"Buổi sáng tốt lành ~ "
"Buổi sáng tốt lành!"
Nhóm tiểu đồng bọn phân biệt một đêm dưới sự hướng dẫn của thị nữ rối rít vào phòng ăn, bọn họ một bên chào hỏi nhau một bên không dấu vết thưởng thức nơi này.
Đó là một phòng ăn cực kì lớn.
Toàn bộ áp dụng thiết kế chống cao, tuy rằng không rõ lắm ở đây rốt cuộc có bao nhiêu tầng lầu, bất quá độ cao thì phòng ăn đây hiển nhiên chiếm cứ tất cả tầng trệt, từ lầu một chống đến mái nhà.
Bốn phương tám hướng đều là thủy tinh đặc chế, nóc nhà còn thiết kế tỉ mỉ thành mái vòm thủy tinh, là một căn phòng ánh sáng cực tốt!
Chung quanh khắp nơi đều là thực vật xanh, nếu như không phải ở đây thiết trí bàn ăn, căn bản sẽ không có người cho rằng đây là địa phương dùng cơm, thậm chí những người đã tiến vào như bọn họ, rõ ràng bàn ăn đang ở trước mắt, nhưng mà trong không khí nghe thấy được vị đạo lại toàn mùi hoa, hầu như ngửi không thấy một chút hương vị cơm nước.
Tới sớm nhất là Hà Thanh Thanh và Hoài Đặc, hai người bọn họ ngụ sát vách, đại khái là hẹn xong cùng nhau xuống, mà Nạp Đức Lý Khắc thì mới từ bên ngoài vào.
"Phong cảnh phía ngoài thật tốt, ta thức dậy sớm, ở bên hồ chạy hết một vòng." Nạp Đức Lý Khắc cười nói với hai người, sau đó thấy Mỹ Đăng và A Kỳ ngồi ngay ngắn ở cuối phòng ăn, nàng còn đi tới, mạnh từ phía sau xuất ra hai bó hoa đưa tới trước mặt hai người.
"Nga!" Mỹ Đăng bị cử chỉ của nàng làm hoảng sợ, A Kỳ phu nhân thì cười nhận lấy hoa nàng đưa tới, còn hơi cúi đầu nhẹ nhàng ngửi một cái.
"Ngươi có lòng." A Kỳ phu nhân ngẩng đầu nói với Nạp Đức Lý Khắc.
"Đâu, chỉ là hoa dại bên hồ mà thôi, hái hoa của chủ nhân gia đưa cho chủ nhân gia... Ta còn cảm giác mình thật sự có điểm không biết xấu hổ ni ~" Nạp Đức Lý Khắc sang sảng cười, nhưng thật ra không có một chút hình dạng cảm giác mình mất mặt.
"Sẽ không, chúng nó mọc ở nơi đó, nếu như ngươi không đi trích, chúng nó sẽ tịch mịch chết đi, vĩnh viễn sẽ không có người biết nơi đó thì ra có sinh trưởng qua loài hoa nhỏ đẹp như vậy." A Kỳ phu nhân ôn nhu nói: "Huống chi ngươi thật tinh mắt, hoa này cũng không phải ngươi tùy tiện hái, ngươi có cân nhắc qua phối màu và ý nghĩa."
Nạp Đức Lý Khắc liền cười.
Tặng đồ ni ~ cao hứng nhất và sợ nhất đều là gặp phải người thạo việc. Bất quá như nàng ni ~ gặp phải người hiểu biết như A Kỳ phu nhân thật ra rất khoái trá.
"Phải rất đẹp a ~ Nạp Đức Lý Khắc thích hoa, ngay cả trên phi thuyền cũng không quên chuẩn bị hoa tươi ni, bất quá ý nghĩa? Hoa này còn có ý gì sao?" Mỹ Đăng vẻ mặt ngây thơ nhìn hoa trong tay mình ← hiển nhiên, vị này chính là người không thạo thu lễ.
"Ngươi cần học được tri thức, còn có rất nhiều ni." A Kỳ phu nhân cười với nàng.
Ngay sau đó, nàng vẫy tay gọi lại thị nữ, muốn các nàng lấy hai bình hoa tới, sau đó mang theo Mỹ Đăng tự mình cắm hai bó hoa đã tu bổ hảo vào trong bình, trong quá trình, Nạp Đức Lý Khắc ở một bên ra chủ ý cho nàng, nhìn sắc mặt của A Kỳ, Nạp Đức Lý Khắc kiến nghị hiển nhiên rất có tính kiến thiết.
Ba người ở bên cạnh cắm hoa, Hà Thanh Thanh và Hoài Đặc ở một bên chuyện phiếm, lúc Thâm Bạch xuống lầu, thấy chính là tràng diện hai bên đều tự hoà thuận vui vẻ.
"Buổi sáng tốt lành." Hắn trước tiên hướng mọi người chào hỏi, sau đó bắt đầu tìm thân ảnh Lâm Uyên.
"Đừng tìm nữa, A Uyên đại khái còn muốn một lát mới có thể trở về, ta vừa đi bên hồ tản bộ, thấy hắn đang cùng A Bá Lợi Tạp đại nhân thả câu, về phần Yếm... Ta đoán hắn chắc còn đang ngủ." Nạp Đức Lý Khắc nói.
"Ta lại không hỏi hắn." Bĩu môi, Thâm Bạch tìm một chỗ ngồi xuống, thị nữ bên cạnh lập tức bưng tới thức uống nóng tới, hắn chỉ có một người ngồi ở chỗ kia uống.
Thấy hắn lạc đàn, Mỹ Đăng cũng không kịp chờ đợi cầm bó hoa cắm được một nửa ném cho Nạp Đức Lý Khắc, sau đó chính mình ngồi vào cái ghế bên cạnh Thâm Bạch.
"Ngươi ngày hôm qua ngủ thế nào?"
"Tốt vô cùng, một đêm vô mộng." Thâm Bạch nói với nàng.
"Thật là hâm mộ ngươi, ta lại không được, mỗi lần đổi chỗ khác ngủ, luôn luôn sẽ mất ngủ." Mỹ Đăng liền hâm mộ nói.
"Ngươi cần quy luật vận động..." Thâm Bạch cũng cùng nàng câu có câu không đáp.
Trong lúc đó A Kỳ phu nhân chỉ là mỉm cười nói chuyện phiếm với Nạp Đức Lý Khắc, căn bản không có nhìn bên này, giống như an bài Thâm Bạch vào ở căn phòng tràn ngập hồi ức kia căn bản không phải nàng vậy.
Mà Yếm qua nửa ngày cũng rốt cục xuống, Lâm Uyên và A Bá Lợi Tạp vừa vặn ngay hắn tới một phút đồng hồ sau thì đến, đúng lúc ăn cơm.
Vài người cùng nhau hưởng dụng một hồi bữa sáng phong phú.
Đến trưa, A Kỳ phu nhân còn phái người dẫn bọn hắn đi nội thành Kha Lâm Đức thị mua sắm ← bởi vì Thâm Bạch muốn một " máy vi tính ma vật", vì vậy, mỗi người nhóm bọn họ đều có một máy vi tính kiểu dáng mới nhất.
A Kỳ phu nhân biếu tặng.
Chủ nhân quá mức chuyên gia, bọn họ trái lại không có ý tứ tiếp tục đi dạo, dù sao Kha Lâm Đức thị bọn họ trước đã cùng Mỹ Đăng du ngoạn không sai biệt lắm, đơn giản liền do Thâm Bạch dẫn đầu, biểu thị dự định ly khai.
A Kỳ phu nhân thế mà phái một phi thuyền tư nhân tiễn bọn họ!
"Cái này rất khốc a ~ bất quá giấy phép lái phi thuyền phải 20 tuổi mới được lấy, ta còn chưa tới tuổi, chỉ có thể cầm trước hộ chiếu máy bay qua đã nghiền, chờ ta đến rồi, nhất định đi trước thi bằng lái, sau đó chính mình tạo một chiếc phi thuyền bay!" Thâm Bạch thích nhất chính là các dạng máy này, vừa nhìn thấy chiếc phi thuyền bản hạn chế liền có điểm đi không đặng. "Ha hả, lão bản, nếu như thời điểm đó tiền xài vặt còn không có tiêu hết mà nói." Bên cạnh Nạp Đức Lý Khắc tận trung cương vị công tác nhắc nhở hắn.
Vuốt đuôi phi thuyền - Thâm Bạch:...
A Kỳ phu nhân cười híp mắt xen vào nói: "20 tuổi? Còn chưa tới a, A Bạch năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Sắp 20 rồi, rất nhanh thì 20." Thâm Bạch thuận miệng trả lời nàng.
"20 tuổi sao? Là độ tuổi tốt nhất ni ~" A Kỳ phu nhân liền ôn nhu nở nụ cười.
Lẳng lặng nhìn nàng, Thâm Bạch rời tay ra khỏi phi thuyền.
Hai người cứ như vậy nhìn đối phương, cuối cùng vẫn là A Kỳ phu nhân mở miệng trước.
"Ta không biết sự tồn tại của ngươi, thế nhưng lần đầu thấy ngươi, ta đã biết ngươi là ai."
"Đó là gian phòng của nàng, trước 20 tuổi, nàng vẫn ở chỗ đó, toà Đông Cung kia, trên thực tế là vì nàng kiến tạo."
"Ngươi không muốn biết chuyện của nàng sao?"
A Kỳ phu nhân nhìn Thâm Bạch.
"Không muốn." Thâm Bạch lắc đầu.
A Kỳ phu nhân liền cười: "Cả tính cách đều rất giống nàng."
Hai người không nói chuyện với nhau nữa, nhẹ nhàng giúp Thâm Bạch vuốt ve nếp may trên y phục, A Kỳ phu nhân liền rời đi.
"Ta hảo muốn biết chuyện gì không được, bất quá yên tâm, ta sẽ bảo mật." Nạp Đức Lý Khắc lập tức làm một tư thế khóa kéo.
"Không thể nói." Nhún nhún vai, Thâm Bạch không thế nào lưu ý.
Mang theo đồ tràn đầy cả chuyến bay, bọn họ lên phi thuyền.
Mỹ Đăng ở dưới phi thuyền liều mạng vẫy tay với bọn họ, Thâm Bạch cũng phất tay một cái, lúc thấy A Kỳ phu nhân bên cạnh, hắn nghĩ, không sao cả, bọn họ cũng sẽ không gặp lại. Bọn họ làm ma vật thành phố lớn của bọn họ, hắn lại làm ma vật nông thôn của hắn, chỉ là sửa hải đăng cũng không biết phải sửa bao lâu, cuộc sống của bọn họ vốn không có đồng bộ. Độ thư thích của phi thuyền tư nhân hơn phi thuyền công cộng rất nhiều, vừa lên phi thuyền, đám Hà Thanh Thanh liền đi mặt trên "Thám hiểm", ngay cả Nạp Đức Lý Khắc cũng nương lý do "Nhìn an ninh thiết trí" vây xem, Yếm theo bọn họ đi, trong lúc nhất thời, khu nghỉ ngơi rộng mở cũng chỉ còn lại có Thâm Bạch và Lâm Uyên.
"Cậu muốn nói cái gì không?" Nhìn như nhắm mắt dưỡng thần - Lâm Uyên bỗng nhiên nhô ra một câu, khiến Thâm Bạch hoảng sợ.
"A Uyên anh nguyên lai không ngủ sao?"
Nhìn Lâm Uyên nhãn thần bình tĩnh, hắn gãi đầu một cái, liền đem chuyện tối hôm qua phát hiện nhất ngũ nhất thập nói.
"Em vẫn cho mẫu thân là một bé gái mồ côi không có thân gia bối cảnh gì, bất quá bây giờ mới biết, lai lịch của nàng có thể còn lớn hơn cả ba ba em."
"Thì ra là thế." Lâm Uyên gật đầu: "Cứ như vậy, có thể nói rõ gia gia cậu vì sao kiên trì muốn phụ thân cậu thú nàng."
"Tôi đoán gia gia cậu chắc là biết một ít sự tình."
"Đáng tiếc hiện tại cũng không có biện pháp hỏi gia gia." Thâm Bạch gãi đầu một cái: "Nếu như nàng là nhân loại, như vậy nàng đã chết thì hẳn đã chết rất lâu rồi. Thế nhưng nàng là ma vật, ngược lại..."
"Em đảo nghĩ nàng không chừng không chết."
"Không, khẳng định không chết."
Nhíu mày, Thâm Bạch tựa đầu trảo loạn đầu tóc.
Đúng lúc này ——
"Cậu muốn thấy nàng không?" Lâm Uyên lại hỏi hắn vấn đề.
"Không muốn."Thâm Bạch quyết đoán trả lời.
"Vậy là được rồi, hiện tại bắt đầu, cậu chỉ là ngẫu nhiên tự sinh ra một cửa thân thích, những thứ khác, không cần để ý tới." Lâm Uyên nói với hắn.
"Cũng phải, hơn nữa, khả năng cả cửa thân thích xem như không cần, ngày hôm nay phân biệt với Mỹ Đăng bọn họ, về sau hẳn không có cơ hội gặp mặt..." Đem suy nghĩ trong lòng nói cho Lâm Uyên, Thâm Bạch đột nhiên cảm giác được việc này kỳ thực cũng không có gì, sửa sang lại tóc, tâm tình của hắn đã khá hơn.
"Không, tôi nghĩ cậu lập tức có thể nhìn thấy Mỹ Đăng." Lâm Uyên lại tạt một chậu nước lạnh cho hắn.
"A?"
"Mỹ Đăng sẽ ngồi phi thuyền tư nhân đến vào ngày mai, A Bá Lợi Tạp đã đem Kha Kim thị cho nàng làm địa bàn, bất quá thành thị cần một lần nữa quy hoạch, trước đó, A Bá Lợi Tạp mong muốn nàng có thể ở lại thành thị của cậu." Lâm Uyên chậm rãi nói.
"A! Vậy nàng vì sao không theo chúng ta cùng đi? Em còn tưởng rằng, tưởng rằng..." Tưởng rằng lúc đó đã có thể cùng một nhà Mỹ Đăng nói tạm biệt rồi.
"Bởi vì nàng phải thu thập hành lý, nữ tính hành lý, nghe nói rất nhiều." Lâm Uyên nói.
Hữu lý có cư, vô pháp phản bác.
"Hơn nữa ——" Lâm Uyên bỗng nhiên lại lên tiếng.
Mở miệng chính là từ chuyển ngoặt, Thâm Bạch nhìn hắn một cái.
Lâm Uyên liền từ trong túi trước ngực móc ra một phong thư.
"Đây là cái gì?" Thâm Bạch nhận lấy phong thư.
"Thư mời."
"Ân?"
"Thư mời yến hội của A Bá Lợi Tạp, ngay tháng sau. Có người nói rất nhiều người đều sẽ đến, tôi nghĩ cậu rất nhanh thì sẽ gặp lại A Kỳ phu nhân." Lâm Uyên lời ít ý nhiều nói với hắn.
"Ách... Hắn không phải đại nhân vật sao? Không, đại ma vật? Rất túm cái loại này, người khác muốn gặp đều không thấy được mặt, chúng ta nhìn thấy hắn chính là bởi vì Mỹ Đăng, hắn thế nào chủ động cho chúng ta thư mời?" Cấp tốc xem một lần thư mời tinh mỹ, Thâm Bạch bĩu môi nói: "Có thể không đi sao?"
"Hắn nói nhìn ta quen mắt."
"?!"
Chờ một chút, vừa câu cá vừa tống thư mời, hôm nay còn nói A Uyên nhìn quen mắt, này... A Bá Lợi Tạp sẽ không phải là đối A Uyên...
Thế nhưng sai a! Hắn không phải là cùng Lạp Cổ Nhĩ gia sinh ra Mỹ Đăng sao?
Một đôi mắt mèo Thâm Bạch đều trợn tròn cả lên.
Hoàn toàn không biết trong đầu hắn vừa suy nghĩ cái gì, Lâm Uyên nói tiếp: "Sáng sớm hôm nay, tôi thấy cảnh sát giám thị hắn còn ở, liền hỏi hắn vì sao có thể nhịn thụ quản chế."
"Sau đó hắn nói bởi vì trước đây có một cảnh sát vẫn luôn quản chế hắn, người cảnh sát kia ngay từ đầu khiến hắn rất phiền, thế nhưng sau này có một lần khi hắn cùng ma vật khác tranh đấu bị trọng thương, hấp hối thiếu chút nữa chết, là người kia cứu hắn."
Cho hắn chỗ ở, dẫn hắn chữa thương, cùng hắn nói chuyện phiếm, đàm nhân sinh, đàm ma sinh?!
Lâm Uyên buông mắt, sau đó nói: "Hắn nói, ta và người kia rất giống."
"Thậm chí ngay cả năng lực đều giống nhau, dị hoá thú của người kia ngay từ đầu cũng là cá."
"Tôi liền nghĩ, người kia thật có phải là ba ba tôi hay không."
"Bởi vì cũng có người nói qua, tôi và ông rất giống."
Nói đến đây, Lâm Uyên không lên tiếng nữa.
Trái lại Thâm Bạch gật đầu: "Xem ra cần phải đi xem."