Hạ Tiểu Sơn nằm trên giường tiếp điện thoại. Giản Minh thấy hắn mộc mặt, nhưng ngữ khí lại thập phần cung kính.
Bên kia giọng nữ nói liên tục, tựa hồ như khuyên hắn cái gì. Hạ Tiểu Sơn “Dạ” rất nhiều lần, cuối cùng trầm giọng, “Con biết, con sẽ cân nhắc một chút. Mẹ với nhà mình giữ sức khỏe, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, hắn gục đầu lên gối, ngẩn người.
Giản Minh ngồi ở bên cạnh hỏi, “Thật là mẹ cậu?”
Hạ Tiểu Sơn ngẩng đầu nhìn anh, “Là hàng xóm, ở dưới lầu. Tôi có kể trước đây, ba tôi ra ngoài làm việc, mặc kệ tôi, bữa đói bữa no, có đôi khi ông ấy quên cho tiền, tôi bị đói. Bà ấy phát hiện ra rồi thường xuyên gọi tôi qua nhà ăn cơm, ăn một lần mười mấy năm, tôi sớm nhận bà làm mẹ nuôi.”
Đáy mắt muộn tao của hắn hiện lên chút ấm áp, Giản Minh không nhịn được liền xoa đầu, “Bà ấy tìm cậu có chuyện gì?”
Ánh mắt Hạ Tiểu Sơn lại ảm đạm, thở dài, “Bà ấy nói ba tôi đêm nay đi tiểu rồi té trong WC, tay với đầu bị thương. Vợ mới cưới của ông ấy chỉ biết kêu to, vẫn là nhờ hàng xóm hỗ trợ đưa lên xe cứu thương.”
“Ba cậu còn cưới mẹ kế? Lúc nào?”
“Ai biết,” Hạ Tiểu Sơn trào phúng, “Mẹ nuôi nói không lớn hơn tôi bao nhiêu tuổi.”
“Vậy ba cậu lúc này ra sao?”
“Không biết, bà ấy nói lúc đưa lên xe rất thanh tỉnh, nhìn qua cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là miệng vết thương có hơi sâu, kêu đau. Bà khuyên tôi trở về xem xem.”
Giản Minh nhìn ra hắn do dự, “Cậu không đi sao?”
Hạ Tiểu Sơn trở người ôm eo anh, gối đầu lên đùi anh, thở dài, “Ba tôi cũng không nhận tôi, tôi làm sao trở về? Lại nói ngày mai là đoan ngọ, là ngày nghỉ, đi đâu mua vé xe lửa đây.”
Giản Minh nhẹ nhàng khuyên hắn, “Trở về đi, sáng mai mua vé máy bay. Không đủ tiền tôi phụ.”
“……” Hạ Tiểu Sơn nửa ngày không nói chuyện. Giản Minh dùng tay ôm mặt hắn, cảm giác nhiệt độ trong lòng bàn tay, Hạ Tiểu Sơn thở gấp, tiết tấu rối rắm.
“Tôi không định gặp ổng,” Hạ Tiểu Sơn rầu rĩ trong lòng bàn tay anh, nói, “Ổng đánh tôi ra như vậy, còn bảo tôi quay về là chó. Tôi không phải chó, tôi không quay về.”
Giản Minh thầm thở dài một hơi, anh đứng dậy, mò tìm đi động ở đầu giường, mở album ảnh ra cho Hạ Tiểu Sơn xem mấy tấm ảnh.
Hình một lão bà hiền lành ngồi trên ghế, Giản Minh khom lưng đứng ở sau lưng bà. Lão bà nhếch miệng cười đặc biệt vui vẻ, thế nhưng hai mắt thanh thấu mà vô thần, giống như hài tử ba năm tuổi.
“Mẹ tôi bây giờ còn không nhận ra tôi, xem tôi là cha. Cha tôi…… Tôi ngược lại hi vọng ông ấy còn sống, còn có khí lực đánh tôi thật đau. Cha cậu không tốt, không tốt bằng cha mẹ tôi, nhưng vẫn là thân nhân duy nhất. Cậu nhiều năm như vậy không trở về, cậu trưởng thành, ổng cũng già đi, có lẽ hai người tâm cảnh cùng ý tưởng đều đã thay đổi, nói không chừng còn có thể lại như xưa. Cậu về thử đi.”
Hạ Tiểu Sơn càng khó thở, siết tay ôm chặt Giản Minh, rầu rĩ một lát, “Vậy ổng lại đánh tôi thì sao?
Giản Minh nhếch miệng cười, đè cặp mông cong dưới chăn, xoa một phen, “Không đau không đau, chớ sợ chớ sợ. Giản ca cùng ngươi trở về, Giản ca che chở ngươi.”
Hạ Tiểu Sơn không sợ bị ba đánh nữa. Hắn bây giờ một thân võ công, ba hắn biến thành mười người đánh hắn cũng không thành vấn đề. Hắn chỉ đau đầu cùng khó chịu, không biết trở về có thể nói với ba hắn cái gì, hắn cùng ba hắn đều là người cực kỳ không giỏi ăn nói, năm đó ba hắn bắt gian tại giường, hai lời chưa nói đã đánh hắn gần chết, hắn sau này cứng đầu rời đi, cũng không nói nửa câu. Hắn lo lắng hai người bọn hắn vừa thấy mặt, trừ cãi nhau ra chuyện gì cũng làm không được, nói không chừng còn có thể ghẹo ổng trụy tim tăng xông, chết ngất tại chỗ.
Nếu hỏi hắn có hận ba hắn không, hắn có hận. Bị đánh đến nằm viện, hận. Nhớ lại từ nhỏ đến lớn bị bỏ mặc chịu thiệt thòi, cũng hận. Bỏ đi học, liều chết làm việc kiếm sinh hoạt phí, vẫn hận. Thế nhưng cái loại hận ý này theo thời gian, theo dòng đời nhìn quen nhân tình ấm lạnh, chậm rãi nhạt dần. Thật ra, cũng có vài người chịu được đả kích con mình cong, nhưng mà ba hắn chưa được chuẩn bị đã bị ép nhìn cảnh thông đít, ổng không vào bếp tìm dao phay băm hắn cũng đã gọi là ôn nhu.
Sau này Tần Lãng vừa rời bỏ hắn, hắn còn mờ mịt một trận — hắn cãi nhau với ba cũng vì Tần Lãng, lúc bỏ trốn còn trẻ dại, hắn còn nghĩ rằng hai người sẽ một đời bên nhau, kết quả Tần Lãng chưa được bao năm đã bỏ đi, vậy hắn cùng ba hắn trở mặt là vì cái gì?
Lúc trước hắn còn ngây thơ mà nghĩ, nếu hắn trở về nói với ba hắn đã chia tay Tần Lãng, nói không chừng ba sẽ tha thứ. Hắn cảm thấy mình không phải đồng tính luyến ái, hắn chỉ là thích Tần Lãng. Thế nhưng một ngày nào đó nội tâm khó chịu, không chỗ phát tiết, lại bị sư huynh dụ dỗ lên giường thử 419, hắn mới ý thức được, kỉ kỉ sáp thí thí là gen thâm căn cố đế của hắn, giống như số mệnh không thể cải hối. Thượng Đế cho hắn một mảnh vườn ươm, mặc kệ hắn khổ cực cày cấy thế nào, chỉ trồng được cúc hoa, nuôi không ra mộc nhĩ.
Hạ Tiểu Sơn nghĩ đến đây, càng cảm thấy hắn cùng với ba hắn cũng không phải mâu thuẫn nội bộ nhân dân, mà là mâu thuẫn giai cấp ngàn đời, là khác biệt giữa tóc thẳng trên đầu cùng lông cong dưới đít. Phải giải quyết thế nào, hắn cũng không biết. Thế nhưng Giản Minh nói không sai, như thế nào vẫn là ba hắn, hắn tóm lại là muốn trở về thử một lần. Lại nói, còn có Giản Minh cùng đi.
Giản Minh nhanh mồm nhanh miệng, mạnh vì gạo bạo vì tiền, đến bảo an tiểu khu cùng lão thái thái nhặt rác nhìn thấy anh đều cười tủm tỉm. Có tứ nương ở đây, chớ sợ chớ sợ.
Hạ Tiểu Sơn ôm lấy Giản Minh từ phía sau, chôn mặt vào hõm vai anh, gặm gặm cắn cắn cổ anh, như lạc đà sa mạc cắn xương rồng. Giản Minh nửa mê nửa tỉnh, chà xát lung tung đầu hắn, mơ mơ màng màng nói, “Mông ngứa? Còn muốn làm một hiệp?”
“Cứt.”