Thẩm Trú bị bé ầm ĩ có chút đau đầu, đột nhiên nghe thấy có giọng nói từ cửa phát ra: “Âm Tựu, Âm Hân!”
Một thiếu niên chừng mười hai tuổi, vóc người so với Âm Tựu cao hơn một cái đầu, chỉ là trên khuôn mặt tuấn tú có vẻ lạnh lùng già dặn, khiến nét
ngây thơ trên người giảm đi rất nhiều.
Hai bé nam hình như hơi sợ hắn, nghe thấy giọng cũng ngoan ngoãn đứng dậy lui qua một bên, thấp giọng nói: “Nhị ca... “
Thiếu niên chậm rãi đi vào: “Đừng ở chỗ này gây rối tỷ tỷ.”
Khanh Âm chạy tới giữ chặt hắn nói: “Nhị ca nhị ca, tỷ tỷ ngã hỏng đầu rồi, tỷ không nhận ra chúng ta.”
Thiếu niên giận tái mặt, quát lạnh: “Không cho phép nói lung tung! “
Hai huynh đệ Âm Tựu lôi kéo nhau ỉu xìu đi ra.
Thiếu niên ngồi xuống bàn, nhìn nàng chằm chằm, giống như muốn nhìn xem nàng
có thật sự ngã hỏng đầu hay không, có nhận ra hắn không. Thẩm Trú nhìn
thiếu niên nho nhỏ ra vẻ già dặn đột nhiên muốn trêu hắn một chút, vì
vậy cười nói: “Ngươi tên là gì?”
Nàng vừa nói lời này, thiếu niên không thể mặt lạnh nổi nữa, sắc mặt giận dữ, vung một quyền đánh xuống
bàn: “Âm Lệ Hoa, ngươi giả vờ cái gì!”
Thẩm Trú thấy hắn đột nhiên nổi nóng lại càng hoảng sợ.
Hình như thiếu niên không thể nhịn được nữa đứng dậy muốn đi, đi hai bước
thì quay đầu, hung tợn nhìn chằm chằm nàng nói: “Ta là Âm Hưng, Âm Lệ
Hoa, ta xem ngươi giả bộ tới khi nào. “
Hóa ra gọi là Âm Hưng.
Thẩm Trú cười nói: “Âm Hưng, ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi sao lại có thể gọi thẳng tên của ta?”
Âm Hưng hừ một tiếng “ Tỷ tỷ cái gì, còn không phải gặp chuyện mới tìm người em trai là ta đây.”
“Dù thế ta vẫn là tỷ tỷ ngươi nha, thứ tự lớn nhỏ, ngươi vẫn phải tôn trọng ta.”
“Ta không thèm để ý đến ngươi.” Âm Hưng đạp mạnh cửa bước ra, lại quay đầu
nói: “Nương gọi thầy thuốc Công Trường đến khám chân cho ngươi.”
Thẩm Trú nhếch miệng cười, rốt cục vẫn là một đứa bé, không chịu được người khác trêu chọc.
Thầy thuốc Công Trường? Đại phu?
Chờ cho bóng Âm Hưng biến mất khỏi cửa, Tập Nghiên mới phì cười lên tiếng:
”Cô nương, ngài chưa bao giờ đấu võ mồm cùng Nhị công tử, đây là lần đầu tiên nô tỳ thấy ngài bắt nạt Nhị công tử như vậy.”
Cái này cũng gọi là bắt nạt hắn?
Thẩm Trú cười cười. Nghĩ cũng biết, Âm Hưng sùng bái Âm Thức, giả bộ tiểu
đại nhân tỏ vẻ thành thục, Âm Lệ Hoa tính tình nhu hòa không thích cùng
người em trai so đo mấy cái này, Âm Hưng dưỡng thành thói quen giả vờ bộ dạng tiểu đại nhân đi khiển trách nàng, giống như nàng là muội muội còn hắn là ca ca.
Âm phu nhân tìm thầy thuốc Công Trường khám chân
cho nàng, tự nhiên trách mắng một trận. Nói cho cùng vẫn là cha mẹ đau
lòng thương con, bà không phàn nàn vợ chồng Đặng Thần cái gì, tất nhiên
bị trách chỉ có Âm Lệ Hoa rồi.
“Con hóa ra gan rất lớn, đang tốt
lành chạy đi hái trái cây làm gì? Ở thời tiết này, đào đâu ra trái cây
cho con hái? Ta nghe Tập Nghiên nói rằng thiếu chút nữa còn rơi xuống
giếng, con muốn hù chết nương phải không?”
Trong lòng Thẩm Trú lại càng hoảng sợ, hóa ra là vì hái quả mà chân ngã bị thương.
Tập Nghiêm không thể để cô nương gia bị mắng, quỳ ở một bên giải thích thay nàng: “Phu nhân, chuyện này cũng không phải tất cả đều là sai lầm của
cô nương. Trong nhà biểu công tử có vài vị cô nương lôi kéo đi hái quả
trong vườn, cô nương từ chối không được, đành phải đi theo. Không ngờ
miệng giếng kia không che đậy, rồi chân đá phải bị thương, cô nương mới
ngã xuống...”
Âm phu nhân oán trách hai câu, cũng không phải muốn mắng nàng thật, nghe thấy lời của Tập Nghiên lại bắt đầu đau lòng chân
của nàng nói: “May là không có bị thương quá nặng .”
Điều này làm cho Thẩm Trú nhớ tới mẹ mình ở hiện đại. Từ khi lên đại học cũng ít khi về nhà, sau khi thực tập ở đài truyền hình, rồi bắt đầu chạy tin tức,
công việc khiến ngày đêm bận rộn, thời gian bản thân thật sự về bên cạnh mẹ trong mấy năm gần đây chắc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Mà bây
giờ muốn đi về nhìn lão nhân gia một chút thì không về được nữa rồi.
Nghĩ tới đây, nước mắt lã chã rơi, thấp giọng kêu một tiếng: “Nương!”
Một tiếng “nương” này chứa đựng bao nhiêu tình cảm, nàng bây giờ đem vị phu nhân trước mặt trở thành mẹ mình.
Nhưng phu nhân làm sao đoán được con gái trước mắt bà biến thành người khác,
chỉ là thấy nước mắt nàng rơi xuống, còn tưởng là chân nàng đau, vội
nói: “Có phải là đau chân lắm không? Ta đi sai người sắc thuốc, con chịu đựng một chút.”
Nước mắt Thẩm Trú dính áo vạt áo, vừa sợ lại buồn.
Trở về Âm phủ không đến một ngày, Thẩm Trú đã biết rõ đại khái về Âm gia.
Biết nơi này là quận Nam Dương huyện Tân Dã, Âm gia là gia tộc quyền thế ở
Tân Dã, ruộng tốt hơn bảy trăm khoảnh*, môn khách* cũng mấy ngàn người.
Hơn bảy trăm khoảng ruộng đấy, nàng dùng tính toán ở hiện đại cẩn thận
nhẩm một cái, thế mà là hàng ngàn mẫu ruộng. Ruộng tốt ngàn mẫu, môn
khách ngàn người. Điều này khiến cho nàng sợ hãi, gia thế như vậy, sợ so với vương hầu công tước cũng không thua kém đâu chứ?
--- -----
Edit:
1 khoảnh= 100 mẫu Trung Quốc ~6.667 hec-ta.
Môn khách: Là trí sỹ, giống như người cố vấn tham mưu.
--- -----
Âm lão gia chết sớm, đương gia của Âm gia là con trai trưởng Âm Thức,
nhưng Âm Lệ Hoa và Âm Thức không phải cùng một mẹ sinh ra. Âm phu nhân
là vợ kế, coi như mẹ kế của Âm Thức. Gả cho Âm lão gia rồi sinh ra Âm Lệ Hoa, Âm Hưng, Âm Tựu và Âm Hân là bốn người con, nhưng Âm Lệ Hoa bảy
tuổi thì Âm lão gia qua đời. Về sau Âm Thức gánh vác trọng trách đương
gia của gia đình giàu có này, nhưng chưa từng bạc đãi mẹ kế cùng các em.
Càng hiểu nhiều về Âm gia, nàng càng kinh hãi, cảm giác như là nàng quên mất thứ gì rất quan trọng. Nhưng đến cùng là thứ gì thì nàng lại không
biết.
Đang ảo não, Tập Nghiên đột nhiên chạy vào từ bên ngoài: “Cô nương, Đại công tử đã trở về. “
Lông mày Thẩm Trú nhăn lại, Âm Thức?
Cả ngày nay, Thẩm Trú đối với cái tên chỉ nghe mà không thấy người của Đại công tử Âm gia này rất tò mò. Cũng không biết dáng dấp sẽ là nhân vật
như thế nào.
Đang muốn đứng dậy, lại đột nhiên nhìn thấy có bóng
người hiện ra, nam tử một thân áo đậm lẳng lặng đi vào, khuôn mặt có
chút lạnh lùng, hai con ngươi nhìn thẳng nàng, trầm tĩnh u ám mà yên
lặng.
Thẩm Trú ở hiện đại làm báo, quen biết bao người, chỉ nhìn
Đại công tử một chút, toàn thân khí phái thì biết hắn không phải nhân
vật tầm thường.
“Nghe nói ngươi ngã hỏng đầu, không nhận ra chúng ta?”
Không nghĩ hắn lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, Thẩm Trú nhịn không được cười nói:
“Đó là ta trêu trọc đùa giỡn Tựu nhi, đại ca không nên coi là thật.”
Âm Thức không nói gì, ngồi xuống đối diện nàng, hai con ngươi sâu đen nhìn chăm chú, bình tĩnh hỏi: “Thấy Lưu Tú rồi hả?”
Thẩm Trú nhăn mày nhìn hắn, hai mắt Âm Thức đen kịt vừa như không để ý lại
vừa giống như có thể nhìn thấu lòng người. Mặc dù chẳng biết vì sao hắn
nói thế, nhưng trong nội tâm hiểu rõ, ăn ngay nói thật với nàng bây giờ
có lợi mà không hại. Nàng tự biết đừng bao giờ đừa giỡn tâm kế trước mặt cao thủ, cho nên không hề giấu giếm, mà nghe nói Âm Thức là đại ca rất
yêu thương “nàng”, cho nên thân thiết với hắn là tất nhiên.
“Dạ”
Khuôn mặt Âm Thức không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Tuyệt vọng rồi?”
Lông mày Thẩm Trú hơi nhếch lên. lại chẳng hiểu sao hắn nói thế, càng không biết trả lời ra sao, nên đành lựa chọn yên lặng.
Âm Thức thấy nàng không trả lời, thản nhiên nói: “ Thái Thú, huyện lệnh
Tân Dã muốn cầu hôn, muốn ta hứa gả ngươi cho Thái Thú công tử.” Dừng
lại: “Ta từ chối.”
Thẩm Trú âm thầm thở dài một hơi, cười “Đa tạ đại ca. “
“Mấy ngày gần đây người mai mối cũng nhiều hơn, mẫu thân nhìn trúng Đặng
Vũ và Đặng Phụng của Đặng gia, đang nghĩ sẽ chọn một người thích hợp
trong hai người đấy, trong lòng ngươi tốt nhất nên chuẩn bị.”
Con mắt đen như mực của Thẩm Trú giật vài cái, cười có chút giễu cợt. Thế nào, nàng vừa tới nơi này thì bị ép duyên sao?
“Trong lòng ngươi vẫn còn nghĩ đến Lưu Tú?”
Lông mày Thẩm Trú lại khẽ nhúc nhích, lập tức phản ứng, biết nữ nhi nghe lời mà ngại ngùng thì nên cúi đầu xuống.
Có sẵn lý do ngu sao không dùng.
Hai mắt Âm Thức trầm xuống, vẻ mặt không đổi nhìn nàng.
Thẩm Trú chỉ cảm thấy như có ánh sáng của mảnh băng trong suốt lóe lên, không nhịn được mà rùng mình một cái.
Âm Thức này, thật khó dây dưa.
Ngày hôm nay, Thẩm Trú khó tránh khỏi đần độn u mê, lúc đang ngủ, trong đầu
đột nhiên hiện lên một câu: “Làm quan nắm chức Kim Ngô, lấy vợ lấy người như Âm Lệ Hoa.”
Suy nghĩ, lời nói hỗn loạn, đó là lúc bạn học
khóa trên cùng học lịch sử trung học nói cho nàng nghe. Nói rằng đây là
lời một nam nhân viết cho nữ nhân mình yêu thương, làm rung động vố số
người đời sau này, bạn học kia về sau còn cùng nàng bùi ngùi mãi. Thẩm
Trú nhớ lại lời mình nói: “Nếu ta là Âm Lệ Hoa, nếu ta gặp được một nam
nhân đối xử với ta như thế, nhất định chết cũng không hối tiếc.”
Sao lại có thể nhớ lại những lời này?
Trong lòng nàng hồi hộp, đột nhiên mở choàng mắt.
-----
Edit: Chức Kim Ngô. Là một chức vụ quan trọng trọng trong quân sự. Dũng cảm, trung thành.
Âm Lệ Hoa: Là một người phụ nữ nhu mì, hiền hậu được ghi vào sử sách Trung Quốc. Chi tiết thế nào. Đọc truyện nhé=]]