Chỉ là một nụ hôn lướt qua trên khóe môi, lại khiến Lục Phong Hàn như mất đi sự khống chế của trọng lực, linh hồn cũng trôi nổi theo rồi.
Khi khôi phục lại lí trí, anh ảo não vì xúc động nửa phút trước.
Anh lùi lại, mở mắt.
Kỳ Ngôn còn vùi đầu vào gối, đôi mắt vẫn còn nặng nề buồn ngủ - hiển nhiên nụ hôn kia chẳng có ảnh hưởng gì đến cậu.
Trong khi thở phào nhẹ nhõm, thì nơi ngực trái của anh cũng có co rút đau đớn.
Anh chậm rãi hợp tay Kỳ Ngôn lại trong tay mình, vết chai mỏng trong lòng bàn tay xẹt qua cổ tay cậu, điều chỉnh cảm xúc mình lại.
"Xin lỗi, anh không nên làm vậy."
"Vì tôi không thể lý giải hàm nghĩa của hôn môi sao?" Âm sắc của Kỳ Ngôn bỗng lạnh lẽo, vì buồn ngủ mà bớt được vài phần. Cậu hơi ngửa đầu, đường cong cổ rõ ràng, hai mắt nhìn về Lục Phong Hàn, nghiêm túc nói: "Anh có thể hôn tôi, trong trí nhớ của tôi anh từng làm thế."
Lục Phong Hàn hiểu, vì thiếu hụt cảm xúc mà Kỳ Ngôn mới mất đi khả năng phán định, đành đem kí ức ra đối chiếu cho những việc: Đúng, không, cho phép và cự tuyệt.
Anh nắm tay cậu, nhéo nhéo hai đốt ngón tay, tiếng nói mang vẻ thản nhiên, vui vẻ hằng ngày: "Hiện tại không được, chờ em lấy lại cảm xúc thì mới có thể, nếu không là đang khi dễ em."
Kỳ Ngôn có chút không cách nào lí giải, lại chọn tin tưởng lời của anh hoàn toàn.
Mắt khép hờ, vì buồn ngủ mà âm thanh hơi mơ hồ, không đầu không đuôi nói với Lục Phong Hàn: "Tôi chỉ cho phép anh hôn tôi."
Nói xong, chịu đựng không nổi mà mi mắt khép lại hoàn toàn, ngủ mất.
Lục Phong Hàn lẳng lặng nhìn người đang ngủ say, sau một hồi lại nhẹ nhàng tay chân mà nằm lên giường.
Ánh đèn tắt, động cơ phi thuyền tạo ra tiếng ồn trắng liên miên không dứt. Anh theo thói quen rà soát lại những việc mình làm hôm nay tránh sơ sót, xong xuôi mới chuẩn bị ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức, đi phá hang ổ của Downer.
Ở tiền tuyến gần mười năm, Lục Phong Hàn đã sớm dưỡng được năng lực đi ngủ tùy thời tùy chỗ, nhưng chưa kịp gì thì Kỳ Ngôn đã xoay người, chui vào lòng anh.
Trong lúc nhất thời, hình ảnh trong ký ức chồng lên nhau.
Lục Phong Hàn đem người ôm chặt, cùng nhau ngủ.
Quả nhiên là bé dính người mà.
Ngủ suốt năm giờ, Lục Phong Hàn dẫn theo Kỳ Ngôn còn đang mơ màng đi phòng chỉ huy. Bên bàn hội nghị có 3 người ngồi, cách vài phút thì Duy Nhân và Mai Tiệp Lâm mới vừa ngáp vừa đi vào.
Đỗ Thượng thấy Mai Tiệp Lâm ngồi rồi mà vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài: "Cô vội gì thế, uể oải như bị đào rỗng ấy."
Tinh thần Mai Tiệp Lâm không chút phấn chấn: "Đừng có hất nước bẩn nha, tôi là con thỏ ngoan không ăn cỏ gần hang."
Thoáng thấy Lục Phong Hàn đang xé ống dinh dưỡng đưa đến miệng cái người chưa tỉnh hẳn – Kỳ Ngôn – đầu cậu ấy còn đặt lên vai chỉ huy, ngoan ngoãn há mồm, uống từng ngụm nhỏ.
Thấy một màn này, Mai Tiệp Lâm bị tức giận mà thanh tỉnh luôn – vì sao bà đây không có cái phúc này? Đều do quân Phản Loạn!
Chờ Kỳ Ngôn uống xong, đứng dậy về sô pha, Lục Phong Hàn mới gõ bàn, khiến mọi người chú ý: "Được rồi, mở họp!"
"Lần hành động này, Đỗ Thượng dẫn đội đột kích, tàu Giang Lăng tiên phong, Long Tịch Vân dẫn tàu Phi Liêm phòng thủ hai cánh, Mai Tiệp Lâm, Duy Nhân, tàu Thiền Uyên và tàu Binh Ninh đi giữa, tôi và tàu Định Viễn cản ở phía sau, Erich ở lại thủ tàu chỉ huy."
Khi Lục Phong Hàn nói thì Phá Quân cũng mở đoàn tàu giả lập.
Trong bản đồ sao thu nhỏ, các đội tàu có kích thước khác nhau được phân ra bằng màu sắc khác nhau gồm: Tàu tiếp viện, tàu bảo vệ và các tàu đi kèm khác.
Ánh mắt xẹt qua đám người đang ngồi, Lục Phong Hàn hỏi: "Có ai có ý kiến gì không?"
Mai Tiệp Lâm nói: "Không có ý kiến, chỉ là tôi yêu cầu cho tàu Thiền Uyên đi trước. Nhà thiết kế của tàu Bình Ninh kì lắm, phi thuyền tốt thế mà thiết kế nó thành hình thang, mông cực to, theo sau trở ngại tầm nhìn lắm."
Duy Nhân trừng mắt: "Sao mà trở ngại tầm nhìn? Tàu Bình Ninh chắn dò xét của radar bà hả? Hay bà đang nhìn xung quanh tối đen trong khi tiến lên với tốc độ tối đa?"
Những người có mặt lần lượt uống nước và cào móng tay, cho họ trọn một phút để cãi nhau.
Như thường, cãi nhau được 40 giây thì Duy Nhân vẫn thua như cũ.
"Được rồi, tàu Thiền Uyên đi phía trước." Lục Phong Hàn xắn tay áo sơ mi lên, khuỷu tay chống bàn: "Năm con tàu lớn tiễn Downer, đủ mặt mũi."
Mai Tiệp Lâm: "Chờ khi hắn ta mỉm cười dưới cửu tuyền, còn có thể so kè với mấy anh em kia của hắn ta!" Nụ cười cô nhạt dần: "Lâm Đôn hẳn là tâm tình không tồi, có người để trút giận rồi."
Lâm Đôn trong miệng cô là đội trưởng tàu Eros, trong trận đại thảm bại đã gặp phục kích, không trở về.
Chiến tranh vũ trụ, làm sao tồn tại hài cốt, di hài.
Lục Phong Hàn lại đưa ra một danh sách: "Mấy người trong này, cũng đem theo, đừng cho trở lại."
Ai đang ngồi cũng rõ, danh sách này là do Long Tịch Vân nộp lên. Tên trên đó từng ít nhiều phản bội Liên Minh, không sai sạch sẽ. Nhưng toàn nhân vật bên lề, không cần thanh lí theo quân quy.
Chờ trận chiến này kết thúc, chỉ cần để hai chữ "mất tích" lên hồ sơ, là lệ thường của quân Viễn Chinh.
Thấy ai cũng nhớ rồi thì Lục Phong Hàn lại nói: "Thắng trận này, trên địa bàn của Downer, đưa một lời giải thích cho các anh em đã ra đi."
Vẻ mặt ai cũng trầm ngâm.
Lúc này, cửa phòng chỉ huy được mở ra, đánh vỡ không khí trong phòng.
Lorentz Bộ Kĩ Thuật cuối cùng cũng đến, không ngồi xuống tham gia họp mà chỉ quầng thâm mắt của mình, tay bưng một ly espresso còn bốc khói nghi ngút nói: "Đừng có mà hưng phấn lao lên rồi không để ý phía trước, coi chừng hệ thống điện, nó mà hư nhiều thì người của Bộ Kĩ Thuật không làm, tự mấy người đến mà sửa."
Uy hiếp xong, Lorentz xoay người, vạt áo blouse trắng bay lên.
Khi thấy người đã đi xa, Mai Tiệp Lâm và Đỗ Thượng nhìn nhau, lẩm bẩm: "Sao tự nhiên mình thở nhanh vậy? Lorentz thiệt đáng sợ!"
Duy Nhân châm vào: "Vì hai người là hai đứa chiến máu nhất, tờ báo cáo sửa chữa dày nhất!"
Mai Tiệp Lâm và Đỗ Thượng sờ mũi, câm miệng.
4 giờ chiều ngày 10/7, điểm đóng quân của Quân đoàn 11 quân Phản Loạn.
Trong phòng điều khiển, hai người đang trực nói chuyện phiếm.
"Bên trên vì chiến thuật quỷ dị mới của quân Viễn Chinh mà cãi nhau bao lần rồi?"
"Ai mà đếm nỗi, chỉ biết quân đoàn trưởng phát hỏa mấy lần rồi. quân Viễn Chinh vì sao mà biết được chúng ta lúc nào rời khỏi con đường chuyển tiếp nhể? Phân tích không ra, máy cái cọc cắm bên đó cũng lâu rồi không liên lạc được, nửa tin cũng không có.
Tôi cảm thấy, không chừng là có người tiết lộ rồi, nhưng ngẫm lại là trừ phi tổng chỉ huy mở miệng thông báo, chứ không thì không ai rõ chuyện ra sao."
"Không hiểu rõ thì làm sao đánh?" Người nói chuyện thấy hình ảnh trên màn hình bình thường, xác định trái phải không ai khác, bèn nhỏ giọng: "Dù sao đánh cũng thua, không bằng đem thứ đồ đó làm cho rõ, tôi không muốn chịu chết."
Người cùng trực vỗ vai hắn ta: "Vừa đánh xong hai trận, quân Viễn Chinh cũng muốn nghỉ ngơi, phiên trực của chúng ta có nửa ngày sẽ không có gì đâu. Trí giả lợi hại vậy, "sứ giả" mà ngài phái tới cũng mạnh, nhất định có thể điều tra rõ."
Hai người không việc gì làm, dùng sức tưởng tượng mà suy đoán thủ đoạn mới của quân Viễn Chinh một phen, dụng cụ theo dõi bông vang lên tiếng "tít" bén nhọn, báo có tình huống lạ.
Hai người nhanh chóng lấy lại tinh thần, bổ nhào vào trước dụng cụ, chỉ thấy trong màn hình, các điểm đỏ báo hiệu có nguồn năng lượng đang tiếp cận rất nhanh.
"Có phải là quân Viễn Chinh tấn công hay...." lời chưa nói xong thì trên nền xanh lá, các điểm đỏ đã hóa thành mảng, lấy tốc độ cực nhanh đến gần.
Âm thanh cảnh báo lần lượt vang lên chói tai, các điểm báo màu đỏ như máu lần lượt xuất hiện, lấp đầy hầu hết màn hình giám sát.
Trước mắt không có gì ngoài màu đỏ, sau khi ngây người gần mười giây, nhân viên trực ban kinh hãi đập nát nút màu đỏ, lớn tiếng thông báo: "Địch tập kích! Một đội tàu không xác định đang nhanh chóng tiếp cận!"
Dưới bức màn hắc ám của vũ trụ, Giang Lăng đi đầu, đoàn tàu hùng mạnh như bóng đen lẻn vào màn đêm, đâm vào phương xa như dao găm.
Trong kênh thông tin, Đỗ Thượng đang trên tàu Giang Lăng nói: "Đối phương thả ra "Thiên Lý Nhãn" để kiểm tra tình hình của chúng ta, xem ra lâu vậy cũng đã bị phát hiện."
Lục Phong Hàn ừ, rồi bảo Phá Quân định vị Thiên Lý Nhãn, truyền cho phi thuyền tiêm kích cận tàu Giang Lăng, dùng một pháo giải quyết.
"Thiên Lý Nhãn" là một thiết bị giám sát tầm xa thường được sử dụng trong các chiến trường không gian, nó có thể truyền hình ảnh thời gian thực qua một khoảng cách xa. Vốn dĩ anh không định giấu giếm, cũng không ngại bị theo dõi, Lục Phong Hàn vẫn như cũ làm người thả diều, tạo áp lực tâm lí.
Đồng thời, hạ lệnh: "Kiểm tra lại thông tin nội bộ."
Đồng thời khi giọng nói rơi xuống, hình ảnh của đội xuất hiện trên màn hình ảo cao như một bức tường, và vô số đốm sáng màu xanh lá cây dần dần sáng lên — màu xanh lá cây có nghĩa là không bị chặn, màu đỏ có nghĩa là không có liên lạc.
Lục Phong Hàn: "Xác nhận trạng thái của từng phi thuyền, tự kiểm tra hệ thống điều khiển trung tâm, khởi động máy đẩy tên lửa tầm xa, tất cả nhân viên đều túc trực, sẵn sàng chiến đấu!"
Khi có lệnh, tất cả mọi người trong quân Viễn Chinh đứng yên tại cương vị của mình, các chân vịt tên lửa gắn trên thân tàu lặng lẽ và đồng loạt nhô lên, với họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào kẻ thù.
Khi tàu đứng đầu Giang Lăng vào vị trí, Lục Phong Hàn tuyên bố: "Loạt tên lửa đầu tiên, phóng."
Âm cuối chưa xong thì ngoài cửa sổ mạn tàu, loạt tên lửa đã bay về phía quân Phản Loạn.
Ngọn lửa của vụ nổ bốc lên.
Rất nhanh, Phá Quân báo lại: "Đạn đạo được điều khiển bởi hệ thống điều khiển trung tâm, tỷ lệ trúng đích là 79%."
Trước khi hệ thống điều khiển trung tâm ra đời, sát thương tầm xa chỉ có thể lấy nhiều mà thắng, không dám nhìn thẳng.
Vũ trụ có hoàn cảnh phức tạp, đạn đạo bị ảnh hưởng bởi nhiều nguyên nhân, vì phi thuyền của địch không phải là cái thứ không có năng lượng, một đống sắt vụn đứng yên.
Sau khi hệ thống điều khiển trung tâm xuất hiện, mới bước đầu thực hiện đúng mục tiêu "chỉ đạo chính xác".
Hệ thống điều khiển trung tâm có thể lập tức bắt được dữ liệu về hoàn cảnh vũ trụ, đoán được hướng đi của địch, trước khi tên lửa b ắn ra 0.1 giây sẽ sửa lại đường đạn, hạ xác suất lạc đạn còn lại phạm vi 1 mét, đề cao tỷ lệ trúng đích 80%.
Đây cũng là lí do mà vì sao trong một đoạn thời gian dài, quân Phản Loạn bị quân Viễn Chinh đ è xuống đánh, Y thì nhảy lên top 1 Bảng Đen.
Chỉ vì lúc ấy hai bên có tỷ lệ trúng đich như nhau là 50%, trong một đêm mà Liên Minh bắn được 10 phát, thì có thêm 3 phát trúng đich – số liệu đơn giản này mà đưa lên chiến trường thì cực kỳ kh ủng bố.
Thậm chí cho tới hôm nay, quân Phản Loạn mấy lần đổi mới hệ thống vẫn như cũ không thể đuổi theo con số này, mới đầy tâm tư đi cướp bản nguồn hệ thống điều khiển trung tâm.
Thanh âm của Đỗ Thượng lại vang lên trong kênh thông tin: "Đối diện bắt đầu phản kích!"
Mai Tiệp Lâm đang đi theo tàu Giang lăng hưng phấn: "Tới tốt lắm! Cả nhà đánh nhau nào!"
Y chang thủ lĩnh cái nhóm nữ lưu manh chuẩn bị đi đánh nhau sau giờ học.
Mắt Lục Phong Hàn nhìn về bản đồ sao ba chiều: "Chuyển đội hình hình nón, tàu Giang Lăng làm mũi nhọn, hai cánh nâng lên đánh chặn, tấn công, phá vỡ đội hình địch."
Tiếng của Long Tịch Vân dẫn đầu truyền đến trong kênh thông tin: "Rõ!"
Còn Đỗ Thượng như đầu tàu gương mẫu, tàu Giang Lăng như mũi đao mà đâm vào mấy chiếc phi thuyền của quân Phản Loạn đang lao đến.
Lục Phong Hàn đã có một cái nhìn tổng quát về chiến cục, trong lòng có ý tưởng mới, phân tâm nhìn Kỳ Ngôn thì thấy cậu đang quan sát cẩn thận bản đồ sao.
Ánh đèn huỳnh quang chiếu vào mặt cậu, giống như một lớp men mỏng trên đồ sứ.
"Đang nhìn gì?"
Khác với khi ra lệnh lúc nãy, giọng anh nhẹ nhàng, sợ dọa Kỳ Ngôn.
"Tướng quân, chúng ta cũng đang dùng Thiên Lý Nhãn sao?"
Lục Phong Hàn gật đầu: "Không sai."
Ánh mắt Kỳ Ngôn dời khỏi bản đồ sao ba chiều: "Tôi có một ý tưởng, nếu có thể chế ra một đoạn tần số, quấy nhiễu việc Thiên Lý Nhãn truyền hình ảnh về tàu chủ lực. Như tàu Thiền Uyên, tàu Định Viễn, tàu Giang Lăng đồng thời xuất chiến, đoạn tần số này sẽ sửa lại hình ảnh truyền về thành tàu Thiền Uyên, tàu Định Viễn và một chiếc phi thuyền cỡ trung."
Lục Phong Hàn vừa nghe đã hiểu.
Nếu thật sự có thể chế tạo được thì có thể đánh lừa kẻ địch hoàn toàn. Sự sai lệch này truyền được rất nhanh, thời gian không dài nhưng trong tình huống nào đó sẽ cực kì có ích.
Nhưng anh chưa kịp đáp thì đã có một mớ âm thanh phát ra, giọng Mai Tiệp Lâm lớn nhất: "Chỉ huy, ngài tìm thấy bảo bối này ở đâu!"
Giọng Lục Phong Hàn nguy hiểm hẳn ra: "Cô có thể gọi à?"
Mai Tiệp Lâm mười phần thức thời: "Chỉ huy, tiểu thiên tài Kỳ Ngôn ngài tìm ở đâu!"
Dựa lưng vào ghế, Lục Phong Hàn cong môi: "Dù có biết thì cô có thể làm gì?"
Bị k1ch thích, Mai Tiệp Lâm trong màn hình hung hăng dựng ngón giữa.
Đúng lúc, màn hình ảo nhảy cờ cảnh báo màu đỏ, Long Tịch Vân nói: "Quân Phản Loạn dùng hình thức tự bạo phi thuyền, phá vỡ phòng ngự cánh phải."
Mai Tiệp Lâm tức tối: "Một đám ngu xuẩn tự nguyện hiến thân cho thần, đúng là đặc sản quân Phản Loạn."
"Tàu Bình Ninh cử người chi viện, bổ sung vào chỗ hổng. Phá Quân, phân tích quỹ đạo phi thuyền địch, ta giao cho mi quyền khống chế hai tháp pháo cánh, khi phát hiện thì dùng pháo laser bắn, cản việc tự bạo."
Phá Quân: "Được, tướng quân."
Còn Downer, người bị chặn kế hoạch hết lần này đến lần khác rất không thoải mái.
Đầu tiên là bị chặn ở cửa con đường chuyển tiếp một cách chính xác đến nỗi quỷ dị, giờ còn hay hơn, trong tình huống hỗn loạn lại bị nhắm chuẩn chiếc phi thuyền định tự bạo, bắn một cái chuẩn một cái!
Hơn nữa, việc công xưởng quân sự bị cướp, không có vũ khí mới, đạn được tiếp viện gặp hạn chế - điều này khiến Downer rất bất an, như bản thân đã nằm gọn trong năm ngón tay của đối thủ vậy.
Càng làm cho hắn phiền lòng hơn là, quân đoàn số 11 của quân Phản Loạn cách nơi đóng quân của quân Viễn Chinh gần nhất, tồn tại như một phòng tuyến. Nếu giờ bị phá, quân Viễn Chinh tiến quân thần tốc, thì sẽ bị trí giả nghiêm trị.
Tỷ như, cựu đoàn trưởng không chết trong tay Lục Phong Hàn, sau khi chiến bại chạy thoát về thỉnh tội với trí giả.
Cách chết vô cùng mất thể diện.
Có người báo: "Có thêm 3 phi thuyền loại nhỏ rời đội hướng về sườn quân Viễn Chinh, tất cả đã bị bắn hạ trong 33 giây."
Trong lòng Downer lo âu, hai viên cầu kim loại trong tay xoay chuyển nhanh hơn, cảm thấy Lục Phong Hàn càng lúc càng khó đối phó.
Với mưu kế mới của quân Viễn Chinh, hắn có quá ít tin tức, thậm chí cách đánh của Lục Phong Hàn cũng khác trước đây.
Không biết đối thủ sâu cạn ra sao, luôn làm người ta bất an.
Điểm này cũng bị Long Tịch Vân phát hiện, trong kênh thông tin báo: "Chỉ huy, cách đánh của ngài thay đổi rất nhiều."
Lục Phong Hàn chưa từng nói việc mình ở hành tinh Thần Hi ra sao với người khác, chỉ bâng quơ: "Vì cùng Phá Quân chơi hơn ngàn lần mô phỏng chiến lược, nếu có rảnh cậu cũng có thể thử."
Phá Quân có cơ sở dữ liệu vô cùng khổng lồ, có thể bắt chước cách đánh của các danh tướng trong lịch sử, hơn 1000 lần chơi không phải uổng phí, nhưng thu được nhiều hay ít thì anh không rõ. Chắc là phải bị kẻ thù đánh bại trong tương lai mới biết được.
Kỳ Ngôn đang đứng cạnh nghe mấy lời này, liền dùng ngón út ở dưới bàn ngoéo tay Lục Phong Hàn một cái.
Không chỉ móc vào, còn lắc lắc.
Một động tác nhỏ mười phần bí ẩn.
Kênh liên lạc vẫn mở, một số hộp thoại video vẫn bật, ngoại trừ Mai Tiệp Lâm, vẫn còn có các tàu tiếp tế, một số tàu trinh sát, tàu khu trục và tàu bảo vệ kết nối vào thời điểm này.
Lục Phong Hàn cảm thấy cử động nhỏ này của cậu như một chiếc lông chim mềm mỏng, lướt qua lòng bàn tay anh thôi mà làm hơn nửa cánh tay tê dại.