Không, trận giỗ ẩn dấu người đại thắng còn có một người.
Đó chính là Tháp Lâm.
Trên đường về bọn họ ngồi phi thuyền A Bá Lợi Tạp cung cấp, tựa như lúc đó vô thanh vô tức tiêu thất ở trên xe taxi, Tháp Lâm lần nữa vô thanh vô tức xuất hiện trên phi thuyền.
Mang theo núi nhỏ con mồi.
"Ngươi muốn mấy thứ này không? Có thể dùng bán lấy tiền đổi một cặp mắt kiếng mới không?" Tháp Lâm nói một câu.
Đang uống trà sữa - Thâm Bạch: "Nếu như ta là gian thương, đại khái có thể kiếm một khoản lớn."
"Ý ngươi là sao?" Tháp Lâm bình tĩnh hỏi.
"Ngươi rất khôn khéo, tiếc thay ta không phải, ta chỉ là một gã học sinh bình thường mà thôi." Thiêu thiêu mi, Thâm Bạch buông trà sữa, từ rương đồ uống bên cạnh cầm một chai nước uống ném cho Tháp Lâm: "Ta giúp ngươi xử lý, tuy rằng không biết mấy thứ này rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền, bất quá mua kính mắt tuyệt đối có thể."
Ngay sau đó hắn nói Nạp Đức Lý Khắc: "Nạp Đức, ngươi nói mấy thứ này rốt cuộc muốn bán thế nào mới tốt? Tiếp tục nhờ ba ba Mỹ Đăng hay sao? Luôn cảm thấy tựa hồ phiền phức nhân gia nhiều lắm."
Mướn người khác thì phải tin tưởng đối phương, đây là Thâm Bạch tự mình từ nơi cha hắn làm ăn học được.
"Ta nghĩ có điểm đáng tiếc..." Đáng tiếc sẵn một siêu cấp bảo tiêu liền không có —— Nạp Đức Lý Khắc đầu tiên là cười khổ một tiếng, bất quá rất nhanh khôi phục tư thái chuyên nghiệp:
"Con mồi trước A Uyên mang về mặc dù là ủy thác A Bá Lợi Tạp tiên sinh hỗ trợ bán đi, bất quá trên thực tế toàn bộ hành trình hắn đều để ta tham dự, may mà hắn để ta tham dự trong đó, tiền nhậm cố chủ của ta lại hoàn toàn không có nghiệp vụ về phương diện này, thế cho nên ta cũng chưa từng qua tay cùng loại công việc, làm một nhân viên quản lý chuyên nghiệp mà nói, không thể không nói đây là một mặt thiếu hụt của ta, hảo lần này có bổ túc một bộ phận chương trình học loại này, nếu như ngài tin tưởng năng lực của ta, ta nghĩ chúng ta có thể như lần trước, tổ chức một buổi đấu giá, treo nhóm con mồi của Tháp Lâm, đương nhiên, chúng ta còn có thể treo một ít đồ khác, chỉ cần thao tác thoả đáng, ta nghĩ chúng ta nhất định ổn trám không lỗ."
Nói, Nạp Đức Lý Khắc dùng ánh mắt tinh minh trước nhìn Thâm Bạch, sau nhìn Tháp Lâm: "Tháp Lâm có thể thu nhiều tiền hơn, không, kính mắt tốt hơn, mà cố chủ Thâm Bạch đại nhân của ta lại có thể thu danh khí."
"Không thể không nói, nếu chạy tới bước này, hôm nay ngài cũng coi như một ma vật lợi hại, lại có thành thị riêng, còn đang kiến tạo hải đăng, chi bằng bây giờ bắt đầu dùng đấu giá hội kinh doanh chính."
Thâm Bạch rơi vào trầm tư.
Bất quá hắn cũng không có tự hỏi lâu lắm, trước khi uống hết trà sữa chưa uống xong, hắn gật đầu:
"Liền theo ngươi nói đi."
Hắn đã bắt đầu ý thức được chính mình phải biết thêm nhiều ma vật cùng với người có dị năng cao cấp hơn, nên nói như thế nào ni? Những thứ không biết nhiều lắm, lần này theo A Bá Lợi Tạp đã biết còn có thứ như ranh giới này, nếu như không có A Bá Lợi Tạp ni?
Hắn không chừng sẽ không có bất kỳ chuẩn bị gì bỗng nhiên liền đi thế giới kia!
Không phải thế giới thật, là cái thế giới tử khí ngùn ngụt kia a ~
"Ngươi đi làm đi, cần tiền thì nói... A a a a ~ tiền xài vặt năm nay của ta đã hết a a a a a ~" Nghĩ tới đây, Thâm Bạch phát điên một chút, bất quá hắn rất nhanh xoa xoa tóc tỉnh táo lại: "Không có việc gì, ta đi tìm cha ta kéo tài trợ, biết ta sắp mở đấu giá hội, ông ấy đại khái sẽ rất vui mừng đầu tư không chừng?"
Hắn đang suy nghĩ trở lại làm sao tìm được đối phương nói chuyện, một tấm thẻ bỗng nhiên từ phía sau bay tới, Thâm Bạch tinh chuẩn tiếp được nhìn: Phát hiện là một tấm thẻ vàng lấp lánh.
Tồn trữ kim ngạch vượt lên trước số tiền nhất định mới có thể lấy được thẻ vàng ròng, bản thân thẻ phi thường đáng giá, hơn nữa có thể làm vật thế chấp uy tín cực cao, sử dụng nó có thể ở ngân hàng mượn nợ cho vay số tiền cực lớn, có thể nói, dù cho trong tấm thẻ này không có tiền, chỉ là bản thân nó mà thôi cũng có thể kiếm được một khoản.
Phụ chú nhắc tới, Thâm Bạch bản thân còn không có bắt được loại thẻ này, thẻ của hắn chỉ tới cấp bậc đen, làm thiếu niên còn đang lĩnh "Tiền tiêu vặt", tổng số tiền xài vặt một năm của hắn sẽ đạt tới tồn trữ kim ngạch thẻ vàng không sai, nhưng mà một lần tồn trữ lại không đạt được yêu cầu ~
Tấm thẻ này chính là sau khi Lâm Uyên bán con ma thú kia lấy được.
Quỳ một gối trên ghế, Thâm Bạch bám lưng ghế dựa nhìn lại Lâm Uyên ——
Không sai, cùng hắn lưng tựa lưng đang ngồi chính là Lâm Uyên a ~
"A Uyên?" Thâm Bạch gọi.
"Cho cậu dùng, thẻ trước kia của tôi chính là cậu quản, tấm thẻ này vẫn cho cậu quản."
Lâm uyên bình tĩnh nói, hắn không có ngẩng đầu, Thâm Bạch chỉ có thể nhìn đến một... cái soáy tóc trong một đầu tóc ngắn thật dày của hắn.
"Thế nhưng... Thế nhưng —— "
"Không khác biệt." Lâm Uyên lại nói.
Thâm Bạch trừng mắt nhìn: "Cũng phải nga ~ "
Dù sao tiền trong tấm thẻ trước kia của Lâm Uyên hắn sẽ xuất ra một bộ phận làm sinh hoạt chi tiêu hai người, một bộ phận cấp trưởng bối của Lâm Uyên ở Sơn Hải trấn định kỳ mua lễ vật cùng với sinh hoạt phẩm, thường thường còn chuẩn bị sinh hoạt phí trở lại, cuối cùng một bộ phận thì dùng để làm chút ít đầu tư...
Tấm thẻ này ngoại trừ kim ngạch lớn một chút, tựa hồ cũng không có gì bất đồng a ~
Coi như hắn dùng tiền A Uyên làm kim ngạch đầu tư lớn hơn đi!
Được rồi! Lễ vật cho A Mỹ bà bà lần này cũng có thể mua quý hơn chút! Còn có A Hải bà bà! A Hoa bà bà! Cục trưởng! Mọi người sát vách tiệm xăm hình...
Ngực cấp tốc hiện lên danh sách một nhóm lễ vật, Thâm Bạch cầm quyền, đem thẻ giao cho Nạp Đức Lý Khắc:
"Cho ngươi dùng! Đây chính là A Uyên đầu tư, đừng để mất a! Phải rồi, chừa chút tiền, ta còn muốn mua đồ ni ~ "
Nạp Đức Lý Khắc: Ha hả ha hả ~ lão bản ngươi tài vận thật tốt, không chỉ có thể dựa cha, dựa gia gia, hôm nay còn có thể dựa... dựa A Uyên, thật là làm cho người ta hâm mộ chết a ~
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, bất quá Nạp Đức Lý Khắc trên tay cũng rất trân trọng cầm tấm thẻ vàng lấp lánh bỏ vào túi tây trang, cùng quyển sổ đen nhỏ của nàng đặt chung một chỗ.
"Ta sẽ bảo quản thích đáng." Nàng mỉm cười nói.
Vấn đề tiền bạc chiếm được giải quyết, Nạp Đức Lý Khắc rất nhanh liền đem quyển sổ nhỏ lấy ra, xuất ra một cây bút, nàng bắt đầu ở trên vở viết viết vẽ vẽ một chút.
Lão bản tốt số của nàng đã đem ly trà sữa trống rỗng đặt trên bàn trà, rồi mặc kệ đi ra sau tìm Lâm Uyên nói chuyện phiếm, bên này chỉ còn lại nàng một mình, ách... Còn có Tháp Lâm, nói đến Tháp Lâm, Nạp Đức Lý Khắc ngực lại hít một tiếng, lúc này nàng đang không coi vào đâu mở ra một trang tên vừa vặn có tên Tháp Lâm bên trên, viết trong đầu nàng sau mục lựa chọn bảo tiêu, bất quá bây giờ xem ra hiển nhiên là không xong, dù sao Tháp Lâm lập tức sẽ có tiền a ~ tuy rằng mục đích của đối phương chính là muốn đổi kính mắt, bất quá lão bản của nàng chắc chắn sẽ không chỉ cho hắn một cặp mắt kiếng, hơn nữa nàng có khả năng như vậy, tiền bán đi cũng không thể chỉ mua một cặp kính mắt cực kỳ cao cấp đi?
Cứ như vậy nàng sẽ không có lý do "Lừa gạt" đối phương, Tháp Lâm bắt được kính mắt, tám thành hài lòng sẽ quay về băng thiên tuyết địa hẻo lánh gia hương, cùng người mẹ già lạc quan sinh sống đi?
Hầu như là chuyện đương nhiên —— ngực nghĩ như vậy, Nạp Đức Lý Khắc vẽ một cái lằn ngang trên tên Tháp Lâm.
Vừa lúc đó ——
"Vì sao ở trên tên của ta vẽ lằn ngang?" Một đạo thanh âm băng lãnh lạnh lùng vang lên bên tai nàng, Nạp Đức Lý Khắc phản ứng đầu tiên không phải nhảy dựng lên, mà lập tức khép lại quyển sổ nhỏ của mình.
Đợi được nàng khép lại vở nhìn sang hướng phát ra tiếng, Nạp Đức Lý Khắc lúc này mới phát hiện: Nàng cho rằng im lặng ngồi chồm hổm ở nơi đó là tốt rồi - Tháp Lâm chẳng biết lúc nào xuất hiện phía sau nàng, ở vị trí có thể đem nội dung trong quyển sổ nhỏ nhìn một cái không xót gì, Tháp Lâm sở dĩ hỏi như vậy, không hề nghi ngờ là đã thấy được thứ nàng vừa viết viết vẽ vẽ!
Nạp Đức Lý Khắc xấu hổ mà không thất lễ nở nụ cười: "Cái kia... Mụ mụ ngươi không có cùng ngươi nói a, lúc người khác xuất ra tư mật sổ nhỏ viết viết vẽ vẽ, không thể đứng ở phía sau nhìn sao? Còn có, ngươi không nhìn thấy cái gì không nên nhìn chứ?"
"Mẫu thân ta, không có cùng ta nói cái này, bất quá ngươi đã nói cho ta biết, như vậy ta sau này sẽ không làm như vậy." Tháp Lâm mặt không thay đổi nói rằng: "Ngoại trừ tên của ta bên ngoài, ta cái gì cũng xem không hiểu, ta không biết chữ."
Hắn đem chuyện mình không biết chữ quang minh chính đại nói ra.
"Ách... Vậy ngươi biết tên của ngươi..." Nạp Đức Lý Khắc ngẩn người.
"Bởi vì mẫu thân ta dạy qua ta phương pháp viết chữ này." Tháp Lâm nói.
"Nga ~ thì ra là thế." Nạp Đức Lý Khắc gật đầu nói.
"Còn có, ta tới là muốn cùng ngươi nói chuyện." Tháp Lâm ngay sau đó giải thích tại sao mình đứng đây: "Ta vừa nhìn ngươi, thế nhưng ngươi vẫn không ngẩng đầu lên, ta liền tự tới."
"Nga nga ~" Nạp Đức Lý Khắc tiếp tục gật đầu, ngực có chút buồn bực: Ai biết ngươi vừa nhìn ta a? Hơn nữa, ai có thể biết ngươi nhìn ta đại biểu muốn nói chuyện với ta a a a a a ~
Làm một người quản lý vạn năng, Nạp Đức Lý Khắc và các loại các dạng nhân viên tạm thời đã quá quen biết, nhưng mà cho tới hôm nay, nàng mới phát hiện trên thế giới này có người nàng nghĩ khó có thể giao tiếp.
Tháp Lâm không hề nghi ngờ chính là cái người này a!
Bảo trì chức nghiệp mỉm cười, Nạp Đức Lý Khắc ý bảo Tháp Lâm có thể ngồi trên chỗ trước lão bản ngồi. Nhìn Tháp Lâm ngồi xuống, thân thể đơn bạc chỉ chiếm một phần ba cái ghế, Nạp Đức Lý Khắc lúc này mới mỉm cười nói: "Vậy xin hỏi ngươi tìm ta có chuyện gì cần ni?"
"Ngươi vừa rồi vì sao gạch tên của ta ni?" Không nghĩ, trước khi trả lời vấn đề của nàng, Tháp Lâm tiếp tục tuân hỏi vấn đề của mình trước.
Người rất sắc bén a ~ Nạp Đức Lý Khắc trong lòng suy nghĩ, ngoài miệng thì bắt đầu trả lời vấn đề của đối phương: "Ta trước muốn mời ngươi làm hộ vệ tư nhân của lão bản ta, cũng chính là bảo tiêu, trước nói kính mắt những chuyện kia cũng là muốn hấp dẫn ngươi, bất quá, ngươi hôm nay săn đến nhiều con mồi như vậy, nói thật, nhất định có thể bán được một số tiền lớn, ta nghĩ ngươi chắc chắn sẽ không thiếu tiền mua kính mắt nữa, cho nên lý do duy nhất muốn hấp dẫn ngươi đã không còn, mời làm hộ vệ chuyện này nói vậy càng không thể bàn lại, nên liền đem tên của ngươi vạch đi."
Nạp Đức Lý Khắc đem lộ trình kế sách của mình nhất ngũ nhất thập nói cho đối phương nghe, tuy rằng nghĩ Tháp Lâm tính cách có điểm hóc búa, bất quá nàng đã mò lấy đặc điểm cơ sở tính tình đối phương, phương pháp ứng đối chưa nói tới, bất quá, bất cứ lúc nào nói thật khẳng định sẽ không sai, nhất là Tháp Lâm loại dã tính tương đối mạnh này.
Hắn có thể bằng trực giác nhận biết đối phương nói thật hay nói dối —— không biết vì sao, Nạp Đức Lý Khắc nghĩ như vậy.
Quả nhiên, nàng nói như vậy chiếm được Tháp Lâm lý giải.
Biểu tình Tháp Lâm không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn là bộ dáng băng lãnh lãnh, không thay đổi hình dạng, bất quá hắn gật đầu.
"Ta đã biết."
Sau đó ——
"Bất quá, ta cho rằng ngươi không cần đem tên của ta vạch đi, ngươi không phải muốn mời ta làm hộ vệ sao? Ta có thể làm."
"Ai?!" Lại càng hoảng sợ, cây bút trong tay Nạp Đức Lý Khắc đều rớt.