh khiến hắn có chút thất thần trong thoáng chốc.
- Đại Hoàng! Tới trợ giúp đội trưởng!
Trong nháy mắt, Phong Hiên đứng giữa quan sát toàn cục phát lệnh khiến Phong Mã dùng hai tay chống mặt đất. Đại Hoàng thấy thế lập tức nhảy lên, chuẩn xác dùng hai chân đạp vào hai chân của Phong Mã.
Phong Mã như ngựa điên cuồng đạp mạnh khiến Đại Hoàng lập tức bay thẳng hướng Kỷ Linh. Trong tay cầm đôi chùy đầy gai to lớn thẳng hướng quyền đầu kia.
Ầm!
Đại Thiên chùy của Đại Hoàng lập tức đánh bay người dám ra tay với Kỷ Linh. Người đó trượt dài trên mặt đất, Đại Thiên chùy của hắn cũng không có bị hỏng hóc bao nhiêu.
- Phong Dạ kết liễu!
Lời Phong Hiên lại ra, một thân ảnh mờ ảo di động trên chiến trường nhấc lên bụi mù che đậy hành tung của mình.
- Ảnh Thích!
Giọng nói âm u của người tên Phong Dạ nhè nhẹ phát ra, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy đối diện người vừa bị Đại Hoàng đánh bay kia xuất hiện một đoạn khói phóng mạnh.
Chính là Phong Dạ nhưng khó thể thấy được thân ảnh người này vì tốc độ của hắn quá nhanh. Cũng là người Kỷ Linh quên mất tên mà may hắn vẫn còn nhớ tới đặc điểm người này nên mới chế tạo ra cho hắn một đôi chủy thủ.
Người này tốc độ cũng chính là thiên phú của hắn, từ khi sinh ra đã có kỹ năng đột kích tốc độ trong chớp mắt như thuấn di, Ảnh Thích. Kỹ năng này chưa hề có người biết tới.
Cầm trên tay Di Hồn chủy, Phong Dạ lướt tới người kia như một cơn gió đem đầu hắn cắt bỏ. Không hề có máu chảy ra, chỉ thấy thân thể người này trở thành một làn khỏi tan biến.
Xong việc, Phong Dạ lại ẩn mình vào bụi mù.
- Phong Mã cẩn thận!
Theo lời Phong Hiên, Phong Mã quay người thấy một kẻ địch tới đánh về phía hắn. Kỷ Linh nhanh chóng phản ứng lại nhưng không bằng được Phong Mã ở gần nhất.
Xoẹt!
Phong Mã đá một cước, ở đế đôi giày gỗ Kỷ Linh đặc biệt chế tác cho hắn bỗng xuất hiện hàng loạt dao gỗ nhỏ cùng lực chân của hắn trực tiếp đá nổ đầu người này.
Người này cũng đồng dạng hóa thành sương khói mờ ảo.
Ở những vị trí khác cũng đang chiến đấu. Đại Hoàng trở lại bên cạnh em trai của mình chiến đấu, hai người hợp lực trực tiếp đem địch nhân trước mặt này đánh tan thành mây khói.
Phong Mãnh cùng bộ Vương Hổ trảo của mình xông tới, miệng mở rộng lộ ra hai cặp răng nanh gầm gào về phía địch nhân. Hai chân của hắn cong lại bật mạnh phi thẳng về phía địch nhân, hai tay làm ra động tác vồ tới.
Nháy mắt xông tới trước mặt địch, Phong Mãnh dùng Vương Hổ trảo đâm xuyên thân thể địch nhân, miệng hắn mở rộng cắn thẳng vào cổ hắn xé toạc thân thể hắn.
Địch nhân của Phong Mãnh đồng dạng với những người trước đó tan biến thành mây khỏi.
Thời gian Phong Mãnh tiêu diệt địch nhân, những người khác cũng đã giết xong toàn bộ. Chỉ là hai người Phong Tùy cùng Phong Di dường như không có tác dụng nào tại trận chiến này.
Cũng bởi địch nhân của bọn họ không phải người thật. Bọn chúng chỉ là do sương khói tạo thành tại bên trong Yên Vụ Trùng Nhân trận.
Trận pháp này do bọn hắn được mượn từ Phong Lăng trong thời gian nghỉ ngơi trước khi bước sang vòng hai. Những người khác cũng được mượn nhưng chỉ là thời gian bọn họ có thể luyện tập cùng nhau chưa chắc đã được như đội Kỷ Linh.
Đám địch nhân sau khi bị tiêu diệt khoảng năm phút, yên vụ lại xuất hiện bao phủ tầm nhìn của bọn hắn. Qua một lúc cũng không có lâu lắm, bọn hắn liền bị bao vây như vừa mới tiến vào.
Địch nhân lần này của bọn hắn có chút biến đổi, mỗi người bên trong đó hình dạng đều khác nhau, có đủ mọi độ tuổi từ trung niên, thanh niên và thiếu niên. Thậm chí còn có trẻ con đang ngồi nghịch đất cát.
Nhìn thấy đứa trẻ con này, hắn thực sự có chút khó hiểu cùng những người khác mà duy chỉ Đại Hoàng lại khịt mũi khinh thường.
Suy nghĩ hồi lâu hắn thầm nghĩ: “Không phải là Phù Đổng Thiên Vương, Thánh Gióng chứ? Hi vọng là không phải đi!”
Nhưng hắn cũng không có nghĩ nhiều vì hắn còn thấy một địch nhân hình dạng giống Long. Người này là thiếu niên trên trán mọc sừng rồng, tóc ngắn tung bay, giữa trán có một ấn ký long hình mờ nhạt.
Phía sau thân còn mọc ra long vĩ, tay là long trảo, thân phủ lân giáp. Nhìn thấy người này, hắn thực sự khó hiểu tại sao người này lại xuất hiện tại bên trong đây.
Liệu không phải lấy từ trong trí nhớ của hắn ra chứ? Bởi vì người này là một nhân vật chính bên trong một bộ tiểu thuyết của lão tác giả Địa Cầu.
Còn có những người khác hắn cũng nhận biết ra, đều giống như những gì mô tả bên trong tiểu thuyết của lão tác giả ấn tượng khắc sâu vào trong tâm khảm hắn nhất. Thậm chí còn có một thanh niên nổi bật vô cùng, toàn thân lực lưỡng hơn xa với những người trước đó, trên thân có đồ hình mờ ảo hắn khó thể quan sát rõ.
Kỷ Linh nhìn thấy người này, trong lòng thầm sợ hãi. Còn có cả những người khác nữa! Đây chẳng phải là muốn hành hạ hắn sao?
Trong lòng hắn thầm cầu nguyện năng lực chiến đấu của bọn họ cũng không có đáng sợ như trong nguyên tác mà yếu yếu một chút.
Liếc qua một vòng, những người trong đội của hắn cũng không có nhận ra những người này, còn tưởng là do yên vụ tạo thành nên vô cùng cảnh giác với những người này. Vì mỗi lần vượt qua một ải Trùng Nhân thì địch nhân trở nên càng mạnh.
- Đại Hoàng, Nhị Hoàng! Hai ngươi tới đánh với người cao lớn này. Phong Mã đánh với Long Nhân. Phong Tùy, Phong Di…
Liên tục phân phó những người khác đối chiến với các nhân vật chính trong tiểu thuyết, còn về phần đứa bé nghi là Phù Đổng Thiên Vương kia hắn cũng bỏ qua. Hắn không động đến đứa bé này thì khẳng định hắn có thể an toàn.
Chẳng may mà vô tình đánh tới, Phù Đổng Thiên Vương thực sự hiện thân thì chẳng phải là về nhà bám váy mẹ?
Phân phối xong, ngay cả Phong Hiên hắn cũng không cho đứng chơi, ép buộc hắn phải gia nhập chiến trường cùng mọi người.
Mọi người đều động, những Trùng Nhân đó cũng động. Những người khác đều có địch thủ của bản thân, hắn chỉ có thể lựa chọn một người khác đánh tới.
Địch nhân của hắn chình là một trung niên, không rõ mặt mũi ra làm sao, chỉ có thể nhận biết qua râu của hắn đã dài quá cổ, trên tay cầm một chiếc quạt trông kiểu hình khá giống với quạt giấy.
Người này vẫn bình tĩnh điềm đạm đứng đó phe phẩy quạt của bản thân như không để ý tới những người xung quanh. Cảm nhận được mọi người đánh mà không hề để ý tới, Kỷ Linh cũng phải kinh ngạc vạn phần.
- Đây?
Kỷ Linh thốt lên một câu, người này hoàn toàn không hề giống với những người khác. Mặc kệ những Trùng Nhân đã lao vào nhau ầm ầm, hắn vẫn một mình đứng đó như quân sư chỉ huy cả đoàn đội.
Kỷ Linh tiến tới gần mà người này vẫn mảy may không để tâm như bị mù. Tới khi khoảng cách giữa hai bên chỉ còn khoảng ba thước, Kỷ Linh rút Đế Long kiếm khỏi vỏ đâm tới phía trung niên.
Ngay khi mũi kiếm chỉ còn chưa tới một phân, thân ảnh người này liền tan biến.
“Đây là giết được rồi sao?”
Trong lòng hắn nổi lên nghi hoặc, trong trí nhớ tại Địa Cầu của hắn hoàn toàn không hề có hình dạng người này trong các tiểu thuyết của lão.
- Kệ đi. Dù sao cũng đã giải quyết được một người.
Thở phào một hơi, hắn liền chuyển rời tầm mắt sang thiếu niên Long Nhân kia.
Long Nhân này tay cầm một thanh thương dài, đầu thương khắc một cái long thủ liên tục huy động chống lại Phong Mã. Trông vô cùng nhẹ nhõm, nhìn lại Phong Mã, hắn liền thấy tên này bắt đầu có chút chịu không nổi liến nhanh chân chạy tới.
Phong Mã thấy hắn lao tới cũng thở ra một hơi nặng nề, lực tập trung của ánh mắt rơi lên thân Long Nhân này. Kỷ Linh cầm Đế Long kiếm đánh tới, Long Nhân như thấy không còn thú vị trên thân Phong Mã liền chuyển sang hắn.
Long Nhân cầm long thương tiến tới với tốc độ cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn không kịp phản ứng, theo bản năng giơ kiếm chắn trước mặt.
Long Nhân này lập tức giơ cao trường thương của mình lên đâm cho hắn vài phát. Tốc độ xuất thương của người này cũng không chậm, thương vừa mới ra, hắn chỉ chặn được một phần nhỏ, những thương ảnh còn lại đều đâm lên thân hắn.
Quần áo cùng hộ giáp trên thân không có bị chọc thủng nhưng nó thương tổn tới tinh thần hắn, một loại cảm giác đau đớn tê buốt ập vào não bộ hắn như đang cắn que kem lạnh lẽo.
Cảm giác đau đớn y như thật, sắc mặt hắn bắt đầu tái xanh, từ trong cơ thể hắn như xuất hiện hàn khí đóng băng lục phủ ngũ tạng của hắn.
Ầm!
Trong đầu hắn bỗng phát ra một tiếng nổ vang, hàn khí cấp tốc rút đi và thay vào đó là hỏa diệm mãnh liệt phun trào như núi lửa trong cơ thể của hắn ầm ầm bộc phát.
Cảm giác sốc nhiệt như vậy đối với hắn quả thực không hề tốt chút nào. Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được cái cảm giác sốc nhiệt của động vật, khôn cùng thống khổ!
Kỷ Linh bỗng cảm nhận được thân thể bỗng nhẹ nhõm hơn trước rất nhiều nhưng vì hắn mới sốc nhiệt nên khó mà có thể thích ứng nhanh chóng trở lại.
Long Nhân như không để ý hắn nữa mà chuyển lực chú ý tới Phong Mã. Phong Mã thấy sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ, khuôn mặt bản thân hắn cũng không có biểu hiện tốt, trong lòng trầm trọng lao tới ngăn chặn trước mặt Long Nhân.