Theo thói quen ngày thường của Âu Dương Khiêm Vũ thì sau khi tan tầm chỉ đi cùng bạn tới câu lạc bộ chơi bowling hay golf thôi, thi thoảng có rượu chè nhưng đều tới những bar người quen, có thể là do bạn mở, cũng có thể là do bạn của bạn mở.
Âu Dương Khiêm Vũ chưa từng thử đi uống một mình, cũng chưa từng đi tới một quán lạ. Hôm nay y chọn bừa một nhà vì tâm trạng không vui, mà lúc không vui thì sẽ không để ý tới nơi mình đến là đâu, chỉ cần có một nơi xa lạ cho y tiếp tục chắp vá trái tim bị thương là được rồi.
Vừa mới vào, Âu Dương Khiêm Vũ tự nhiên ngồi xuống gọi một ly, trong khi uống thì cứ thấy nhân viên cười với mình, lại còn cười cực kỳ mờ ám. Vị bartender này mặc một chiếc áo gile màu đen, dưới là chiếc quần màu đen dài chân, tuy có đeo tạp dề nhưng vẫn có thể phát hiện ra bộ quần áo kỳ lạ.
Âu Dương Khiêm Vũ không để ý, nhưng sau đó một hai người đàn ông đến gần mình khiến y cảnh giác, sao đàn ông lại cứ tới chỗ y, làm gì vậy. Y uống cũng tạm được, cái đám muốn thừa cơ Âu Dương Khiêm Vũ say để dở trò cũng không ra tay nổi, còn không chạm được vào da tay y nữa kìa. Chốc lát sau, mọi người đều biết người ngồi ở quầy bar không thích tiếp xúc với ai.
Xí, người tới đây ai cũng biết mục đích của họ là tìm một bạn nam trải qua một đêm, tắt là tình một đêm, mãi mới có một bé trắng trẻo thì lại lạnh lùng, khiến người ta không chịu nổi, lại càng tò mò. Âu Dương Khiêm Vũ không biết rằng có kẻ đã bắt đầu cá cược xem tối nay ai có thể đưa vị trẻ tuổi mới tới đến khách sạn, cùng chung đêm xuân.
Một mình uống rượu, giờ phút này Âu Dương Khiêm Vũ chỉ nghĩ được tới gương mặt lạnh của Tề Lẫm, không hề có tình cảm, y cảm thấy như mình bị bỏ rơi. Dù là ở trong nước hay nước ngoài, y đều cho rằng Tề Lẫm sẽ mãi yêu mình. Rất nhiều người từng nói không ai sẽ yêu ai vô điều kiện, dù có thì cũng chỉ là ở trong trường học, ra ngoài xã hội thì không thể nữa, xã hội là một cái chảo nhuộm màu rồi.
Vì thế Tề Lẫm vốn thích y nhưng lại bị cái chảo xã hội nhuộm hỏng, không còn sự ngây thơ ban đầu, không còn tình yêu thưở mới chớm. Nhưng vì sao y không thể tìm nổi lý do Tề Lẫm phải tiếp tục yêu mình chứ?
Nếu Tề Lẫm không có tiền, vậy y sẽ cho rằng Tề Lẫm thích gia thế của y.
Nếu Tề Lẫm vô công rồi nghề, vậy y sẽ cho rằng Tề Lẫm thích chức vị của y, cậu ấy chỉ muốn lợi dụng mình để kiếm việc.
Tuy nhiên hai cái trên đều không phải. Tề Lẫm không thiếu tiền, Tề Lẫm còn có một công việc không tệ, tiền lương chắc chắn cũng ổn.
Đúng rồi, Trần Khoát!
Y đã nghĩ ra rồi, ông chủ của Tề Lẫm là Trần Khoát. Tuy nói Tín Thái và Cường Thịnh có mối làm ăn tốt đẹp, nhưng nghe nói Trần Khoát cũng không phải người tốt. Chính anh ta, nếu không phải anh ta thì Tề Lẫm sẽ không thay đổi, cũng không trở nên lạnh lùng như vậy, dù thế nào y cũng phải tìm lại Tề Lẫm trắng ngần kia.
Ừm, Tề Lẫm mà thích y đó.
Dù sao y không tin Tề Lẫm không thích mình, chắc chắn cậu ấy đã nói dối.
Nghiêng đầu lại thấy hai người đàn ông bên cạnh đang hôn nhau, Âu Dương Khiêm Vũ suýt nữa ném cái ly xuống. Nhưng y nghĩ lại, nếu y ném ly thì tại sao y phải tặng hoa cho Tề Lẫm, vì sao phải cùng cậu ấy ăn một bữa tối ánh nến, vì sao y chỉ một mực tin Tề Lẫm vẫn thích mình, từng điều từng điều đã mở rộng con đường được chiếu sáng bởi màn hôn kia, không, là xuyên làn ranh đi ra con đường lớn.
Nhưng làn ranh sắp thủng ấy lại đứng ngay trước mặt Âu Dương Khiêm Vũ, ngay khi đáp án sắp được công bố thì một bạn nam xa lạ đột nhiên khoát tay lên vai Âu Dương Khiêm Vũ.
Âu Dương Khiêm Vũ buồn bực xoay cái tay thừa thãi kia, chủ nhân của nó kêu thảm thiết: “Bỏ, bỏ ra ngay!”
Âu Dương Khiêm Vũ cười lạnh, càng dùng lực hơn, khiến cái tay kia trật cả khớp: “Tay bẩn, tôi thấy chém bỏ thì hơn.”
Chủ nhân của bàn tay là một người đàn ông bình thường, cao sấp xỉ Âu Dương Khiêm Vũ, nhưng bàn về khí chất thì chắc chắn Âu Dương Khiêm Vũ gấp n lần. Đột nhiên Âu Dương Khiêm Vũ loé lên, trực tiếp làm cổ tay người nọ trật khớp, rồi lấy di động nhấn vào một dãy số.
Đầu tiên là quản gia Giản, rồi là Tề Lẫm…
Người bị trật cổ tay bị ném ra, người khác thấy thế cũng không dám tiến lên, nhân viên chạy đi gọi giám đốc. Giám đốc dù không nhìn trực tiếp nhưng cũng biết ai là kẻ gây chuyện, ai mới là người bị hại, tuy lúc này người bị hại không mảy may xầy xước gì, còn không ngừng gọi điện giả vờ đáng thương…
Đúng thế, không sai đâu!
Âu Dương Khiêm Vũ chợt tỉnh táo, trước tiên y tìm quản gia Giản tới giải quyết chuyện đáng ghét, sau đó quay ngoắt, gọi Tề Lẫm.
Tề Lẫm bên kia vừa tắm xong đang lau tóc, như bình thường, lại đọc tài liệu nửa tiếng là ngủ trên giường, kết quả Âu Dương Khiêm Vũ gọi tới, anh vốn thấy khó xử, nhưng di động kêu mãi, không thể không nhận, không ngờ vừa nghe xong thì mọi chuyện đã thay đổi.
Âu Dương Khiêm Vũ nói rằng anh ta gặp sự cố, giọng điệu cực đáng thương: “Tề Lẫm, tôi bị đánh, cậu có thể tới quán rượu đón tôi không?”
Giám đốc quán bar: “…” Ông yên lặng nhìn kẻ gây chuyện đang lăn lộn trên đất.
Tề Lẫm bên kia chỉ thấy ồn ào, nào có biết được chuyện gì, Âu Dương Khiêm Vũ vừa nói gặp sự cố thì anh cũng hơi mất bình tĩnh. Vừa mới tách nhau sao đã xảy ra chuyện chứ?
Tề Lẫm mới hỏi: “Vậy anh phải làm sao?”
Âu Dương Khiêm Vũ nhìn rượu trên quầy nói: “Cậu có thể ra ngoài không? Tôi uống rượu không thể lái xe, mà giờ họ cũng không cho tôi đi.”
Giám đốc quán bar cùng những người cá cược: “…”
Nhất thời Tề Lẫm cũng không nghĩ ra phải liên lạc với Giản Hành, đến lúc nghĩ tới thì đã đang trên đường, người lái xe là anh mặt sẹo.
Tề Lẫm xin lỗi: “Ngại quá, trễ thế này còn nhờ anh đi cùng tôi.”
Anh mặt sẹo nói: “Không sao, tôi đang làm việc mà.” Hắn được lệnh của người khác đi hóng chuyện, nếu không hóng được thì không thể báo cáo với sếp, mà không báo cáo được thì không thể tăng lương, ôi đắng lòng quá.
Tới đích, quán bar đã giảm đi một nửa số người, người bị thương được Giản Hành lặng lẽ đưa đi bệnh viện, mà Âu Dương Khiêm Vũ thì đứng cùng vài bảo tiêu bí mật trong góc quán, giám đốc run rẩy không ngừng xin lỗi.
Tuy nhiên Tề Lẫm không biết chuyện gì, đi lên xem Âu Dương Khiêm Vũ, quan tâm hỏi xem anh ta có bị thương ở đâu không.
Trước khi Tề Lẫm đến, Âu Dương Khiêm Vũ cũng đã bàn xong với người bị thương mới, y chỉ vào nhân viên giả là người bị thương nói: “Hắn muốn nhân lúc tôi uống rượu mà uy hiếp tôi.”
Tề Lẫm nhìn nhân viên đang câm nín: “… Hình như anh ta bị thương.”
Người bị thương giả xấu hổ nói: “Đúng vậy, tôi bị thương, tôi muốn đi bệnh viện!”
Âu Dương Khiêm Vũ hừ lạnh, Tề Lẫm thấy giám đốc cũng ở đây, nghĩ tới ông ta mà thấy ông ta cũng không sao bèn nói: “Nếu không sao thì chúng ta giải quyết cá nhân chứ? Giám đốc cũng ở đây, có thể làm chứng.”
Người bị hại giả thấy Âu Dương Khiêm Vũ khủng bố vậy cũng gật đầu theo: “Tôi bằng lòng giải quyết cá nhân.”
Âu Dương Khiêm Vũ tiếp tục hừ.
Biết Âu Dương Khiêm Vũ không dễ hầu hạ, Tề Lẫm hỏi người bị hại giả và giám đốc xem thế nào, hai người cùng đỡ nhau rời đi, chạy nhanh hơn cả thỏ.
Tề Lẫm: “…” Bị thương không phải người bị hại kia sao, vì sao lại đỡ giám đốc? Chẳng lẽ giám đốc cũng bị thương? Không ngờ Âu Dương Khiêm Vũ khoẻ thế, anh nhất thời cảm thấy phải tôn trọng.
Âu Dương Khiêm Vũ vẫn ngồi trên ghế chưa từng đứng lên, mọi chuyện giải quyết đơn giản xong xuôi, họ phải đi.
Tề Lẫm hỏi: “Anh có đi được không?”
Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Không.”
Tề Lẫm: “… Vậy tôi đỡ anh.”
Âu Dương Khiêm Vũ nhanh chóng vươn tay, rồi mượn danh nghĩa say rượu mà đè cả nửa người lên Tề Lẫm, anh đỡ có hơi quá, không nhịn được mà nói: “Anh uống cũng nhiều ghê.”
Tề Lẫm mải nhìn đường không biết Âu Dương Khiêm Vũ đang nhìn lỗ tai và mặt nghiêng của mình, không yên lòng nói: “Không uống nhiều lắm.”
Tề Lẫm tận tình khuyên bảo: “Không có chuyện gì thì đừng có uống nhiều thế.”
Âu Dương Khiêm Vũ nghiêng đầu tựa vào đầu anh: “Ừ, ừ.” Chứng minh hoàn hảo của việc nghe được nhưng không hiểu được, vào tai trái ra tai phải.
Nếu có thể gây chuyện, đương nhiên Tề Lẫm đã coi Âu Dương Khiêm Vũ là con ma men, trực tiếp đẩy vào chỗ phía sau. Âu Dương Khiêm Vũ kéo áo anh, hai người đành phải ngồi cùng, y còn than thở không muốn về nhà, nhất định phải ở nhà Tề Lẫm.
Tề Lẫm đỡ đỡ trán, sao Âu Dương Khiêm Vũ uống say lại khó dỗ thế. Nhà họ Trần thì có ông ngoại đương nhiên không thể đưa Âu Dương Khiêm Vũ tới, đành phải về nhà anh. Lái xe đưa Tề Lẫm đến tiểu khu rồi đi về nhà họ Trần, Âu Dương Khiêm Vũ vốn giả say, đến nhà Tề Lẫm thì giả bộ mình vừa tỉnh rượu, chơi xấu ngồi trên ghế không chịu đứng lên.
Tề Lẫm đẩy Âu Dương Khiêm Vũ lên ghế rồi xoay xoay cánh tay: “Nặng chết.”
Âu Dương Khiêm Vũ: “…”
Nhìn Âu Dương Khiêm Vũ nằm im trên ghế, Tề Lẫm đi vào bếp pha cho y một cốc nước đường, ít nhất có thể giải rượu.
Âu Dương Khiêm Vũ lần đầu tiên nghĩ cách đến gần Tề Lẫm đã phát hiện dù nhà Tề Lẫm có hơi nhỏ nhưng lại rất ấm áp, gam màu ấm, thảm dưới sàn cũng không phải đồ kém chất lượng, cây cối ngoài cửa sổ rất xanh tươi, giỏ lan được treo bên cửa sổ, gió thổi qua là lung lay nhẹ, vô cùng đẹp.
Âu Dương Khiêm Vũ chợt loé lên ý tưởng sống chung với Tề Lẫm thế này.
Khi Tề Lẫm ra ngoài đã thấy Âu Dương Khiêm Vũ ngồi trên ghế nhìn chằm chằm giỏ lan bên cửa sổ: “Anh tỉnh rồi à? Nào, uống nước đường trước đi.”
Uống xong, Âu Dương Khiêm Vũ đột nhiên tới gần Tề Lẫm, đè lên một góc, nói: “Tề Lẫm, tôi muốn hôn em.”