Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 242




Một cổ lực lượng cực kỳ to lớn đi qua nơi bàn tay giao ác của hai người vọt thẳng vào thân thể Thâm Bạch!

Hoàn toàn bất đồng với nam tử tướng mạo thanh tuyển ôn hoà, từ lòng bàn tay của hắn truyền tới lực lượng lại cực kỳ bá đạo, ngay từ đầu Thâm Bạch còn có thể ngừng lại, nhưng mà, sau khi phát hiện Thâm Bạch có thể thừa nhận, khóe miệng nam tử kéo thêm một ít, kế tiếp đúng là gia tăng biên độ phát ra năng lượng trong tay!

Thẳng đến "Phanh" một tiếng ——

Thâm Bạch cảm giác mình nổ tung.

Hắn thấy thân thể của chính mình bị nổ thành từng khối từng khối, thất linh bát lạc huyền phù trong phòng. Thậm chí ngay cả gương mặt hắn đều bị nổ thành mảnh nhỏ, hai con ngươi đối lập phiêu trên không trung, một con có thể thấy hình dáng thê thảm của một con khác.

Sau đó, hai con ngươi hắn đồng thời nhìn xuống phía dưới, dùng hai loại thị giác thấy được nam tử.

Hắn thấy nam tử ngẩng đầu lên, đôi mắt đen tối như nước đọng nhìn mình chằm chằm, câu dẫn ra khóe miệng, cười với hắn.

Kế tiếp, hắn liền biến mất.

Tiêu thất?!

Thâm Bạch trên không trung ngây ngẩn cả người.

Hắn là thực sự ngây ngẩn cả người.

Cả người hắn đình trệ ở giữa không trung.

Vì mí mắt và mắt vẫn chưa hoàn toàn tổ hợp lại, hắn hiện tại vẫn trong trạng thái hai mắt trừng trừng.

Tình hình chung quanh hắn lần thứ hai bất đồng:

Không còn là căn phòng cổ kính trước kia, ở đây... Càng giống như là một mảnh vô biên vô tận hắc sắc...

Gian nhà đen? Cánh đồng bát ngát? Hay là...

"Vũ trụ".

Trong đầu hắn bỗng nhiên hiện ra cái từ này.

Không sai, ở đây càng giống như vũ trụ.

Ngoại trừ nghiền nát hắn bên ngoài, không còn vật nào khác.

Thâm Bạch cứ như vậy lẳng lặng trôi nổi trong "Vũ trụ", khẽ động cũng không thể động, cứ như vậy lẳng lặng bạo tạc.

Không sai.

Hắn còn đang kéo dài "Bạo tạc".

Vũ trụ mới sinh... Tựa hồ chính là như vậy đi?

Thâm Bạch trong lòng suy nghĩ, từ từ, hắn cũng rốt cục suy nghĩ ra cái gì: Chung quanh hắc ám cũng không phải chỉ là đơn thuần hắc ám, mà là cực kỳ tinh thuần ám vật chất. Thân thể hắn sở dĩ sẽ bạo tạc, cũng là bởi vì chung quanh ám vật chất độ dày rất cao, thân thể của hắn không thể phụ tải.

Nghĩ rõ điểm ấy, Thâm Bạch bắt đầu một lần nữa nếm thử hấp thụ ám vật chất.

Một lần lại một lần, thẳng đến mỗi một cái tế bào trong thân thể toàn bộ có thể tiếp thu những ám vật chất, sẽ không lại bị nổ tứ phân ngũ liệt, hắn rốt cục lần nữa "Khâu" trở về thân thể chính mình.

"Phù phù" một tiếng, Thâm Bạch lần nữa xuất hiện bên trong phòng.

Hắn đầu tiên nhìn thấy chính là giầy của Lâm Uyên, ngẩng đầu lên, hắn liền thấy được mặt Lâm Uyên.

Nhìn như gợn sóng không sợ hãi, hắn lại từ phía trên thấy được lo lắng.

"Cậu rốt cục đã trở về." Lâm Uyên kéo hắn lên một cái.

"Ha hả, đúng vậy, em đã trở về." Tùy ý Lâm Uyên kéo hắn ngồi lên cái ghế duy nhất trong phòng, Thâm Bạch nhếch môi nở nụ cười một tiếng.

Lần nữa nhìn bốn phía, cảnh sắc chung quanh đã không giống, sàn nhà còn là sàn nhà trước thấy không sai, thế nhưng trong phòng căn bản không có giường lớn, càng miễn bàn người trên giường, mà trước cửa kéo bằng gỗ bên giường cũng không tồn tại, bên kia chỉ là một bức tường mà thôi, trên đó treo một bức họa.

"Tôi thấy cậu đi tới chỗ người nam nhân kia, cầm tay hắn, sau đó đột nhiên biến mất." Lâm Uyên nói, bỗng nhiên nhíu mày: "Trong tay cậu đang cầm cái gì?"

Theo tầm mắt của hắn nhìn xuống dưới, Thâm Bạch mới phát hiện trong tay của mình cầm một cái hộp, xác thực nói còn là một hộp mở rộng, ngẩng đầu, hắn đem hộp hoàn toàn mở ——

"Trống không." Hắn đưa hộp cho Lâm Uyên xem.

Lâm Uyên nhăn mi càng chặc thêm: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"

"Là VR." Thâm Bạch nói.

"?"

"Mấy thứ chúng ta vừa thấy không phải chân thật tồn tại, mà là một loại chiếu hình, bất quá rất giống như thật, thế nên chúng ta cho rằng thấy là người thật." Hắn nói: "Chứng cứ trực tiếp chính là chúng ta từ mặt nơi này nhìn sang, phía bên ngoài cửa sổ là ban ngày, mà trên thực tế bây giờ là đêm khuya, ách... còn là đêm khuya không sai chứ?"

Thâm Bạch không quá chắc chắn.

"Là đêm khuya, lần này cậu không dùng thời gian quá dài." Biết Thâm Bạch đang suy nghĩ gì, Lâm Uyên trực tiếp trả lời hắn.

Gật đầu, Thâm Bạch thở phào nhẹ nhõm: "Hơn nữa, em phỏng chừng ảo giác sớm đã bắt đầu, từ lúc chúng ta nhìn thấy nhà chính, bên ngoài điểu...Chắc là cảnh sắc bên người nam nhân kia."

Lâm Uyên suy nghĩ một chút: "Khó trách tôi nghĩ những con điểu đó không phải nơi đây."

"Ừ, đây là nguyên nhân." Thâm Bạch đáp, lại ngắm nhìn bốn phía: "Nói chung, chúng ta còn là nhanh đi ra ngoài thôi? Triết gia gia và Nạp Đức Lý Khắc bọn họ chắc còn ở cửa, để cho bọn họ chờ lâu lắm cũng không tiện. Bất quá —— "

"Ở đây có cái gì có thể mặc được không? Như em quang lưu lưu đi ra ngoài có điểm không tốt lắm." Bởi thân thể lại gây dựng lại, Thâm Bạch mông trần đi ra.

Lâm Uyên yên lặng từ bên cạnh đưa lên một bộ quần áo.

"Ách... Áo choàng?" Mở ra nhìn, thấy kiểu dáng, Thâm Bạch lập tức nhớ lại nam nhân tóc đen nhìn thấy trong ảo giác, hắn lúc đó mặc trên người chính là một bộ áo choàng kỳ quái như bây giờ: "Có y phục khác không?"

Lâm Uyên liếc nhìn hắn một cái: "Có."

Hắn chỉ chỉ tủ quần áo ẩu dấu trên vách tường phía Tây: "Bên kia có hơn mười bộ quần áo."

"Bất quá tất cả đều cùng áo choàng này giống nhau như đúc, cùng kiểu."

Cầm áo choàng, Thâm Bạch lặng lẽ mặc vào trên người.

Áo choàng chất tơ màu đen, so tơ lụa càng ách quang cũng càng mềm mại, nói không được làm bằng vật liệu gì, bất quá mặc vào như nước, Thâm Bạch không được tự nhiên kéo kéo áo choàng trên người, thật vất vả mới để cho mình thích ứng loại cảm giác này.

Sau đó bọn họ liền đốt đèn lồng, lần nữa về tới cửa viện, đẩy cửa ra, Triết gia gia và Nạp Đức Lý Khắc bọn họ quả nhiên chờ ở cửa.

Thấy Lâm Uyên thời gian bọn họ còn không có gì, thấy Thâm Bạch phía sau Lâm Uyên, ba người biểu tình đồng thời có vi diệu biến động.

Tháp Lâm nhướng mi, trên mặt lộ ra thần sắc hồ nghi;

Nạp Đức Lý Khắc thì hơi trợn to hai mắt;

Tới Triết gia gia ở đây, vẻ mặt của hắn phức tạp nhất: Hắn đầu tiên là mở to hai mắt nhìn, lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức là tán thán, cuối cùng trong mắt lại toát ra hoài niệm nồng đậm.

"Như, chân tướng." Triết gia gia lắc đầu nói.

Nạp Đức Lý Khắc và Tháp Lâm không rõ, Thâm Bạch và Lâm Uyên đã lập tức hiểu hắn chỉ là ai.

"Nói vậy thân y phục này giống như người nam nhân kia sao? Đây vốn chính là y phục của hắn, xin lỗi, quần áo của cháu xảy ra chút vấn đề, liền từ trong nhà tùy tiện tìm một kiện." Thâm Bạch giải thích.

Sau đó, Triết gia gia mắt liền trừng lớn hơn, lớn đến trình độ Thâm Bạch bọn họ có thể thấy con mắt dưới hai mí mắt thật dày của Triết gia gia.

"Ngươi thấy thúc tổ? Không phải Minh Dương thúc tổ, là một vị nam tử khác... tóc đen, thoạt nhìn rất văn nhã?" Không biết có phải hay không là bởi vì quá kích động, thanh âm Triết gia gia đều có chút run rẩy.

"Cháu nghĩ đúng vậy." Thâm Bạch đáp.

"Trời ạ ~ trời ạ ~~~" Thanh âm lão giả liền run rẩy càng thêm lợi hại, bất quá hắn rốt cuộc ổn trọng, dùng tốc độ nhanh nhất thở bình thường lại kích động, hắn lần thứ hai đẩy ra cửa phía trước, tỉ mỉ cảm thụ một chút, xoay người nói với Thâm Bạch: "Xem ra, lễ vật thúc tổ ngươi đã nhận."

"Là cái này sao?" Thâm Bạch lấy ra một hộp rỗng, chính là cái đưa cho Lâm Uyên xem.

Mí mắt lão giả lại run run một cái.

"Không sai, lễ vật đích thực thúc tổ lưu cho Vương gia hậu nhân, rốt cục bị lấy đi." Mang theo một tia hoài niệm, một tia hưng phấn, còn có một tia nói không nên lời thất lạc, Triết gia gia cảm khái nói: "Thúc tổ lão nhân gia người..."

"Rốt cục hoàn toàn ly khai Vương gia rồi a..."