Kỷ Kỷ Phục Kỷ Kỷ

Chương 9




“Tôi nói chứ, bạn cùng phòng của cậu có chút……” bạn đại học của Giản Minh, cũng là lão ca trong bọn, vừa đái nhẹ nhàng vừa cân nhắc dùng từ, “…… Quái.”

Giản Minh đứng bên cạnh, thịt nướng rất mặn, đồ uống uống nhiều, trong quần là một bóng nước to đùng, cũng thoải mái huýt gió khe khẽ dẫn nước khỏi đập, cũng không để ý hắn nói cái gì, xong việc kéo khóa quần, mới lơ đãng trả lời, “Cái gì quái?”

“Cũng hơn nửa ngày, lạnh mặt một câu không nói, thịt ba chỉ ăn ba phần, quần áo lạ lùng. Ai, đừng nói là dân đầu đường xó chợ?”

Giản Minh vừa rửa tay vừa xuy một tiếng, “Nói cái tên ngốc đó lăn lộn ngoài đường á? Có bị chém cũng không biết là vì sao. Chắc là vừa nãy đấu quyền thuật gì đó gặp cao thủ cho ăn hành, giờ hắn ăn thịt nhiều một chút cũng không sao!”

Tháng trước anh thuận lợi ký kết hợp đồng, hôm nay vừa có tiền lương, liền gọi đám bạn già ra chúc mừng. Chuyện Hạ Tiểu Sơn nhốt anh trong WC anh còn chưa nguôi giận, bất quá mấy ngày gần đây Hạ Tiểu Sơn vệ sinh nhà cửa, quét tước rửa bát lau bàn thập phần ân cần, vì hai lạng thịt nướng mà bán linh hồn tiết tháo nhìn rất đáng thương, Giản lão gia đại phát thiện tâm, cuối cùng phê chuẩn phát cơm cho Hạ ôsin.

Kết quả Hạ Tiểu Sơn còn khoan thai đến muộn, vừa luyện xong quyền nên mới tắm rửa, tóc vẫn còn ướt, mặc áo ba lỗ cùng quần đùi khoe một thân bắp thịt, trên vai còn treo hai cái găng cũ, mặt đơ ra gật gật đầu chào mọi người, rắm cũng không thả, trực tiếp gắp thịt nướng ăn, thái độ du côn lưu manh hù sợ Giản Minh với đám bạn già. Trong quán thịt huyên náo ồn ào, Giản Minh cùng đám bạn lâu rồi không gặp chuyện trò vui vẻ, Hạ Tiểu Sơn kế bên như vô hình, không ngẩng đầu lên, một lòng hướng thịt.

Đi tiểu xong đi ra ngoài xem, Hạ Tiểu Sơn quả nhiên vẫn ngồi một mình quét mỡ đảo thịt.

Giản Minh ngồi xuống dùng đùi đụng đụng hắn, “Aiz, bị ngu rồi?”

Hạ Tiểu Sơn quay đầu lại, thập phần mờ mịt, “Cái gì?”

“Tôi nói cậu bị đánh cho ngu rồi à? Đến lâu như vậy chỉ ăn không nói lời nào!” Giản Minh ghé vào lỗ tai hắn nói.

Hạ Tiểu Sơn quay đầu phản ứng một lát, sau đó mới tỏ ra hậm hực, khổ sở nói, “Đệ đệ của sư phụ mới từ Thái Lan trở về đã rủ tôi so găng, tôi cũng đã nói tôi muốn đi ăn thịt nướng tôi không đánh, hắn còn đuổi theo đấm vào tai. Hiện giờ một bên tai nghe không thấy, ù tai.”

Giản Minh vừa nghe liền nhíu mày, “Ù tai như thế nào không đi bệnh viện? Điếc thì làm sao?! Tên kia đâu? Đánh xong là xong hả? Tìm hắn đòi tiền bồi thường không?”

“Làm sao mà điếc dễ như vậy, nói ra người ta cười cho,” Hạ Tiểu Sơn chẳng hề để ý, “Ăn nhiều thịt một chút là được!”

Giản Minh muốn kéo hắn lại xem tai ra làm sao, Hạ Tiểu Sơn cảm thấy dây dưa lằng nhằng phiền chết liền không chịu, hai người giơ đũa đấu đến đánh đi, bạn hữu của Giản Minh liền cười trêu, “Ai, đừng có chỉ lo liếc mắt đưa tình, đến lâu như vậy còn chưa giới thiệu với mọi người?”

“Vừa nãy chưa nói sao? Bạn cùng phòng Hạ Tiểu Sơn, biệt hiệu lông chân.”

“Cậu không giới thiệu bọn tôi luôn à.”

“Đợi đã, lỗ tai bên này của hắn hiện tại nghe không được,” Giản Minh kiên quyết kéo mặt Hạ Tiểu Sơn lại hét vào lỗ tai, “Này đều anh em của tôi, ở chung một phòng trong ký túc xá, đây là Đại Mã, Nhị Lăng Tử, Tam Hầu, mau gọi ca ca đi!”

Hạ Tiểu Sơn bị anh kéo đến mặt mũi méo mó, cũng đặc biệt nể tình thẳng thắn gật đầu, “Đại Mã ca, Nhị Lăng Tử ca, Tam Hầu ca.”

Giản Minh vung tay thả hắn ra, Hạ Tiểu Sơn xoa lỗ tai điếc, lớn tiếng hỏi tiếp, “Vậy anh gọi là cái gì? Tứ Minh?”

Giản Minh đen mặt còn chưa mở miệng, ba người kia trăm miệng một lời, “Là tứ nương!”

Hạ Tiểu Sơn run tay xém lật bàn.

“Các ngươi tìm chết?!” Giản tứ nương vung tay hóa thân Hắc Quả Phụ, ngao một tiếng một mình đi đấu quần hùng.

Cả bọn cuối cùng cũng biết Hạ Tiểu Sơn ù tai hơn nữa còn yêu thương đồ ăn như vậy, không khí bắt đầu thân thiện lên. Đại Mã thân là lão đại ký túc xá, làm người hào sảng, chiếu cố tiểu đệ, lập tức lấy lon bia cho hắn, “Ai, Tiểu Sơn, uống rượu uống rượu, đừng câu nệ ha! Chúng ta là bạn già của Giản Minh, hắn hẹn hò chúng ta không bao giờ mang người ngoài theo, đem cậu theo chính là xem cậu như huynh đệ, huynh đệ hắn chính là huynh đệ chúng ta! Huynh đệ nhà mình đừng khách khí nha!”

“Phi,” Giản Minh nói, “Tôi chỉ thấy cậu ta ở nhà một mình ăn mỳ tôm rất đáng thương.”

“Đúng đúng đúng, huynh đệ nhà mình đừng khách khí!” Nhị Lăng Tử đi thẳng vào vấn đề, “Cậu gắp dùm tôi hai miếng kia, có vẻ chín rồi!”

“Tiểu Sơn làm ở chỗ nào?” Tam Hầu nhỏ nhẹ hỏi.

Hạ Tiểu Sơn đang gắp thịt cho Nhị Lăng Tử, không nghe rõ, “Cái gì?”

Giản Minh còn đoán hắn không muốn đáp, đang chuẩn bị giúp hắn trả lời là web marketing, Hạ Tiểu Sơn lại kịp phản ứng, rất tự nhiên nói, “Hiện tại thất nghiệp, không có làm gì.”

“Ai, vậu có muốn đến công ty của tôi hay không?” Đại Mã rất nhiệt tâm, “Vừa lúc thiếu người, cậu học ngành gì?”

“…… Kiến trúc thiết kế.”

Vừa dứt lời Giản Minh liền chấn kinh, “Cậu nha Hạ Tiểu Sơn, thô kệch như vậy mà học thiết kế? Ở chung bao lâu sao không nói với tôi?”

“Anh có hỏi qua đâu,” Hạ Tiểu Sơn lườm hắn một cái.

Đại Mã cảm thấy áy náy, “Vậy không được, công ty của tôi chuyên kinh doanh.”

“Tôi có một đối tác là công ty kiến trúc thiết kế, nghe nói ở trong nghề rất có tiếng, gọi là cái gì ‘Phương trình S-A’, ông chủ là người Pháp, công ty đãi ngộ rất tốt, cậu có hứng thú tôi sẽ giới thiệu cho?” Tam Hầu nói.

Hạ Tiểu Sơn vừa nghe tên công ty sắc mặt liền xấu một chút, cúi đầu khoát tay,“Không cần, tôi không tìm việc.”

“Không tìm việc vậy cậu kiếm ăn thế nào?” Lăng Tử đúng là kẻ ngốc, kẻ ngốc thì hiếu kì, “Báo nhà?” (ăn bám cha mẹ)

Hạ Tiểu Sơn đực mặt ra còn chưa đáp lời, Giản Minh đã ném tàn thuốc đập hắn, “Ăn cái miếng thịt ba chỉ của cậu đi, chuyện nhà người ta hỏi nhiều như vậy làm gì? Uống rượu uống rượu! Tôi nói buổi tối nay đừng có ngại ngùng gì ha, vợ con cũng đã xin phép, ca ca đêm nay mời mấy em uống thâu đêm……” Nói hai ba câu chuyển đề tài, một đám người tiếp tục hi ha chuyện trò vui vẻ.

Hạ Tiểu Sơn thừa dịp bọn họ chạm cốc thét to, lẳng lặng gắp một miếng thịt vào đĩa Giản Minh