Ký Hiệu

Quyển 2 - Chương 26




Giữa trưa.

Lãnh Niệm Sinh và các huynh đệ như thường lệ đến thực tứ dùng bữa.

Khuyết Bất Bình liền nói ngay vào chuyện trọng yếu: “Cái cô A Hoa kia, đi xem bát tự cùng với nương của ta rồi. Ba tháng sau sẽ tổ chức đính hôn. Xem ra nữa đời sau của Bất Bình này thật ko sốn yên nổi ah.”

“Sao vậy, Ngươi ghét A Hoa lắm àh?” Lãnh Niệm Sinh hỏi.

“Aiz –” Khuyết Bất Bình ngửa mặt lên trời thở dài.”Cũng ko đến nổi như thế. Nữ nhân tên A Hoa kia trên mặt quét đầy son phấn, suốt ngày cứ đến tìm ta. Dù có muốn ghét bỏ cũng ko được ah.”

Lời vừa nói xong A Hoa liền giẫy nẩy lên –

“Hảo ah. Thì ra huynh vẫn muốn quỵt nợ” Nàng định làm Bất Bình ca ca ngạc nhiên. Nếu ko phải huynh ấy đã hứa là sẽ kết thân với nàng, thì nàng cũng đâu cần phùng mang trợn má, diễn trò dọa người xung quanh – Làm lỡ đi rất nhiều cơ hội cầu hôn đến cửa.

Nàng cả đời này ngoài hắn ra sẽ ko lấy ai. Ấy thế mà cái tên nam nhân thối tha này thật quá mức. Chỉ biết ghét nàng.

Trong cơn tức giận, A Hoa giằng lấy mâm thức ăn mà tiểu nhị đang mang lên vứt ngay xuống đất 「Loảng xoảng!」mọi thứ rơi vãi tạo ra tiếng vang thật lớn.

“Ta cũng không cần nữa. Ngươi dù có cho ta cũng ko thèm. Nam nhân thối!” Mắt nàng rưng rưng, xoay người bỏ chạy. Mặc kệ mình bị người xung quanh chê cười. Một cô nương luôn lấy lòng thành đi gặp người mình thích, ngược lại còn bị khinh thường.

Khuyết Bất Bình ngồi sững sờ. Vẻ mặt ngây ngốc ta hẳn nhìn lão đại và lão ca bên cạnh hỏi “Vị cô nương xinh đẹp vừa rồi là ai?” Rốt cuộc có phải là người muốn giá cho nó hay ko?

“Kia ko phải là A Hoa sao. Ngoại trừ cô ta ra còn ai vào đây nữa.” Lãnh Niệm Sinh cũng trợn trắng mắt. Thật chịu hết nổi khi thấy Khuyết Bất Bình ko biết phân nặng nhẹ, đi phụ lòng của A Hoa.

“Ngươi còn không mau đi tìm người trở về.” Tiểu tử ngốc này, có người chịu giá cho, còn ngây ngốc cái gì nữa. Khuyết Bất Phàm cũng lên tiếng nhắc nhở.

“Ah! Thì ra A Hoa có bộ dáng xinh đẹp như thế àh. Thế thì trước kia sao lại trét cả đống gớm ghiếc lên mặt làm chi?”

Lãnh Niệm Sinh nhấc chân đạp 1 cái, xem thử người có thể tỉnh lại hay ko. “Ngươi còn ko mau đi tìm người trở về, rồi hỏi rõ ràng ah?”

“Ai da….” Xương chân bị đau, Khuyết Bất Bình lập tức bật dậy. “Ta phải đi tìm.”

Dứt lời, nó ko kịp làm gì cả, trực tiếp nhảy xuống từ lan can của lầu hai luôn.

Lãnh Niệm Sinh đưa đầu ra, thấy Khuyết Bất Bình quả là có công phu rất cao. Cả người trong chớp mắt đã yên ổn đáp xuống đất, lập tức chạy theo người đã đi mất từ lâu.

Khuyết Bất Phàm dựa vào lan can, hỏi: “Lão đại, ngươi nói thử xem. Bất Bình có đi nhầm hướng ko?”

“Ta cũng không biết.” Đôi môi như cánh hoa của Lãnh Niệm Sinh mỉm cười. “Để coi vận khí của nó ra sao đã.”

Lúc này, A Sinh cũng gấp gáp chạy lên lầu, thấy Lãnh Niệm Sinh liền gọi: “Nhị thiếu gia, ko thấy Minh Nguyệt tiểu thư đâu cả.

Hả!

Lãnh Niệm Sinh ngay lập tức quay đầu lại, sắc mặt biến đổi. “Sao lại ko thấy người?”

“Không biết nữa, Trầm nương chuẩn bị cơm trưa xong thì mang vào phòng mới phát hiện ko thấy người đâu. Thuộc hạ tìm khắp nhà cùng với hàng xóm xung quanh cũng ko thấy gì cả.”

“Đi, chúng ta cùng nhau đi tìm. Nếu đến tối vẫn chưa thấy người về nhà, ta sẽ nhờ Dĩnh phái người tìm hộ.” Lãnh Niệm Sinh quay đầu lại dặn dò: “Bất Phàm, chuyện ở đây làm phiền ngươi vậy.”

“Không thành vấn đề. Nhanh đi tìm người quan trọng hơn.”

Minh Nguyệt đến chạng vạng thì đã về nhà. Trầm nương vừa thấy nàng bình an về nhà, thì bao nhiêu lo lắng đều tiêu tan. Nhưng ngoài miệng vẫn ko nhịn được mà trách cứ. “Minh Nguyệt, cô đi đâu vậy? Cô có biết là A Sinh cùng nhị thiếu gia tìm cô vất vả lắm ko. Tại sao khi ra ngoài ko nói với A Sinh 1 tiếng. Dù gì cũng để y dẫn cô xuất môn. Có nhiều người lo cho cô lắm đó.”

“Thực xin lỗi…” Minh Nguyệt cúi thấp đầu, tay cầm 1 gói gì đó, giấu sau lưng ko cho Trầm nương biết. “Ta chỉ đến phần mộ của cha….”

“Ah, cô đi đến đó làm gì ah?! Ko sợ chướng khí hay sao?” Mặt Trầm nương nhanh như chớp liền trắng bệch.

“Ta…” Minh Nguyệt ngập ngừng, mặt lộ ra dáng vẻ đáng thương. Lí nhí “Trầm nương, ta vừa mệt vừa đói, phiền bà có thể làm chút thức ăn cho ta ko.” Phòng cho bà ta hỏi tiếp sẽ lộ ra được những dự tính trong lòng mình.

“Hảo, chỉ cần cô bình an vô sự là tốt rồi. Ta đây phải đi làm chút thức ăn mới được. Thấy cô cả người bẩn hết trơn rồi. Là đi nhỏ cỏ ở mộ phần chứ gì. Ta sẵn tiện nấu cho cô ấm nước để tắm luôn.”

Minh Nguyệt nghe xong liền gật gật đầu.”Làm phiền bà rồi.”

Trầm nương còn nói: “Hôm nay ta ra chợ có gặp được Hoài An. Là nha đầu lúc trước hầu hạ cô đó.”

“Ta vẫn còn nhớ.”

Trầm nương cười tủm tỉm nói: “Cô ko biết nha đầu kia có lòng thế nào đâu. Nó hỏi ta tình hình của cô gần đây. Biết cô đang mang thai, đã bảo ta chờ 1 chút. Sau đó liền chạy đến tiệm thuốc gần đó mua thuốc an thai cho cô. Nói muốn cảm ơn cô lúc trước đã đối xử rất tốt với nó. Xem nó như là em gái mà chăm sóc. Còn dặn kỹ ta đêm nay nhất định phải sắt cho cô uống, để cô đổi khẩu vị, cũng như đừng phụ ý tốt của nó.”

Minh Nguyệt liền nói: “Hảo.” Lập tức vòng qua người Trầm nương, trở về phòng.

1 canh giờ sau, Lãnh Niệm Sinh và A Sinh cũng về lại nhà. Biết được Minh Nguyệt đã về, hai người bọn họ cuối cùng cũng thở nhẹ ra, bỏ được sự lo lắng.

Trong chuyện vừa qua Lãnh Niệm Sinh cũng ko trách móc nặng nề gì Minh Nguyệt cho lắm. Nhân bình an vô sự là tốt rồi. Hắn cũng dặn A Sinh chú ý nhà cửa hơn, tránh cho chuyện này lại lập lại.

Vào lúc ăn tối, Minh Nguyệt đi qua đi lại thật vui vẻ. Nàng ta như thế vì Niệm Sinh ca ca đã về nhà rồi. Giống như lúc trước luôn ân cần hỏi han, chuyện gì cũng quan tâm đến nàng.

Nhưng, chuyên vui như phù dung sớm nở tối tàn. Lúc thấy nam nhân mặt nghiêm kia bước vào, liền thất thần trong nháy mắt đánh rơi chén cơm trong tay –

Lãnh Niệm Sinh nhanh tay liền tiếp được. Để lại chén vào tay nàng. Thấy người rất căng thẳng, trên tay còn có vài vết cắt. Hắn lập tức gọi: “Trầm nương, mau đi lấy thuốc mỡ đến cho Minh Nguyệt bôi lên vết thương.”

“Không cần đâu, ta có mang theo đây.” Địch Dĩnh lấy từ trong tay áo ra 1 cái bình nhỏ đựng thuốc mỡ đặt lên bàn. “Đây là thuốc thoa của lão đại phu đặc chế riêng cho Niệm Sinh.” Bên trong còn có thành phần giải độc.

Mặt Lãnh Niệm Sinh bỗng đỏ lên, thuốc mỡ kia thật quen thuộc mà. Đêm nào hắn cũng bị bôi lên vài lần ah.

“Ách, ngươi… đến rồi hả!” Người nhã nhặn thật xuất quỷ nhập thần mà. Đến ngay cửa rồi mà hắn cũng ko biết.

“Vừa đúng lúc cùng ngươi ăn cơm!” Hừ định lén y mèo mã gà đồng hả.

Địch Dĩnh vừa mới trương cái mặt ra. A Sinh lập tức chạy đi nhắc ghế. “Đại thiếu gia, mời ngồi.”

Trầm nương cũng đứng lên lấy ra 1 bộ chén đũa, cung kính nói: “Đại thiếu gia, thỉnh dùng.”

Này cũng được đi. Đôi mắt phượng lóe lên nhìn tên kia dò hỏi. “Sao vậy, ngươi quên ta đã dặn gì rồi hả?”

“Không….Quên.” Người nhã nhặn muốn hắn lúc chạng vạng phải về phủ nha dùng bữa tối. “Ta còn nhớ uống thuốc nữa đó.”

“Vậy àh.”

“Ừh, ngươi thật phiền hà.” Lãnh Niệm Sinh bĩu môi hờn dỗi.

Địch Dĩnh gắp vào chén y 1 cái chân gà, hối thúc. “Ăn mau đi.”

Thật ra y là khách mà. Rốt cuộc đây là địa bàn của ai ah?!

Lãnh Niệm Sinh ko kìm được mà tưởng tượng. Mình là người của người nhã nhặn, nên nhà này đương nhiên hắn cũng có quyền lên tiếng rồi. Nghĩ vậy, liền liếc xéo y 1 cái – Haiz! Ăn thì ăn.

“Ngươi đến làm gì?” Đợi chút nữa hắn cũng sẽ về phủ nha, cần gì phải lếch đến đây chứ. Lãnh Niệm Sinh thực chờ mong suy nghĩ của người nhã nhặn cùng ý tưởng trong đầu của mình giống nhau.

“Ta tới dùng cơm. Trù nương nhà ngươi nấu ăn ngon hơn đầu bếp của phủ nha.” Cơm canh đều khéo, thật sự rất ngon!

Lãnh Niệm Sinh nhìn bộ dáng nhàn nhã của người nhã nhặn. Mẹ nó! Y nói như là chuyện đương nhiên mà. “Vậy có muốn đổi đầu bếp với ta ko?”

“Hảo.” Địch Dĩnh cười nhạt, thầm âm hiểm đích tính toán –

Khi y nắm được chứng cứ, thì trù nương kia chỉ còn nước chết già trong ngục luôn.

Lãnh Niệm Sinh nhướng mày, ngữ khí khiêu khích hỏi: “Ngươi còn muốn đổi thứ gì nữa, ta đều đổi hết cho luôn nga.” Hừ! Y ko phải vì 1 bữa cơm mà xem trọng trù nương đến vậy chứ. Tử văn nhân…..Thật muốn đập cho 1 trận mà!

Địch Dĩnh buông chén xuống. Đôi mắt phượng nhìn hắn đang nhăn chặt mày mà nén giận, liền dùng ngón trỏ day day cái trán đang bực mình kia.

“Niệm Sinh, ta chỉ muốn đổi ngươi đến ở cùng ta đến già.”

Dứt lời, Trầm nương liền líu lưỡi trợn tròn mắt. Vẫn còn đang ngậm 1 miệng thức ăn, ko biết nên nuốt vào hay nhả ra.

Minh Nguyệt buồn bã cúi đầu, thực không nuốt nổi. Tay nhanh chóng run rẩy ko cầm nổi chén nữa. Một cơn giận dữ bùng phát trong người. Nàng hận –

Nam nhân này thật không biết xấu hổ!

A Sinh vờ như chuyện gì cũng ko thấy. Lòng cũng thầm đau buồn. Y biết Minh Nguyệt tiểu thư không thể chấp nhận mối quan hệ của đại thiếu gia và nhị thiếu gia.

Lãnh Niệm Sinh cong môi cười tươi chưa từng có, hỏi: “ “Đêm nay, muốn ngủ ở đây hay là về phủ nha?”

“Ta ở lại.” Y cần phải đợi bắt chuột.

“Minh Nguyệt, mau ăn hết chung thuốc bổ này đi. Để lâu đã nguội hết rồi.” Trầm nương lựa lời khuyên bảo. Bà vào phòng bầu bạn với Minh Nguyệt đã 2 canh giờ.

“Trầm nương, ta không ăn.”

Dưới ánh nến mờ ảo ánh lên khuôn mặt tú lệ nhưng mang dáng vẻ nhợt nhạt tùy tụy. Đôi mắt trong suốt ko ngừng tuông nước mắt “Bà cũng nghe rồi đó. Địch đại nhân và Niệm Sinh ca….”

Đây là nguyên nhân chính yếu mà bà vào bầu bạn cùng Minh Nguyệt. Nhắc đến chuyện này, Trầm nương thật nổi nóng!

“Nhị thiếu gia thật hồ đồ, sao lại nổi hứng mê đắm thứ đó?” Chẳng lẽ đã cùng mấy nữ nhân lẵng lơ ở ngoài đùa vui chán rồi sao?

“Mà đại thiếu gia cũng thật là….Là quan hảo hảo như vậy còn ko chịu, lại đua đòi đi ngoạn nam xướng. Nếu ko sao có thể đối xử với nhị thiếu gia….. Phi!” Mụ nghĩ mãi cũng ko ra nam nhân cùng nam nhân còn có thể làm gì được!

Minh Nguyệt ảm đạm cúi đầu, vẫn chưa kể ra chuyện Niệm Sinh ca bị ép uống mị dược. Ngàn vạn lần sai đều do nam nhân kia.

“Chúng ta kiếp này làm nữ nhân thật đáng thương…..” Trầm nương bắt đầu nhai đi nhai lại luận điệu củ rích kia. Bà cũng ngàn vạn lần cám cảnh –

“Đó lấy chồng chẳng qua là muốn có chỗ dựa suốt đời. Thật ko thể lường trước mà – Tục ngữ nói: Hoa nhà ko bằng hoa dại. Nam nhân a, mười thì có tám chín người ko chịu nổi sức cám dỗ của hồ ly bên ngoài. Này vốn thói đời là vậy, giờ đến nam kỹ cũng học nữ nhân câu dẫn nam nhân. Ta thường nghe thiếm hai dì tám ngoài chợ kể mà. Trước giờ cũng ko quá tin chuyện này. Ko ngờ chủ tử nhà mình cũng cùng 1 giuộc, còn ko biết là mình bị lừa gạt nữa ah……” Bà ko hề phủ nhận, đại thiếu gia là người trong trong mơ của nhiều nữ nhân. Nhưng, sao y ko thú thê mà sống đến hết đời, lại dây dưa với nhị thiếu gia làm gì….

Trầm nương ngoài lắc đầu ra thì ko còn biết làm gì nữa. Nói năng lộn xộn, sau đó tự rót cho mình 1 chung nước. Bỗng –

「Loảng xoảng!」

Trầm nương cả kinh kêu lên: “Minh Nguyệt… cô…..”

“Đừng nói nữa!”

Nàng ko thể nghe lọt lỗ tai những lời phê phán Niệm Sinh ca của nàng. “Niệm Sinh ca là bất đắc dĩ thôi….Đều là nam kia nhân làm hại… Niệm sinh ca là thân bất do kỷ….. Thân bất do kỷ…..” Minh Nguyệt không ngừng lẩm bẩm. Dường như là để thuyết phục người khác cũng là tự lừa gạt chính mình.

Gương mặt tú lệ bỗng cười thật kỳ quái. Vô cùng chắc chắn nói: “Cứ yên tâm đi. Niệm Sinh ca nhất định sẽ sạch sẽ vô ngần…..Ta muốn cứu hắn, cũng giống như hắn đã cứu ta….”

Trầm nương trợn mắt líu lưỡi, cả buổi cũng ko thể loại bỏ âm thanh ghê sợ kia ra khỏi đầu mình. Mặt Minh Nguyệt trong nháy mắt trở nên thật dữ tợn. Là bị đã kích quá lớn sao….

Mắt thấy tâm ý của Hoài An đích bị đập nát, trong phòng bừa bãi lộn xộn. Trầm nương ngập ngừng mở miệng gọi: “Minh Nguyệt…..”

“Trầm nương…” Minh Nguyệt dường như ko nghe thấy gì cả nói: “Ta đi chổi đến quét, bà về phòng nghĩ tạm đi.”

Trầm nương thấy nàng mở cửa bước ra ngoài, hình như đã trở lại bình thường. Lúc này mới yên tâm dặn dò. “Cô cũng nên ngủ sớm chút đi….Nghe lời ta, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”

“Ân, ta sẽ nghe lời.” Như vậy Niệm Sinh ca mới ko ghét bỏ nàng.