“Niệm Sinh ca, huynh tìm muội có việc?” Minh Nguyệt nhấc lên rèm cửa, nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.
Nàng ở đây đã được 1 thời gian, cùng chung sống với mọi người. Người hầu trong nhà đối đãi với nàng thập phần khách khí. Bên cạnh còn có 1 tiểu nha đầu mới 14 tuổi thích nói thật nhiều theo hầu hạ. Cái miệng nhỏ nhắn của nó thật ngọt như đường, xem nàng như tỷ tỷ mà ghẹo cho vui vẻ.
Trầm nương trong nhà này đối đãi với nàng giống như nữ nhân bình thường. Nghe bà kể chuyện cũ là từng giá cho 1 người thành thật. Hai vợ chồng họ ân ái ngọt ngào qua vài năm. Vì bà vẫn ko thể giúp nhà chồng sinh con nối dõi. Người thành thật đó liền lập thiếp. Có mới nới cũ, vị trí của bà ở gia đình đó dần dần ko còn giữ được. Cuối cùng tiểu thiếp giật dây cho người thành thật bỏ luôn bà.
Bộng nhiên mất đi chỗ dựa trong cuộc sống. Tuổi xuân chầm chậm trôi qua, đành phải muối mặt mà quay về nhà mẹ đẻ, muốn nương tựa vào thân nhân. Người huynh trưởng duy nhất cũng đang nuôi già dạy trẻ. Cuộc sống gia đình túng quẫn đành phải ngượng ngùng trở về mà dựa vào anh mình mà thôi.
Cùn đường, xóm giềng thấy nàng đáng thương, vì thế đã giới thiệu cho bà đến nhà Lãnh nhị gia làm người hầu. Đúng là trời ko tuyệt đường người. Niệm Sinh ca đối với bà thật chiếu cố, đúng là đã gặp phải quý nhân rồi nha!
Thường ngày, Niệm Sinh ca vội vội vàng xử lý công việc. Lần nào ra ngoài trở về cũng là nữa đêm rồi.
Thời gian 2 người gặp nhau tuy ít, nhưng Niệm Sinh ca lần nào quay về cũng ân cần hỏi han, quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của nàng.
Cảm nhận được chân tình ấm áp. Nàng dần cố quên đi quá khứ bi thảm. Cố gắng sống cuộc sống mới.
Nàng dung hòa cùng mọi người nơi đây, ko hề tỏ vẻ mình là thiên kim đại tiểu thư gì hết. Ngược lại còn ra sức giúp đỡ mấy việc lặt vặt trong nhà nữa.
“Lại đây ngồi đi” Lãnh Niệm Sinh khoát tay ý bảo người hầu đang chờ ở đó lui ra. Chốc lát, chỉ còn sót lại ba người là hắn, Minh Nguyệt cùng với Ngụy Thất mà thôi.
Chờ hết mấy ngày, Ngụy Thất cuối cùng cũng từ ngoại thành trở về. Hắn đã dắt Ngụy Thất thúc thúc đến gặp mặt Minh Nguyệt. Hai người cùng đang lo lắng chuyện Minh Nguyệt đang có thai……..Hắn đã dặn tiểu nha đầu Hoài An phải báo lại chi tiết sinh hoạt hàng ngày của Minh Nguyệt. Theo phán đoán nàng ta ko phải bị bệnh mà đang có hỷ mạch.
Nếu ko, cũng chẳng có việc gì quan trọng. Hắn đang cố giúp Minh Nguyệt tìm 1 vị hôn phu tốt. Điều kiện đầu tiên là phải ko để ý đến xuất thân của Minh Nguyệt. Biết rõ là ko dễ dàng gì, nhưng hắn cũng ko muốn bỏ qua quyết định trong đầu.
Minh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống, hỏi: “Niệm Sinh ca, huynh có khách àh. Vị này là….”
“Thúc ấy là người bên nhà ngoại của nương ta – Ngụy Thất thúc thúc.”
“Chào Ngụy Thất thúc.” Minh Nguyệt lập tức rót ngay ly trà mời khách.
Ngụy Thất lại cười nói: “Niệm Sinh thật có phúc. Nhận được 1 muội muội nhu thuận như vậy. Nếu là con gái của thúc thúc, ko biết suy nghĩ ra sao?” Y cùng nương tử ko có con nối dõi, cũng muốn nhận nuôi 1 hài tử.
Lãnh Niệm Sinh nhất thời phản đối, “Như vậy sao được! Nhân là con mang về mà. Con đã hứa sẽ làm ca ca, hảo hảo chiếu cố nàng. Ngụy Thất thúc thúc đừng tranh với con mà.”
“Niệm Sinh, ngươi sao ngươi keo kiệt vậy chứ. Ta nhận nàng ta làm con gái, có chỗ nào ko chăm sóc thỏa đáng đâu. Nhìn nương của ngươi xem, lúc trước cũng do chúng ta chăm sóc. Có chỗ nào bạc đãi nhân chưa?”
“Thì….” Hắn suy nghĩ: cha và nương vẫn chưa biết chuyện hắn cùng Minh Nguyệt kết làm huynh muội. Bất luận nàng ta làm con gái của Ngụy Thất thúc thúc hay cha và nương đều là chuyện tốt đi. “Vậy hỏi ý của Minh Nguyệt đi. Con ko có ý kiến.”
Hở, Minh Nguyệt rất ngạc nhiên khi gặp phải tình huống này. Nàng có vẽ hơi xấu hổ cúi đầu cự tuyệt. “Con làm gì có phúc khí này, nên ko dám vọng tưởng. Huống hồ, thân nhân hiện giờ của con…..Haiz!”
Nàng ấp úng, lòng đang rối bời. Nàng hận cha tuyệt tình, càng hận kế mẫu nhẫn tâm….Mắt tràn ngập cảnh giác nhìn vẻ mặt thành thật của nam nhân. Minh Nguyệt cắn chặt đôi môi như cánh hoa, khiến nó nhanh chóng trở nên trắng bệch. Nàng cảm thấy ghê tởm…..Hàng trăm hàng vạn người có mặt thành thật đều đã gặp qua. Chung quy đều ko có đức hạnh đến là để phát tiết lên thân thể nàng.
Ngụy Thất thừa dịp nàng không chú ý, đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng. Thấy người lúc đầu còn ngẩn ngơ, sau đó liền hét lên chói tai — “Áh — đừng, chạm, vào, ta!” Minh Nguyệt chớp mắt 1 cái giật tay lại, cả người mất thăng bằng ngã ra đằng sau, là Lãnh Niệm Sinh nhanh tay đỡ lấy nàng.
“Sao rồi?” Không khí trong phòng nhanh như chớp ngưng đọng lại, sắc mặt 3 người điều khó coi như nhau. Cuối cùng Ngụy Thất cũng lên tiếng: “Haiz! Nàng ta có mang rồi.”
Hả! Tựa như sét giữa trời quang, chấn động thiên địa —— “Có thai…” Minh Nguyệt không thể ko nhìn nhận hiện thực tàn khốc này. Nàng nhất thời trợn trắng mắt, rồi ngất đi….. Lãnh niệm sinh thuận thế ôm nàng vào lòng, vẻ mặt lúng túng nhìn Ngụy Thất cũng đang như vậy. Hai đại nam nhân tay chân luống cuống “Giờ nên làm gì đây?”
“Ác mộng, ác mộng… Lão thiên gia thật tàn nhẫn, ta không cần đứa nhỏ này, không cần, không cần!” Minh Nguyệt lúc tỉnh lại trong phòng, phản ứng đầu tiên chính là ko ngừng đánh vào bụng mình. Mặt đẫm nước mắt. Nàng thê lương kêu lên: “Tạp chủng, tạp chủng —— ta – ko – cần – cái – giống – tạp – chủng – này!” Tay đang cuồn loạn bị nam nhân nắm lấy. Nàng liền lao ngay xuống gường hướng cạnh bàn mà đập vào. Lãnh Niệm Sinh hoảng hồn, vội dùng tay đỡ lấy trán nàng, ngăn lại hành vi túng thế làm liều của nàng.
“Buông tay!” Hiện thực tàn khốc đã bức nàng ko còn đường nào. “Tại sao lại ngăn cản ta? Ta muốn chết……” Nàng ko muốn tồn tại trên đời này nữa. Cuộc sống muốn chết ko được muốn sống ko xong thật quá thê thảm. Mang thân đê tiện lại ko còn tôn nghiêm trong cuộc sống. Thật khó khăn lắm mới có hy vọng rồi lại bị dìm sâu xuống tuyệt vọng. Tại sao lại xảy ra chuyện này, phá hỏng hết những tháng ngày ko buồn ko lo của nàng….
Lãnh Niệm Sinh nhanh chóng nhăn chặt mày lại. Hay tay ôm chặt lấy người đang phát cuồng mà khóc sướt mướt. Để mặc cho nàng đánh, mắng, chửi rủa…..
“Ngươi cút đi, buông ra, sao ko để ta chết đi cho rồi! Buông tay, buông ——” Trời ơi,…..Nàng thế này mà lại mang thai tạp chủng… Tạp chủng… Thân hình mềm nhũn trượt xuống, nàng ngã dưới đất, ko thèm đứng dậy mà che mặt khóc. Nhanh chóng nắm lấy tay nàng. Lãnh Niệm Sinh cố kiềm nén tức giận nói: “Sinh nó đi, ta sẽ nuôi.”
“Niệm Sinh, ngươi…”
“Đừng nói nữa, Ngụy Thất thúc.” Lãnh Niệm Sinh nhìn y, giải thích: “Trước đây, con có nghĩ qua chuyện này. Nếu như Minh Nguyệt có mang, con hy vọng nàng ta sẽ sinh hài tử.”
“Tại sao?”
“Bởi vì con và cha nương cũng sẽ nhận nuôi hài tử này. Con ko hy vọng người lớn như chúng ta lại quyết định giết chết đi 1 sinh mệnh nhỏ. Đó so với giết người ko hề khác biệt. Đứa nhỏ vô tội, không nên chết.”
Ngụy Thất thờ dài. “Vậy cho ta hài tử đó đi. Minh Nguyệt không muốn làm con gái của ta, thì đứa nhỏ hãy để cho ta nuôi nấng.”
“Các người đã hỏi qua ý của ta chưa? Ta sinh hài tử này để làm gì?! Các người có biết là ngày ngày nhìn nó lớn lên, làm sao ta chịu nổi chứ…..” Này chính là minh chứng cho quá khứ xấu xa của nàng…..
Lão thiên gia ko cho nàng có cơ hội được kết thúc cuộc sống…..Thật quá tàn nhẫn.
Lãnh Niệm Sinh hỏi: “Muội nhẫn tâm giết nó sao? Minh Nguyệt, muội còn chưa biết nó là nam hay nữ nữ mà.”
“Bất luận nó là nam hay nữ —— Ta – hận – sự – tồn – tại – đó.” Nàng hét lên.
Lãnh Niệm Sinh thở dài: “Ta tin muội ko phải là một người mẹ nhẫn tâ. Giết nó, sau này muội sẽ ray rứt, hối hận.”
Hắn tiếp tục khuyên bảo: “Sinh nó ra, muội có thể ko nhìn, ko nghe, ko cần nó. Nó cũng sẽ sống rất tốt nga. Có rất nhiều người tốt chăm sóc cho nó. Cũng sẽ có cha mẹ yêu thương. Chỉ cần muội ko gặp nó, mọi người chúng ta cũng sẽ mãi chôn giấu sự thật này” Hắn xử lý thật tốt chuyện này.
“Muội là người hiểu rõ nhất. Giết hay ko giết toàn bộ nằm trong suy nghĩ của muội.
Minh Nguyệt không nói gì chỉ khóc thật lâu. Lương tâm tự vấn dữ dội: Có đành lòng giết chết thân sinh cốt nhục ko? Làm như vậy, thì có khác gì cha của nàng chứ? Chỉ là sinh mệnh nhỏ này ko nên giữ lại, ko nên tồn tại. Nàng nên làm gì bây giờ……
Mấy chuyện này, nếu để mọi người biết được, nàng sao có thể ngẩng mặt lên nhìn người. Nàng sẽ bị nhạo báng, còn liên lụy người khác…..
Đã hoàn toàn bất lực, lòng phân vân cuối cùng cũng ngẩng mặt lên. Mắt đã ướt đẫm lệ, dựa vào chỗ dựa duy nhất mà gọi: “Niệm Sinh ca…..”
Lòng đầy đau đớn, bi ai đến chỗ sâu nhất trong tâm hồn. Hắn cũng cảm nhận thấy nỗi đau đớn này. Lãnh Niệm Sinh vươn tay. “Tin ta đi. Ta nhất định sẽ giấu chuyện này thật tốt, ko để cho bất cứ tin tức nào truyền ra. Đợi sau khi sinh xong hài tử, sẽ tùy muội muốn ai nuôi nấng.”
“Hài tử này tốt nhất đừng để cho muội thấy.”
Ngụy Thất vội vàng nói: “Vậy cho ta đi. Ta và nương tử của mình sẽ chăm sóc nó thật tốt.”
Sau 1 lúc lâu do dự, Minh Nguyệt cuối cùng cũng gật đầu.
Ba tháng sau.
Lãnh Niệm Sinh thấy bụng Minh Nguyệt dần lớn ra. Tuy là người ngoài nhìn sơ cũng chưa chắc biết được, nhưng việc này có thể giấu được bao lâu? Vì thế, hắn quyết định để người làm trong nhà nghỉ bớt. Gởi cho họ 1 số tiền đủ chi dùng trong thời gian nghỉ việc. Trong nhà giờ đây chỉ giữ lại mình Trầm nương và A Sinh mà thôi.
Lãnh Niệm Sinh tính toán thiệt hơn. Trầm nương cũng từng trải việc đời, hắn tin rằng bà sẽ ko tiết lộ chuyện Minh Nguyệt ko chồng mà chửa. Về phần Sinh thúc thúc, vốn là thủ hạ rất thành thật, trung trực được cha tín nhiệm. Hắn cũng tin là Sinh thúc thúc sẽ ko bán đứng hắn.
Lén nói cho hai người bọn họ biết tình huống trước mắt của Minh Nguyệt, rồi dặn họ ko nên để cho người biết được.
A Sinh vẫn ko nói năng gì. Cứ nghĩ hài tử trong bụng của Minh Nguyệt là của nhị thiếu gia. Trong đầu toàn là nghi vấn nhưng ko tiện nói ra. Nhị thiếu gia sao không cưới minh Nguyệt cô nương? Gã thầm nghĩ chắc là nhị thiếu gia trong lúc hồ đồ mới làm cho Minh Nguyệt có mang hài tử. Sự tình tiến triển đến ngày hôm nay, giấy ko gói được lửa, nên hắn mới ko thể ko nói. Gã sẽ giấu giếm giúp hắn, không cho Lãnh gia và phu nhân biết được. Nếu không, nhị thiếu gia nhất định sẽ bị gia và phu nhân bức phải thú Minh Nguyệt cô nương làm vợ……Mà cô nương xinh đẹp lại tốt bụng như Minh Nguyệt kia ko hiểu sao lại ko chiếm được sự yêu thương của nhị thiếu gia. Hai người bọn họ vẫn chia phòng ngủ riêng. Trong lòng A Sinh có chút bất mãn với chủ tử. Nam tử hán, dám làm dám chịu. Nhị thiếu gia sau lại làm ra chuyện ngu xuẩn hại đời người ta như vậy! Tưởng tượng, nếu như gia hay được, nhất định sẽ lột da của mình ra cho coi. Haiz…….
A Sinh giống như mất hồn bước ra ngoài, để lại Trầm nương vẫn còn chưa hết bàng hoàng —- Bà nhìn chủ tử của mình. Người vẫn còn trẻ lắm, vậy mà lại làm cô nương nhà người ta mang 1 cái bụng. Thì ra….chủ tử nhận Minh Nguyệt tiểu thư làm muội mội là ngụy trang thôi ah. Bề ngoài giả vờ quan tâm chăm sóc, chứ thật ra là dùng chiêu trò đùa cợt người ta. Trời đất ơi! Chủ tử làm mấy việc này…..thật bậy bạ quá! Trầm nương trong lòng thật giận dữ chỉ có điều ko dám nề hà. Bà đành phải lén khuyên Minh Nguyệt tiểu thư, sau khi sinh hài tử xong, thì nên nghĩ cách nào đó mà giữ lại lòng của chủ tử. Phải làm cho chủ tử cho nàng 1 chút công bằng. Ngàn vạn lần đừng ngốc nghếch mà ai nói gì cũng nghe. Nữ nhân mà, ko phải hy vọng là cả đời mình sẽ có nơi nương tựa sao. Giữ ko được lòng của nam nhân, tối thiểu cũng phải giử lại người. Nếu ko thật giống như bà —- Tuổi già cô đơn, suốt ngày oán trách nam nhân vô lương tâm…..
Lãnh Niệm Sinh thấy trù nương nhà mình ko ngừng lắc đầu thở dài: “Nhị thiếu gia, ta cầu ngài nhất định phải chiếu cố Minh Nguyệt tiểu thư. Nàng thật hiền lành lại siêng năng. Minh Nguyệt tiểu thư dù giống thiên kim đại tiểu thư được nuông chìu, nhưng nàng lại ko tự cao tự đại ah. Ta rất vừa lòng tính tình này của nàng. Hy vọng Minh Nguyệt tiểu thư trong tương lai phải có nơi nương tựa.” Mấy lời này ko còn nghi ngờ gì nữa là cảnh tỉnh nhị thiếu gia. Hoa dại bên ngoài dù hương sắc màu mè nhưng hoa nhà vẫn hơn mà. Nhị thiếu gia nếu còn có lương tâm thì nên đối xử tự tế với Minh Nguyệt tiểu thư cho người ta 1 cái danh phận là phu nhân chứ….
Lãnh Niệm Sinh còn chưa kịp nói gì cả, đã thấy Trầm nương cúi đầu bước đi, tay còn giơ giơ lên như đang lau nước mắt. Minh Nguyệt có thai, làm cho bà ta vui dữ vậy sao? Hắn ngạc nhiên nghĩ: Liên Nhi cũng sắp lấy chồng rồi. Nếu tương lai mà có tin vui, chắc nương của hắn cũng vui đến phát khóc vậy luôn quá?
Ngày lành tháng tốt, nhà cửa giăng đèn kết hoa, hoan hỉ. Lãnh Niệm Sinh đã bị nương cảnh cáo, ở ngày vui của Liên Nhi, ko cho hắn mặc trang phục màu đen, ko được trương cái mặt thối ra nếu lỡ như nhìn thấy quan khách ko vừa mắt. Người nói thật dong dài ko dừng lại cho người ta thở lấy 1 cái nữa. Tóm lại là muốn hắn phải phô bản mặt vui cười ra tiếp khách, ứng phó với cả trăm người đến chúc mừng ah.
Lãnh Niệm Sinh đều nghe theo hết. Mặt của hắn giờ cũng đẹp ko kém gì nương cả —— Mắt thấy cha đang bị 1 đám ong bướm quây quanh, nhưng mà cái bọn oanh oanh yến yến đều nhắm vào tiểu oa nhi ( em bé) xinh như được khắc từ ngọc ra trong lòng cha, chọc cho nó cười. Cha sẽ thảm cho coi…..Lãnh Niệm Sinh đoán thầm —— ko chừng cha phải nhìn sắc mặt nương mà sống ít nhất là 3 tháng quá. Haiz!
“Tử nam nhân….Vẫn là thích triêu hoa ghẹo nguyệt mà ko lo cho hài tử gì hết!” Duẫn Huyền Niệm hai tay hoàn trước ngực, “Lão nương” rất không thích. Ánh mắt như giết được người nhanh chóng xuyên qua mọi vật. Một cơn ớn lạnh bỗng chạy lên tới đỉnh đầu, Lãnh Thiết Sinh quay đầu lại. Ách! Gì vậy ta? Sao nương tử lại mất hứng vậy ta?
Duẫn Huyền Niệm bề ngoài thơn thớt nói cười từ từ bước đến gần tướng công “Đưa hài tử cho ta. Ngươi đi đón tiếp khách khứa kìa. Ta đi xem Liên Nhi đã chuẩn bị xong chưa? Kiệu hoa chờ bên ngoài lâu rồi.”
“Hảo.” Lãnh Thiết Sinh không thèm nhìn tới quan khách đang tập hợp. Y thì thầm vào tai hắn: “Đêm nay nhớ dỗ cho hài tử này ngủ sớm 1 chút nga!”
Rầm! Duẫn Huyền Niệm mắt hạnh trợn lên, ngỡ ngàng trước ý đồ cầu hoan trắng trợn của y. “Ngươi ngươi ngươi…..” Giây tiếp theo, hắn mặt đỏ tai hồng nhìn y đang bước ra xa tiếp khách.
Làn môi mỏng của Lãnh Thiết Sinh cong lên nụ cười gian trá. “Ha hả.” Hắn đã sớm sờ hết thân thể nương tử 1 lượt rồi. Đối phó với tính xấu của hắn là phải lựa gió đẩy thuyền. Tóm lại, trước phải lừa được hắn lên giường cái đã. Dù cho nương tử tính tình có hỏa đại đến đâu, y cũng sẽ làm cho hắn ko còn chút khí lực nào, để đầu óc bỗng nhiên hồ đồ cho coi!
——————-
Phần này làm Hữu thật bức xúc ò.ó. Đó chính là nguyên nhân khiến Hữu bắt đầu với ‘Mại du lang’ chứ ko phải là ký hiệu trước =.=ll
Tuy Hữu chưa trải việc đời nhiều, nhưng từ nhỏ đã được người lớn dạy là ko nên nuôi dưỡng trong người tính ganh tỵ và ghen ghét. Bởi vì hai đức tính này sẽ làm cho con người mãi mãi ko bao giờ có hạnh phúc được đâu. Cái cô Minh Nguyệt trên kia thật xấu, mỗi người đều có phúc phần của riêng mình, sao cô ta ko chịu an phận mà cứ suốt ngày trương nỗi khổ từ hồi xa lắc xa lơ ra rồi ganh tỵ với người khác, cầu mong sự thương hại chứ. Niệm Sinh ko thích cô thì cô dùng mọi thủ đoạn, đến ko xong thì hại người ta chết. Giờ mới thấy Địch Dĩnh ca đúng là si tình số một. Tóm lại, truyện này có hương vị lạ hơn hẳn trong serie Ách Thê nhưng vẫn rất đáng đọc nha ^.^
Nói thêm, Hữu ko đồng ý với chuyện vứt bỏ con mình như vậy. Đứa nhỏ ko có tội. Dù nói như thế nào cũng là ngụy biện mà thôi ==
Phần này còn an ủi được là cặp Sinh x Niệm. Hai người này thật hết biết mà.
Phần sau, Địch Dĩnh ca chính thức ra sân khấu, chấm dứt những tháng ngày ngôn tình dày đặc này nha