Vì bọn họ đột nhiên xông vào, hơn nữa cũng chỉ quan tâm tới người nên không phát hiện dưới bàn có mấy chai rượu không, cho tới khi Âu Dương Khiêm Vũ đến gần Tề Lẫm, lay người thật mạnh mới ngửi được mùi rượu nồng.
Tề Lẫm bị lay đến mức choáng váng nên mơ màng ngẩng đầu, mê mang nhìn người tới, anh ợ một cái rõ to: “Ợ! Cậu là ai nha…”
Âu Dương Khiêm Vũ đang lo lắng bị hất lên mặt toàn mùi rượu: “…”
Nghe được tiếng ợ, đầu tiên y nhẹ nhàng thở ra, nhưng Tề Lẫm không có vẻ như không sao.
Sau đó Âu Dương Khiêm Vũ quên cả tức giận, đỡ Tề Lẫm đang say bắt đầu buồn ngủ ra ngoài, cơ thể cậu ấy rất lạnh, không biết cậu ấy có bị ốm không nữa.
Bảo an A và bảo an B chuẩn bị tiến lên đỡ lại bị cái trừng của Âu Dương Khiêm Vũ làm lùi lại, họ không biết sau này sẽ bị xử lý thế nào nữa, được việc không đủ, bại sự có thừa!
Bị đỡ không thoải mái, đầu lại choáng váng nên Tề Lẫm giãy tới giãy lui trong ngực Âu Dương Khiêm Vũ: “Kẻ xấu, cậu muốn bắt tôi đi làm chuyện xấu hả? Nhưng tôi không đi theo cậu đấy, tôi muốn đi đánh cái tên công tử bột chết toi Âu Dương Khiêm Vũ kia!”
Kẻ xấu Âu Dương Khiêm Vũ: “…” Rốt cuộc cậu ta đã lén uống bao nhiêu rượu vậy? Mà ai là công tử bột, chờ cậu tỉnh tôi sẽ xử lý cậu ra trò!
Khi mà Âu Dương Khiêm Vũ sắp không kìm nén được cảm xúc muốn ném Tề Lẫm đi thì anh Giản đi theo nhìn thấy yđang đỡ Tề Lẫm ra: “Khiêm Vũ thiếu gia, chuyện gì vậy?”
Giọng nói lạnh lùng của quản gia Giản khiến Âu Dương Khiêm Vũ nhớ lại mục đích ban đầu, nhất thời chột dạ nên nói: “Đưa cậu ấy về trước đã, quản gia có thể gọi bác sĩ gia đình tới không? Sau đó tôi sẽ giải thích với anh.”
Cứu người là trên hết, quản gia Giản cũng không phải không biết, nhưng anh chắc chắn chuyện này liên quan tới Khiêm Vũ thiếu gia.
Âu Dương Khiêm Vũ phát hiện đỡ Tề Lẫm vừa đi vừa giãy thì không đi nhanh được, trực tiếp ôm ngang lên. Tề Lẫm mơ màng chỉ biết cơ thể mình nhẹ hẳn, không cần phải đi đường nên rất thoải mái. Anh không thể nào ngờ mình sẽ được Âu Dương Khiêm Vũ ôm kiểu công chúa chỉ dành riêng cho nữ chính. Thoải mái như vậy không bằng ngủ một giấc trước đã, tỉnh lại chắc cái tên công tử bột Âu Dương Khiêm Vũ đã bị anh đánh chết cũng không chừng.
Công tử bột Âu Dương Khiêm Vũ đang cố gắng ôm anh đi về khu nhà chính, với chiều cao 1m7 mấy, cũng phải tới 70 cân, không nhẹ đâu. Bởi vậy có thể thấy được, không phải ai cũng có thể làm nam chính, không có ít thể lực, không có ít sức chịu đựng thì không phải nam chính, đó chỉ là nam phụ hoặc người qua đường A mà thôi.
Sau khi trở lại khu nhà chính, mặt Âu Dương Khiêm Vũ đã gần như có thể nhỏ nước, quản gia Giản đỡ Tề Lẫm đặt vào trong phòng dành cho khách trước đó. Trên đường về quản gia Giản cũng đã gọi điện cho bác sĩ gia đình tới, giờ anh đang chỉ huy người làm thay quần áo cho Tề Lẫm, lau người bằng nước ấm. Anh kéo Âu Dương Khiêm Vũ sang một bên bắt đầu hỏi mọi chuyện, sao lại trở thành thế này, mà lại còn ở hầm rượu, anh chắc chắn Tề Lẫm không tự nguyện đi vào.
Đối diện với ánh nhìn sắc bén của quản gia, Âu Dương Khiêm Vũ thành thật kể lại, nói cả chuyện bảo an nghe lầm thời gian, rõ ràng chỉ là một trò đùa vô hại lại suýt nữa thành tai nạn chết người, anh Giản biết bên đuối lý chỉ là Âu Dương Khiêm Vũ. Đầu tiên anh nhắc nhở Âu Dương Khiêm Vũ vài câu, bảo y chăm sóc Tề Lẫm, còn chuyện bảo an anh sẽ đi xử lý. Nhưng Khiêm Vũ thiếu gia phải nghĩ cách bồi thường. y biết mình sai nên không dám nói thêm gì, anh chỉ biết nghe theo lời quản gia Giản.
Quản gia Giản, tên thật là Giản Hành, 32 tuổi. Những đứa con xuất sắc của nhà họ Giản đều bắt đầu ở lại nhà Âu Dương. Rất nhiều năm trước, nhà họ Giản là gia thần của nhà Âu Dương, vẫn luôn đi theo không ngừng nghỉ. Giản Hành vừa tốt nghiệp đã được đưa tới học ở trường quản gia quý tộc quốc tế, đồng thời học những chuyên môn khác, đã đạt được hai bằng thạc sĩ, giờ đang lên tiến sĩ. Anh là một người rất có tài, cũng có đầu óc kinh doanh. Chỉ là rất nhiều người bạn đều không hiểu vì sao anh lại muốn ở nhà Âu Dương làm quản gia, anh hoàn toàn có thể có được một chức vị tốt ở nhà họ, hoặc có thể tự đi gây dựng sự nghiệp. Ngay cả cha của Âu Dương Khiêm Vũ cũng đã hỏi ý kiến của anh có muốn đến làm việc tại công ty không, đáng tiếc anh lại từ chối.
Ở nhà Âu Dương, Giản Hành có thể quản lý được Nhị thiếu gia và hai vị tiểu thiếu gia, anh là dạng người nghiêm khắc, không cần nói nhiều, chỉ cần hành động cũng có thể khiến họ im lặng nghe theo. Thế nên Âu Dương Khiêm Vũ không đối xử với Giản Hành kiểu không coi ai ra gì, có thể không quan tâm người khác nhưng luôn khiêm tốn nghe anh chỉ dạy.
Tề Lẫm được giải cứu thành công đang ngủ mê man trên giường, còn người khác tra tấn anh thế nào, làm dịu nhiệt độ cơ thể anh, thay quần áo cho anh ra sao cũng không biết, vì từ lúc đi ra anh bắt đầu sốt. Sau khi bác sĩ gia đình tới cho anh uống thuốc, đề nghị lập tức đưa đi bệnh viện, tuy không quá nghiêm trọng nhưng thời gian bị lạnh quá lâu, sợ sốt trở thành viêm phổi, còn sợ trúng độc cồn, thật sự anh đã uống rất nhiều. Quản gia Giản không do dự mà bảo lái xe chuẩn bị, đưa Tề Lẫm tới bệnh viện của nhà Âu Dương.
Được đưa đến bệnh viện, khi tỉnh lại Tề Lẫm mở hai mắt, cảm thấy bụng dưới đang rất căng, anh nhảy xuống giường, trong lòng luôn nói nhanh lên, nhanh lên, nếu không không kịp nữa. May mà lúc này anh không phải truyền nước, nếu không tay chắc sẽ bị chảy máu.
Vì áy náy nên bị ép đến đây chăm cho đến khi Tề Lẫm tỉnh lại, Âu Dương Khiêm Vũ ngồi ở ghế dựa, giật mình bởi Tề Lẫm chợt nhảy lên, mà Tề Lẫm lại không đứng vững, suýt nữa ngã. May mà Âu Dương Khiêm Vũ nhanh nhẹn đỡ lấy.
Âu Dương Khiêm Vũ hiếm khi nhẫn nại hỏi Tề Lẫm: “Sao thế?”
Tề Lẫm đã đỏ bừng mặt, đẩy Âu Dương Khiêm Vũ ra: “Mau, tôi phải đi vệ sinh, mau!”
Âu Dương Khiêm Vũ chỉ chỉ về phía bên phải: “Ở đó, tôi đỡ cậu qua…” đó.
Còn chưa nói xong Tề Lẫm đã vọt thẳng vào WC. Sau khi giải quyết xong vấn đề sinh lý Tề Lẫm rửa sạch tay mới đi ra, lúc ra thì phát hiện mình say, còn đang mặc quần áo bệnh nhân. Anh nhớ ở trong hầm rượu, anh cảm thấy càng ngày càng lạnh, bắt đầu mất sức, sau đó dựa đầu vào bàn bất tỉnh, rồi còn tưởng mình nằm mơ có người đến cứu, anh còn thấy Âu Dương Khiêm Vũ nữa. Nhưng sau đó anh không nhớ lắm.
Vì sốt nên họ đưa Tề Lẫm tới đây, thấy Âu Dương Khiêm Vũ vẫn còn nguyên tư thế bị đẩy ra, anh cười lạnh: “Tôi không chết, anh vui lắm có phải không?” Là người cũng phải biết giận.
Âu Dương Khiêm Vũ vừa rồi đã bị Tề Lẫm từ chối, giờ lại bị châm chọc nên không nói cũng biết y đang rất không thoải mái, nhưng y vẫn vươn tay đỡ Tề Lẫm lên giường một phen: “Tôi không có ác ý, bảo an nghe lầm thời gian thả cậu ra.”
Tề Lẫm hừ lạnh một tiếng.
Âu Dương Khiêm Vũ khựng lại một chú, liếc cửa sổ rồi nói nhẹ: “Tôi xin lỗi.”
Không ngờ anh ta sẽ xin lỗi nên ác ma nhỏ Tề Lẫm chợt xuất hiện: “Anh nói gì, tôi không nghe thấy.”
Âu Dương Khiêm Vũ quay phắt lại trừng anh một cái: “Tôi nói tôi xin lỗi, là lỗi của tôi, được rồi chứ?”
Nói xong, Âu Dương Khiêm Vũ thấy xấu hổ, quay đầu đi ra ngoài, nhưng y còn nhớ phải đóng cửa lại. Tề Lẫm bất đắc dĩ lắc đầu, có thể nhận được một câu xin lỗi từ nam chính cứ như trúng giải lớn vậy, xí, đó là anh dùng mạng mình đổi lấy chứ bộ, thật sự chết cũng đáng, không còn gì để nói.
Lát sau, có người đẩy cửa đi vào, là quản gia Giản, còn cầm theo đồ ăn, là mang đến cho Tề Lẫm, anh hỏi: “Cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Được hỏi vậy nên Tề Lẫm bắt đầu cảm thấy đầu hơi choáng: “Cũng ổn, chỉ là hơi váng đầu.”
Anh không nhắc tới chuyện Âu Dương Khiêm Vũ nhốt anh vào hầm nên quản gia Giản lại thích anh hơn một chút, anh ta gật đầu, bỏ đồ ăn trong hộp ra, có canh gà, có cơm, có thức ăn, đều là món nhẹ: “Ăn một chút đi, ăn no mới có sức nói chuyện.”
Tề Lẫm đáp: “Cám ơn, xem ra bữa tối của tôi rất phong phú.”
Quản gia Giản chỉ cười cười, thấy Tề Lẫm như vậy chắc là muốn giải hoà rồi. Thật ra Tề Lẫm không dễ hiểu như Âu Dương Khiêm Vũ, cách anh nói chuyện với Tề Lẫm đều là của người trưởng thành, nói chuyện cũng tiện hơn một chút.
Giờ xảy ra chuyện này, vốn quản gia Giản định tìm người nhà của Tề Lẫm, nhưng bác sĩ nói cậu ta cũng không xảy ra vấn đề liên quan tới tính mạng, ngoài việc bị sốt thì đều rất khoẻ. Mặt khác Tề Lẫm uống rượu xua tan đi cái lạnh, không nghiêm trọng như mình nghĩ, cũng chứng tỏ cậu ta rất thông minh, ở trong hầm rượu biết tìm rượu uống, nếu không làm sao có thể trải qua được bốn tiếng.
Sau khi nghe bác sĩ kể, quản gia Giản lại càng phục Tề Lẫm, đặc biệt sau khi tỉnh lại người ta rất bình tĩnh.
Ăn xong bữa tối được tỉ mỉ chuẩn bị, Tề Lẫm lên tiếng trước: “Quản gia Giản, Âu Dương Khiêm Vũ đã xin lỗi tôi.” Hơi bất ngờ vì cậu ta nói trước, Giản Hành quyết định nghe tiếp. Tề Lẫm nói: “Nhưng tôi cũng không nghĩ tha thứ anh ta nhanh như vậy. Tôi nghĩ anh biết rõ nguyên nhân tôi vào bênh viện rồi chứ?”
Giản Hành gật đầu nói: “Tôi biết nên tôi đang ở đây, tôi xin cậu cứ yên tâm. Mặt khác điều kiện để cậu tha thứ là gì?” Xem ra cậu ta đã nghĩ nên giải quyết thế nào rồi, Giản Hành còn đang tự cười mình vì đã lo lắng cho Khiêm Vũ thiếu gia.
Tề Lẫm dùng khăn tay lau miệng, suy nghĩ tới việc tuỳ hứng và ấu trĩ của Âu Dương Khiêm Vũ mà anh suýt nữa trở lại cầu Nại Hà uống canh Mạnh Bà, tức giận trong lòng cũng không dễ bị xua tan. Y xin lỗi thì xin lỗi, cũng không có nghĩa anh sẽ lập tức tha thứ: “Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ có hai điều kiện, cũng không nhiều.”
Giản Hành gật đầu, chưa nói đồng ý hay không: “Ừm? Điều kiện gì, chỉ cần Khiêm Vũ thiếu gia có thể làm được thì tôi có thể đồng ý thay cậu ấy.” Anh đại diện cho nhà Âu Dương, có nghĩa anh là quản gia có thể chi một số tiền lớn, và có quyền lợi riêng biệt. Tề Lẫm đưa ra điều kiện mà không phải bồi thường, rốt cuộc là điều kiện gì, anh có hơi tò mò.