Ký Hiệu

Quyển 1 - Chương 15




Lãnh Niệm Sinh đang đứng ở cửa bên hông của phủ nha. Liếc xéo bức tường cao 1 cái, bĩu nhẹ môi, “Haiz!” Trước lạ sau quen, hắn vận khí nhảy lên, thoáng chốc đã yên ổn trên bức tường rồi xoay người nhảy xuống.

Đang cúi đầu phủi phủi y bào, bỗng bên tai truyền đến 1 giọng quen thuộc: “Sao lại là ngươi.”

Thiệu Quân đang làm ra vẻ từ tốn. Hai tay hoàn trước ngực đợi「kẻ trộm」

Lãnh Niệm Sinh cũng giật mình, đúng là oan gia ngõ hẹp mà, “Kêu cái gì, ta đến tìm Dĩnh, làm quái gì liên quan đến ngươi” Hắn chẳng thèm quan tâm đến cái người đến cái người tên Thiệu Quân này chút nào.

Hai người trừng mắt nhìn nhau 1 hồi lâu. Nếu ko phải nể mặt đại nhân và tiểu tử này có quan hệ ko phải là ít, thì y cũng thật muốn đập cho hắn 1 trận “Sao ngươi ko đi vào bằng cửa hả?”

“Ta sao dám làm phiền người cao quí như ngươi mở cửa ah. Đợi ngày nào đó ngươi và đồng bọn của mình đi khỏi nơi này, ta liền đi vào bằng cửa chính ngay.”

“Ngươi…” Thiệu Quân khẽ cắn môi, “Ta ko hiểu nổi sao đại nhân có thể nhịn nỗi ngươi.” Nói chuyện với người này thật làm tức chết người mà.

“Hừ, ta cũng đâu muốn vậy đâu.” Người nhã nhặn là đang oán giận hắn ah. Nếu đã ghét bỏ, sao còn lén hôn lên cái miệng của hắn làm gì…..Xoa xoa đôi môi như cánh hoa, mặt Lãnh Niệm Sinh thoáng chốc mất tự nhiên đỏ bừng lên.

Sao im rồi? Y thấy tiểu tử này thường ngày nhanh mồm lẹ miệng hay khiêu khích lắm, sao không….?! Bỗng nhiên mắt dừng lại ở gương mặt đang đỏ ửng lên của người bên cãnh. Thiệu Quân rõ ràng cũng đã phát hiện…..Tiểu tử này biết e lệ sao?!

“Dĩnh ở đâu? Ta có chuyện quan trọng tìm y.”

“Ah,” Y nhớ lại đêm hôm đó. Tai nghe được tiếng động, có bóng người trèo tường đến rồi cũng từ cửa sổ mất hút trong đêm. Nhíu mày, y nghĩ thầm hay là tiểu tử này cùng đại nhân đã hảo hảo hòa thuận rồi. “Lãnh Niệm Sinh, đại nhân đang ở trong phòng dùng bữa, chắc ko cần ta dẫn đường đâu hén!”

“Không cần.” Lãnh Niệm Sinh ngữ khí cứng nhắc nói.

Thiệu Quân bước ra phía trước phủ, bỗng quay đầu lại nhìn sơ qua. Vẫn ko khỏi lo lắng, tiểu tử này có hay ko làm đại nhân nuốt cơm ko trôi?”

Lãnh Niệm Sinh coi như đây là nhà mình, tự tiện nhìn khắp phủ nha tìm hướng. Trên đường gặp được vài vị quan sai, thấy mặt bọn họ ko giấu nổi sự kinh ngạc, nhưng ko hề có kẻ nào dám đứng ra cản trở.

Đến bên ngoài phòng của người nhã nhặn, tay đặt ở cửa, dường như rất do dự —— Người ta ngầm đồng ý mình đến chơi, nhưng, quan trọng là lòng hắn lại rất do dự. Sợ nhìn thấy người nhã nhặn trương cái mặt thối ra, rồi đuổi hắn đi….

Mẹ nó! Người nhã nhặn hại hắn thành 1 người nhác như cáy.

「Rầm」hắn 1 cước đá ra cửa phòng, như chính minh là mình đang rất can đảm có thể đối diện hết thẩy mọi chuyện.

Địch Dĩnh để công văn xuống. Liếc thấy người vừa xâm nhập, tâm trạng xen lẫn giữa kinh hỷ và kinh ngạc….

“Sao ngươi lại đến đây?” Vẫn thô lỗ như cũ. Thật nhìn ko ra, hắn bề ngoài tuấn tú thế kia, nhưng bên trong lại tràn ngập thô bạo như vậy.

Mày Địch Dĩnh trong nháy mắt nhăn lại. Thật ko quen nhìn người ta thô bạo đến khiêu chiến như vậy.

Đối mặt với người nhã nhặn, tim chợt đập liên hồi. Lãnh Niệm Sinh hơi có vẻ buồn bực —— gắp gáp cái gì ko biết?

Mặt dày mày dạn, từ từ ngồi xuống ghế, trong khoảng thời gian ngắn ko biết nói gì “Ta đến ăn bữa cơm có được ko?” Lại nói 1 câu ngu xuẩn, giây tiếp theo thật muốn cắn đứt lưỡi mình! Quả thật là….

Địch Dĩnh ko buồn ko vui, nghĩ thầm người này muốn ăn thứ gì mà chẳng có. Nếu muốn cùng ăn y thì y cũng sẽ vui vẻ mà chìu theo. Rời khỏi bàn, cảm thấy thật khéo, cố nuốt xuống sự chua xót, “Để ta bảo người hâm lại thức ăn.”

Lãnh Niệm Sinh liền vội vàng nắm ống tay áo của hắn, ngăn cản: “Không cần phiền như thế.” Hắn sợ người nhã nhặn nhân cơ hội này thoát khỏi hắn. Vậy thật khó xử hay sao?

Liếc thấy cơm canh trên bàn còn chưa động đến, kế bên còn 1 đôi bát đũa sạch sẽ “Ngươi còn chưa ăn cơm nữa hả?” Hắn ngạc nhiên người nhã nhặn kia sao lại ăn cơm ko đúng bữa gì hết.

Lần đầu nghe thấy sự quan tâm của hắn, lòng bắt đầu cảm thấy vui mừng, Địch Dĩnh để mặc hắn nắm lấy, con tim si tình bắt đầu vọng tưởng. Hai người bọn họ có thể như vậy mà vượt qua sóng gió.

Ách, hắn vẫn còn nắm lấy người nhã nhặn làm gì ko biết….

Lãnh Niệm Sinh hơi mất tự nhiên, buông tay, nhanh chóng cầm lấy bát, ăn như rồng cuốn.

Địch Dĩnh ngồi ở đối diện hắn, dặn dò: “Ăn chậm một chút, thế mới ko bị đau dạ dày.”

“Mấy chuyện nhỏ này ngươi đừng nhiều chuyện như vậy.” Lãnh Niệm Sinh giờ mới hỏi: “Sao ngươi ko lấy chén tới ăn cơm đi?”

“Ta không đói.” Y cười nhạt.

Sau một lúc lâu ——

Địch Dĩnh sai người dọn hết thức ăn thừa trên bàn. Người hầu sau đó cũng dâng trà lên.

Cả phủ này đều đã lén đồn đãi là đại nhân đã sớm có mối tình cắt áo[1]. Việc này mọi ngươi đều biết nhưng ko hề trách. Có nghe đến chuyện quan lớn hay thích nam nhân, thậm chí còn nuôi dưỡng nam sủng hay gia kỹ. Nhưng, đại nhân luôn giữ mình trong sạch, ko giống như các vị quan khác, thường hay ra vào nơi yên hoa. Với lại bọn họ còn biết đại nhân chỉ duy nhất chung thủy với người nào đó mà thôi.

Gã giúp việc lén liếc “chân mệnh thiên tử” trong truyền thuyết của đại nhân 1 cái. Đối phương trừng lại thật lợi hại —— Hở!「lách cách lách cách…..」Tay cầm mân trà, ko ngừng run rẩy.

Lãnh Niệm Sinh giận dữ hỏi: “Sao hả, đến ngươi cũng chưa ăn cơm nữa sao?” nên cầm có chút vật cũng ko xong.

“Ách……..ăn …ăn rồi ạh”

“Ai thèm quan tâm xem ngươi ăn rồi hay chưa?” Đồ nhiều chuyện. Lãnh Niệm Sinh quay lại hỏi người nhã nhặn: “Người hầu trong phủ nha này làm việc ko gọn gàng gì hết trơn nha. Sao ko thay người mới cho rồi đi?” Mấy tên giúp việc này hầu hạ kiểu gì ko biết, làm người nhã nhặn gầy hơn 1 chút rồi.

“…” Ai mới là chủ tử hả trời? Gã giúp việc có chỗ ko hiểu rõ cho lắm.

“Lui ra đi.” Địch Dĩnh cũng ko quan tâm đến hành động kia. Người giúp việc tuổi vẫn còn nhỏ, bởi nhà nghèo nên mới đến nơi này.

“Thưa vâng, đại nhân.”

Gã sai vặt vừa đi ra, ko khí trong phòng cũng nhất thời theo hai người mà chìm lắng xuống.

Đôi mắt phượng xinh đẹp ánh lên vài phần khó xử. Chứa đựng trong đó là tình yêu say đắm cùng ghen tuôn mù quán đã thay phiên nhau tra tấn y cả trăm ngàn lần rồi. Luôn lúc nào cũng nhung nhớ tên ngay trước mắt này, nhưng lại ko thể chạm vào.

Địch Dĩnh lòng đầy u ám, cầm lên ly trà thơm ở trên bàn, chậm rãi xua xua lá trà bên trong, cảm thấy vô hạn chua xót.

Đôi mắt trong suốt nhìn chăm chăm vào đôi môi ko dầy ko mỏng kia. Bóng dáng xinh đẹp như đang nhàn nhạt tỏa sáng. Làm người ta nhung nhớ, luyến tiếc…. “Cầm lấy.”

Địch Dĩnh giật mình, không biết chuyện gì…..

Lãnh Niệm Sinh dùng tay tiếp lấy ly trà của y. Ngón tay men men theo mấy bông hoa được vẽ viền ở chén. Dừng lại 1 chút, đặt môi ở chỗ người nhã nhặn kia vừa mới thổi thổi cho nguội bớt —— Ánh mắt nóng bỏng giao nhau, rốt cuộc là ai đang câu dẫn ai…..

“Ờ! Nóng quá hà…..” Lãnh Niệm Sinh để ly xuống, trong nháy mắt lại phá hư bầu ko khí.

“Để ta xem xem.” Tự mình tiến đến, ngón tay xuyên qua tóc hắn, tay kia nâng lên gương mặt tuấn tú. Thấy mặt hắn đang nhăn nhúm lại. Địch Dĩnh nhăn mày. “Đã mấy tuổi rồi, còn ko cẩn thận như vậy.”

Tử văn nhân, sao ko nghĩ là tại ai làm hại. Lòng thầm mắng, hắn há miệng cho người nhã nhặn kiểm tra.

“Ngươi sao đâu, cũng ko thấy bị phỏng.” Địch Dĩnh thổi nhẹ vài cái, như xua đi cảm giác ko khỏe cho hắn.

Hơi thở hai người hòa lẫn vào nhau. Môi cận môi trong thoáng chốc liền kề sát lại. Địch Dĩnh ngay lập tức thu lại cõi lòng đầy đen tối của mình. Xém chút nữa ko khống chế được đã hôn lên đôi môi đỏ tươi kia rồi. Sao đến uống trà mà cũng say, đầu óc ko tỉnh táo gì hết….

Y hỏi: “Niệm sinh, ngươi đến hỏi chuyện vụ án phải ko?”

Hai gương mặt anh tuấn và thanh tú cùng trong 1 lúc quay sang hai hướng trái và phải. Bất đắt dĩ tránh đi đối phương, lòng ai cũng có tâm sự khó nói, ai cũng ko dám vượt qua bức tường vô hình giữa họ.

Lãnh Niệm Sinh cảm thấy buồn bực. “Ngươi mau nói cho ta biết, đã tra ra được tung tích của đôi cẩu nam nữ trộm tranh kia chưa?”

“Ko rõ tăm hơi.” Y hỏi, “Niệm Sinh, nói cho ta biết, trước kia sao ngươi lại bị thương nhiều đến như thế?”

“…” Đầu mạnh mẽ quay đi, mặt trong nháy mắt đã trắng bệch ko còn hạt máu. Lãnh Niệm Sinh nắm chặt hai tay, cắn răng nói: “Đừng hỏi.”

Đôi mắt anh tuấn nhíp lại, Địch Dĩnh truy nguyên. “Ngươi và nam nhân kia rốt cuộc là có thâm thù đại hận gì. Ngươi chắc cũng biết tên của hắn chứ?”

Mắt của Lãnh Niệm Sinh trong chớp mắt lóe lên hận ý, sáng quắt lên tia tàn độc. Hắn nhìn trừng trừng người nhã nhặn, cảnh cáo: “Ngươi đừng tự cho mình là đang thẩm vấn phạm nhân nga. Đây là việc riêng của ta, ko hề dính dáng gì đến án tử của ngươi.”

Địch Dĩnh nghe xong, giận dữ xông thẳng lên đầu, “Sao lại ko quan hệ hả! Ngươi có biết kế mẫu Minh Nguyệt, Hoài Xuân chính là Mỵ nương ko hả? Người đã chết là Trần Tam Lang kia cùng nữ nhân này cũng có qua ko ít quan hệ. Hung thủ chắc phải còn có 1 người nữa, ta ko tin với khả năng của 1 mình Mỵ nương có thể hại chết Trần Tam Lang được.

“Khám nghiệm tử thi đã loại trừ Trần Tam Lang chết do trúng độc. Trên xác chết cũng ko có vết thương chí mạng. Vì thế có thể thấy hung thủ ra tay thật cao thâm.”

Bỗng nhiên, Lãnh Niệm Sinh nhớ đến ngày trước —— Cha của người nhã nhặn có để lại 1 mẫu đơn kiên. Trong đó tố cao du côn lưu manh đùa giỡn còn gái nhà lành…..Hả!

Sắc mặt trầm xuống, Lãnh Niệm Sinh đưa ra giả thiết: “Có phải là Mỵ nương vụn trộm cùng gian phu rồi giết chết cha của Minh Nguyệt?”

“Giống như với cha ta.” Địch Dĩnh đứng dậy, chầm chậm đến bên cửa sổ, thần sắc ảm đạm nói: “Niệm sinh, ta từng bắt được Mỵ nương vụn trộm ngay tại phòng ngủ của cha mình.”

Năm đó, cha đi tham gia văn nhân tụ hội. Y vô tình đến phòng cha định lấy đồ, thì thấy Mỵ nương quần áo không chỉnh tề, y còn để ý dưới giường có 1 đôi hài của nam nhân. Là ai đang trốn trong màn che? Mấy ngày sau thì tin tức du côn lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành được truyền ra ngoài. Rồi cha chết ko minh bạch.

“Niệm Sinh, ta nghi ngờ Minh Nguyệt cũng đã thấy qua cái gì rồi. Nguyên nhân nàng bị bán vào kỹ viện chắc chắn có liên quan đến án mạng. Ta muốn điều tra manh mối từ đó.”

Lãnh Niệm Sinh nhất thời giật mình hiểu được, “Nếu Minh Nguyệt có thấy qua Mỵ nương vụn trộm cùng hán tử, thì vụ án có thể tiến thêm 1 bước nữa, có phải ko?

Địch Dĩnh gật đầu.

Lãnh Niệm Sinh nói ra: “Lúc ngươi đến nhà ta lần trước, ta cũng có hỏi qua Minh Nguyệt. Kết quả thì cũng giống như ngươi nghe được thôi.”

“Hết cách.” Y ko có cách gì hỏi ra vấn đề.”

Cân nhắc cẩn thận, Địch Dĩnh lại nhắc nhở: “Niệm Sinh, ngươi tiếp quản sự nghiệp của cha, mấy chuyện thuộc lĩnh vực của mình muốn làm gì cũng được. Nhưng đừng qua lại cùng Phong Kỷ Duyên có được ko?”

Muốn hắn rời xa chốn thị phi, đừng vì nữ nhân rước họa vào thân.

“Ân.” Tùy tiện đáp cho có lệ, Lãnh Niệm Sinh đứng dậy chầm chậm bước đến sau lưng người nhã nhặn, vương tay dài ra, gương mặt thanh tú dựa vào lưng y, lòng ngổn ngang lo sợ bất an.

Địch Dĩnh cả người chấn động, nhưng nhanh như chớp trấn định lại. Không muốn tìm hiểu sâu hơn hành động của hắn. Mơ ước thiết tha mong chờ nhiều năm rồi, giờ lại biến thành hiện thực đầy tàn khốc tra tấn người y.

Lãnh Niệm Sinh nhắm mắt lại, nghĩ mình và Minh Nguyệt đều là người cùng cảnh ngộ. Nhưng người nhã nhặn giờ đã vinh hiển rồi. Tựa vào phía sau hắn thì thầm: “Đừng ghét ta…..Đừng khinh thường Minh Nguyệt, Dĩnh…” Nhỏ giọng nỉ non, trong lời nói có hàm ý cầu xin.

Địch Dĩnh cảm nhận được đôi tay đang ôm thắt lưng mình run rẩy. Là hắn vì nàng mà ăn nhẹ nói nhỏ. Một cổ giận dữ xông lên tận cổ họng. Địch Dĩnh rít qua kẽ răng: “Niệm sinh, ngươi rốt cuộc cho ta là cái gì hả?”

Thứ y muốn ko phải là một chút tình cảm ko chính đáng nhỏ bé kia. Nếu chấp nhận, hai người về sau phải lén lút cả đời. Là đang tính toán gì? Là ai câu dẫn ai… ai thích ai… ai để ý ai…..Y rất hâm mộ cha và nương tình cảm dù chết cũng ko rời, bất kể ai cũng ko thể xen vào được. Nhưng, y cùng hắn lại là thứ qua loa hời hợt ko công khai, ko cần chịu trách nhiệm.

Nhất thời, lý trí cùng dục niệm giằng co —— trong khoảng khắc cũng đã hao hết khí lực của y. Hất ra đôi tay đang ôm ở thắt lưng. Thẳng thắng với hắn, cũng chính là cảnh báo chính mình: “Buông tay.”

Thật sâu vài hơi, Lãnh Niệm Sinh lại xác định, người nhã nhặn căn bản là ko cần hắn: “Vì sĩ diện?”

“Đúng vậy.” Nhân thật quan tâm đến mặt mũi của y. Đồ hồ đồ, đây đâu phải là thứ y muốn! Xoay người lại, Địch Dĩnh vẻ mặt vẻ giận dữ.

Lãnh Niệm Sinh đang nhìn y trừng trừng, cắn răng mắng: “Ngươi ra vẻ làm gì! Bộ tưởng làm quan là giỏi lắm sao……” Sĩ diện chết tiệt…….Hắn đã vứt bỏ mặt mũi để tiến tới rồi mà. Vứt đi tự tôn để làm điều mình mong muốn bấy lâu. Này thật phải cần nhiều dũng khí.

“Ta biết rõ mình ko xứng với ngươi……” Hắn không cam lòng bị người chà đạp…… Cả người tràn ngập oán niệm, Lãnh Niệm Sinh buồn bã tan nát cõi lòng mà gào lên: “Ta là bị bắt buộc mà!”

“Ngươi bị bắt buộc?” Cùng nữ nhân làm đến nỗi có con là do bắt buộc? Thực cũng chỉ là nói như vậy thôi. Địch Dĩnh rốt cuộc ko giấu được oán khí trong lòng mình, Giơ tay chỉ trích, “Chuyện gì cũng đã xảy ra, sao ngươi ko dám nhìn thẳng vào sự thật hả?”

「Bốp ——」 Lãnh Niệm Sinh vương tay kéo đổ khăn trải bàn, những thứ trên đó cũng 「loảng xoảng loãng xoảng」 rơi xuống vỡ vụn.

Lúc này, lòng thật sự đau đến thấu tim. Là ai trêu chọc ai….

“Niệm Sinh, ngươi làm gì?” Địch Dĩnh giận dữ nhìn trừng trừng người đang vì xấu hổ mà gây chuyện ầm ĩ trước mặt.

“Ta đúng là tự coi rẽ mình mới đến đây!” Hắn không ngừng lui lại phía sau. Nên đối mặtvới sự thật, thân đầy dơ bẩn còn hy vọng hão huyền làm chi. Lãnh Niệm Sinh thoáng chốc hốc mắt đỏ lên, dùng sức toàn thân 「Rầm」1 tiếng, đá cái ghế ra xa, rồi chạy như bay ra khỏi nơi ko không xứng với thân phận mình.

“Lãnh Niệm Sinh ——” Địch Dĩnh đuổi theo sau hét lên. Quay đầu lại thấy trong phòng giờ đã thành 1 bãi hỗn độn. Đúng là 1 tên thô bạo …..ko …..vừa lòng liền quá hoại như vậy. Y bắt đầu mắng: “Là ai có nữ nhân, là ai coi thường ai…..”

Biết rõ là ko thể nào được…..Nhưng tình cảm yêu thương cứ ngày 1 tăng lên. Máu nóng cũng theo đó mà dòn ngược về tim…..

「Rắc!」nắm chặt lấy bàn tay, các khớp ngón tay như bị bóp nát. Y đã nhẫn nại đến cùn cực. Cúi người, giờ chỉ muốn dựng lại cái bàn lên mà thôi.

Hở! Một bóng người nhảy từ trên tường xuống, xém chút nữa là té nhào lên mình. Mắt Thiệu Quân chợt lóe lên, ngạc nhiên ko thôi.

“Lại là ngươi.” Y cúi đầu liếc tên kia 1 cái.

“Cút ngay!” Buồn bực hét lên, đẩy tên chặn đường ra, Lãnh Niệm Sinh vội vàng nhảy sang đường tắt ra ngoài phủ.

Thiệu Quân đứng bên này tường mà trợn mắt. Lúc vội vàng thoáng nhìn khi nãy, đầu vẫn còn nhớ được cái tên chọc tức chết người kia mang đôi mắt đỏ hoe……

Thiệu Quân cũng leo tường mà vào, bước nhanh đến sương phòng của đại nhân. Vừa mới đến khoảng sân ngoài đó, đã thấy gã người hầu cầm 1 gói to, bên trong còn lộ ra mảnh vỡ của chén bát đi ra từ cửa phòng.

Thiệu Quân lập tức bước vào, gọi: “Đại nhân, vừa xảy ra chuyện gì?”

Địch Dĩnh giận dữ đầy áp lực, cắn răng nói: “Còn có thể xảy ra chuyện gì, chỉ có thể trơ mắt ra mà buông tay!” Không thể tiếp tục hồ đồ, trong đầu toàn bộ là hình ảnh của hắn. Chầm chậm bức đến trước bức tranh chữ, tình cảm dành cho người ở đằng sau nó chỉ có thể khóa kín mãi mãi.

Khéo lại đôi mắt phượng, y thần sắc ảm đạm, thở dài…..”Đem bức tranh này đốt đi.” Nên vứt bỏ.

Thiệu Quân cầm lấy bức tranh chữ. Đang êm đẹp, sao lại muốn đốt đi?

“Ngươi ra ngoài đi.” Y muốn yên tĩnh 1 chút. Vết thương cũ nơi cánh tay lại bắt đầu đau. Năm đó đã ghi lại ký hiệu khắc cốt ghi tâm này. Vì sao cứ đau mãi đến hôm nay, ko thể tiêu tan.

Đợi thuộc hạ lặng lẽ đem bức tranh ra ngoài. Địch Dĩnh mới trở lại bàn, cố vứt bỏ những suy nghĩ phiền muộn trong lòng. Với tay đề bút, nhanh chóng đề ra công ước với chúng dân thật trôi trải —— Phàm là đạo xử thế ở ngoài. Láng giềng nên hòa thuận. Người người phải đảm bảo nộp đúng thuế, phòng thiên tai, trộm cấp, đánh nhau. Kinh doanh, cho vay, kiện tụng phải có giấy tờ ghi lại rõ ràng. Nên biết rõ cách hành xử, nếu cùng vi phạm cùng 1 hành vi, trách phạt nặng nhẹ sẽ phân biệt rõ. Dân chúng xem xong phải thực thi, tuân theo. Ngay hôm đó, liền bảo người dán thông cáo khắp nơi, tận tình làm việc, đồng thời cũng chỉnh đốn lại địa phương mà mình quản hạt.

[1] Nguyên văn: Đoạn tụ chi phích (断袖之癖). Là 1 BL nổi tiếng trong lịch sử. Bạn nào có hứng thú thì có thể vào đây