Trở lại lúc ban đầu, thời điểm Lâm Thanh và Chu Lục quen nhau không hề có một chút lãng mạn nào.
Hơn mười năm trước, Lâm Thanh khi đó mới bước chân vào xã hội vẫn còn rất ngây ngô, cậu mang theo một túi đựng quần áo cùng đồ dùng hàng ngày, cầm theo vài trăm đồng một mình đi tới thành phố M kiếm sống. Khi Lâm Thanh ở nhà hàng học việc, ngoại trừ cùng sư phụ học nấu ăn, các việc vặt rườm rà trong quán cũng là việc của cậu, chừng hai mươi tuổi chính là tuổi cần ăn đủ ngủ đủ, nhưng cậu mỗi ngày đã phải dậy sớm, cho nên thiếu ngủ trầm trọng.
Thành phố M là nơi tấc đất tấc vàng, tìm phòng cho thuê cũng là một vấn đề lớn. Ở nhà hàng chỉ bao ăn chứ không bao ở, ngay từ đầu Lâm Thanh ở tại nhà dân cũ kỹ, dù hoàn cảnh khó khăn nhưng vẫn có thể chịu được, dù sao tiền thuê cũng rẻ, nhưng mà nhà cũ địa điểm hẻo lánh, đi qua vô số đường nhỏ lại phải đi trên đường lớn một đoạn dài nữa mới đến được trạm xe buýt, một đường đi tới nhà hàng đã mất hơn một giờ, việc này đối với công việc của Lâm Thanh vốn đã gian khổ mà nói, quả thực là họa vô đơn chí (~ xui xẻo không đến một lần).
Khi có tin về việc dỡ bỏ khu nhà và phải chuyển đi nơi khác, đồng nghĩa với việc cậu cũng phải dọn đi, cuối cùng Lâm Thanh kẽ cắn môi bắt đầu tìm kiếm tin tức phòng cho thuê, cậu tìm trên mạng thấy được một quảng cáo cho thuê, sau khi so sánh các nơi với nhau, địa điểm và giá cả đều hợp lý, hơn nữa hình thức thuê chung phòng không thể nghi ngờ có thể tiết kiệm được một nửa chi phí, Lâm Thanh gọi điện vào số điện thoại trên quảng cáo, đó là lần đầu tiên cậu nghe được giọng nói của Chu Lục.
“Bố tôi họ Chu, mẹ tôi họ Lục, cho nên tên tôi là Chu Lục, nhớ được không?” Sau khi thỏa thuận xong, đối phương ở trong điện thoại cứ như thế giới thiệu về mình.
Đây gọi là phương pháp giới thiệu vừa đơn giản vừa cọc cằn, nhưng mà nghe thấy giọng nói của đối phương cởi mở, lúc nói chuyện đều mang theo ý cười, Lâm Thanh nghĩ, đó phải là một người dễ ở chung.
Lâm Thanh chọn cuối tuần là ngày dọn nhà, hành lý của cậu không nhiều lắm, đem quần áo và vài vật dụng nhỏ cho vào balo, còn túi hành lý to thì để đựng sách vở cậu thích, trong tay thì cầm mấy chậu cây cảnh.
Căn phòng cho thuê được thay đổi từ phòng dành cho một người, chủ nhà thật sự rất biết sử dụng không gian một cách hợp lý, phòng ngủ không lớn lắm bị ngăn thành phòng nhỏ cho hai người, nhà vệ sinh và phòng bếp dùng chung, phòng khách đặc biệt thu hút nhưng lại chỉ có thể đặt một vài vật dụng trong nhà. Không gian nhỏ cũng có chỗ tốt của nó, ví dụ như dễ dàng cho việc quét dọn vân vân…, tổng thể mà nói, Lâm Thanh rất hài lòng với tình hình hiện tại, ngoại trừ người ở chung là một tên quá vô tư.
Lần đầu tiên gặp nhau, Chu Lục mặc áo ba lỗ cùng quần đùi, đứng không ra đứng mà dựa vào cửa, trong miệng vẫn nhai kẹo cao su, không chút nào khách khí đánh giá vẻ ngoài của Lâm Thanh: “Ai cha, cậu lớn lên sao lại nhỏ như vậy? Giọng nói trong điện thoại rất trầm mà!” Ngày hôm đó Lâm Thanh mặc áo phông in họa tiết phim hoạt hình, quần jean hơi dài phải xắn ống quần lên, trên vai còn đeo balo, nhìn qua thực sự rất giống trẻ con.
“…Cảm ơn, tôi coi như anh đang khen tôi.” Lâm Thanh tức giận đáp, cậu biết giọng nói của cậu có chút khàn khàn, có lẽ do lúc ở nhà hàng làm việc, mỗi ngày cần phải thét to và tiếp khách, trước đây chính là tiếng trời, lâu ngày cũng phải biến thành con quạ cây dâu, đối phương lại có thể “nhất châm kiến huyết” (nói trúng tim đen) mà vạch ra, thật sự không khách khí gì!
Chu Lục hoàn toàn không phát giác ra mình nói chuyện có chỗ nào không ổn, anh thật nhiệt tình tiến lên nhận lấy túi hành lý trong tay Lâm Thanh, “Ai ui sao nặng vậy, cậu đựng bảo bối trong này à?”
“Một ít sách, bình thường tôi thích đọc sách, thỉnh thoảng làm hoa cỏ trong vườn.” – Lâm Thanh lung lay nhẹ cành cây trong tay và nói.
Chu Lục vui vẻ nói: “Cậu sao lại giống ông ngoại tôi đến vậy chứ, có phải cuối tuần cậu thích ra công viên đem chim đi dạo ở nơi yên tĩnh hay không?”
Lâm Thanh không nói, nghĩ thầm hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, từ giọng nói đến sở thích đều bị chê bai một trận, đây rốt cuộc là cái chuyện gì!
Lúc này Chu Lục mới phát hiện bầu không khí có chút ngưng trệ, anh từ trong túi quần móc ra kẹo cao su đưa cho Lâm Thanh, lấy lòng nói: “Vừa nãy chỉ là trêu cậu chút thôi! Nào, tôi mời cậu ăn kẹo bong bóng thơm mát —— Emma miệng hồ liễu, kẹo cao su tới!”
Tâm tình của Lâm Thanh đang không thoải mái, phút chốc đã bị Chu Lục vì nói sai chọc cười cậu, đoán chừng nghĩ là kẹo bong bóng và kẹo cao su, vừa mở miệng thành kẹo bong bóng thơm mát!
“Trời ạ đầu óc tôi xoay chuyển nhanh, nói không kịp nghĩ!” Chu Lục cũng cười mình, “Lần trước tôi khen bạn gái tôi cái khăn quàng cổ này thật đẹp, cũng không biết vì sao lại theo bản năng nói cái khăn mặt của em thật đẹp, nghĩ rằng phải nhanh chóng giải thích, kết quả còn nói thành khăn tắm….. Khiến cô ấy bị chọc tức!”
Lâm Thanh càng vui vẻ, hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Chia tay.” Chu Lục hời hợt đáp.
“Hả? —— Có vậy mà chia tay, không đến mức đó chứ!” Lâm Thanh thầm nghĩ cô gái này có chút nhỏ nhen, nói tóm lại Chu Lục người này chơi đùa thật thích.
Chu Lục buông hành lý xuống, biểu tình có chút phiền não: “Con gái đúng là phiền phức, ngược lại tôi không thể hiểu bọn họ!”
Lâm Thanh cũng đã từng yêu một lần, trong ấn tượng của mình hình như cũng đã từng đối với một nữ sinh tim đập thình thịch, vì vậy cũng tán thành gật đầu.
Sau này hai người ở chung phòng lại cơ bản cũng quá khác nhau, không phải vì tính cách không hợp, mà là công việc đều quá bận rộn, Lâm Thanh toàn phải dậy từ lúc sáng sớm, mà Chu Lục phải đi xã giao rất nhiều.
Lâm Thanh không hiểu gì nhiều về Chu Lục, cứ nghe anh nói, sau khi tốt nghiệp đại học bố mẹ nhờ vào quan hệ mà an bài anh làm một công nhân viên chức nhà nước nhàn hạ, anh chỉ cần mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc uống trà đọc báo ngồi ăn chờ chết sinh hoạt thực sự đáng sợ, cho nên hành động trước, báo cáo sau, chạy trốn tới thành phố M, hiện nay đang làm việc ở một xí nghiệp chạy tiêu thụ, mỗi ngày mệt như con chó, nhưng anh tuyệt đối không hối hận, anh thích sinh hoạt mỗi ngày tràn ngập khiêu chiến và kích thích như thế này. Lâm Thanh nghĩ thầm quả nhiên là người có chí riêng, Chu Lục không biết chừng là một tên cuồng được ngược, còn thấy mệt mỏi là vui vẻ chứ!
Có một lần Lâm Thanh lau dọn vệ sinh ở nhà hàng sau, đến đêm khuya tối mịt mới về nhà trọ, mơ hồ lúc mở cửa ra nhìn thấy có người nằm trước cửa, có bao nhiêu buồn ngủ đều bị hù chạy, ngược lại đầu óc lại nhanh chóng sợ hãi ảo tưởng ra tình cảnh tên sát nhân giết người cướp của rồi vứt lại thi thể ở đây, phía sau lưng đổ đầy mồ hôi lạnh cả người bất giác lui về phía sau, đi chậm rãi ra phía hành lang bật đèn, lúc đó Lâm Thanh mới nhìn thấy rõ nằm trên mặt đất là Chu Lục, lập tức ngửi thấy được mùi rượu nồng đậm.
Trong tay Chu Lục vẫn còn cầm chìa khóa, đoán chừng hôm nay đi xã giao đến khuya, say đến bất tỉnh nhân sự, cừ thật, vẫn ngủ rất ngon.
Lâm Thanh mất sức của chín trâu hai hổ mới đem Chu Lục cao lớn khiêng vào trong nhà, cũng không tiện mặc kệ một con ma men như vậy được, đành phải mạnh mẽ chống đỡ tinh thần thay đối phương cởi quần áo bẩn ra, lại cầm một cốc nước nóng cho anh uống xong, uống được một hai ngụm, Chu Lục nhướng mày, “Ọe” một tiếng nôn hết ra!
Lâm Thanh: “…”
Nửa đêm hôm đó Lâm Thanh mơ mơ màng màng quét dọn lại nhà và chiếu cố con ma men này vượt qua cơn đau dạ dày. Đến lúc trời gần sáng rồi Lâm Thanh mới nằm dài trên giường ngủ một lúc, nếu cứ theo lẽ thường mà đi làm cả ngày cậu cũng hoài nghi chính mình có thể tùy thời mọc cánh thành tiên rồi bay lên trời hay không.
Ngày hôm đó sau khi kết thúc công việc, chín giờ tối Lâm Thanh mới trở lại phòng trọ, lúc đó Chu Lục đã khôi phục thần thanh khí sảng, vừa thấy Lâm Thanh liền toét miệng cười ngây ngô: “Ngày hôm qua thực sự làm phiền cậu, còn giúp tôi xin nghỉ! Cậu thật tốt! ~~~”
Lâm Thanh hung dữ một trận, ngăn cản nói: “Im miệng!”
Chu Lục mặc kệ, vẫn kiên trì buồn nôn tới cùng: “Tiểu ~ Linh ~” nói xong thiếu chút nữa bị Lâm Thanh đập cho một trận. Chu Lục từ trước đến giờ nói chuyện vẫn bị nói giọng mũi đến nghiêm trọng chẳng phân biệt được, luôn “Tiểu Linh”, “Tiểu Linh” mà gọi cậu, nghe như gọi đứa con gái nào vậy, ở khu nhà trọ hàng xóm quen thân đều xấp xỉ tuổi hai người, bọn họ nghe xong cũng học Chu Lục đùa giỡn gọi như vậy, Lâm Thanh nghĩ Chu Lục thật đáng ghét.
Chu Lục đúng là bị ngược đến phát cuồng, khi bị đánh mặt vẫn tươi cười, cuối cùng anh giơ hai tay lên biểu thị đầu hàng, vừa kêu Lâm Thanh vào ăn cơm: “Tôi đi xuống nhà mua đồ ăn, nói chuyện để tỏ lòng biết ơn nhé!”
Hai người cứ như vậy ầm ĩ cười cười đùa đùa ăn xong cơm tối, mối quan hệ của hai người vô hình được kéo lại không ít, từ khi đó Chu Lục liền đem việc Lâm Thanh đối tốt với mình yên lặng đặt dưới đáy lòng, nhớ kỹ.
Bắt đầu mùa đông năm đó, mẹ Lâm Thanh tái hôn.
Ở nông thôn phụ nữ kết hôn sinh con rất sớm, mẹ Lâm năm nay cũng mới ngoài bốn mươi, không thể nào bắt mẹ cậu phải vì cha cậu mà giữ thân cả đời, bà có quyền lợi tìm kiếm chỗ dựa mới cho mình. Đạo lý này Lâm Thanh hiểu rõ, nhưng vẫn cảm thấy buồn vô cớ.
Lâm Thanh xin phép nhà hàng cho nghỉ vài hôm về quê một chuyến, mẹ cậu đã dọn sang nhà mới, trong nhà lạnh lẽo đến đáng sợ. Cha dượng là một tài xế xe tải, năm nay mới ly dị, mang theo một đứa con gái hư đốn phản nghịch ở bên người, con bé đó mỗi lần đối mặt với Lâm Thanh và mẹ Lâm đều không có sắc mặt tốt, tuy rằng cha dượng luôn nghiêm khắc quản giáo con gái mình, nhưng tổng thể tâm lý của Lâm Thanh vẫn không tốt, câu nệ ở lại được mấy ngày, Lâm Thanh tạm biệt mẹ trở về thành phố M.
Ở gia đình ba người này, cậu chỉ là khách.
Đảo mắt đã sắp đến lễ mừng năm mới, tuy rằng mẹ cậu có gọi điện vài cuộc kêu cậu về với ông bà, nhưng Lâm Thanh cứ kéo dài, cuối cùng dĩ nhiên không mua được vé xe để lấy lý do ở lại thành phố M. Chu Lục đương nhiên là phải về nhà, anh và bố mẹ đã sớm giảng hòa, dù sao cũng là con trai duy nhất, tuy rằng phía trên anh còn có một người chị, nhưng mà tóm lại anh vẫn là quý giá nhất, biết được Lâm Thanh định ở lại thành phố M đón năm mới, Chu Lục nhiệt tình mời cậu cùng nhau về nhà.
Lâm Thanh cười từ chối, cậu không nói gì với anh về chuyện trong nhà, nếu đối với con người ngốc bẩm sinh này mà nói hết buồn phiền, hiệu quả không khác gì đàn gẩy tai trâu là mấy.
Chu Lục chấm hỏi đầy đầu, vẫn luôn cảm thấy Lâm Thanh là lạ, nhưng lại bị Lâm Thanh thúc giục vội vàng, cuối cùng anh vẫn phải sửa sang xong hành lý, Lâm Thanh tiễn anh đến nhà ga.
“Cậu theo tôi về nhà đi, cậu ở một mình tôi thấy lo lắm.” Chu Lục còn muốn cố gắng tới cùng.
Lâm Thanh từ phía sau lưng đẩy anh đi, vẫy chào cười: “Tạm biệt!”
Ngày hôm đó một mình Lâm Thanh trở lại nhà trọ, thời tiết rất lạnh, cậu ôm chăn chui vào góc giường đọc sách.
Ngày thường Chu Lục là một tên tay chân vụng về, chỉ cần có anh ở nhà, tiếng động ở trong nhà không bao giờ ngừng, có thể chơi thành hòa âm được, Lâm Thanh luôn nói: “Chu Lục anh thật đáng ghét!”. Thế nhưng đến khi Chu Lục về nhà rồi, toàn bộ căn phòng chợt yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ nghe được tiếng kim đồng hồ tích tắc chuyển động.
Lâm Thanh nhìn vào Tuyển tập những bài thơ, cậu thấy vị Đại giáo sư văn học này viết một bài nghiêm túc như sau:
Tiểu tiện đến quýnh đít
Liền chạy vào rừng cây
S O S qua đi
Lại thành nam tử thoải mái
Không hiểu sao bị chọt cho cười, Lâm Thanh ôm bụng ngây ngốc cười không ngừng, đang cười, lại đột nhiên chảy nước mắt.
Cậu cảm giác mình là một đứa ngốc đáng thương.
Nước mắt tự nhiên chảy một hồi, cửa đột nhiên truyền đến âm thanh tra chìa khóa, Lâm Thanh nghi hoặc ra khỏi phòng nhìn, ngay cả dép bông cũng quên mang vào.
Chu Lục đứng ở cửa, trong tay vẫn cầm hành lý mang đi lúc chiều, cầm thêm cả một túi đồ ăn.
Anh thấy khóe mắt Lâm Thanh hơi đỏ vì khóc, phản ứng đầu tiên là ném đồ trong tay xuống, tiến nhanh tới bên người Lâm Thanh, anh xoa xoa tóc cậu, thật mềm mại.
“Tôi vẫn không yên lòng, lúc tạm nghỉ ở bến xe lại bắt xe trở về, đã thông báo với gia đình mấy ngày sau mới về rồi.” Chu Lục ngồi xổm ngẩng đầu lên nhìn vào ánh mắt của Lâm Thanh, ôn nhu nói: “Không sao, đừng sợ, có tôi ở đây.”
Lâm Thanh nghĩ, có khi ở một giây phút đó cậu đã thích Chu Lục.
Đêm hôm ấy gặp lại Chu Lục, Lâm Thanh mơ lại thời gian ngày trước, ngủ một giấc đến hừng đông, khi tỉnh lại phát hiện thấy gối ướt.
“Nhất định là lúc ngủ chảy nước miếng.” Lâm Thanh xoa xoa khóe mắt phiếm hồng nghĩ.