Kỳ Huyễn Dị Điển

Chương 168




"Em đã trở về, A Uyên, thật là đói, em muốn ăn thêm bát mì hai trứng." Một lần nữa từ trạng thái ma thú... Không, ma vật hoá thành người, Thâm Bạch vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt Lâm Uyên.

"Mì không có, bất quá ——" Lâm Uyên dừng lại một chút: "Có thể có mì tự cán."

"Oa ~ Vậy thì càng tốt" Thâm Bạch hoan hô một tiếng, như vậy hắn thoạt nhìn chỉ như một đại hài tử, hoàn toàn không giống một... Ừ... Đại ma vật vừa tuyên thệ xong quyền sở hữu địa bàn.

Lâm Uyên nghĩ, hắn đại khái cũng muốn một lần nữa thích ứng hệ thống mới này.

Kỳ quái là, hắn tựa hồ hoàn toàn không có cảm giác không thích ứng.

Đi tới khu phòng bếp, Lâm Uyên cúi thân lấy chậu, bột mì, lại từ phía trên trong ngăn kéo xuất ra mấy quả trứng, bắt đầu nhào mì.

Hắn ở phòng bếp làm cơm, Thâm Bạch giúp không được gì cũng không ở phòng khách ngồi, mà là kéo cái ghế tới cửa cửa phòng bếp, bắt đầu nói chuyện phiếm với Lâm Uyên.

Chuyện vừa phát sinh phảng phất chỉ là một đoạn tiểu nhạc đệm, kết thúc, bọn họ lại lần nữa tiếp tục phổ thông sinh hoạt thường ngày.

Bất quá ——

Chủ đề bàn luận hơi có chút bất đồng.

"Chuyện đã xảy ra trên người em tạm thời đã hiểu, bất quá A Uyên anh rốt cuộc là chuyện gì xảy ra ni?" Thâm Bạch bắt đầu tự hỏi chuyện kỳ diệu trên người Lâm Uyên.

"Tôi đang suy nghĩ... chẳng lẽ... tôi rất yếu đi?" Hắn bên kia còn chưa nghĩ đến cái gì, Lâm Uyên chính mình lại mở miệng trước.

"A?"

"Tựa như tôi mới vừa rồi đã nói với cậu, chỉ có sinh vật rất mạnh mới có quyền lực chương hiển sự tồn tại của mình, còn sinh vật rất yếu, che giấu mình cũng không được... loại năng lực này, không phải vừa vặn có thể ẩn dấu sự tồn tại của cậu sao?"

"Ách... A Uyên anh cư nhiên lại nghĩ theo cái phương hướng này, em... hoàn toàn không nghĩ tới ni..." Thâm Bạch ngẩn người, sau đó lâm vào mê tư học thuật.

"Bất quá..." Thâm Bạch nói, bỗng nhiên đứng lên, tháo xuống đồng hồ trên cổ tay mình đeo vào trên cổ tay Lâm Uyên, chữ số bên trên rất nhanh liền hiện ra: 100.

Không có nhảy lên, không có hạ xuống, vững vàng "100".

"Dựa theo hướng dẫn giới thiệu trong sách của máy trắc lượng, cái này chắc là biểu hiện dị năng giả cấp thấp hoặc ma vật ma thú cấp thấp." Thâm Bạch nói: "Em nhớ kỹ... lúc A Uyên anh dùng máy trắc thí A Tam tiểu thư bọn họ đưa, vào một lần khảo nghiệm cuối cùng, trị số tựa hồ cũng là 100?"

Lâm Uyên quay về suy nghĩ một chút, gật đầu: "Hình như, cũng là cấp thấp."

Mỗi lần đều là cấp thấp, cho nên Lâm Uyên đối với "Năng lực" của mình không thế nào coi trọng, bởi vì loại năng lực này thoạt nhìn... Cũng không có gì đáng giá để hắn đi xem trọng cả.

Chỉ là so với trước đây sinh thêm con cá mà thôi.

Lâm Uyên trong lòng suy nghĩ, nhìn về phía phòng khách: Nơi đó, trong một cái hồ cá mới trên kệ, Cá khô nhi đang ở bên trong đảo cái bụng.

Lần này chủ đề hồ cá là tuyết sơn, linh cảm đến từ chuyến đi dã sơn thâm sơn của hai người ——by Thâm Bạch.

Hắn bên này cũng không thèm để ý, trái lại Thâm Bạch vuốt cằm, hơi nhíu mày, như là lâm vào tự hỏi.

"Làm sao vậy, có chuyện sao?" Hắn thuận miệng vừa hỏi, không nghĩ Thâm Bạch lại thực sự động, lần thứ hai chạy đến phòng trữ tàng, hắn lại bế một cái hộp đi ra, giống trước vừa đi vừa xé bọc, chờ hắn tới, đồ trong hộp cũng lộ ra —— có điểm nhìn quen mắt, như là máy trắc thí trước A Tam tiểu thư bọn họ đã dùng qua.

Cầm tay kia Lâm Uyên phóng tới trên máy trắc thí, tuy máy phản ứng chậm một chút, bất quá lát sau cũng xuất hiện một con số:

Vẫn là 100.

"Có." Thâm Bbạch bỗng nhiên nói một câu, Lâm Uyên sửng sốt một chút, mới phản ứng được đây là trả lời đối cái vấn đề trước đó.

"100 mấy cái chữ này có điểm vi diệu, vừa lúc là một giới hạn giá trị, em mới phát giác được có thể hay không có chuyện, thử một lần... Quả nhiên." Thâm Bạch nói, cầm máy trắc thí tới trên tay mình: Một giây kế tiếp, máy trắc thí liền nổ tung.

"Xem ra A Uyên anh không chỉ có ẩn tàng trị số của em, còn đem cả giá trị số đích thực của chính anh ẩn tàng rồi, trị số thực của anh không chừng khá cao đấy."

Lâm Uyên ngẩn người, bất quá trên tay không dừng, tắt đi lửa, hắn lấy mì trong nồi ra, xuất ra một đôi đũa, hắn nói với Thâm Bạch: "Ăn cơm trước đi."

"Ăn ngon ~" Cầm lấy chiếc đũa, Thâm Bạch bắt đầu ngụm lớn ăn mì.

Hắn mỗi lần gắp mì kỳ thực rất nhiều, ăn cũng rất nhanh, bất quá không biết vì sao, Thâm Bạch cho dù là lang thôn hổ yết thoạt nhìn cũng rất ưu nhã.

Đại khái đây là giáo dưỡng trong khung đi —— Lâm Uyên nâng cằm nghĩ.

"Thế nhưng, ở Vương gia thời gian, cậu cũng có ly khai tôi vượt lên trước 25 mét, khi đó thế nào không có việc gì ni?" Lâm Uyên nhíu nhíu mày, đưa ra điểm đáng ngờ.

"Em ngay từ đầu nghĩ là Vương gia quá nhiều người lợi hại, giá trị khí rất cao phương tiện ẩn núp, sau lại nghĩ không phải là bởi vì cây Ô Vân, bất quá vừa rồi linh cơ khẽ động, bỗng nhiên nghĩ tới ——" Một hồi công phu, Thâm Bạch đã đem mì trong bát ăn xong, cầm một mảnh khăn tay lau miệng, hắn đứng lên đi hướng hồ cá chủ đề tuyết sơn trước mắt, nâng lên Cá khô nhi hiện tại đang trở cái bụng: "Bảo bối Cá khô nhi, con trai ngoan, tới nhìn xem đồng hồ mới của ba ba đẹp hay không nào ~ "

Nghe được câu đầu tiên, Lâm Uyên theo thói quen hết chỗ nói, chờ hắn sau khi nghe được nửa câu, thì càng hết chỗ nói: "Cậu sẽ không cho rằng Cá khô nhi có cái gì đi? Còn có, Cá khô nhi lười như vậy, cậu gọi là động sao..."

Lâm Uyên nói, xoay đầu lại, sau đó kinh ngạc thấy được Cá khô nhi phịch vừa nhảy, một tình cảnh "Hàm ngư phiên thân" tiến vào vòng đồng hồ đeo tay.

Lâm Uyên:...

"A ~ thích không? Trở lại ba ba sẽ phóng cho con một cái, một cái đẹp mắt hơn, mặt trên có đá sáng lấp lánh nhé ~" Hắn nghe được Thâm Bạch nói chuyện, sau đó, Thâm Bạch mang bộ trắc thí tới chỗ Cá khô nhi.

"A Uyên, anh xem."

Hắn hướng Lâm Uyên vẫy vẫy tay.

Lâm Uyên đi tới, theo ngón tay Thâm Bạch, hắn nhìn về phía Cá khô nhi... không là mặt đồng hồ, thấy được con số biểu hiện, liền kinh ngạc một chút:

"1."

Chữ số nhỏ chỉ có một số 1.

Mà khi Thâm Bạch lần thứ hai đưa đồng hồ mang đến trên tay mình, hắn kinh ngạc phát hiện, lúc này đây, máy trắc thí trắc đi ra ngoài cư nhiên là 999!

"Xem ra suy đoán thứ ba đoán trúng, liên quan Cá khô nhi." Thâm Bạch nói.

"Khi đi Vương gia nhìn trưởng bối, Cá khô nhi ngoắc cái đuôi đuổi theo sau em, em xem nó quá đáng thương, liền mang theo đi a ~ "

"Đương nhiên, là giấu trong lòng em."

Thâm Bạch trừng mắt nhìn.

Lâm Uyên:...

"Cá khô nhi lập công a ~ a không ~ Cá khô nhi và A Uyên đều lập công a ~ "

"Em cũng không biết chính mình hôm nay lại thu hút như thế, nếu không phải A Uyên và Cá khô nhi vẫn theo em, em luôn cảm giác ám vật chất của mình toàn bộ bạo lộ ở bên ngoài, quả thực là một mục tiêu sống, không chừng sẽ bị Vương gia khấu lưu không nói, may mắn đi ra, cũng sẽ phát sinh chuyện không tốt..."

"Yêu ~ ngài rất có dự kiến trước ni ~" Ngay khi lời của hắn vừa hạ xuống, trong phòng bỗng nhiên xuất hiện một đạo giọng nam xa lạ.

"Ai?!" Thâm Bạch thoáng cái nhìn về phía cửa.

Từng viên từng hạt màu đen dùng hai mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh cấp tốc thành hình, từ chân bắt đầu hướng về phía trên nhanh chóng ngưng thực, cuối cùng hiện ra thân ảnh một vị nam tử, mặt của hắn xuất hiện thời gian, tay hắn vừa vặn đem mũ dạ đội lên trên đỉnh đầu.

Đó là một người chân dài đơn bạc... Không, ma vật, vóc dáng không cao, tứ chi vừa gầy vừa dài, mặt của hắn cực nhỏ, bàn tay to mà thôi, sau đó... trên mặt vẽ nùng trang như đeo mặt nạ, Thâm Bạch hai người hoàn toàn nhìn không ra tướng mạo của hắn.

"Ngô ~ vị bên phải này, ma khí giá trị 9999, bên trái vị này... Cừ thật ~49999! Đây thật là một... chữ số rất khủng ni ~ "

Cầm trên tay một thứ như đồng hồ quả quýt, hắn vừa nhìn vừa nói, sau đó, đường nhìn dời khỏi "Hoài biểu", hắn nhìn Thâm Bạch, khóe miệng lộ ra một cái tươi cười vô cùng lớn.

Quả thực phi thường "Lớn".

Không cười không ai nhìn ra được, miệng của hắn đúng là lớn như vậy, nhất là mặt của hắn lại nhỏ hơn người bình thường, nụ cười này, viền môi thoạt nhìn tựa như một đạo hắc tuyến, khiến mặt của hắn phân làm trên dưới hai bộ phận.

Hiệu quả thị giác thoạt nhìn quỷ dị cực kỳ!

Lời hắn vừa nói là chủ đề phương diện trị số hai người Thâm - Lâm vừa thảo luận nửa ngày, hai người thoáng cái đã đoán được trị số trong miệng hắn là cái gì! Tựa như một con mèo tạc mao, ánh mắt của Thâm Bạch lập tức trừng cực tròn, ánh sáng trong tròng mắt thoáng cái tiêu thất, đen như hắc động vững vàng khóa nam tử xa lạ đối diện.

"Ngươi muốn làm gì?" Thâm Bạch nhẹ giọng hỏi: "Đánh nhau sao? Muốn ăn ta sao?"

Nghe xong những lời này, người nọ cười càng tà khí.

Ngay khi Thâm Bạch đã tiến nhập trạng thái chiến đấu, chỉ cần đối phương có bất kỳ hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ tùy thời động thủ, người nọ lại lần nữa mở miệng nói:

"Ta trị số —— "

Hắn nói, chỉ chỉ chính mình, sau đó đem "Hoài biểu" cấp Thâm Bạch nhìn: "Trị số của ta là 55000, chỉ so với ngươi cao một chút, cùng ngươi đánh nhau phần thắng là có, bất quá sẽ trọng thương."

"Nhân gia thế nhưng rất sợ bị thương ~ "

Lắc a lắc ngón tay, người nọ tiếp tục cười.

"Vậy là ngươi tới tranh địa bàn lâu?" Nghĩ đến chuyện mình làm trước đó, Thâm Bạch lại nói.

"Ai? Không hổ là thanh niên, vừa mở miệng không phải đả đả sát sát mà là tranh địa bàn ~" Người kia nói, vươn một ngón tay lại quơ quơ: "Nhân gia đối tranh địa bàn cũng không có gì hứng thú ni ~ "

"Vậy ngươi bỗng nhiên xuất hiện là muốn làm gì?" Thâm Bạch nhíu nhíu mày.

"A ~" người nọ sửng sốt, đem "Hoài biểu" một mặt để vào trong túi, hắn tay trái nâng mũ dạ, tay phải đưa vào trong mũ, cố sức sờ mó, sau đó móc ra... Hai thứ như quả huân chương.

"?" Thâm Bạch cau mày nhìn hắn.

"Tân sinh ma vật a ~ cường đại ma vật a ~ ngài có phải hay không là đang vì vô pháp ẩn dấu khí vương bá trắc lậu cả người mà khổ não ni? Ngài có phải hay không là đang lo lắng trước khi học được phương pháp ẩn nấp, bị ma vật khác phát hiện sẽ đối với tiến độ tự thân tạo thành quấy rầy ni?"

"Loại thời điểm này, lại không có vật phẩm nào thích hợp hơn với ngài như huân chương "Gọi người ẩn hình" a ~ nho nhỏ một quả, nhẹ nhàng nhất thiếp, bao nhiêu lưu lượng đều có thể đở nổi ~ bảo quản ngài hàng đêm không trắc lậu, mỗi ngày không lo lắng ~ "

Nghe như hình dung từ thường dùng quảng cáo vật phẩm nữ tính... Thâm Bạch trầm mặc. Bất quá, nghe đối phương khẩu khí này, chẳng lẽ ——

"Ngươi là tới đẩy mạnh tiêu thụ?" Hắn nhíu mày.

"Không ~" Người nọ cũng nhíu mày, lông mày của hắn vẽ vừa mảnh vừa dài, thiêu mi cũng phá lệ khoa trương: "Đây là lễ gặp mặt, không cần tiền."

Nói xong, hắn đem hai quả huân chương ném tới.

Sau đó, hắn vừa cười:

"Kỳ thực ta là tới hướng ngài xin quyền ở lại cùng với quyền kinh doanh."

"Hửm?" Cầm trên tay huân chương, Thâm Bạch lại thiêu mi nhìn về phía hắn.

"Tại hạ tên là Yếm, là một gã tạp hoá thương nhân, lần này đến đây là để riêng tiếp tân địa chủ, sau đó hướng ngài thỉnh cầu quyền định cư cùng với quyền đặc biệt giấy phép mở tiệm."