Kỳ Lân Bảo Điển

Chương 4: Kẻ thật tâm gặp người thủ đoạn - Mưu hại tại nhân thành do thiên




Gã không dằn được nữa, vội thì thào hỏi khi có cơ hội :

- Đã hai ngày rồi sao thấy tiền bối tỏ ra luôn khẩn trương lo lắng?

Lão nho quan hậm hực bảo :

- Nếu là ngươi thì có lo chăng? Một khi hạn kỳ do ta tự ấn định cùng mụ xú phụ chỉ còn chưa đầy một tuần trăng nữa là kết thúc.

Gã giật mình :

- Vậy là thời gian vãn bối bị sinh cầm cũng ngót nghét ngoài sáu mươi ngày?

Lão chép miệng :

- Đếm cho thật đúng thì đã sáu mươi bảy ngày. Nhưng liệu có thấm gì so với ta phải chịu thế này đã ngoài ngàn ngày? Huống hồ ta tự biết rất rõ khi hạn kỳ kết thúc thì tử kỳ của ta cũng điểm theo. Đã là người, ai lại không sợ chết, nhất là biết rõ đâu là lúc xảy ra điều đó.

Gã chợt bảo :

- Nếu vậy vãn bối quyết mạo hiểm một phen. Nhìn tiền bối mãi thế này vãn bối thật không chịu được.

Lão lắc đầu :

- Liệu ngươi đã đủ sức lăn hoặc di chuyển một tảng đá thật nặng chưa?

Gã cũng lắc đầu :

- Không phải vãn bối. Mà sẽ do tiền bối tự dụng lực thực hiện.

Lão giật mình :

- Ngươi nói nhảm gì vậy? Ngươi chẳng biết một khi ta tự bước ra ngoài vạch này thì...

Gã xua tay :

- Đương nhiên vãn bối quá biết. Nhưng việc đó nhất định không thể xảy ra nếu như tạm thời có vãn bối nhanh chân thay thế ngay vào chỗ của tiền bối.

Lão trợn mắt :

- Nghĩa là sao?

Gã gượng cười :

- Nghĩa là phải mạo hiểm. Ý muốn nói, hai ta vẫn đứng đối diện thế này, càng gần càng tốt. Sau đó sẽ cùng nhau chuyển đổi phương vị, thoạt tiên chỉ một chân, vãn bối đưa chân đặt qua thì theo đó tiền bối cũng đưa một chân đặt ngược lại qua bên này. Và cứ theo cung cách đó... Lẽ nào hai chúng ta không thể thực hiện đủ nhanh để chuyển đổi vị trí cho nhau?

Lão hiểu ra :

- Vậy là sau đó, ta sẽ thay ngươi tìm và di chuyển một khối đá đến đây, để cuối cùng cả hai cùng thoát? Quả là cao kiến, quả là diệu kế. Ngươi thật thông tuệ.

Gã cười tươi hơn :

- Tiền bối tán đồng? Nhưng cũng còn một khó khăn là liệu sau đó cả hai chúng ta có thể thoát vòng trận độ ở bên ngoài kia chăng?

Lão phấn khích bảo :

- Điều đó nào khó. Nhân đây ta cũng cho ngươi minh bạch là nhờ có thể tự di chuyển trong trận này nên ta cũng đã nhiều dịp lén nhìn thấy lũ Võ Lâm thập nhất hung không ít lần xuất nhập trận phía ngoài. Đó là điều bọn chúng chẳng hề nghĩ đến. Và kết quả là ta cũng am hiểu cách xuất nhập chẳng kém gì bọn chúng. Hà hà...

Gã lần này cười thật tươi :

- Nếu được vậy thì vãn bối hoàn toàn yên tâm. Nhưng chẳng biết đến lúc nào tiền bối sẽ tiến hành?

Lão nho quan nhìn quanh :

- Cũng phải chờ thêm một lúc nữa.

Gã hiểu :

- Vào khoảng canh tư đêm nay đúng không? Vì theo lời tiền bối từng giải thích, đấy là thời khắc mà bất luận ai cũng ngủ rất say.

Lão gật đầu và cười cười :

- Lần đó dù ta chỉ nói thoáng qua, thật không ngờ tiểu tử ngươi điều gì nghe qua cũng nhớ như in. Vậy ngươi đã nhớ được gì về dĩ vãng của chính ngươi chưa?

Gã liền thở dài :

- Có thể tiền bối từng nhận định đúng. Sau cơn chấn chạm nào đó, nhận thức của vãn bối đã bị tồn thương, khiến vãn bối thật vô vọng, dù rất muốn nhớ lại hầu minh bạch trước kia bản thân là ai, lai lịch thế nào hoặc xuất xứ ra sao nhưng hoàn toàn không thể.

Lão nho quan tỏ ra đồng cảm :

- Ngươi đừng vội chán nản. Vì như đã một lần nói, ngươi nên để mọi việc diễn ra theo tuần tự nhi tiến. Và nếu do số phận thì dù ngươi cố cưỡng cầu cũng không được. Ngược lại, khi có kỳ tích xảy đến thì mọi việc đều có thể. Nhân đây ta có một lời cơ mật muốn tỏ bày cùng ngươi. Cũng chỉ là để phòng hờ vạn nhất lần này ta không thể thoát thì vẫn còn ngươi sẽ duy nhất am hiểu điều cơ mật ấy.

Gã nghi ngại :

- Nếu tiền bối cảm thấy quá mạo hiểm và không đủ tự tin, hay là thôi vậy.

Lão cười cười :

- Vạn sự trên đời đều có thể xảy ra, cho dù ngươi muốn hay chẳng muốn. Tuy nhiên, phàm ai cũng quan tâm vào háo hức muốn nghe những gì gọi là cơ mật, riêng ngươi thì dường như có phần ngược lại. Vì sao vậy?

Gã đáp :

- Vì vãn bối thà hứng chịu mọi hậu quả hơn là để tiền bối gặp bất lợi.

Lão ngỡ ngàng :

- Ngươi có thiện cảm với ta thế sao? Nếu vậy, điều cơ mật ta sắp tiết lộ, ngươi càng đáng được nghe. Là thế này, ngươi nhất định sẽ có cơ hội nghe nói đến một chỗ được gọi là Hắc Lãnh Thạch Lâm. Ta không tiện giải thích vì sao chỗ đó lại có danh xưng như vậy. Tuy nhiên, điều ngươi cần biết là ẩn tàng trong Hắc Lãnh Thạch Lâm ắt không gì khác ngoài võ học thượng thừa của một bậc kỳ nhân độ sáu trăm năm về trước. Bậc kỳ nhân này, thủa đó chỉ được mọi người biết đến qua ngoại hiệu là Du Phong Đại Cái, có ý nghĩa một lão ăn mày thường xuyên đi đó đây như những ngọn du phong hoặc có cách di chuyển vừa nhanh vừa thầm lặng như chính bản thân các ngọn du phong. Nếu có cơ hội hãy đến đấy. Biết đâu ngươi sẽ là kẻ duy nhất tiếp nhận toàn bộ sở học thượng thừa này!

Gã càng nghe càng phấn khích :

- Vậy thì sau khi thoát, sao tiền bối không cùng vãn bối tìm đến Hắc Lãnh Thạch Lâm? Vì có điều chắc chắn là nếu vãn bối thoát ắt tiền bối cũng tương tự. Nhất định phải như thế rồi.

Lão mỉm cười nhưng lại chợt bảo :

- Thời gian chờ đợi vẫn khá dài, có lẽ ngươi nên ngủ. Và ta sẽ giúp ngươi.

Gã ngẫm nghĩ một lúc đoạn gật đầu :

- Nghĩ đến khi thoát, quả thật vãn bối rất nôn nao. Có lẽ nên ngủ như tiền bối đề xuất là hay nhất. Tiền bối cũng ngủ chứ?

Lão lắc đầu, đồng thời cũng nhẹ nhàng nâng tay lên :

- Ta không nghĩ vậy. Phần ngươi thì đúng là nên ngủ. Nào, mau nằm xuống và ngủ đi. Chúc ngươi một giấc ngủ thật ngon.

Một tia kình phát xuất, chạm vào Thụy huyệt của gã, khiến gã dần khuỵu xuống và lập tức ngủ thiếp đi.

Phần lão nho quan Bốc Thuật Trịnh Bất Vi thì thay vì ngủ hoặc nghỉ, lão lại nhìn gã Đường Phi Thạch và điểm một nụ cười rất ư là thần bí.

Tiếp đó lão hướng về phía gã để chầm chậm xuất phát một đạo nhu kình, êm không một tiếng động.

Và lần này, chỉ tiếc là gã nọ đã bị điểm huyệt ngủ, nếu không ắt gã sẽ rất ngạc nhiên khi phát hiện đạo nhu kình bây giờ của lão quan nho có một năng lực, một diệu dụng thật khác thường, đó là khiến thân hình gã dần chuồi về phía lão, đến tận sát mép của vệt vạch giới hạn.

Nhưng thân hình gã chỉ dịch chuyển đến đấy là thôi vì lão nho quan đã thu tay về, không tiếp tục xuất phát nhu kình nữa. Và cũng đến lúc này lão nho quan mới chịu buông người nằm xuống, cũng sát mép vệt vạch tương tự gã nhưng ở phía bên kia còn lại.

Lão toan ngủ ư?

Không phải.

Trái lại lão dần xuất hiện những cử chỉ tuy thầm lặng nhưng cũng thật khác thường. Đấy là lão dùng tay vừa xoay chuyển vừa kéo dần gã về phía lão. Phần bản thân lão thì hành động ngược lại, nghĩa là lão cũng tự nhích dần qua phía bên kia vệt vạch. Nói cách khác, lão Trịnh Bất Vi đang thực hiện hành vi chuyển đổi phương vị với gã Đường Phi Thạch.

Đấy là chủ ý cũng là phương cách do gã nghĩ ra. Và cũng từng nói sẵn sàng thực hiện hành vi này. Thế nên thật là kỳ quái khi lão chỉ thực hiện điều này một mình, lão đã chủ tâm điểm huyệt gã, như nói lên rằng lão không muốn cho gã biết. Ắt vì sợ lúc thực hiện, nếu có thêm gã tham gia, do bản lãnh về phương diện tự trấn định của gã kém nên sẽ làm hư việc chăng?

Thật chẳng biết có đúng lão nghĩ như vậy không, chỉ thấy lão vẫn tiếp tục thận trọng thực hiện hành vi hoán chuyển. Và lão còn tạm dừng khi thấy rằng phần nửa cơ thể của cả hai đã được một mình lão hoán chuyển xong. Lão dừng vì cần nghỉ. Bởi chớ thấy sự việc diễn ra thấy nhẹ nhàng mà nghĩ lão chẳng mệt hoặc chẳng cần nghỉ ngơi. Trái lại, có vẻ lão đang rất mệt đến độ lão tuôn chảy dầm dề, xuất hạn mồ hôi đầy mặt và đầy trán. Lão cũng đang phì phì thở, mệt đến nỗi nằm yên chẳng thể nhích động.

Sau đó khá lâu, tự lão chợt lẩm nhẩm :

- Chỉ mong tiểu tử ngươi đã đạt đủ sức nặng cũng suýt soát với ta. Nếu không, đây là phương cách kỳ thực ngay từ ngày đầu ngươi hiện diện ta đã nghĩ đến, sở dĩ ta chậm thực hiện chỉ vì nhận ra cơ thể ngươi có vẻ nhỏ và nhẹ hơn so với ta, vạn nhất lúc này ngươi vẫn nhẹ hơn thì đây là dịp cuối cùng ta và người tồn tại trên cõi đời này. Vậy thì vĩnh biệt nha tiểu tử.

Dứt lời, lão chợt có những cử chỉ thật quyết đoán, là lão bất đồ nắm tay kéo mạnh thân gã qua phía này, phần lão thì hơi nhổm dậy và vù một tiếng là đã lao ào qua bên kia.

Không những thế, lão đâu có dừng ở đấy, trái lại lão tiếp tục lao vọt đi, chỉ chớp mắt là hoàn toàn biến mất trong muôn vàn biến hóa ắt đã xảy ra của trận đồ.

Còn lại một mình gã vẫn chìm vào giấc ngủ say. Đồng thời gã không hề biết rằng, giả như lão nho quan toan liệu chẳng như ý ắt hỏa dược phía bên gã đã phát động và lúc này đây chỉ e thân thể gã cũng đã tan biến, bị thiêu hủy đâu mất, chẳng còn tồn tại trên cõi đời.

Thời gian còn lại, chờ đến khi canh tư điểm ắt là quãng thời gian cho lão nho quan tìm và di chuyển một tảng đá đền như cả hai đã bàn định.

Đến lúc gã tỉnh giấc, khi không nhìn thấy lão nho quan, gã cũng nghĩ và quyết định chờ lão nho quan dùng thần lực di chuyển một tảng đá nào đó đến hầu thực hiện đúng theo phương cách gã từng đề xuất.

Ngờ đâu cảnh vật xung quanh gã tuy vẫn tối nhưng cũng tỏ dần, là tỏ theo mức độ như gã từng biết là ở ngoài kia trời đã sáng, thật sáng, thế nhưng mãi vẫn chẳng thấy lão nho quan quay lại.

Gã lo lắng đi lại loanh quanh, cũng là lần đâu gã được đi loanh quanh ở phần từng dùng để sinh cầm lão nho quan.

Phía của lão có những kiến tạo khác biệt, không thật sự giống so với chỗ gã từng bị sinh cầm suốt thời gian vừa qua. Điều hữu biệt đầu tiên là gã đang hiện hữu giữa một nơi có ít nhất ba phía vách bằng đá. Những khối đá khá to được chồng kít lên nhau.

Gã bâng quơ nghĩ đấy là nguyên do khiến chỗ này được gọi là thạch đình. Và gã lập tức tìm cách tự trèo lên cao theo từng gờ đá nhỏ hễ tình cờ nhìn thấy là đủ cho gã dựa theo đó để bấu tay và đặt chân leo dần.

Cách gã leo thật khó khăn, đến độ có một lúc gã tự than thành tiếng :

- Mệt thật. Dù vậy ta vẫn phải cố. Hy vọng leo đủ cao sẽ có cách giúp ta phát hiện mọi điều gì đã xảy ra cho Trịnh tiền bối. Vì thật sự ta chẳng dám tin lão đã lén thoát đi bằng phương cách chính ta đã nghĩ ra giúp lão. Nhưng nếu điều này là sự thật thì sao đây? Bởi nếu muốn thì lão đã quay lại rồi. Không những vậy, lão cũng đâu cần tỏ ra quá vội, đã nhân lúc ta bị lão làm cho ngủ mê để hầu như lén lén lút lút hoán chuyển vị trí của nhau? Ôi, thôi rồi, đích thị là lão có tà ý. Và điều tệ nhất là lão chẳng nghĩ gì đến ta, chỉ lo thoát một mình lão. Tại sao chứ? Hay là lại ngại có thêm ta cùng theo sẽ trở thành gánh nặng cho lão?

Chợt gã ngừng lại, không lảm nhảm nữa do vừa tình cờ phát hiện ở vách đá trước mặt bỗng xuất hiện một kẽ nứt để lọt gió thổi mơn man vào.

Gã cả mừng, vội nhích lên thêm và cũng vội kê mắt vào kẽ nứt, hy vọng sẽ ngẫu nhiên nhìn thấy điều gì phía ngoài.

Ngờ đâu gã đã quên gió vẫn mơn man thổi vào theo kẽ nứt. Vì thế khi vừa kề mắt vào, lập tức có một ít cát bụi rơi chạm mắt.

Mắt gã bị xốn, buộc gã phải nhắm tịt lại, không những thế gã còn theo phản ứng tự nhiên, chỉ suýt nữa là đưa tay dụi mắt.

Nhưng chực nhớ lại rằng hai tay gã đều đang bận bám chịu, hễ lơi tay là ngã ngay. Thế là gã cố chịu đựng, đồng thời cũng cố hết sức tìm cách leo lên nữa, hy vọng sẽ được tựa vững hơn để tha hồ dụi mắt nếu như có thể đặt chân vào kẽ nứt vừa phát hiện là chỗ tốt nhất so với các gờ đá trước đó gã miễn cưỡng đặt chân.

Cuối cùng gã toại nguyện, chân gã đã có điểm tựa vững và gã bắt đầu dụi mắt.

Chợt từ chân gã cảm nhận như có sự chuyển động.

Gã lo lắng, vội dùng mắt còn lại để nhìn. Và đó là lần cuối cùng gã nhìn thấy, nhưng là thấy một bờ đá bỗng long ra, ắt do gã đặt chân quá mạnh và phần nữa có thể là thạch đỉnh đã quá lâu năm nên bợ đá chỗ đó không còn vững chắc.

Tiếp sau đó, mọi nhận thức của gã hoàn toàn biến mất khi từ sự va chạm của bờ đá vào nền đá phía dưới đã phát sinh chấn động khiến bao hỏa dược đều phát hỏa tạo chuỗi tiếng nổ cực to.

Ầm!...

* * * * *

Có người lay gọi gã :

- Ngươi là ai? Khiếp, sao ngươi có bộ dạng trông thảm quá?

Gã nhướng đôi mắt, dù chỉ thấy lờ mờ là đang có khuôn mặt phần nào khả ái cứ e ngại nhìn gã thì phần việc của gã vẫn là đáp lời.

- Tại hạ...

Và gã hoảng sợ, vì kể cả bản thân gã cũng chẳng nghe rõ thanh âm của chính gã. Thế là gã nói lớn hơn, kỳ thực là gào to :

- Tại hạ là Đường Phi Thạch.

Khuôn mặt khả ái lập tức cuối thấp hơn về phía gã :

- Ngươi đừng gào to như vậy. Mà này ngươi có can hệ thế nào với Đường Như Sơn?

Gã bỗng cảm nhận mọi vật đang nhìn thấy cứ dần mờ đi và theo đó nhận thức của gã cũng lâm cảnh tương tự. Vì thế gã chỉ có thể đáp lúng búng trong miệng, ắt hẳn khuôn mặt khả ái có muốn cũng khó thể nghe :

- Đấy là... phụ... thân... của...

Và gã mê hẳn. Nhận thức cũng lìa xa gã lần nữa.

* * * * *

Trong mơ màng tự thân gã luôn có nhận định là giữa gã với một bóng lờ mờ nào đó cứ luôn chạy đuổi bắt nhau. Khi thì bóng lờ mờ cứ vừa kêu vừa tìm gã. Tuy thấy nhưng gã chẳng hề đáp lời. Lại có lúc gã mơ thấy bóng lờ mờ lui xa dần, gã đành mở miệng kêu, lại còn cố vươn tay mong giữ bóng đó lại, nhưng thủy chung bóng nọ có lẽ vì chẳng nghe chẳng thấy nên vẫn tiếp tục lùi cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Điều này làm gã bực. Do vậy khi một lần nữa lại có cơ hội nhìn thấy bóng lờ mờ nọ, gã lập tức đưa tay chộp :

- Xin đừng đi nữa, cũng đừng nhẫn tạm bỏ tại hạ cô đơn.

May cho gã, lần này không những gã chộp đúng mà còn được nghe bóng lờ mờ lên tiếng đáp ứng :

- Thật tội nghiệp cho ngươi. Và quả thật trên đời này ngươi chẳng còn ai là gia thân ngoài ta. Nghĩ lại, ta thật đáng trách, vì cũng đã quá lâu tự ta luôn cố gạt đi mọi quan hệ huyết thống với Đường gia, nghĩa là với phụ tử ngươi. Khiến bây giờ ta và ngươi chỉ được hội diện trùng phùng trong cảnh ngộ đầy bi thảm này.

Lại thêm may cho gã, nhận thức cũng đang dần quay về với gã :

- Nói như vậy là ý gì? Có thể dạy cho tại hạ biết cách xưng hô chăng?

Bóng nọ cũng thôi lờ mờ, đang hiện rõ dần trong mắt gã :

- Ngươi phải gọi ta là Nhị cô cô, hay là tiểu cô cô nếu ngươi thích gọi như thủa nhỏ. Vì ta vốn dĩ là thân muội của gia phụ ngươi.

Gã nhăn nhó :

- Tiểu cô cô? Xin lượng thứ vì tại hạ không thật nhớ bản thân từng có một tiểu cô cô hay không?

Nhờ hiện rõ dần nên bóng nọ đối với gã cũng dần trở thành hình hài một phụ nhân dù niên kỷ chưa cao nhưng sao có nét mặt thật khắc khổ. Nhất là lúc này, khi phụ nhân chợt buông tiếng thở dài :

- Ta tự ý ly khai Đường gia đã mười mấy năm, lúc đó ngươi chỉ lên hai lên ba. Nhưng nếu bản thân ngươi vẫn luôn được phụ thân nhắc nhở thì ta tin chắc ngươi không thể mau quên tiểu cô cô này của ngươi. Nghĩa là phụ thân ngươi từ lâu cũng chẳng màng nhớ đến ta? Phụ thân ngươi vẫn cứ giận ta sao? Nhưng đâu phải lỗi do ta. Phụ thân ngươi thật hẹp lượng. Và nếu mãi cố chấp như phụ thân ngươi quả thật ta bình sinh chưa thấy ai tương tự. A...

Gã áy náy, cảm thấy nếu không nói thì không được :

- Không phải như tiểu cô cô nghĩ. Trái lại bản thân tiểu điệt gần đây đã bị một chấn chạm nào đó khiến tổn thương về phần nhận thức. Và hậu quả là tiểu điệt gần như đã quên toàn bộ những gì thuộc về quá khứ. Xin đừng nghĩ phụ thân tiểu điệt chẳng màng nhớ tiểu cô cô, là bào muội duy nhất của người.

Phụ nhân kinh ngạc :

- Nếu là vậy sao ngươi có thể nhớ tính danh của bản thân là Đường Phi Thạch?

Gã đáp :

- Nhờ nhiều sự biến tiếp sau đó luôn diễn ra, nhất là qua thái độ dò xét của bọn họ đối với Kỳ Lân bảo điển gì đó của Đường gia, giúp tiểu điệt nhận thức rõ bản thân từng là ai và có quan hệ thế nào với thân phụ Đường Như Sơn. Nhưng này, gần đây nhất tiểu điệt nhớ bản thân đã từng bất cẩn làm cho hỏa dược phát nổ. Há lẽ tiểu điệt chưa chết? Lại có may mắn bất ngờ là được chính tiểu cô cô cứu nạn?

Phụ thân giật mình :

- Thảo nào ta chưa từng thấy ai mang bộ dạng tơi tả và thê thảm giống ngươi. Hóa ra ngươi suýt chết vì hỏa dược. Được lắm, ngươi đã thoát chết là tốt rồi. Phần ta hứa sẽ không để tử thần có cơ hội chạm đến ngươi. Hãy chờ đó, ắt sẽ có người đến xem xét thể trạng và dĩ nhiên sẽ giúp ngươi mau hồi phục.

Phụ nhân bỏ đi, nhờ đó giúp gã nhận ra bản thân vẫn đang tư thế nằm. Có thể hiểu chuyện gã thoát chết vì hỏa dược chỉ là điều xảy ra chưa lâu. Rằng gã vì bị tác động nên mê man và đây là lần đầu được tỉnh lại.

Đang miên man nghĩ về lão Bốc Thuật Trịnh Bất Vi, gã không nhận ra phụ nhân đã quay lại :

- Ngươi chớ quá lo lắng. Trái lại hãy an tâm, cứ tin tưởng và giao phó hết cho ta. Vì cạnh ngươi lúc này còn có thêm Bạch bá bá với y thuật có thể quả quyết là bậc thần y đương đại.

Gã trở lại thực tại :

- Tiểu điệt chẳng thể không lo. Vậy tiểu cô cô có thể cho biết tiểu điệt bị hôn mê thế này đã lâu chưa? Và hôm nay là ngày nào?

Nhưng do phụ nhân không quay lại một mình, cạnh bên quả thật còn có thêm sự xuất hiện của một nhân vật với niên kỷ ắt cũng suýt soát lão Trịnh Bất Vi. Vì thế chẳng để phụ nhân kịp đáp lời, nhân vật được phụ nhân gọi là Bạch bá bá đã ngay lập tức chạm cùng lúc cả hai tay vào gã.

- Có phải tiểu huynh đệ đây là Đường Phi Thạch, điệt nhi của Đường Lệ Hoa, là Môn chủ của bọn lão phu? Vậy xin chịu khó nằm yên, bởi lão phu tuy chưa bao giờ dám nhận hai chữ Thần Y nhưng khi có lệnh nhất định lão phu sẽ tận tâm tận lực, quyết không để Đường môn chủ thất vọng.

Tuy nhiên, may cho gã là trong khi hai tay Bạch lão đã bắt đầu thoăn thoắt dịch chuyển khắp thân thì phụ nhân có tính danh Đường Lệ Hoa vẫn sẵn lòng đáp lời gã :

- Phát hiện cảnh trạng của ngươi là Ngọc nhi, truyền nhân của ta và điều này diễn ra đến nay cũng đã mười ngày. Nhưng kể cả Ngọc nhi cũng không thể quả quyết ngươi đã chịu thế này vào thời điểm trước đó là bao lâu. Có gì đáng lo chăng khi ngươi chợt quan tâm đến thời gian?

Gã toan đáp thì nghe Bạch lão kêu :

- Phát hiện rồi. Nhưng có hai điểm bất thường.

Gã lo lắng bật hỏi :

- Vãn bối thừa rõ một trong hai điểm bất thường là về những nhận thức liên quan đến mọi dĩ vãng đã bị tác động. Nhưng đâu là điểm thứ hai?

Đường Lệ Hoa cũng âu lo :

- Bạch bá bá nói đi. Cần nhất là có thể cứu vãn chăng so với bản lãnh Thần Y của bá bá?

Bạch lão cười tươi tỉnh :

- Chỉ do lão phu không nói rõ khiến Môn chủ lo âu vô cớ. Kỳ thực điểm bất thường thứ hai của lệnh điệt chỉ liên quan đến võ học, là nếu lệnh điệt đã từng được truyền thụ võ công thì vào lúc này cơ hồ tất cả cũng đã bay biến giống như đã xảy ra cho nhận thức. Dù vậy lệnh điệt như chỉ mới mười sáu tuổi...

Đường Lệ Hoa xen vào :

- Tính thật đúng thì Đường Phi Thạch chỉ hơn mười lăm một ít. Nhưng thôi, Bạch bá bá hãy nói tiếp xem sao.

Bạch lão gật đầu :

- Nếu chỉ mười lăm thì càng tốt. Ý của lão phu là nhờ đó lệnh điệt càng có thêm thời gian nếu được cơ hội khởi luyện lại toàn bộ công phu. Ý Môn chủ thế nào?

Đường Lệ Hoa cau mày :

- Lệ Hoa hiểu ý Bạch bá bá. Tuy nhiên hiện đã có Ngọc nhi là truyền nhân, với cương vị Môn chủ Xuyên Cương môn, ta đâu thể thu nhận thêm truyền nhân? Và nếu cứ miễn cưỡng e sẽ khó xử với Ngọc nhi.

Bạch lão vẫn tươi cười :

- Tuân thủ nghiêm luật như Môn chủ là tốt. Lão phu cũng đâu dám khuyên Môn chủ vi phạm. Duy có điều, sở học bổn môn đương nhiên sẽ thêm uy lực lợi hại nếu người vận dụng vừa là nam nhân vừa chỉ chuyên luyện mỗi một sở học bổn môn mà thôi. Điều này hẳn Môn chủ hiểu rõ hơn bất kỳ ai, đúng không?

Đường Lệ Hoa càng thêm cau mày :

- Đương nhiên Lệ Hoa quá biết. Nhưng như vậy thì càng không rõ ý tứ của Bạch bá bá là thế nào?

Bạch lão bảo :

- Lệnh điệt có nhân dạng lẫn diện mạo cũng không đến nỗi nào. Còn may mắn hơn là có thể trạng tương tợ ngọc tinh khiết chưa được bàn tay tài hoa nào mài giũa hoặc trao chuốt. Ý của lão phu ắt Môn chủ đã hiểu?

Gã cũng hiểu nên kêu lên :

- Có phải Bạch tiền bối muốn gia cô gả truyền nhân cho vãn bối? Điều này e không được, cả về phương diện lý lẫn tình.

Đường Lệ Hoa vỡ lẽ và cũng kêu :

- Phi Thạch nói rất đúng. Vì về lý thì ta đâu thể miễn cưỡng chuyện này dù đối với bất luận ai, cả ngươi lẫn Ngọc nhi. Và về tình thì càng không thể, do cả hai chỉ mới tiếp xúc một lần. Nhưng dù vậy, giả như thuận theo đề xuất của Bạch bá bá và chuyện này thành sự thì quả là lợi vô vàn cho bổn môn Xuyên Cương.

Bạch lão gật đầu nói thêm :

- Lão phu chỉ vì đại cục, nhất là lo cho sự tồn vinh của bổn môn. Thật mong chẳng bị ai trách, cho lão phu quá đa sự.

Đường Lệ Hoa thở hắt ra :

- Bạch bá bá quả quyết ở Phi Thạch hoặc đã mất hết võ công hoặc chưa được ai truyền thụ võ học?

Bạch lão thừa nhận :

- Đó là sự thật. Và có chăng, giả như mọi chiêu thức từng luyện đã trở thành phản ứng tự nhiên của lệnh điệt thì ngay lúc này, nếu Môn chủ càng sớm truyền thụ sở học bổn môn cho lệnh điệt ắt càng tốt. Kẻo để quá muộn, mọi chiêu thức sau này luyện sẽ dễ bị lẫn lộn, khiến khó thể thi triển hết mọi tinh túy cần có.

Đường Lệ Hoa nhẹ gật đầu :

- Nhưng dù có chậm lại vài ba ngày cũng chưa là quá muộn. Đúng không? Vậy trước mắt xin phiền Bạch bá bá tận tâm thi thố hết mọi diệu thủ cho. Chờ khi Ngọc nhi quay về mong cùng lúc Phi Thạch đã khôi phục năm bảy phần. Lúc ấy giữa cả hai, Lệ Hoa sẽ nêu rõ mọi lợi hại để tùy bọn chúng định đoạt.

Bạch lão thở ra :

- Lão phu chỉ mong Môn chủ cũng nên lấy đại cục làm trọng. Và cần thiết thì xin đừng ngại dùng quyền uy của bậc trưởng bối, vừa là sư phụ Môn chủ của Kiều Thái Ngọc, vừa là cô cô của Đường Phi Thạch, lệnh điệt đây.

Đường Lệ Hoa lại gật đầu :

- Lệ Hoa biết rồi, xin hứa sẽ cân nhắc. Thôi, xin tạm phó giao Phi Thạch cho Bạch bá bá. Lệ Hoa còn nhiều sự vụ cần quan tâm. Cáo biệt.

Gã chợt kêu :

- Tiểu cô cô xin chờ đã. Vì tiểu điệt còn điều này cần bẩm báo.

Nhưng Đường Lệ Hoa vẫn bước đi :

- Phi Thạch ngươi không cần vội. Cứ chờ lúc ngươi hoàn toàn khôi phục đã.

Gã vẫn kêu :

- Nhưng há lẽ tiểu cô cô không quan tâm tại sao tiểu điệt bị nông nỗi này ư? Nhất là về một báu vật có liên quan đến Đường gia?

Đường Lệ Hoa lập tức quay trở lại :

- Như thế cũng đúng. Vì ta quên chưa cho ngươi biết là gần đây, khi quay lại tìm, ta thật quan ngại khi phát hiện toàn bộ Đường gia trang đã bị thiêu hủy. Vậy nói đi, sự thể là thế nào? Và song thân phụ mẫu ngươi hiện thời ra sao?

Gã lắc đầu :

- Nhờ nghe tiểu cô cô nói tiểu điệt mới biết Đường gia bị thiêu hủy. Vì quả thật tiểu điệt chẳng còn nhớ gì ngoài những diễn biến xảy ra gần đây, ắt là sau khi mọi nhận thức của tiểu điệt bị thay đổi.

Đường Lệ Hoa cau mày :

- Có thật mọi việc trước kia ngươi đã quên? Vậy sao vẫn nhớ những gì xảy ra sao đó?

Bạch lão chen lời :

- Điều này không hiếm xảy ra. Đó là do chịu tổn thương nên lệnh điệt chẳng thể nhớ mọi điều trước đó. Đã vậy, nhờ nhận thức vẫn tồn tại cùng với sinh mạng lẽ ra khó vượt qua nạn tai, nên vạn sự đối với lệnh điệt kể từ thời điểm ấy lại may mắn được tính lại như mới tinh khôi. Đồng thời sẽ là những hậu quả khó lường nếu mọi tổn thương trước đó khiến lệnh điệt không còn nhớ gì dù là điều vừa xảy ra.

Đường Lệ Hoa nhẹ thở phào :

- Lệ Hoa hiểu rồi. Nghĩa là Phi Thạch được kể như người hoàn toàn mới tính từ thời điểm sau khi bị tổn thương? Nghĩ lại cũng thật may cho Đường gia. Bởi nhờ hung thủ vẫn dò hỏi về Kỳ Lân bảo điển, khiến Phi Thạch có cơ hội nhớ lai lịch bản thân. Đồng thời cũng nhờ vậy Đường gia thoát cảnh bị tuyệt tự vì vẫn còn Phi Thạch nối dõi tông đường.

Bạch lão ngỡ ngàng :

- Môn chủ vừa đề cập đến Kỳ Lân bảo điển? Há lẽ đã từng do lệnh huynh Đường Như Sơn sở hữu ư? Quả là điều khó thể ngờ.

Theo hàm ý, câu hỏi là dành cho Đường Lệ Hoa, tuy nhiên mắt của Bạch lão lại hướng về người bên cạnh, thế nên gã đáp :

- Mọi dĩ vãng vãn bối tuy quên nhưng sau đó vì thủy chung cứ bị tra gạn, cật vấn nên dù thế nào vẫn đành nghĩ và tin đấy là sự thật. Thêm nữa, như gia cô vừa cho hay Đường gia đã bị thiêu hủy, có thể đoán việc đó chỉ do lũ hung nhân tiến hành, nguyên nhân ắt cũng vì Kỳ Lân bảo điển, dù họ hiện chưa toại nguyện. Thế nên, điều cần kíp lúc này khiến tiểu điệt càng nghĩ càng thêm lo là sự an nguy của song thân phụ mẫu chẳng biết thế nào. Và nếu được, mong tiểu cô cô giúp tiểu điệt sớm truy tìm tung tích cả hai. Vạn nhất đã có mệnh hệ nào, là hiếu tử quả thật tiểu điệt cũng mong sớm báo phục gia thù.

Đường Lệ Hoa hứa :

- Vậy hãy nói, nếu ngươi còn nhớ hung thủ là những ai?

Gã kể :

- Bọn hung nhân khá đông, được gọi chung là Võ Lâm thập nhất hung. Và còn...

Bạch lão bỗng kêu :

- Là chúng ư? Há lẽ chúng vẫn tại thế?

Gã gật đầu :

- Nghe bảo bọn hung nhân này từng bị trúng một độc thủ, việc xảy ra chỉ trong một đêm. Vậy Bạch tiền bối cũng am hiểu chuyện này?

Đường Lệ Hoa cau mày :

- Ta còn phải gọi là Bạch bá bá. Phi Thạch ngươi đúng ra nên gọi bằng lão tiền bối mới thích hợp hơn.

Bạch lão vội xua tay :

- Gọi như thế cũng được rồi. Thêm chi chữ lão khiến Bạch Quan Vịnh có cảm nhận chợt già đi, cơ thể đã gần kề miệng lỗ. Riêng về điều lệnh điệt vừa hỏi, chẳng ai dám nghĩ lũ hung ác này còn sống. Sỡ dĩ như vậy vì đã hơn hai mươi năm lũ này tuyệt vô xuất hiện. Vậy thì làm sao biết bọn chúng đã bị trúng độc thủ. Nhưng liệu có đúng là bọn này chăng? Bởi lẽ ra phải là Thập Nhị Hung thay vì Thập Nhất.

Gã à lên :

- Bọn hung nhân từng tự phụ đề cập đến một công phu tuyệt kỹ gọi là Thập Hoàn Chuyển, nếu vãn bối nhớ không lầm.

Đường Lệ Hoa gật gù :

- Vậy chính là lũ hung ác ấy. Nhưng sao chỉ còn lại Thập Nhất?

Gã lại kêu :

- Còn một lão bà bà nữa, được bọn hung nhân gọi là chủ nhân. Hay là đây là Nhất Hung còn lại?

Bạch lão xua tay :

- Thập hhị hung đều là nam nhân. Không thể bảo một trong số đó chợt trở thành nữ nhân được.

Đường Lệ Hoa phụ họa :

- Nhưng nếu Thập nhất hung đột nhiên có chủ nhân thì mọi mấu chốt đều khởi thủy từ lão bà bà này. Đấy là nhân vật nào?

Gã vội thuật kể :

- Ngay khi tiểu điệt hồi tỉnh với mọi nhận thức do bị tổn thương nên thay đổi thì chỉ nhận ra bản thân đang hiện hữu giữa một trùng núi.

Đường Lệ Hoa vỡ lẽ :

- Chỗ Ngọc nhi phát hiện ngươi cũng khá gần đỉnh Ngũ Đài. Có thể đoán trũng núi ngươi đề cập chỉ trong phạm vi ấy.

Gã tiếp tục :

- Cũng chẳng khó tìm vì giữa trũng núi còn có một thạch đình. Nhưng che phủ thạch đình lại là một trận thế kỳ môn. Và còn thêm một lượt kỳ trận nữa hoàn toàn ngăn chặn mọi xuất nhập đối với cả trũng núi. Chính ở đấy tiểu điệt bị Võ Lâm thập nhất hung sinh cầm, sau đó thì bị lão bà bà xuất hiện gọi đến để cật vấn về Kỳ Lân bảo điển. Về nhân dạng của lão bà bà cũng dễ nhận diện. Vì rất cao niên và lại còn luyện kiêm thông cùng lúc tuyệt kỹ của các phái, trong đó ít nhất cũng có công phu của phái Võ Đang và Không Động.

Bạch lão giật mình :

- Vậy thì là nhân vật nào? Vừa là nữ nhân vừa cao niên, điều này hiện nay khắp võ lâm quả là hiếm. Lại còn kiêm thông sở học nhị phái Võ Đang - Không Động ư? Thật chẳng dễ đoán nếu không muốn nói có thể tiểu khả ngươi nghe nhầm hoặc nhìn lầm.

Gã bảo :

- Bị sinh cầm trong trũng núi chỉ có một mình vãn bối. Chính vì thế bọn họ chẳng cần cảnh giác, cứ mặc tình huyênh hoang tự phô trương võ học của nhau. Đấy là chưa kể họ còn bố trí một cơ quan lợi hại, chôn sẵn hỏa dược ngay bên dưới thạch đình khiến vãn bối nếu dám tùy tiện ly khai, nghĩa là làm cho nền thạch đình hoặc nhẹ đi hoặc đột ngột tăng nặng hơn thì cơ quan lập tức phát động, làm cho toàn bộ hỏa dược bị kích hoạt phát nổ. Thế nhưng hệ quả ấy cuối cùng cũng xảy ra với vãn bối và chỉ nhờ một may mắn nào đấy thật khó hiểu, vãn bối mới được toàn mạng, lại thêm khắp tứ chi vẫn vẹn toàn, chưa đến nỗi tàn phế.

Bạch lão chợt nhìn lại khắp thân gã :

- Đường Phi Thạch tiểu khả nếu có nhận định như vậy, đấy là nói về những may mắn khiến tiểu khả lúc này được vẹn toàn cả về sinh mạng lẫn cơ thể, cho dù vừa trải qua kiếp nạn có thể bảo là vô khả vượt qua thì liệu đã nghĩ đến một nguyên nhân nào chưa? Hầu tự giải thích về may mắn này.

Gã ngơ ngác :

- May mắn là may mắn và nguyên nhân nếu có ắt chỉ nhờ cao xanh còn thương tưởng. Há lẽ chẳng đúng như vậy sao?

Đường Lệ Hoa ngạc nhiên :

- Bạch bá bá muốn ám chỉ điều gì? Sao lại quá quan tâm về may mắn có thể nói là hy hữu đã xảy đến cho Phi Thạch?

Bạch lão ngập ngừng :

- Chuyện này tuy mơ hồ, thậm chí có thể bảo là hoang đường, nhưng nếu chẳng có lửa thì làm sao có khói. Vậy Môn chủ nghĩ sao giả như lão phu đánh liều đoán điều may mắn xảy ra cho lệnh điệt tuyệt đối không do ngẫu nhiên, trái lại có liên quan đến Kỳ Lân bảo điển?

Đường Lệ Hoa giật mình :

- Sao lại có ý nghĩ này, như thể Bạch bá bá đề quyết Phi Thạch từng luyện qua Kỳ Lân bảo điển?

Bạch lão đáp, đầy cẩn trọng :

- Theo truyền tụng, cùng với Kỳ Lân bảo điển còn có Lân Y Giáp, là báu vật thừa diệu dụng kháng lại mọi tổn thương cho dù từ bảo đao, báu kiếm. Ắt Môn chủ cũng nghe tương tự.

Đường Lệ Hoa quay nhìn gã :

- Ngươi phải chăng vẫn luôn phục Lân Y Giáp bên người?

Gã hoài nghi :

- Đó là vật như thế nào? Sao tiểu điệt tuyệt nhiên chẳng có bất kỳ cảm nhận nào rằng bản thân hằng luôn phục Lân Y Giáp gì đó bên người? Hay là Bạch tiền bối xem xét hộ. Cũng cần phải minh bạch để mai hậu vãn bối vẫn tự tin vì biết rằng bản thân đã có bảo y hộ thân.

Bạch lão ngước nhìn Đường Lệ Hoa :

- Ý Môn chủ thế nào?

Đường Lệ Hoa nhẹ gật đầu :

- Vậy xin phiền Bạch bá bá.

Bạch lão lập tức cởi dần phần y phục ở thân trên gã, để rồi chỉ ngạc nhiên lắc đầu :

- Không có.

Đường Lệ Hoa đương nhiên cũng nhìn rõ toàn bộ phần thân trên của gã và cũng chép miệng, lắc đầu :

- Không những vậy, có vẻ khắp thân thể y đâu đâu cũng thâm bầm và xám xịt, chỉ suýt nữa thì bị hỏa dược hủy diệt. Thôi, hãy gạt bỏ mọi chuyện, để chỉ chuyên tâm chữa trị cho đến kỳ phục khôi nguyên trạng.

Đoạn Đường Lệ Hoa vỗ về, an ủi gã :

- Ngươi yên tâm. Ta sẽ cho người thoạt kỳ thủy là khẩn trương dò tìm tung tích song thân ngươi, kế đó sẽ theo lời ngươi kể, nhất định phải đến Ngũ Đài sơn một chuyến. Việc giúp ngươi phục thù báo hận là đương nhiên. Cứ như vậy nha.

Lần này Đường Lệ Hoa mới thật sự bỏ đi. Còn phần gã thì cũng bắt đầu được Bạch Quan Vịnh vận dụng toàn bộ kiến thức về y thuật để chăm sóc gã. Với diệu thủ tài hoa khiến gã càng mục kích càng thêm phục. Đến độ gã đành bắt đầu hỏi Bạch Quan Vịnh về những gì có liên quan đến y thuật dù chỉ chợt nghĩ đến.

Đáp lại, Bạch Quan Vịnh cũng tỏ ra là một nhân vật dễ thân cận, luôn sẵn sàng giải thích mọi điều gã quan tâm. Và cả hai nào ngờ rằng đây chính là nguyên nhân khiến họ, tuy một già một trẻ nhưng đã bắt đầu quyến luyến nhau từ lúc nào không hay.